Phù Bích ngây ngô mà nhìn nàng.
Tiểu Thúy tỷ kinh ngạc nói: "Liền bản thân sinh bệnh cũng không biết, ngươi thật ngốc a."
"..."
Nàng nhớ trong lúc hôn mê mơ hồ nghe thấy tiếng người, dặn dò mấy cái, đều là việc qua tai liền quên, nàng một cái người bệnh lại không nhớ được.
Nàng cúi đầu nhìn vết thương do roi trên người mình, đêm qua Tống Minh Hi động tác quá lớn, làm miệng vết thương mới vừa khép lại của nàng bị vỡ ra, hiện giờ đã được đắp dược, bị băng kín.
Hạ thân sưng to, ở chỗ này cũng không có phương tiện nhìn xem, có lẽ chưa được xử lý.
Ngón tay nàng ở mặt trên băng nhẹ nhàng vuốt ve, nghe Tiểu Thúy tỷ nói: "Là ta bôi dược cho ngươi, bằng không còn trông cậy vào ai."
Phù Bích đưa tay làm thành lời cảm tạ,Tiểu Thúy vô tâm vô phế cười.
Cùng lúc vang lên thanh âm của một người khác, giai nhân chưa tới tiếng đã tới trước, "Chỉ là một cái thông phòng mới vừa vào phủ mà dám để chính tay Thế tử gia dùng bút kê dược sao?"
Phù Bích ghé mắt nhìn, vừa vào cửa là một nữ tử diện mạo có chút tư sắc, thoạt nhìn tuổi cùng Tiểu Thúy không sai biệt lắm.
Tiểu Thúy hướng nàng kêu một tiếng "Thu Nhạn tỷ", địa vị nữ tử này cơ hồ so với hai người nàng cao hơn chút, cằm hất lên cao, bất thiện đánh giá Phù Bích, ánh mắt toàn là "Chẳng qua ngươi cũng chỉ được như thế".
Phù Bích bị nhìn đến khó chịu, lại không xác định được thân phận người tới, liền xoay đầu trở lại trên giường ngủ, không muốn để ý người, nàng là người bệnh, nàng muốn nghỉ ngơi.
Nữ tử lại không muốn buông tha nàng, nói: " Tống phủ chúng ta không nuôi người rảnh rỗi, đừng tưởng rằng hầu hạ Thế tử gia trên giường chính là có công lao, khổ lao lớn, đều phải làm việc giống nhau đừng nghĩ trốn tránh."
Phù Bích trong lòng buồn bực, nghe được nàng ta sai khiến, cái gì hầu hạ chủ tử bưng trà, vẩy nước quét nhà nàng đều không xứng làm, một hai phải phân phó Phù Bích đi chẻ củi, giặt y phục.
Nàng cúi đầu nhìn nhìn đôi tay chưa từng dính xuân thủy của mình, lòng bàn tay nhô lên chút thịt vừa mềm mại đáng yêu lại vừa đáng thương, cha nương nàng đau lòng nàng, liền việc may vá cũng không bắt nàng học, đôi tay kia chỉ dùng để viết mấy cái trâm hoa chữ nhỏ, thơ từ để trong yến hội làm người khác chú ý đến thôi.
Lỗ tai Phù Bích bị ong lên, cơ hồ là bị một tay nữ tử kéo lên, nàng liền nhanh chóng đứng dậy, khom lưng tỏ ý bản thân sẽ làm theo an bài.
Sau đó liền đi theo Tiểu Thúy tỷ đến hậu viện chẻ củi.
Nàng cầm lấy rìu, không biết hạ rìu như thế nào, hướng lên khúc củi chém hai cái, một cái chém trượt, một cái đem rìu mắc chặt vào khúc củi, không nhổ ra được.
Nàng xoay sở một hồi lâu mới đem hai thứ tách ra được, ngón tay không cẩn thận bị cắt phải, máu chảy không ngừng.
Tiểu Thúy nhìn lại đây, đau đầu nói: "Cô nãi nãi, ngươi cả chẻ củi cũng không biết? Bị thương thì làm sao giặt được y phục, ta sẽ không giúp ngươi làm."
Phù Bích vẫy vẫy tay, tỏ ý việc của chính mình sẽ không làm phiền người khác.
Tiểu Thúy lôi kéo tay nàng bôi dược, băng bó hảo, bắt đầu dạy Phù Bích chẻ củi, hai người một bên làm việc một bên tán gẫu, chủ yếu là Tiểu Thúy một mình nói chuyện.
"Thu Nhạn là hạ nhân, nguyên bản là thông phòng nha đầu phu nhân muốn cấp cho thế tử, bị ngươi chặn ngang, chặt đứt đường thăng tiến lên chủ tử của nàng ta, tự nhiên muốn trách phạt ngươi, bất quá ngươi không gây chuyện, nàng ta cũng không có biện pháp gây khó dễ ngươi, nhưng dù sao ngoài miệng cũng không buông tha quở trách ngươi vài câu."
Nàng cười cười lại nói: "Ngươi có tò mò hay không, chủ tử vì cái gì không cần nàng ta làm thông phòng, kỳ thật không cần nghĩ, Thế tử gia định là ngại nàng khó coi, ha ha ha ha ha ha."
Phù Bích nhoẻn miệng cười, trong lòng yên lặng ghi nhớ, muốn cách mấy người này xa chút.
Chờ tay Phù Bích hết chảy máu, nàng lại bắt đầu giặt quần áo, bồ kết làm cho quần áo càng giặt càng bẩn, vừa lúc gặp Thu Nhạn tới kiểm tra.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~