Chương bảy: Hắc khí nhân.
Tiếng bước chân rất nhẹ từ phía ngoài hành lang nhanh chóng lại gần. Tôi nhúc nhích cái đầu, nghiêng tai về phía cửa, tiếng bước chân của một người.
Tiếng cửa từ từ nhẹ mở phát ra âm thanh rất nhỏ vọng tới. Người đến, chưa bước vào vội, dừng lại một lúc phía ngoài rồi bước đến. Bước chân rất nhẹ nhưng từ tốn. Hắn đứng ngay trước mặt tôi nhưng tôi lại không hề cảm thấy chút sinh khí nào. Quanh người hắn cứ như thể được hàng ngàn hàng vạn dòng hắc khí hun đúc thành. Khiến cho tôi nảy sinh cảm giác…hiếu kỳ.
Dòng hắc khí lao về phía tôi nhưng hắn vẫn đứng yên ở khoảng cách xa xa đó. Tôi cảm thấy hắn đang nhìn tôi chằm chằm song lại chẳng làm gì cả.
Tôi cố gắng nhúc nhích mí mắt, khó khăn ngẩng cái đầu lên, âm thanh của hắn bất ngờ vọng tới.
-Hắc Hồn ban nãy…là do cậu điều khiển?
Tôi ngẩn ra một chút, không kịp hiểu vấn đề, có điều giọng nói đó mỏng nhẹ lại âm trầm. Giống như một thanh lợi kiếm sắc bén được hun đúc từ hàn băng khiến người nghe bất tri bất giác mà ghi nhớ.
Tôi cố gắng lắm cũng chỉ he hé đôi mắt, hình ảnh người trước mặt lờ mờ như đứng trong sương đêm. Rõ ràng được luồng ánh sáng của ngọn đèn vàng chiếu vào chính diện, tại sao lại âm u không rõ nhân tướng?
-Anh…là người, hay ma?
Tôi thều thào hỏi, mọi âm thanh mọi tiếng động dường như đều bị đẩy lùi, bị chôn chặt. Mọi thứ phút chốc đột nhiên như mất đi sự sống, tĩnh lặng tới mức nghẹt thở. Tuy thế tôi vẫn cảm thấy sự hiện diện của anh ta, vẫn ở ngay phía trước, cách tôi trong gang tấc.
-Mặc Minh?
Âm thanh của người đó lại thốt lên, có kinh ngạc có nghi hoặc.
“Hả?”
Người này cư nhiên lại biết tên tôi? Có thể là ai được chứ? Số lượng người tôi quen biết không nhiều, chỉ là đám dân lành ở Bàn Cẩm, có thể biết tôi ở trong này chẳng lẽ là phạm nhân học Pháp Luân Công? Hay là cai ngục?
Tôi hấp háy mắt một lúc rồi từ từ mở hẳn ra, cơ thể đã bớt nhức mỏi, đập vào mắt là cảnh tượng hãi hùng tới mức kinh sợ. Trên nền ximăng lạnh lẽo có hai cái xác không còn lành lặn.
Một tên thì như bị chết cháy, trên thân xác loang lổ những thương tích da thịt bị thiêu đốt. Đặc biệt là phần mặt không còn nhận ra dung mạo. Những mảng da bị cháy xém lộ phần thịt đỏ lòm, có chỗ phần da bị đốt cho đen xì phần thịt co lại lộ ra cả xương trắng từ đó huyết dịch lan tràn túa ra bốc mùi hôi tanh tởm lợm.
Tên kia thì trông còn thê thảm rùng rợn hơn. Tôi thấy ở gần cái xác bị cắt nham nhở có khúc lưỡi người. Lại thấy khuôn mặt gã chằng chịt những vết dao rạch. Chỗ vị trí hai bên tai…lủng lẳng hai cái tai chưa đứt rời. Bàn tay trái…với những ngón tay bị đứt lìa vương vãi gần đấy. Trên thân thể chỗ nào cũng có vết dao cắt từ đó máu lan ra đầm đìa tạo thành vũng lớn đã đặc keo lại…Cuối cùng con dao cắm vào phần ngực, chỗ trái tim…sâu lút cán…
Có tiếng bước chân của ít nhất hai người tiến tới, tiếng cửa mở, tôi quay ra nhìn, hai tên cai ngục đứng chết sững nhìn cảnh tượng trong phòng.
Một tên bỏ chạy, hét lớn.
-Người đâu, mau tới đây, mau mang cán lại đây.
Một tên khác bước tới kinh hoảng nhìn hai cái xác cai ngục.
-Chuyện quái quỷ gì thế này?
Sau đó gã quét mắt nhìn một vòng các phạm nhân bị treo xung quanh tường.
-Chuyện này là thế nào? Tại sao hai cai ngục này lại bị chết thê thảm thế này?
Nhưng các phạm nhân toàn bộ đều bị dán băng dính, trừ tôi, gã liền tiến tới, giận giữ hỏi lại.
-Mày hãy trả lời xem, rốt cuộc chuyện này là sao?
Tôi chớp mắt một cái, ngây ngô đáp.
-Tôi, cũng không rõ.
Gã nhận được câu trả lời không đúng ý liền phang dùi cui vào bụng tôi, tức tối nói.
-Sao có thể không rõ, hai tên này bị hạ sát trong này cơ mà? Rốt cuộc là kẻ nào dám giết cai ngục?
Tôi đau đến nhăn mặt, buồn bực nói.
-Đêm qua tôi bị bọn chúng đánh cho hôn mê bất tỉnh, vừa mới tỉnh dậy đã thấy cảnh tượng đó…Nếu mày không tin thì hỏi người khác.
Gã tiến tới một phạm nhân khác, xé băng dán miệng, kìm nén cơn giận, hỏi.
-Mày, trả lời coi, tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Người được hỏi, run rẩy hồi đáp.
-Đêm qua…là hai người đó tự sát.
Phạm nhân vừa dứt câu gã liền phang dùi cui vào bụng anh ta, tức giận nói.
-Lý nào lại vậy?
Gã không chịu thua, lại đi xé băng dính miệng của phạm nhân khác, giận giữ hỏi.
-Mày nói xem?
Phạm nhân run run trả lời.
-Đêm qua, sau khi hai tên đó đánh người mới tới đến bất tỉnh nhân sự rồi trói hắn lại…Thì đột nhiên hai người đó lại tự dùng dao dùng dùi cui hủy hoại cơ thể bản thân.
Cai ngục kinh hãi lùi ra xa, lúc này đám cai ngục khác đã tới thu dọn hai cái xác lên hai cái cán rồi khiêng đi.
Tối qua tôi mơ mơ màng màng nhìn thấy hai tên cai ngục đó bị dòng hắc khí điều khiển nên xảy ra tình trạng tự sát. Tôi còn tưởng là mình nằm mơ vì trong cơn nóng giận đã thầm nghĩ sẽ cho bọn họ bị chết tức tưởi như thế…Có ngờ đâu khi tỉnh dậy, tất cả lại là sự thật. Vậy còn hắc khí nhân đó? Cũng là thật sao? Không phải là ảo giác?
Tôi đưa mắt nhìn phạm nhân bị treo gần mình nhất, lưỡng lự một chút rồi thì thào hỏi khi bọn cai ngục đã đi.
-Đêm qua…có một người tới phải không?
Người đó liếc ánh nhìn bơ phờ, mỏi mệt đáp.
-Phải, có điều mắt tôi không nhìn rõ được mặt người đó…
Tôi thận trọng dò hỏi tiếp.
-Người đó…đã nói gì?
Người đó thều thào nói, âm thanh nho nhỏ vô cùng suy kiệt.
-Nói nhỏ quá mà tai tôi không còn thính như trước.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK