Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉnh đốn lại công ty cần càng nhiều sức lực, Xuất Vân tạm đem chuyện này đặt sang một bên, toàn lực ứng phó với việc ổn định Khải Địch.

Một hôm, nhận được cuộc điện thoại, giọng của đối phương nghe rất quen, cười nói: “Xuất Vân, tôi muốn anh trả ân.”

“Ai vậy?” Xuất Vân nhíu mày, lại lập tức nhớ ra, kinh ngạc đáp: “Kinh Thế?”

“Ha ha, không ngờ anh vẫn còn nhớ tôi.”

“Người như cậu, muốn quên cũng đâu dễ dàng.” Xuất Vân cực kỳ cao hứng: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện thoại tới?”

“Anh đi quá vội vàng, lại không hỏi địa chỉ hay số điện thoại của tôi, nếu tôi không liên lạc với anh, chỉ sợ sau này chẳng còn cơ hội gặp nhau nữa. Được rồi, tôi biết thời gian của anh quý báu, vẫn là nói thẳng vào việc chính thôi.”

Xuất Vân cười cười hỏi giỡn: “Nói đi. Cậu đối với tôi có ân gì, cư nhiên dám gọi điện đến uy hiếp?”

“Uổng công tôi hao hết tâm lực giúp anh lật ngược tình thế với bên nhà vợ, không nhờ tôi, số cổ phần của Hoàng Thư Nghĩa có thể tiện lợi cấp cho anh như vậy sao?”

Xuất Vân lập tức nhảy dựng lên, nắm chặt lấy ống nghe, hỏi: “Là cậu? Cư nhiên là cậu?”

Kinh Thế đắc ý: “Thế nào? Không tin?”

Người này là thần thánh phương nào, cư nhiên có pháp lực vô biên?

Xuất Vân tập trung suy nghĩ trong chốc lát, lọc qua tất cả các khả năng, bỗng nhiên chợt nhớ tới một người vô cùng nổi tiếng, trầm giọng hỏi: “Kinh Thế, cậu mang họ Phương?”

Kinh Thế ha hả cười lớn: “Anh thật lợi hại, điều này cũng có thể đoán ra.”

Xuất Vân ngạc nhiên, chẳng trách Hoàng Thư Nghĩa nói anh có thủ đoạn thông thiên, Tống Sở Lâm nói anh có hậu thuẫn cường đại.

“Các hạng mục kinh doanh của Phương gia phân bố khắp thế giới, thực lực không ai sánh bằng, là đại gia tộc đệ nhất trong số các gia tộc xí nghiệp người Hoa. Người anh cả Phương Kinh Hồng của thế hệ hiện tại lại càng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ*, năng lực trác tuyệt.”

(*thần long kiến thủ bất kiến vĩ: dùng để chỉ người có hành tung thần bí, thâm tàng bất lộ, cũng dùng để so sánh với lời nói mập mờ, khiến người ta khó có thể nắm bắt)

“Ha ha ha, anh nói anh tôi nghe như nhân vật tiểu thuyết võ hiệp vậy. Phương gia có ba người con, Kinh Hồng, Kinh Thiền, Kinh Thế, tôi là đứa thứ ba vô dụng nhất, chỉ biết tiêu tiền.”

“Cho dù thế nào, lần này nếu không có cậu, tôi nhất định đã thất bại thảm hại.” Xuất Vân nói chân thành.

“Không cần cảm kích, tôi nói muốn anh báo ân kìa.”

“Tùy cậu phân phó, thịt nát xương tan cũng không tiếc.”

“Cùng tôi đi dự đám cưới của chị. Trong thời điểm ấy, hi vọng có một người biết rõ tâm sự của tôi ở bên cạnh.”

Xuất Vân không biết nên an ủi thế nào, thở dài hai tiếng, đáp ứng: “Cho dù bận thế nào tôi cũng nhất định tham gia toàn bộ quá trình, không rời một bước để báo ân. Thời gian địa điểm?”

“Đầu tháng tám, quần đảo Cayman (1), ở đó có đại biệt thự của Phương gia chúng tôi. Anh trai tôi rất yêu thương chị, dặn dò hôn lễ nhất định phải long trọng, từ đầu tháng tám đến ngày hai mươi tám, hôn lễ kéo dài tròn hai mươi ngày.”

“Lại là bên bờ biển Caribe?”

“Phải, thế nào, anh ghét biển Caribe?”

“Không phải, nhất định sẽ đến đúng thời hạn.”

Xuất Vân tuân thủ lời hứa, thực sự sắp xếp công việc nội bộ của Khải Địch, đầu tháng tám bay đến quần đảo.

Kinh Thế cực kỳ cao hứng, đích thân lái xe đến sân bay đón anh, còn kiêm luôn hướng dẫn viên du lịch, trên đường đi về biệt thự liên tục giới thiệu cảnh quan hai bên đường.

Bước vào biệt thự mới thấy nơi này thật lớn, cảnh sắc hạng nhất, khách khứa tới không ít, đều là đến chúc mừng từ trước ngày cưới, ở trong phòng dành cho khách, lúc này đều đang tụm năm tụm ba hưởng thụ trong vườn hoa hoặc bãi biển tư nhân của Phương gia.

“Chị đang bận, ngày mai làm cô dâu, khó tránh khỏi hồi hộp.” Kinh Thế có chút buồn bã.

Xuất Vân vỗ vỗ lên vai cậu.

Kinh Thế cười khổ, mạnh mẽ xốc lại tinh thần: “Đi nào, tôi giúp anh chuẩn bị phòng trên tầng ba.”

Mở cửa phòng ra, Kinh Thế đắc ý nói: “Thế nào? Đặc biệt sắp xếp cho anh gian phòng hướng về phía biển. Thời điểm khách khứa đông thế này, phòng tốt thật không dễ gì giành được, tôi giành từ tay mấy quý bà cổ quái đó.”

Hôn lễ của nhị tiểu thư Phương gia chọn nơi này để cử hành, nhất định thu hút đầy khách du lịch. Ít nhất là tất cả khách sạn năm sao đều chật ních người. Khách khứa của hôn lễ rất nhiều, sao có thể toàn bộ ở trong biệt thự? E là chỉ có một số quan hệ mật thiết với chủ nhà mới có tư cách vào ở trong biệt thự.

Về phần phòng có cảnh biển, lại càng đặc biệt ưu đãi.

Nghĩ đến đây, Xuất Vân cười đầy cảm kích với Kinh Thế.

Kinh Thế là một chủ nhà tốt, bồi Xuất Vân suốt cả ngày, dẫn anh đi tham quan khắp nơi.

Xuất Vân lấy làm ngại, hỏi: “Cậu là chủ nhà, khách quý trong nhà rất đông, sao có thể rút thân ra ngoài?”

“Những khách quý đó đều có chuyên gia phụ trách sắp xếp người giúp việc và phục vụ, yên tâm đi. Anh là do đích thân tôi mời đến, sao có thể tiếp đón sơ suất được?”

“Ngày mai chính là ngày cưới, cậu ở bên chị cũng tốt.”

Kinh Thế cúi đầu cởi đôi giày da đắt tiền, chân trần dẫm lên bờ cát ẩm ướt, cười: “Quanh chị lúc nào cũng có người không rời, cần gì tôi bồi?”

Xuất Vân cảm thấy bi thương, cũng bắt chước Kinh Thế cởi giày ra, chìa tay nói: “Nào, cùng chạy chân trần, xem ai tới tảng đá đằng kia trước.”

“Nếu đã là thi đấu, sao còn phải dắt tay?”

“Nếu cậu ngã, thì tôi ngã cùng cậu.”

Kinh Thế ngẩn ra.

Xuất Vân cũng ngẩn người.

Không ngờ một câu giải thích đơn giản, nghe lại động tình đến thế. Người nghe và người nói, bốn mắt thản nhiên nhìn nhau, trong nhất thời cơ hồ thấy nước mắt tràn khỏi khóe mi, đầy bụng chua xót quay cuồng lăn lộn.

Ánh mắt Kinh Thế biến hóa, tựa như máy tính đang cấp tốc vận hành, tính toán tình cảm lũy thừa trong đó và những thứ khác, sau vài giây cuối cùng cũng xuất ra đáp án.

“Được.”

Chữ này của Kinh Thế nói ra quá mức nghiêm túc, Xuất Vân chợt tâm kinh vô lý do.

Có phải mình đã nói ra một lời mời không thích đáng?

Đang không biết tiếp lời thế nào, Kinh Thế đã nắm lấy bàn tay giơ ra của Xuất Vân.

“Đi nào, xem ai tới trước!” Kinh Thế khôi phục nguyên trạng, hăm hở bừng bừng, cất bước dẫn trước.

Xuất Vân bị cậu kéo, thân bất do kỷ mà chạy về phía trước.

Gió biển thổi tới, thủy triều đến rồi lại đi.

Khách khứa giàu sang tản bộ phơi nắng bên bờ biển nhìn thấy hai người thanh niên chạy chân trần như hai đứa trẻ, tiếng cười theo gió mà bay.

Tảng đá kia thoạt nhìn tưởng chừng không xa, chạy tới lại chẳng dễ dàng.

Khi hai người đến nơi đều thở hồng hộc, một tay chống lên tảng đá, khom lưng liều mạng hô hấp, hít vào luồng không khí mới mẻ, làm dịu lại cảm giác như lửa đốt trong phế bộ.

Người thắng chính là Xuất Vân.

Trời vốn đã nóng, chạy một hồi lại càng toát mồ hôi, Xuất Vân lắc đầu nói: “Đổ mồ hôi như vậy, không được, nhất định phải lập tức tắm rửa, bằng không chờ lát nữa trở về sẽ hun hỏng cả phòng biệt thự năm sao mất.”

“Tắm rửa cái gì?” Kinh Thế hồn nhiên quên luôn chuyện khiến cậu bi thương, cười cười kéo Xuất Vân chạy hướng về phía biển: “Bơi là được rồi.”

Xuất Vân bị cậu kéo chạy vài bước, quần Tây đắt tiền lập tức được sóng biển hoan nghênh, hôn một cái ướt sạch.

“Kinh Thế, cậu điên rồi.”

“Hôm nay là ngày vui, anh cứ để tôi điên một lần. Đừng quên, có người đặc biệt đến chính là để báo ân.”

Xuất Vân thoáng nhìn cậu cảnh cáo, nhanh như chớp chạy về phía trước, kéo Kinh Thế xuống biển.

“Xuất Vân, anh điên rồi!”

Kinh Thế và anh đứng trong làn nước biển ngập tới thắt lưng.

“Phải, tôi đang điên cuồng mà báo ân.” Xuất Vân vốc nước, hai tay giơ lên đỉnh đầu Kinh Thế rồi mở ra.

Nước bắn tung tóe lên đầu lên mặt Kinh Thế, ướt hết mái tóc đen.

Trong nháy mắt, khuôn mặt tươi cười của Kinh Thế trở nên hư ảo.

“Các anh trước đây cũng vui vẻ như vậy?”

“Hửm?”

Hai người mặt đối mặt, dừng lại tất cả động tác, chỉ có ánh mắt chạm nhau.

“Tôi là đang nói, anh và Cẩm Huy.”

“Vui vẻ?” Xuất Vân trả lời: “Phải, rất vui vẻ.”

“Có một yêu cầu, Xuất Vân.” Kinh Thế nghiêm túc nói: “Cho tôi một cái ôm. Ở đây, giờ phút này, anh xem tôi như Cẩm Huy, tôi xem anh như chị tôi. Như thời không giao thác, hai bên cùng giúp nhau hoàn tâm nguyện.”

Xuất Vân nghiêm túc nhìn Kinh Thế.

Nín thở, suy nghĩ, trả lời.

“Được.”

Anh dang hai tay ra, Kinh Thế nhào vào lòng anh.

Ôm thật chặt chẽ, nhắm mắt lại, giả như đây là Cẩm Huy.

Xuất Vân khẽ nói: “Xin lỗi.”

Chúng ta đã từng hứa nguyện, ôm nhau dưới mảnh trời xanh mây trắng, thân ảnh gắt gao kết hợp, để chiếc bóng chiếu xuống mặt biển Caribê.

Ướt lướt thướt trở về phòng, Kinh Thế và Xuất Vân thoải mái vẫy tay chào những tân khách mà mình va phải.

Vào trong phòng, Xuất Vân tìm quần áo để thay.

Kinh Thế nói: “Để tôi tắm trước, không muốn về phòng mình. Ướt sũng như vậy, ở trên hành lang bị anh rể tương lai thấy được thì không hay tí nào.”

“Quần áo của cậu đâu?”

“Anh không phải chỉ mang theo một bộ để thay chứ?” Kinh Thế tiếp nhận bộ quần áo trên tay mà Xuất Vân mới lấy ra: “Tạm thời mượn dùng, lúc trả lại nhất định giặt sạch sẽ.” Cậu cười hi hi, bước vào phòng tắm.

Xuất Vân bất đắc dĩ, đành phải đi tìm một bộ quần áo sạch khác.

Lát sau, cửa phòng tắm mở ra một khe, Kinh Thế thò đầu ra ngoài, cười giỡn hỏi: “Có muốn vào uyên ương cộng dục* không?”

(*uyên ương cộng dục: uyên ương cùng tắm, nghĩa bóng là nam nữ cùng tắm)

Xuất Vân sửng sốt, nghiêm mặt đáp: “Cậu nói thật?”

“Uyên ương cộng dục không phải thật. Sợ anh ướt sũng ngồi chờ trong phòng điều hòa bị lạnh thì là thật. Dù sao đều là đàn ông, chỉ cần anh không giương cung bạt kiếm, sợ gì anh?”

Xuất Vân nở nụ cười, đứng lên, thật sự cầm quần áo tiến vào.

Phanh, cửa phòng tắm đóng lại.

Buổi tối chính là tiệc rượu long trọng đêm trước ngày cưới.

Kinh Thế mặc tây trang áo sơ mi của Xuất Vân, dẫn Xuất Vân đi gặp nữ thần trong tim cậu.

Không hổ là tiệc rượu của Phương gia, rực rỡ sắc màu, y hương tấn ảnh*, phong lưu ngập tràn hiếm thấy, trên cổ trên tay những vị nữ khách đủ loại kim cương hồng lam bảo, tranh kỳ đấu diễm. Xuất Vân cho dù đã nhìn quen mắt cảnh tượng này, vẫn không khỏi thở dài cảm thán thiên ngoại hữu thiên*.

(*y hương tấn ảnh: miêu tả quần áo phụ nữ mặc vô cùng hoa lệ, dùng trong cảnh tượng đông đúc

*thiên ngoại hữu thiên: bên ngoài một cảnh giới nào đó còn có cảnh giới khác vô vùng vô tận)

Một người phụ nữ mặc sườn xám truyền thống màu đỏ, xinh đẹp nổi bật giữa đám đông, lập tức hấp dẫn đường nhìn của Xuất Vân.

Trên người cô không mang nhiều đồ trang sức, nhưng chỉ cần một viên phỉ thúy óng ánh trong suốt trên cổ, đã hiển lộ thân phận.

Có thể có khí chất như thế, còn có thể là người nào?

Quả nhiên, Kinh Thế đưa Xuất Vân đến trước mặt cô, nói: “Xuất Vân, đây là chị của tôi, Phương Kinh Thiền. Chị, đây là Tào Xuất Vân, bạn của em.”

Phương Kinh Thiền mị lực kinh người, ánh mắt trong trẻo hơi xoay chuyển, chưa nói lời nào đã truyền ba phần phong tình đến phạm vi mười dặm xung quanh.

Đối mặt với giai nhân tuyệt đỉnh như thế, Xuất Vân cũng không dám sơ suất, bảo trì phong độ tốt nhất, đưa tay ra lịch sự hữu lễ nói: “Chúc mừng Phương tiểu thư, chúc hai người bạch đầu giai lão, mãi mãi hạnh phúc.”

“Tào Xuất Vân?” Cô nhã nhặn liếc nhìn cậu em trai.

Xuất Vân nói: “Phải, Tào của Tào Tháo, Xuất của xuất hiện, Vân của bạch vân (mây trắng).”

“Nghe danh đã lâu,” Phương Kinh Thiền được gia quyến cưng chiều lên tận trời, ngay cả giọng nói cũng ưu mỹ hơn người, trang nhã bắt tay Xuất Vân, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Tào tiên sinh đường xa tới dự, tiếp đãi không được chu toàn, xin thông cảm cho chúng tôi.”

“Phương tiểu thư, cô khách khí rồi, gọi tôi Xuất Vân là được.”

Quả thực khách khí.

Đối với Phương gia mà nói, chủ tịch của Khải Địch tính là cái gì?

Tại sao lại nghe danh đã lâu?

Xuất Vân tự giễu, chớ nói Tào Xuất Vân anh, cho dù là những nhân vật tai to mặt lớn hơn nữa tới chào hỏi, chỉ e Phương tiểu thư cũng sẽ tùy tiện đôi câu khách khí “nghe danh đã lâu” đẩy đi.

Bóng người bên cạnh khẽ lay động, một người đàn ông anh tuấn tây trang thẳng thớm đi tới, đứng bên cạnh Phương Kinh Thiền phụ họa.

Xuất Vân vừa nhìn, nhất thời ngẩn người một chút.

“Sao thế?” Kinh Thế nhỏ giọng hỏi.

Xuất Vân nhìn chằm chằm người đàn ông nọ, hơi lắc đầu.

Người đàn ông cúi đầu cười với Phương Kinh Thiền, trong nụ cười tràn đầy ôn nhu, hắn nói: “Kinh Thiền, đi với anh qua đây một chút, giới thiệu cho em một người rất thú vị.”

Phương Kinh Thiền gật đầu: “Được thôi, bất quá trước tiên để em giới thiệu cho anh một người, đây là Tào Xuất Vân, bạn của Kinh Thế.” Cô nghiêng đầu về phía Xuất Vân, lộ ra nụ cười ngọt ngào. “Xuất Vân, đây là vị hôn phu của tôi, ngày mai chính là chồng tôi rồi. Anh ấy họ Tô, tên Tô Minh.”

Xuất Vân từng thấy cái tên này, xuất hiện rất nhiều trên báo tài chính kinh tế nước ngoài. Có thể làm con rể Phương gia, há có thể là người thường.

Anh chìa tay về phía Tô Minh: “Chúc mừng.”

“Cảm ơn, hi vọng anh ở đây chơi thật vui vẻ.” Tô Minh hiển nhiên vội vã mang Phương Kinh Thiền đi, áy náy nói: “Thật xin lỗi, tạm thời không thể tiếp chuyện, ở kia có người đang chờ.” Hắn kéo Phương Kinh Thiền rời đi.

Xuất Vân chuyên chú nhìn bóng lưng hai người biến mất trong đám người, Kinh Thế cười cảnh cáo: “Đó chính là anh rể tương lai của tôi, xin đừng động tâm.”

Xuất Vân ngượng ngùng: “Xin lỗi, khí chất của anh ta, cực giống một người.”

“Cẩm Huy?”

Xuất Vân gật đầu, lại nói: “Lúc đầu thoạt nhìn thì thấy giống, nhìn kỹ lại thì thấy Cẩm Huy và anh ta cũng không giống nhau lắm.”

“Tương tư nhập cốt, tôi không trách anh.”

Tiệc rượu không có gì thú vị, Kinh Thế đối với không gian này đã nhìn quá quen mắt, lại càng không thích thú. Đưa Xuất Vân ra mắt chị gái và anh rể tương lai xong, liền khuyên Xuất Vân cùng đi đến vườn hoa.

“Vườn hoa thanh tịnh hơn chút, trong này rất ồn ào, tôi sợ nhất.”

Xuất Vân lấy làm kỳ quái: “Sao không nhìn thấy Phương Kinh Hồng đại danh đỉnh đỉnh?”

“Anh hai chính là như vậy, không thích chỗ đông người. Hôm nay không thấy được, điển lễ chính thức ngày mai chỉ sợ cũng chỉ xuất hiện một lát. Đi nào, đến vườn hoa đi, bằng không chờ đến lúc tân khách quấn lấy, tôi chạy không thoát thân.”

Xuất Vân cười khổ: “Khách khứa nhiều như vậy, thích thanh tịnh mà đến vườn hoa chỉ e cũng không ít người, chúng ta vào đó, bất quá là quấy rầy mấy đôi uyên ương nhiệt tình như lửa thôi, làm sao có thể có thanh tịnh, chẳng bằng về phòng đi.”

Kinh Thế nhảy nhót: “Được, vậy về phòng anh đi, dù sao cũng không người nào biết, miễn cho chị lại tìm tôi xuống tiếp đón khách khứa.”

Hai người trở về phòng.

Vừa đúng lúc thư ký Jenny gọi điện thoại tới, hỏi Xuất Vân: “Tào tiên sinh, điện thoại của anh vẫn luôn không mở, bà Tào muốn biết số điện thoại chỗ anh đang ở, hi vọng liên hệ được với anh, có cho không?”

Xuất Vân không muốn dây dưa với Tuệ Phương thêm nữa, đó chính là nhân chứng sống cho lần thứ hai phụ bạc của anh.

“Không cần, cô ta có lời gì muốn nói thì nói với luật sư Dương đi, luật sư Dương sẽ chuyển lời cho tôi.”

Trang thiết bị trong biệt thự đều là hạng nhất, từng chỗ đều thập toàn thập mỹ, cửa phòng vừa đóng, lập tức cách ngăn âm thanh huyên náo dưới đại sảnh.

Cũng không phải an tĩnh hoàn toàn, tiếng sóng biển Caribê và tiếng nhạc bên ngoài, từ khe cửa sổ vẫn lén tiến vào như cá lọt lưới.

Kinh Thế nằm thẳng lên giường, vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh, nói: “Nào, để chúng ta cùng nằm ngủ, tâm sự một chút đi.”

Xuất Vân dựa vào rìa tủ rượu, lạnh lùng nói: “Kinh Thế, cậu có biết hay không, mỗi một câu nói của cậu đều như đang dụ dỗ? Đừng quên, tôi thích đàn ông.”

“Thì làm sao? Uyên ương dục cũng tắm rồi, còn không phải chuyện gì cũng không phát sinh sao?” Kinh Thế nói như không: “Hơn nữa, ai quy định tôi không thể tìm người khác để yêu, hoặc không thể yêu một người đàn ông? Xuất Vân, anh nếu muốn đuổi tôi ra khỏi phòng, vậy mời mở lời.”

Xuất Vân đối với con người lúc thì thủ đoạn thông thiên, lúc thì thâm trầm không gì sánh được, lúc lại như đứa trẻ lớn này thật không có biện pháp, đành phải nhượng bộ, nhấc tay đầu hàng: “Được được, chúng ta tâm sự, cậu muốn nói gì?” Anh cởi áo vét, tháo cà vạt, nằm ngửa xuống bên cạnh Kinh Thế, cùng cậu nhìn trần nhà xa hoa.

“Kể tiếp chuyện về Cẩm Huy đi.”

“Cậu rất có hứng thú với cậu ấy?”

“Không,” Kinh Thế quay đầu sang, nhìn Xuất Vân: “Tôi có hứng thú với anh.”

Tim Xuất Vân đập thình thịch, vội vàng gắng gượng đè ép tâm tình xuống. Anh định từ trên giường ngồi dậy, Kinh Thế ấn tay anh xuống, hỏi như khiêu khích: “Sao? Hoảng sợ muốn lập tức rời đi? Cần tôi giúp anh chuẩn bị phi cơ tư nhân không?”

Xuất Vân cười khổ: “Kinh Thế, buông tay.”

Kinh Thế tự giễu cười cười một chút, quả nhiên nghe lời buông tay.

Xuất Vân đứng lên đi tới bên hành lý tìm một lát, lấy ra một thứ gì đó, vẫy vẫy trước mặt Kinh Thế.

“Đây là Cẩm Huy?”

Người con trai đứng sóng vai cùng Xuất Vân trong tấm ảnh đang cười đến vui vẻ.

Mắt như điểm nước sơn, mũi cao môi mỏng, quả thực anh tuấn.

Xuất Vân gật đầu: “Cậu ấy mất tích đã hai năm nay, nhà cửa và đồ dùng đều còn. Tôi có chìa khóa, hai ngày trước vừa đến lấy tấm ảnh này.”

Kinh Thế lấy tấm ảnh qua, nói đúng trọng tâm: “Rất đẹp, rất hợp với anh.”

“Quá khen.” Xuất Vân đề nghị: “Thủ tục ly hôn của tôi sắp lo liệu xong rồi, nhưng Cẩm Huy vẫn không thấy tung tích. Có thể nhờ cậu giúp không?”

“Giúp anh tìm cậu ấy?”

Xuất Vân thở dài: “Những phương pháp có thể sử dụng tôi đều đã dùng cả rồi, một chút tin tức cũng không có, chỉ có thể nhờ tới sự trợ giúp của người khác.”

“Người nhà của cậu ấy thì sao? Hoàn toàn không có liên hệ?”

“Không có.”

Khóe miệng Kinh Thế vô cớ lộ ra chua xót.

“Được, tôi sẽ tận lực giúp anh.” Cậu đáp ứng.

“Cảm ơn cậu, Kinh Thế.”

Kinh Thế đem tấm ảnh bỏ vào trong túi áo khoác, lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Đến đây đi, làm việc hồi báo, đem chuyện của Cẩm Huy kể cho tôi biết, cậu ấy vì sao rời khỏi anh, vì sao lại mất tích.”

Xuất Vân nằm xuống, bắt đầu hồi tưởng.

Bây giờ đã không còn khó khăn như lần đầu tiên, anh nhẹ nhàng mở miệng, đem tất cả kể cho Kinh Thế nghe, về Khải Địch và Tuệ Phương, hôn nhân và chuyến lữ hành đến biển Caribê.

Cuối cùng đến một buổi hoàng hôn, anh tặng Cẩm Huy một món quà đoạn trường.

Trong đêm, nghe thấy Cẩm Huy khẽ gọi hai tiếng.

Từ đó về sau, phân ly.

Kinh Thế đắm chìm trong câu chuyện của bọn họ.

Thời gian lặng lẽ trốn đi, câu chuyện kể xong mới phát hiện tiếng nhạc đã biến mất, tiệc rượu đã tàn.

Chỉ có tiếng sóng biển, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Kinh Thế mở lớn mắt, nhìn trần nhà. Cậu than: “Một câu chuyện đầy thương cảm.”

“Phải, bi kịch.”

Kinh Thế đột nhiên hỏi: “Nếu cả đời anh đều không tìm được Cẩm Huy, anh sẽ như thế nào?”

Biển người mênh mông, muốn tìm một người mất tích hai năm rất không dễ dàng.

Xuất Vân thở dài: “Tôi không biết.”

“Nếu như anh trăm cay nghìn đắng, tìm suốt hai mươi năm, cuối cùng tìm được Cẩm Huy, nhưng phát hiện ra cậu ấy sớm đã có niềm vui khác, trải qua hạnh phúc ngọt ngào, căn bản không hi vọng anh quấy rầy đến hạnh phúc của cậu ấy, thì tính sao?”

Xuất Vân lại thở dài: “Tôi không biết.”

Kinh Thế sờ soạng bên người, tìm được tay của Xuất Vân, đột nhiên nắm lấy thật chặt, khí lực lớn đến mức khiến người ta ẩn ẩn phát đau.

“Xuất Vân, nếu đã kết thúc, hà tất phải thay đổi kết cục? Bi kịch đã qua rồi, xin hãy hướng về phía trước.”

Những lời này ý tứ quá rõ ràng, Xuất Vân ngạc nhiên.

Anh cảm động, bất luận có phải Kinh Thế muốn mượn anh để quên đi nỗi đau chị gái đi lấy chồng hay không, chỉ cần tín nhiệm và quan tâm như vậy đã khiến anh cảm động đến rơi lệ.

Trong biển người, muốn tương ngộ đã quá khó khăn, huống chi còn muốn tương ái, tương tri? (tương ngộ: gặp nhau ; tương ái: yêu nhau ; tương tri: hiểu nhau)

Giờ khắc này, Xuất Vân biết, Kinh Thế e là đã mở ra một cánh cửa đóng chặt trong lòng anh.

“Để chúng ta quên đi Cẩm Huy, có được không?” Kinh Thế chầm chậm quay đầu sang, lẳng lặng nhìn Xuất Vân.

Xuất Vân một hồi lâu không trả lời.

Cẩm Huy dung nhập vào trong máu của anh đã quá lâu rồi, muốn quên cậu đi nào có phải việc dễ dàng? Xuất Vân hiểu rất rõ điều ấy, nỗi nhớ cùng áy náy thình lình trào dâng, như tê tâm liệt phế.

“Muốn tôi quên cậu ấy, chí ít phải để tôi tìm được cậu ấy.”

Trong mắt Kinh Thế tràn đầy thất vọng, cậu đưa ánh mắt rời khỏi Xuất Vân.

“Được, tôi giúp anh tìm cậu ấy.”

“Kinh Thế…”

“Muộn rồi, ngủ đi.” Kinh Thế ngữ khí bình thản, nhắm mắt lại.

Một đêm, lại trôi qua trong tiếng sóng triều.

Xuất Vân mơ thấy Cẩm Huy.

Khuôn mặt của Cẩm Huy, bi thương chưa từng thấy.

Cậu nói: “Xuất Vân, đừng quên em.”

“Xuất Vân, cho dù vứt bỏ em, anh cũng vĩnh viễn đừng bao giờ quên tình yêu đối với em.”

Xuất Vân đau lòng, anh ôm lấy Cẩm Huy, phát thệ như một lời nguyền: “Không không, anh tuyệt đối không quên em! Anh tuyệt đối không vứt bỏ em!”

__Hết chương 8__

Chú thích:

(1) quần đảo Cayman: thuộc lãnh thổ hải ngoại của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland, nằm ở phía Tây vùng biển Caribe, bao gồm 3 đảo: Grand Cayman, Cayman Brac và đảo Little Cayman. Với điều kiện tự nhiên thuận lợi (nước biển sâu, thắng cảnh đẹp…), nơi đây đang là điểm đến hấp dẫn cho những khách du lịch đam mê môn thể thao lặn biển. Ngày nay, Cayman còn được biết đến như một trung tâm dịch vụ tài chính xa bờ toàn cầu; một trung tâm tài chính của quần đảo Caribe.

Theo wikipedia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK