Đợi lúc tỉnh dậy xem giờ liền sững người, lần đầu tôi thấy đầu tóc bù xù với biểu cảm ngây ngốc của anh ấy, tôi ở bên cạnh liền cười ra tiếng.
"Gia hỏa này ghét nhất bị người khác cho leo cây, thế nào cũng bị đánh một trận rồi." Anh ấy lật đật thay quần áo, lấy đồ đạc rồi kéo tôi đi.
Trên đường tôi nói cho anh ấy biết thi thể tên kia đã bị tôi xử lý rồi.
"Mượn lò đốt rác nhà bạn."
"Cho anh địa chỉ người bạn đó."
"Anh ta cũng sẽ không nói ra ngoài."
Hứa Đà thở dài, lười chả buồn nói thêm. Nửa tiếng sau hai kẻ bị thương tụi tôi đến một nhà hàng Tây trong phố cổ, bây giờ đang là giờ cao điểm dùng bữa, trước cửa nhà hàng đang xếp hàng dài gần bảy mươi người.
Anh ấy nhắn vài tin cho ai đó, kéo tôi tìm chỗ trống. Hai thanh niên bên cạnh để giỏ xách chiếm hai chỗ, Hứa Đà bảo họ cầm đi.
"Ở đây có người rồi." Tên kia nói
"Tôi không thấy người." Hứa Đà nói xong xách giỏ của hắn vứt ra giữa đường, để tôi ngồi trên ghế. Người kia kinh ngạc nhìn túi của mình bị xe cán nát, quay đầu muốn lý luận với anh ấy.
Lão lưu manh, tôi lẩm bẩm.
Hứa Đà dọa tên kia bỏ chạy, ngồi xuống bên cạnh tôi: "Bạn nhỏ Tuyết Minh là chó cắn Lữ Động Tân a. Lão lưu manh còn không phải vì muốn tốt cho bạn sao."
(Chó cắn Lữ Động Tân: Hao Thiên Quyển của Nhị Lang Thần lén hạ phàm làm hại nhân gian, Lữ Động Tân mới bắt đầu tu đạo phụng mệnh mang pháp bảo 'Tranh Vải' đi thu hàng. Sau khi Hao Thiên Quyển bị thu vào pháp bảo, Lữ Động Tân sinh lòng từ bi lo lắng Hao Thiên Quyển ở trong pháp bảo sẽ bị biến thành tro nên tự ý thả nó ra. Kết quả con Hao Thiên không biết tốt xấu này nhân cơ hội cắn cho một phát. 'Bát Tiên Đắc Đạo Truyền kỳ' hồi 083, 084)
“Anh hẹn bạn trong nhà hàng à? Anh ta vẫn còn ở đó?"
"Còn, nhưng mà bị leo cây hai tiếng đồng hồ hẳn là đang nổi giận đùng đùng."
"Vậy sao chúng ta không trực tiếp đi vào?"
"Anh ta kêu chúng ta ngồi ngoài đợi chỗ."
Tôi liếc nhìn số thứ tự trong tay, phía trước vẫn còn 78 bàn
Chúng tôi đợi một tiếng rồi, 78 biến thành 70. Tôi chịu hết nổi rồi, khập khiễng bước vào trong quán, hô lên:
"Cục vệ sinh kiểm tra an toàn thực phẩm! Hôm nay nhà hàng đóng cửa!"
Hứa Đà xông vào bịt miệng tôi lôi ra ngoài, mọi người trong nhà hàng nghi hoặc nhìn bọn tôi, cũng không ai đứng dậy.
"Cái quán này sao mà đông dữ vậy?!" Tôi đợi sắp đói chết rồi, lấy điện thoại tra tên quán thử, "...ồ, quán nổi tiếng trên mạng, hình như do một nam ca sĩ mở."
Cuối cùng chúng tôi đợi đến bốn tiếng, mười giờ tối mới có chỗ. Để không bị đói đến chết, lúc đợi đã qua siêu thị bên cạnh mua mì oden ăn lót dạ, đến lúc vào được chỗ ngồi trong nhà hàng thì tôi hết đói luôn rồi.
Nhân viên phục vụ mỉm cười mang tới mấy quyển thực đơn: "Đây là thực đơn thông thường của chúng tôi, đây là thực đơn tiến cử……đây là thực đơn sự kiện."
Tôi nhìn vào phần ăn tình nhân.
Hứa Đà liếc nhìn tin nhắn điện thoại, ngẩng đầu nói: "Một phần ăn tình nhân."
"......" Tôi cạn lời. Mặc kệ, tôi sẽ không ở nhà hàng Tây ăn cái loại bánh kem sữa dâu hình trái tim ngốc muốn chết đó đâu.
"____ Bạn bảo anh gọi món." Anh ấy chỉ chỉ điện thoại, "Nên cứ làm theo anh ta nói, nếu không anh ta không kiếm thấy anh."
Tôi định hỏi đầu óc bạn anh có bình thường không, nhưng nghĩ lại, không phải, bên cạnh ấy ngoại trừ tôi ra có ai bình thường a?
Phần ăn tình nhân được mang lên, một đống sô cô la trắng bao quanh bánh kem hình trái tim màu hồng, thật làm người ta không muốn ăn.
Hứa Đà lại nhận được tin nhắn: "....Anh ta bảo anh đút cho em ăn."
"Đầu óc bạn của anh…."
"Đầu óc anh ta khá tốt, trước đây đều là anh ta nghĩ kế hoạch, còn anh động thủ."
"Anh cảm kích anh ta quá nhỉ?" Giờ tôi chỉ muốn lập tức về nhà, tự treo cổ rồi nằm lăn ra ngủ.
Anh ấy múc một miếng bánh kem đưa đến bên miệng tôi: "Tụi anh quen biết nhau rất lâu rồi, tính cách anh ta là vậy đấy."
Cô gái bàn bên cạnh lén quay phim tụi tôi, tôi thấy liền trừng mắt với cô ta.
Ăn bánh kem rồi mà vị bằng hữu kia vẫn chưa lộ mặt. Đúng lúc này, sân khấu giữa sảnh đột nhiên sáng lên.
Theo như giới thiệu thì nhà hàng này bảy giờ tối có biểu diễn sân khấu, nhưng bây giờ đã mười giờ hơn rồi.
Một nhân viên phục vụ cầm micro lên sân khấu: "Tối nay chúng tôi có một hoạt động bất ngờ, xin mời khách hàng có số bàn này lên sân khấu, chúng tôi sẽ miễn phí toàn bộ bữa ăn tối nay."
Tôi có dự cảm không lành, ngay lập tức số bàn của chúng tôi được đọc lên.
Hứa Đà càng thở dài nặng nề.
".....Đây cũng là anh ta nhắn tin yêu cầu?" Tôi cắn răng gằn từng chữ, "Không chơi nữa, em muốn về nhà."
"Ngoan, đây thật sự là cái cuối rồi."
"Em không tin, anh có thật là anh vốn không làm được gì anh ta?"
Nhìn biểu tình của Hứa Đà thì tôi đoán đúng rồi, dù cho vị bằng hữu này là thần thánh phương nào, thì Hứa Đà đang ở thế hạ phong.
Anh ấy kéo tôi đi lên, không hiểu sao lúc chúng tôi đi lên thì người chủ trì lại xuống đài, ngẩng đầu hỏi: "Hai vị là lần đầu tiên đến đây sao?"
Mặt tôi không biểu tình.
"Xem ra là lần đầu tham gia sự kiện sân khấu của chúng tôi rồi, khách nhân khó tránh khỏi căng thẳng. Cho nên chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị một tiết mục nhỏ có chút kích thích —"
Đột nhiên, Hứa Đà ôm chặt tôi; trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cảm giác rơi xuống đã kéo tôi ngã trên mặt đất —
Sân khấu tách ra, tụi tôi rơi vào phía dưới tối đen, ngã thành một đống.
Trên đầu truyền đến tiếng cười râm ran, tôi thật sự là chịu hết nổi rồi, chuẩn bị trèo lên lại thì sân khấu ầm ầm đóng lại nhốt chúng tôi bên trong tối thui.
"Được rồi, " Tôi nghe thấy Hứa Đà cười, "anh ta đồng ý gặp chúng ta rồi."
Trong bóng tối, tụi tôi bò dọc theo lối đi về phía trước một lúc lâu, cuối cùng xuất hiện một cánh cửa nhỏ chỉ đủ để chui qua.
Hứa Đà đẩy ra, ánh sáng phía sau cửa chiếu tới. Tôi còn ngửi thấy mùi thuốc lá đặc biệt, mùi cần sa lúc đi du học thường ngửi thấy. Sau khi về nước rất lâu rồi không ngửi thấy, mất một lúc không nhận ra.
Khi chui qua khỏi lối ra, cảnh tượng trước mặt ảo diệu y như phê thuốc — căn phòng màu hồng rực rỡ, bốn mặt tường phủ đầy sequin màu hồng, những dải huỳnh quang màu xanh lá nhức mắt hợp thành hình con kỳ lân (unicorn). Nội thất đều là màu sắc lòe loẹt, ngay cả chiếc gương to dựa vào tường hai bên cũng được viền bằng đèn hình trái tim màu hồng.
Chiếc đèn pha lê trên trần nhà cũng hình trái tim màu hồng, tự động xoay tròn chiếu ra ánh sáng lấp lánh. Trên sô pha bày đầy những bộ tóc giả màu sắc kỳ dị, một thân ảnh cao gầy ngồi trong đống tóc giả hút cần, nuốt mây nhả khói, vô cùng hưởng thụ. Mái tóc đầu đinh của anh ta nhuộm màu bạch kim, thân trên ở trần, bên dưới mặc tất lưới mắt to màu đen, chân mang đôi giày đỏ kỳ dị cao gót ít nhất mười phân.
Điện thoại của anh ta hướng bên này, chụp ngay lúc chúng tôi đang chui ra khỏi cái lỗ một cách xấu hổ.
"Tư thế của cậu xấu đau xấu đớn." Anh ta nói.
Còn chưa nói xong, thế mà Hứa Đà cúi người lộn nhào một cái đáp xuống ngay trước mặt người đàn ông, rồi làm một cú xoay chân đá vào mặt anh ta không thương tiếc. Chiếc đèn pha lê ầm ầm rơi xuống, những mảnh thủy tinh màu hồng vỡ vụn rơi xuống như mưa — anh ta đã tránh được đòn công kích của Hứa Đà, thân thể dịch chuyển trên trần nhà với góc độ mềm dẻo đến khó tin bám trụ trên chiếc đèn chùm; nhưng ngay sau đó Hứa Đà đá bay gạt tàn thuốc trên bàn đánh rơi giá đèn.
Người kia theo giá đèn rơi xuống, thấy Hứa Đà ngừng công kích liền nhướng mày: "Bị thương không nhẹ a."
"Đừng đánh nữa." Tôi đi về phía họ, "Anh ấy bị thương rất nặng."
"Chúng tôi căn bản không tính đánh nhau, phải không, Nghiêm ca?" Hắn ta cười cười, lại rít một hơi thuốc, "Không, hiện tại anh tên gọi là gì? Vương Sùng?"
"Cái đó đã dùng trước đây rồi." Hứa Đà che vết thương ở eo ngồi xuống sô pha, "Hiện tại tôi là Hứa Đà, cậu ấy là Đới Tuyết Minh."
Trong phòng trầm mặc vài giây, người đàn ông gật đầu: "Uhm, 'cậu ấy là Đới Tuyết Minh', rồi sao nữa? Cậu bỏ sót gì à?"
"Chẳng có gì, chỉ là người qua đường bị kéo vào đống rắc rối của chúng ta."
"Người qua đường thật thì cậu ta đã nằm trong nhà xác rồi."
Người đàn ông dập thuốc, vươn vai một cái, thân thể trắng như tuyết của anh ta mảnh khảnh mềm dẻo như loài rắn, thân hình rắn chắc cân đối, mỗi đường cơ bắp đều ưu mỹ.
Anh ta đưa cho Hứa Đà một điếu thuốc, mồi thuốc bằng que diêm. Hứa Đà hơi thả lỏng: "Anh vẫn ghét dùng bật lửa."
"Mỗi lần dùng bật lửa đều sẽ có chuyện đen đủi. Tuần trước mới dùng một lần, kết quả giờ cậu chạy tới chỗ anh như chó nhà có tang."
"Tôi đã giết một 'bạn học cùng khóa' và một 'học sinh' của hắn ta."
"Tại bọn nó lo chuyện bao đồng à?"
"Uhm."
"Anh hiểu mà. Trước mỗi buổi diễn ca nhạc, anh đều muốn thanh lý vài đứa 'học sinh' của ai đó." Anh ta cười một cách bén nhọn chói tai rồi đột nhiên quay lại giọng nói nam trầm bình thường: " — Vậy giờ sao, cậu muốn liên thủ không?"
Hứa Đà gật đầu.
Đột nhiên tôi cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt. Mặt anh ta trang điểm đậm, nhưng nếu đổi thành trang điểm nhẹ nhàng hơn, đổi một bộ tây trang bình thường…..đầu đinh màu bạch kim, tướng mạo con lai tinh tế, đồ vest…..
"Anh là Kiệt Khắc Mạn (Jackman) phải không? Là ca sĩ đó à?"
Anh ta cười với tôi, lần này tôi chắc chắn mình đoán đúng rồi.
— Anh ta chính là ca sĩ có nghệ danh Jackman kia, là cái người đã tự mở nhà hàng.
Một giây sau, anh ta đã vô thanh vô thức áp sát tôi, luồn tay vào cổ tay tôi — giữa mấy ngón tay anh ta lóe lên hàn quang một lưỡi dao mỏng.
"Người qua đường đừng có xen vào tôi với Nghiêm ca, Vương Sùng hay là Hứa Đà đang nói chuyện yêu đương chứ." Anh ta ghé sát bên tai tôi, giọng nói trầm khàn mang theo cảm giác rất có sức hút. " — Tôi buộc phải đưa cậu quay lại nhà xác."
Lưỡi dao mỏng đặt bên cổ tôi, chỉ cần ấn xuống một cái là cắt chính xác ngay động mạch cảnh.
Tiếng của Hứa Đà vang lên
"Đừng động vào em ấy, A Kiệt, đó là người của tôi."
—