Mục lục
Một Chút Thương Thương Nhớ Nhớ - Võ Linh Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau, tôi không đi chung với Bảo, Bảo cũng chẳng thèm nói chuyện với tôi.

Thật ra hồi nhỏ, chúng tôi cũng hay giận nhau, toàn mấy chuyện xàm xí. Chẳng hạn như tôi giận Bảo không chịu đi tè cùng tôi, hay chuyện tôi chơi với bạn khác trong thôn, Bảo đòi tuyệt thực vì nghĩ tôi thay lòng đổi dạ.

Bây giờ, chúng tôi đã học cấp ba, cũng sắp đến tuổi lấy chồng cưới vợ, đẻ tám lứa con, nên rảnh hơi đâu mà chơi trò giận dỗi của bọn trẻ trâu.

Nói vậy chứ chúng tôi biến sự nổi đóa hôm cãi nhau thành chiến tranh lạnh, không đứa nào chịu nhịn đứa nào.

Không ngờ nhất là Bảo thâm độc đến mức đi học từ lúc gà chưa gáy, mặt trời chưa nhô lên, làm tôi cũng không có xe đi học, phải năn nỉ ba chở đi học.

Tôi kể cho ba nghe những điều vô lí của Bảo, ba tôi tán thành lắm, còn không ngừng nhắc tôi phải cẩn thận với nó.

Bởi trong mắt ba tôi, Bảo là một thằng con trai tuổi dậy thì, trông tôi mơn mởn như đóa hoa lúc nở rộ như thế này, lỡ nó nảy sinh hành động bất chính.

Tôi cười nắc nẻ vì suy đoán của ba. Đó là ba chưa biết về bí mật của Bảo thôi, sợ rằng tôi có cởi truồng chạy nhông nhông, Bảo còn chẳng có phản ứng nào ý.

Ôi cả năm tiết, nó chảnh chó đến mức tôi quay xuống mượn vở, mà nó vẫn không thèm nhìn tôi lấy một cái.

Bọn xung quanh cũng thấy rõ không khí giận sôi sùng sục của chúng tôi, nên không dám hó hé nói gì. Đó là mọi người, chứ nhỏ Ly bên cạnh lanh chanh hỏi tôi, giọng to như tiếng bò kêu trước khi ăn cỏ:

– Ủa, Linh Lan với Bảo giận nhau hả?

– ỪA.

Tôi gằn giọng mạnh đến mức cô Cúc dạy anh từ cửa bước vào cũng nghe thấy rõ, bộ mặt khoái chí nói:

– Trời ơi, nghe nói hôm nay có người giận nhau. Để cô cho hai đứa hàn gắn tình cảm nha. Mời Hoàng Lê Nguyên Bảo và Võ Linh Lan lên kiểm tra bài cũ nào.

Má, nhỏ Ly báo tôi quá mà! Tôi đã học chữ nào đâu, vừa cầm quyển vở ghi lên, tôi đã vội vàng ra tín hiệu ét ô ét đến mấy đứa ở dưới. Tụi nó bận nói chuyện rôm rả và cười hô hố, đâu thèm nhìn con người đáng thương đang vật lộn với từ vựng trên bảng đâu.

Tôi nhớ được chữ nào, liền ghi chữ đó lên bảng, không quên liếc qua bài của Bảo. Nhưng mà dáng Bảo cao quá, chỗ thấy được, chỗ không, còn mấy từ tôi chẳng tài nào nhớ được, cứ đứng ngẩn ngơ lục lọi lại kí ức của buổi trước.

Sao mà nhớ nổi, tiết trước tôi ngồi ăn vụng bánh tráng trộn với nhỏ Ly nguyên một buổi cơ mà. Tôi nhăn mặt, thở dài chán ngán, người tôi sợ rằng dính chặt vào cái bảng đen như keo 502 luôn rồi.

Tôi hơi lắc lư cái đầu trống rỗng của mình, chỉ mong nhớ được gì đó. Bỗng cảm thấy trán mình được tay ai đó giữ lại. Tôi he hé mắt nhìn xem thứ gì đang cản mình.

Bảo chẳng biểu lộ vẻ mặt gì cả, nhưng bàn tay nóng ấm ấy chắn cho tôi không đập đầu vào bảng, cũng không để tóc tôi dính những bụi phấn nhỏ li ti, đang lơ lửng bay từ những vệt chữ trên bảng vào không trung.

Giờ thì tôi thấy rõ phần bài của Bảo, nhìn được bao nhiêu, tôi vội chép vào bấy nhiêu. Cuối cùng, tôi cũng thoát được kiếp nạn, Bảo 10 điểm, tôi 9 điểm. Trước khi về, cô Cúc còn cười tủm tỉm, khuôn mặt dần dần trở nên đen tối thế nào ý, mà tôi không thể nhìn ra, lanh lảnh nói:

– Thế hai đứa hết giận chưa?

Cả hai đứa đều đồng loạt quay về phía khác, không ai nhìn mặt ai. Cô Cúc cầm hẳn lấy hai bàn tay còn dính đầy phấn của chúng tôi đặt vào nhau, mặt tươi cười như thể người mẹ già dắt hai đứa con yêu vô lễ đường:

– Giờ thì làm lành rồi nhé!

Tôi cứ tưởng thế là chúng tôi sẽ hòa nhau, nhưng lúc về, Bảo vẫn phóng xe chạy như ma đuổi quỷ rượt, chỉ để lại một cơn khói bụi khiến tôi ho sặc sụa.

” Quỷ tha ma bắt mày đi nha!”

Tôi cầm chiếc mũ bảo hiểm đứng như trời trồng trước cổng. Trường tôi quy định phải mặc áo dài hai đến ba lần một tuần, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tôi mặc thêm một chiếc áo len xanh đen dáng dài, đứng dưới trời nắng chang chang, mái tóc ngang vai đang xõa của tôi bị ánh nắng thiêu đốt của mặt trời làm cho bết bát, trông thảm thương, tội nghiệp lắm luôn ý.

Rõ ràng tôi dặn ba mẹ rồi mà ta, không lẽ cả hai anh chị nhà họ Võ đều quên mất sao. Tôi cất công gọi điện, vẫn không thấy ai nghe máy.

Mỏi chân đến mức ngồi thụp xuống dưới tán cây bàng, những cành lá thưa thớt không đủ che nắng cho tôi.

Tràn đầy vẻ chán nản, tôi cầm cành cây khô nho nhỏ, nằm gần gốc cây, viết nguệch ngoạc lên nền xi măng gồ ghề.

” HLNB là đồ đáng ghét. “

– Chê người ta đáng ghét thì tự đi bộ mà về.

Cái giọng vừa hờn trách vừa thoáng vẻ lo lắng của Bảo vang lên giữa khoảng không chỉ nghe vỏn vẹn tiếng bạch bạch của xe máy và tiếng bíp bíp của còi ô tô. Thanh âm ấy khiến tôi mừng vui ngẩng mặt lên như bắt được vàng.

Bảo đứng chắn hết những tia nắng gay gắt trước mặt, trầm ngâm nhìn tôi đang ôm lấy cái ba lô lỉnh kỉnh đủ thứ bên trong.

Tôi hí hửng đưa ba lô cho Bảo, miệng nhau nhảu nói:

– Biết ngay Bảo không bỏ tao được mà.

Bảo đã đeo khẩu trang và mũ bảo hiểm từ khi nào, tôi chỉ nghe được nó đáp một cách nhẹ bẫng:

– Ừm, không bỏ được.

Cũng là chặng đường từ trường về nhà, nhưng Bảo chở tôi và Công Minh chở tôi hoàn toàn khác nhau.

Cảm xúc đối với Công Minh vừa vui sướng, vừa lo sợ, rụt rè, còn đối với Bảo là thân thuộc, gần gũi, đến nỗi tôi xem điều đó là dĩ nhiên.

– Bảo ơi!

Bảo ơi!

Bảo ơi!

Cái miệng nhỏ nhắn của tôi gọi mãi hai chữ ” Bảo ơi “, mặc dù cái thằng ngồi đằng trước vẫn chẳng phản ứng hay đáp lại tôi tẹo nào. Mãi khi thấy tôi nhây lầy bám víu lấy vạt áo khoác của Bảo, miệng vẫn vang vọng tên nó, Bảo mới đáp:

– Sao không gọi tên Công Minh ý?

Tôi cười cười đầy vẻ ăn năn hối lỗi:

– Trời ơi, Bảo nói gì kì vậy?

Bỗng tốc độ chiếc xe cub dần dần chậm hơn, thậm chí thằng nhóc 5 tuổi phóng chiếc xe đạp màu hường còn vượt hai đứa chúng tôi.

Bảo cứ ngập ngừng, mãi mới hỏi tôi, giọng nghiêm nghị như thể đang quyết định chuyện gì đó rất đại sự:

– Giữa Bảo và Công Minh, Linh Lan chọn ai?

Đờ mờ, tôi không ngờ có ngày Bảo lại hỏi câu trẻ con như vậy luôn. Tôi ráng nhịn cười, đầu óc nhảy số, chắc là Bảo cảm thấy Công Minh red flag đầy mình, hoặc là chuyện tôi crush cậu ấy khiến Bảo thấy phiền phức, còn có lý do nào nữa ta?

– Câu này khó quá à? Như thể hỏi Bảo, giữa Linh Lan và game, Bảo chọn ai vậy đó.

Dù không thấy khuôn mặt của Bảo, tôi vẫn cảm nhận không khí xung quanh chúng tôi dần dần tăng từ hai mấy độ C lên đến 100 độ C, bây giờ chiếc xe cub của chúng tôi phóng nhanh đến mức mấy bà ninja còn ngả mũ chào thua.

Bảo thình lình dừng phanh trước tiệm tạp hóa, tạo nên một tiếng kít xe nghe chói cả tai. Tôi e dè leo xuống xe, dáng vẻ lầm lũi bước vào nhà.

Chưa kịp đi xa, Bảo đã nhấc quai ba lô của tôi lên, làm cảm giác nặng trĩu ở bả vai tan biến hết đi. Chỉ có điều tôi đang tiến về phía trước, mà Bảo lại kéo quai về phía sau, khiến tôi bị giật lùi về hướng Bảo.

– Tao chọn Linh Lan.

Tôi chớp chớp đôi mắt tròn như bi ve, há hốc mồm nhìn khuôn mặt đổ mồ hôi nhễ nhại của thằng nhóc phải đi lâu dưới trời trưa nắng.

Tất nhiên tôi muốn làm lành với Bảo từ rất lâu rồi, nên không thể không chớp lấy cơ hội ngàn vàng này. Tôi quàng tay ôm lấy cổ của Bảo, tưởng chừng dính chặt lên người của thằng nhóc luôn rồi ý.

” Chụttttt “

Mặc dù đôi môi của tôi và chiếc má của Bảo cách nhau hai lớp khẩu trang, tiếng hôn chụt vẫn nghe rõ mồn một. Tôi niềm nở nói tiếp, híp cả hai con mắt:

– Tất nhiên tao cũng chọn Bảo rồi.

Nói rồi tôi vẫy tay chào tạm biệt Bảo, vẫn không quên nhảy chân sáo, cái đầu lắc từ bên này sang bên khác, tỏ vẻ hớn hở lắm.

Tôi nào có biết cậu con trai đang ngồi trên chiếc xe cub đầu óc đã lang thang tận mây trời nào, đưa tay vuốt nhẹ lên chiếc khẩu trang y tế màu trắng, rồi mỉm cười nhẹ nhàng, nom còn có vẻ bất lực nữa cơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK