Ngồi đả tọa điều tức Trịnh Quân Thanh không hề hay biết nguy hiểm đang cận kề.
Tìm được đường sống trong chỗ chết hắn một đường bí ẩn xóa dấu vết đến được nơi này, thấy hang sâu khá bí ẩn vội vàng tiến vào trú ẩn, tiện đà chữa trị thương thế.
Hơn một tháng trời bị người truy sát như chuột qua đường, vết thương trên người còn chưa kịp lại đã lại tái phát, khiến trong cơ thể khó chịu không thôi.
Đang mải mê điều tức, bên tai vang lên tiếng lách tách làm hắn nghi hoặc mở mắt, vội vàng quét qua một vòng đề phòng. Bỗng nhiên:
“Ầm”
“Á ... Gàooooo”
Cùng với tiếng nổ là tiếng điên cuồng gào rú.
Sớm mai phục tại bên ngoài cửa sơn động Tống Khuyết vội vàng chạy vào, 50m khoảng cách thoáng cái tức đến.
Chỉ thấy Trịnh Quân Thanh lúc này đang cong mình ôm bụng và chân, ở nơi đó cắm chi chít độc châm, nhiều như lông trâu. Khoảng cách quá gần hắn lão Trịnh chính là ăn trọn vẹn 1 cái Khổng Tước Linh.
Không chút nào chần chờ, Tống Khuyết vội vàng nhặt lên túi vải rồi nhảy ra xa âm thầm đề phòng.
Mọi việc diễn biến quá nhanh, từ cơn đau thanh tỉnh lại Trịnh Quân Thanh lúc này đã thấy có người cướp đi bản thân đựng bảo bối túi vải chạy ra xa.
Hắn gầm lên giận dữ muốn xông lên đem tiểu tử kia xé nát, nhưng vừa mới nhổm người dậy mới phát hiện từ bụng trở xuống thân thể đã mất đi tri giác, kinh hãi nhìn xuống mới phát hiện độc tố đang từ dưới chân lan tràn lên trên người, làn da hắn hiện lên xanh mởn một mảnh.
Dần dần cảm giác sinh cơ xói mòn, lão Trịnh không cam lòng trừng mắt nhìn phía cửa người kia, môi run run cố gắng hỏi:
“Làm sao ......?”
“Ngươi yên tâm đi làm con ma hồ đồ đi thôi, đừng quan tâm tại sao!”
Tống Khuyết hờ hững trả lời, kẻ này cũng không phải người tốt lành gì, trong thành chém loạn lại ném Phích Lịch tử làm thương không ít người đây. Hơn nữa mang trọng bảo trong người, đáng chết.
Nhìn Tống Khuyết không vội vàng cứ đứng nơi xa chờ, tay còn với vào trong túi vải lấy bí tịch ra xem, Trịnh Quân Thanh cười thảm.
Đối phương là một cơ hội cũng không cho hắn, chỉ đứng đó chờ hắn chết đem đầu về lĩnh thưởng. Một đời ngang dọc cuối cùng lại chết trong tay một thiếu niên, hắn không cam lòng gào thét.
Cầm quyển lụa trên tay trải ra nhìn, Tống Khuyết mừng rỡ, quả nhiên là võ công bí tịch.
Lưu Ly Vô Cấu Thể.
Kích động đem bí tịch thu vào không gian, hắn mới thảnh thơi quan sát lão Trịnh.
Giờ phút này hắn đã là thoi thóp, toàn thân nổi màu xanh tím, nằm co ro dưới đất 2 mắt trợn lên, khóe miệng cũng không ngừng có máu đen trào ra.
Nhìn sắp chết Trịnh Quân Thanh, Tống Khuyết trong đầu bay nhanh suy nghĩ. Lúc trước nóng đầu liền đi, bây giờ nghĩ lại hắn cảm thấy chuyện này khó giải quyết.
Nếu như bây giờ đem tặc nhân về giao nộp, như vậy dù có hay không chắc chắn đám giang hồ khách sẽ coi hắn đạt được thần công bí tịch, Linh Ứng tự cũng là như thế. Đến lúc đó đuổi theo hắn có lẽ là vô tận phiền toái, có khi còn là họa sát thân.
Ngươi bảo không có đi, nhân gia chắc chắn không tin. Đến, bắt lại đe dọa, nghiêm hình tra tấn một hồi đến khi nôn ra thì thôi.
Ngươi giao ra đi, nhưng giao cho ai. Người đến sau cũng sẽ không tin, ôm tâm lý may mắn hắn còn sao chép 1 phần cũng sẽ lại bị bắt lại ép hỏi.
Đừng nghĩ Linh Ứng tự sẽ cho hắn bảo vệ, khéo người ta còn mong hắn chết sớm đễ đỡ một nhân tình đây. Không phải Tống Khuyết nghĩ xấu cho người mà lòng người chính là hiểm ác như thế.
Đừng ôm tâm lí may mắn, thà tin là có còn hơn tin là không. Bên cạnh hắn không thiếu thân nhân bằng hữu, làm việc cần ổn thỏa một chút. Có thể đây chỉ đơn thuần do hắn tính cách cẩn thận, nhưng làm bác sỹ bao năm, không cẩn thận không được. Đã sớm in vào trong máu của hắn.
Như vậy không đem người này giao ra, nghĩ đến Tông sư hứa hẹn Tống Khuyết lại không cam.
Nhà trẻ bằng hữu mới chọn lấy hay bỏ, hắn người này lòng tham, cả hai toàn muốn.
Vì vậy bây giờ hắn phải vắt óc suy nghĩ một lưỡng toàn kỳ mỹ biện pháp. Trầm tư hồi lâu, trong đầu cũng đã hình thành một phương án khá khả thi.
Nhưng được hay không còn phải xem Tesseract có cấp lực.
Lĩnh Vực khóa chặt Trịnh Quân Thanh, không dám sơ sót bỏ qua bất cứ động tĩnh, đối với nắm giữ Ám Kình võ giả, Tống Khuyết cảm thấy mình cẩn thận vẫn hơn.
Trong hang tối yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn thi thoảng vang lên tiếng thở trầm ổn hữu lực của Tống Khuyết. Đợi một hồi lâu, đến khi trái tim Trịnh Quân Thanh ngừng nhảy lên, hắn mới cẩn thận chậm rãi tiến về phía hắn.
Xác nhận người này đã chết rồi, Tống Khuyết mới nhẹ thở ra, điều khiển phân hồn tiến xào đoạt xá. Hơi trúc trắc một chút, cuối cùng cũng coi như thuận lợi tiếp quản thân thể.
Trên người thương tật vừa xem hiểu ngay, nội tạng bị xuất huyết, độc tố đã bắt đầu ngấm vào cốt tủy, ngược lại vết thương do Khổng tước linh tạo ra lại là nhẹ nhất. Thứ khủng bố nhất của cái này chính là chất độc của nó.
Thử dùng Tesseract năng lượng hóa giải độc tố, một lát sau Tống Khuyết khuôn mặt trở nên mừng rỡ. Có năng lượng kích thích các tế bào, rất nhanh chất độc trên người lão Trịnh lui dần.
Đợi khoảng một giờ, năng lượng trong Tesseract hao hết 7 thành, hắn mới dừng tay ngắm nhìn thành quả.
Trước mặt hắn, Trịnh Quân Thanh đang tưng bừng nhảy nhót, ngoài việc sắc mặt có chút trắng thì cùng người thường như thế không có gì khác biệt.
Tầm tình hài lòng Tống đại quan nhân lúc này mới thu dọn hiện trường, đem trên đất Dạ Minh Châu cùng độc châm đã sử dụng hết thảy nhặt lên cất kỹ, lúc này mới cùng lão Trịnh 2 người trở về thành.
........
Một đường ẩn nấp, về đến cách cửa thành không xa, hắn mới đem lão Trịnh hết thảy thu vào không gian.
Dùng năng lượng không đoạn ôn dưỡng thân thể không để cho nó đánh mất hoạt tính, Tống Khuyết chạy nhanh về nhà.
Đối với không gian Tesseract hắn cũng có chút tiếc nuối là không thu được vật sống, dường như nơi đó không chấp nhận bất kỳ ý thức thể nào Tống Khuyết, dù đó chỉ là một con côn trùng. Chỉ cần sinh ra ý thức, hết thảy từ chối.
Về đến nhà, chỉ kịp cho Hồng ca, Lý thẩm mấy người báo bình an, hắn liền trốn vào trong phòng mất dạng. Bữa tối cũng là gọi Hùng Bá mang vào phòng, mọi tâm tư đều đặt lên Lưu Ly Vô Cấu Thể.
Sách lụa ố vàng lược hiện vẻ cổ xưa, cả chữ cả hình viết lên đến hơn 1 vạn chữ, trong đó rất nhiều là phật kinh áo nghĩa, làm Tống Khuyết phải mất gần 1 canh giờ mới xem hiểu hết nội dung.
Đặt bí tịch lên bàn, hắn cau mày suy nghĩ.
Này là một môn luyện thể công pháp, đối với hắn tuyệt đối là cực kỳ hữu dụng, mọi thành tựu của Tống Khuyết bây giờ đều dựa trên bộ này hơn người thể phách.
Lưu Ly Vô Cấu Thể không có một chiêu nửa thức đối địch, toàn bộ đều là dạy người làm sao đem trên thân thể mỗi tấc da thịt luyện đến thuần khiết nhất, tựa như lưu ly như vậy không chút tạp chất.
Xem qua này công pháp, Tống Khuyết mới nhận ra trước đây võ công mình luyện còn rất nhiều thiếu sót, ví như Hắc Hổ quyền chỉ chú trọng ren luyện trên đôi tay và lưng, Phủ Việt cước còn là đôi chân và hông. Trên thân thể còn rất nhiều chỗ cơ bắp, xương cốt chưa được rèn luyện qua.
Tại Lưu Ly Vô Cấu Thể, hết thảy mỗi chỗ trên cơ thể đều có thể đem ra rèn luyện, từ hàm răng cho đến hộp sọ, xương cụt. Trên người hơn 200 chiếc xương, 600 bó cơ hết thảy đều đề cập, không một bỏ sót.
Rèn luyện càng nhiều, thân thể càng cường đại. Như trước đây Ngô Diệc nói 1 Hùng lực đại biểu cho Nhị lưu võ giả hết thảy đều là xả đạm.
Tống Khuyết thân thể biến thái như vậy là do Tesseract năng lượng không ngừng giúp hắn rèn luyện những ngóc ngách trong cơ thể, công dụng cũng cùng này công pháp hiệu quả tương đồng.
Thần công, thứ này tuyệt đối xứng với 2 chữ thần công.
Tuy cuối cùng chỉ có thể giúp ngươi đè luyện ra vô cấu chân khí, để người tu luyện đến Thất giai, không như đồn đãi Tông sư chi cảnh, nhưng mức quý giá của nó không thể dùng cảnh giới để đo đếm.
Cầm lấy sách lụa, Tống Khuyết cũng hơi do dự nên hay không luyện.
Phía ngoài cùng một dòng chữ to rõ mồn một trước mắt hắn:
MUỐN LUYỆN NÀY CÔNG TRƯỚC CẦN TỰ CUNG
Đó là không thể nào.
Nhân gia là võ công cho tăng nhân luyện tập chứ không phải thái giám, tất nhiên là không cần tự cung.
Làm khó Tống Khuyết là trong công pháp nói rõ, muốn luyện cái này cần giữ vững thân thể thuần khiết thanh tịnh. Ý là một ngày thần công chưa thành, đừng có chạm vào nữ nhân. Không phải trời sinh thích hợp với tăng nhân sao.
Trong sách nói rõ, công này khi luyện cần thiết luyện phải có thâm sâu phật lý trong người, để giúp trấn áp tà niệm. Bởi này công tu luyện càng cao thâm, bên trong cơ thể khí huyết càng thêm cô đọng dương cương, nhưng lại cấm phá thân, không phải để người ngày đêm tra tấn sao.
Vì vậy thứ này chỉ có hòa thượng luyện à thích hợp nhất, Trịnh Quân Thanh hắn lấy được thứ này cũng là số đen, luyện thì không luyện được, bỏ đi thì tiếc, cứ ôm trong người để rồi tới hôm nay bị mất mạng.
Hơn nữa công pháp dễ luyện khó tinh, để luyện đến hoàn mỹ một thân thể xác như lưu ly, không có vài chục năm là đừng mơ tưởng. Theo trong sách lụa ghi chú, tại Linh Ứng tự người luyện nhanh nhất chính là bây giờ trụ trì Trí Minh, hắn cũng phải bỏ ra hơn 20 năm.
Nếu thật sự phải cấm dục 20 năm nữa, Tống Khuyết cũng cảm thấy mình chùn bước.
Xoắn xuýt hồi lâu hắn còn là quyết định luyện.
Không ngoài gì khác, hắn có tự tin có thể tốc thành thần công.
Tesseract không gì không thể, ta Tống Khuyết không gì không thể, ta là thiên tài.
Đúng, ta chính là thiên tài.
Lẩm nhẩm tự mình thôi miên, hiệu quả cực kỳ rõ rệt. Tống đại gia niềm tin tràn đầy, thần thái sáng láng đem Lưu Ly Vô Cấu Thể trải ra, bắt đầu theo trên đó hình vẽ cùng chữ viết hướng dẫn bắt đầu tu luyện.
Trong phòng bày ra các loại động tác so với Yoga không khác bao nhiêu, mấy bộ động tác Tống Khuyết cũng cảm thấy hơi khó nhưng vẫn cắn răng làm được.
Dựa theo bên cạnh chỉ dẫn hắn bắt đầu dùng Minh Kình phát lực rèn luyện da thịt.
Đợi cho thân thể mệt mỏi lại dùng Tesseract năng lượng xoa dịu rồi tiếp tục, cho đến khi trong Tesseract cạn kiệt, Tống Khuyết mới dựa theo trong sách tư thế ngồi thiền điều tức.
Một đêm cứ như thế lặng yên trôi qua.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK