Sau thời đại hậu Thái Cổ, tới tiền Viễn Cổ, hai truyền kỳ Vĩnh Hằng Yêu Mẫu - Tử Điềm và Nguỵ Huyễn Yêu Nương - Mị Hoang đồng thời ngã xuống, cùng kết thúc thọ mệnh, đóng lại thế cục Mẫu tổ tranh phong đầy huy hoàng của Yêu Tộc.
Thiên tài lớp kế cận, mang tên Hạo Tình, nhanh chóng nổi lên chiếm ngai vị độc tôn, trong cả giai đoạn Tiền - Hậu Viễn Cổ, toàn bộ Yêu Tộc đều do một tay nàng chấp chưởng.
Hạo Tình trí tuệ có thừa, tự mình tập hợp và sáng lập các loại Yêu Tộc Bí Kỹ siêu việt dựa trên Tiên Thiên Thần Thông vốn không thể bị mô phỏng.
Những Bí Kỹ này, về sau trở thành cái gốc cơ bản của Vu Thuật ngày nay, nên nói không ngoa, nàng chính là người khai sinh con đường Tu Yêu, đem áp dụng cùng Huyết Dịch Châu thì mới tạo được Phù Chú, Khế Ước v.v...
Tuy nhiên ít ai biết rằng, thuở ban đầu chập chững hoá Yêu, Hạo Tình không phải là Luyện Thận Giả, hay nói đúng hơn là tư chất Thần Niệm Lực của nàng rất kém, đem so với đối thủ lúc đương thời, thì đích thực bị coi như phế vật.
Nhưng Hạo Tình lại suy nghĩ khác hẳn, lối tư duy thông thái kết hợp cùng sức mạnh Thể Thuật thiên phú, nàng đàn áp quần hùng bằng thứ Vũ Kỹ đáng sợ, mở ra một phương pháp chiến đấu nữa, hoàn toàn mới mẻ, và chỉ giành riêng cho Tu Yêu Giả.
“Nếu lão phu không nhầm, trong huyết mạch của tên ăn mày có lẽ pha tạp chút máu Yêu Tộc, vì cơ duyên nào đó mà đã phản tổ thành công, vô tình đạt thể cách đặc biệt, gọi là Phá Cực. Hạo Tình kia, từng lấy Tiên Thiên Thần Thể này xưng bá, Vũ Kỹ cũng nhờ nó để phát huy tối đa khả năng...”
“Là Thần Thể của Đại Năng Yêu Tộc?”
Lạc Thạch ngây người ngạc nhiên, lai lịch tên ăn mày quả nhiên không hề tầm thường, Phá Cực Thần Thể nếu được chứng thực, gã cư xử mà đủ khéo léo liền có thể kéo về bên mình một đồng minh lợi hại.
“Trước cứ đợi xem tình hình. Lão phu nghĩ Thạch đầu tử ngươi nên tìm cách giữ hắn lại trong Trai dần đi còn hợp lý hơn ngồi đây đấy...”
...
“Cái gì? Sắp xếp cho hắn làm gia đinh?”
Mạc Vấn Đại Y Sư đang chẩn mạch, vừa nhận Ký Lục vừa nghe Lạc Thạch nói, lập tức hỏi lại.
“Phải a, Đại Y Sư! Phàm nhi đã xem qua, cốt cách rất cứng cáp, trí tuệ bình thường, chỉ có điều thân hắn vẫn mang chút bệnh. Với trình độ Y Thuật của người, tin rằng sẽ dễ dàng trị khỏi...”
“Ta thực sự không rảnh đâu, tiểu Phàm...”
“Đi mà, Đại Y Sư!” Lạc Thạch thấy khó, bèn giở giọng con nít nài nỉ “Chẳng phải Trai quy chúng ta là giúp đỡ người khác sao?”
“Chuyện này đừng nhắc đến a...” Mạc Đại Y Sư mỉm cười lắc đầu, vẫn vô cùng chăm chú bắt mạch.
“Vậy Phàm nhi trao đổi bằng Kỳ Thế Song Mã Đột Kích nhé...”
“Hửm? Chuyện này...” Lão lần nữa ngẩng lên, lòng có chút chần chờ, Mạc Vấn yêu cờ như mạng, Lạc Thạch đương nhiên tận dụng hết sức.
“Thêm cả cách phá giải nó, là Song Vệ Hộ Thuẫn, Kỳ Thế mới lạ chưa sách nào từng đề cập a...” Giọng gã lý nhí nhỏ dần.
“Ờ à, chuyện này... Chuyện này tuyệt đối vẫn còn ngoại lệ nha...”
Mạc lão thở dài, ai bảo bản thân nghe tới cờ thế là bấn loạn, nên đành chấp thuận bị thuyết phục.
“Đa tạ Đại Y Sư!” Lạc Thạch mừng húm, thầm mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt gã cố giữ nguyên thái độ ngây ngô.
“Việc tiếp theo, là chờ thôi...”
Nặc lão gật gù, vuốt râu lẩm bẩm, đoạn cũng chìm vào yên lặng.
...
“Cấp cứu và giải cờ giống nhau, đều không thể chậm trễ nha!”
Câu cửa miệng của Mạc Y Sư, và đương nhiên đối với lão, thì nó hoàn toàn có cơ sở.
Gần ba tiếng thời gian nghỉ trưa, Lạc Thạch bị lão giữ lại, trước luận hai kỳ thế như đã hứa, chuyện khác cứ tạm gác qua một bên. ‘Tiền trao cháo múc’, lão phải đích thân mục sở thị thì mới yên tâm.
“Mạc Vấn này, thật chắc cú...”
Gã bước ra khỏi cửa Dược Thư Phòng, nheo mắt nhìn mặt trời treo lơ lửng mãi tận đằng tây rồi thở hắt, đoạn lẩm bẩm.
“Chừng đó mà ngươi cũng vẽ nên được câu chuyện hay ho đấy nhỉ? Song Vệ Hộ Thuẫn? Còn là kỳ thế thất truyền cơ?”
Nặc lão hắng giọng cất tiếng.
“À thì, vãn bối đâu có nói sai. Việc ‘chưa sách nào từng đề cập’ rõ ràng là sự thật a...” Lạc Thạch gãi gãi cằm, nhoẻn miệng cười khi khi, đồng thời hướng sân rộng bước tới.
“Tiền bối, hiện đi xem tình trạng tên kia chứ?”
...
Hắn nằm im bất động, chân tay thõng thượt vô lực, hơi thở cực kỳ mờ nhạt.
“Bất quá, vẫn sống...” Lạc Thạch lẩm bẩm.
“Nhịp chậm quá, gần như Bào Tức vậy!” Nặc lão chăm chú quan sát hồi lâu, xong mới chậm rãi lên tiếng nhận xét “Huyết văn cũng đã biến mất, Phá Cực đang diễn ra rồi sao?”
“Ý người là...?”
“Tiên Thiên Thần Thể cũng có tiến giai, phân chia cấp độ đàng hoàng. Kẻ may mắn bẩm sinh nhận được thứ này, nhưng dĩ nhiên ban đầu chưa phải hình thái mạnh nhất, họ cần thời gian để truy rèn, và nhiều kỳ ngộ khác nữa, thì nó mới xứng đáng so với ‘Thần’ a...”
Theo lời lão, tình trạng Bào Tức như tên ăn mày trước mặt đây, chứng tỏ chức năng cơ thể hắn đang giảm sút nghiêm trọng, nhưng bù vào đó, sinh mệnh lực lại liên tục được bổ sung, hòng duy trì sự sống.
Nghe nói, mỗi lần Phá Cực Thần Thể mạnh lên đều sẽ ném chủ nhân nó vào hiểm cảnh giống vậy.
“Nguyên nhân hắn bị thất trí, liệu có liên quan đến Phá Cực?” Gã chợt thấp giọng tự hỏi, nếu đúng thế thật thì đây quả là một nhược điểm trí mạng.
“Không rõ, nhưng lão phu vẫn cứ nhắc cho ngươi nhớ, may mắn và đen đủi luôn song hành, muốn đạt thành mục đích đương nhiên phải chấp nhận đánh đổi. Thần Thể càng nguỵ dị khủng bố, phương pháp tu luyện lại càng khó khăn, thậm chí chỉ phạm một sai lầm nhỏ liền dẫn tới hậu quả nặng nề. Hắn...”
Nặc lão bỗng trầm ngâm, đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn tên ăn mày, đoạn thở dài tiếp lời.
“Hắn ‘nhặt’ được cái này liền mất đi cái nọ. Ài dà... Lão Thiên à lão Thiên, là hoạ hay phúc, lão không thể một lần rạch ròi minh bạch nổi hay sao...”
...
Chiều xuống, các bệnh nhân lần lượt thăm khám xong, sân rộng đã vãn bớt. Sắp hết giờ chẩn y miễn phí, gia nhân trong Trai đang tập trung dọn dẹp, mau chóng kết thúc một ngày lao động dài, còn chuẩn bị ăn uống nghỉ ngơi; kẻ nào cũng mải miết với công việc, nên tuyệt không ai để ý đến hai người bọn Lạc Thạch.
Tên ăn mày bắt đầu có dấu hiệu hồi tỉnh, hơi thở nhanh và đều hơn, ý thức dần khôi phục.
Đưa tay bắt mạch cho hắn, Lạc Thạch chợt hoài nghi lẩm bẩm.
“Huyết văn đã biến mất, mọi thứ vô cùng ổn định... Thật kỳ lạ, Kinh Lạc Nhị Hệ Mạch của người này...?”
“Thạch đầu tử, nhận thấy điểm bất thường rồi chứ gì?” Nặc lão mỉm cười, theo thói quen bắt đầu giảng giải.
Tình huống Dị Lai vốn chỉ phát sinh ở Thú loại, các Tộc khác hoàn toàn không tồn tại sự tạp giao, bất quá ‘thừa hưởng’ đặc điểm từ cha mẹ thì vẫn có.
Thí dụ: Nhân - Yêu phối giống, huyết thống tử tôn trực hệ cũng chỉ hoặc Nhân hoặc Yêu, nhưng điều đặc biệt, đó là lại xuất hiện tỷ lệ thôi diễn ra thứ mà mọi Tu Chân Giả đều thèm khát: ‘Huyết Kế Truyền Thừa’.
“Tuỳ thuộc vào cơ duyên, nếu như đủ may mắn, Huyết Mạch thành công Phản Tổ, thì những Huyết Kế Truyền Thừa này mới thực sự trở về sức mạnh vốn dĩ, thậm chí tương đương với Tiên Thiên Thần Thông nguyên bản mà chúng từng được vô tình mô phỏng theo...”
Phá Cực Thần Thể đương nhiên chưa phải hình thái tối cường, tuy vậy, không gian phát triển về sau là rất lớn, tiềm năng ngoài khả liệu: người sở hữu có thể lợi dụng Tinh Huyết chính mình để cường hoá chức năng nhục thân lên mãi mãi.
“Giai đoạn đầu, Phá Cực cải tạo toàn bộ hệ thống Kinh Lạc, liên tục phá nát rồi tuỳ chỉnh lại. Huyết Văn trên da hắn mà ngươi từng trông thấy, chính là do Kinh Lạc Nhị Mạch ‘tự’ sắp xếp thành các trận pháp phức tạp giống hệt Cổ Vu Thuật. Khi chiến đấu, huyết dịch vận chuyển khiến đồ đằng hoá đỏ, kích hoạt Trận Văn, ngay lập tức giúp phản xạ, giác quan cấp tốc đề thăng, mà không hề lưu lại bất cứ di chứng gì ảnh hưởng tới tu vi...”
Với đặc tính này, Phá Cực buộc chủ nhân phải chuyên tu thể thuật thì mới đủ mạnh mẽ chống đỡ áp lực.
“Ngoài ra còn thêm cái khuyết điểm chí mạng nữa...”
“Mỗi lần tiến giai là một lần ngắc ngoải, liều đánh cược cùng số mệnh, vãn bối nói đúng chứ, Nặc lão?”
Lạc Thạch gật gù, thấp giọng thì thào.
Nặc lão thu về ánh nhìn phức tạp, trầm lặng ngẫm nghĩ hồi lâu, đoạn bình thản nhận định.
“Chờ cho hắn tỉnh lại, chúng ta sẽ tìm hiểu kỹ hơn. Bản thân lão phu tự hoài nghi, Trữ Thực Đan phiên bản Xuý Đan Thuật liệu đóng vai trò thế nào trong việc này a...”
“Tiền bối, ngay cả người cũng không biết?”
“Không biết thì nói không biết, có gì lạ đâu? Trù Nghệ Xuý Đan Thuật chỉ là loại thuật luyện được lão phu phát triển, chưa hoàn chỉnh, thiếu sót nhiều. Trông thấy cơ hội tốt như thế để thực chứng lý thuyết, vậy phải tiến hành liền nha! Phư phư phư...”
Nặc lão cười to trả lời.
...
Mạc Đại Y Sư đương nhiên giữ lời hứa, luận xong hai kỳ thế, lòng lão vô cùng thoải mái, nên đã đồng ý cho tên ăn mày nằm điều trị ở khu giường bệnh, trước mắt là theo dõi tình hình hắn, nếu khoẻ mạnh liền sắp xếp vào làm gia đinh.
Sau bữa tối, Lạc Thạch kiếm cớ bỏ đi chơi cờ với Mạc lão, lén ngó qua tên kia một lượt, thấy mọi chuyện đều bình thường, gã mới yên tâm thở phào rồi nhanh chóng quay về phòng mình.
“Tiền bối, Phá Cực Thần Thể chắc không đơn giản như vậy chứ?” Đang ngồi yên vị trên giường, chợt gã cất tiếng thắc mắc.
“Ừm, Y Điển Nặc Gia chỉ ghi chép rất sơ sài, đa phần là phỏng đoán, vì về cơ bản, thứ này vốn thuộc phạm trù Yêu Tu a...”
“Ấy, tiền bối, đó chẳng phải sở trường của người sao?”
Gã lập tức xuất hiện trong Tá Hồn Quang Hoàn, vừa đả toạ, vừa liếc nhìn Nặc lão đầy ẩn ý.
“Ngươi nói đúng! Lão phu từng tìm hiểu, trên thực tế, Phá Cực do Hạo Tình tự mình sáng tạo ra, có thể coi là một dạng ‘Nguỵ Thần Thể’, kết hợp hoàn hảo giữa Yêu Tộc Cổ Vu Huyết Trận và nhục thân tinh luyện...”
Cuối cùng, Hạo Tình siêu việt tộc thân, bước lên hàng ngũ đỉnh phong, Nguỵ Thần Thể của nàng theo đó cũng thăng cấp Chân Thần, diễn hoá thành Huyết Kế Truyền Thừa, được Thiên Đạo công nhận như một phần Thiên Địa Pháp Tắc.
Kẻ thức tỉnh Thần Thể, trên da tự động xuất hiện vô số trận văn dày đặc, đem Tinh Huyết giải khai những trận văn này, sẽ chính thức mang đến tác dụng đúng với cái tên của nó: Phá Cực.
“Nói vậy, tức là vẫn phải chuyên tu thể thuật. Thạch đầu tử, ngươi cứ tưởng tượng, giác quan và phản xạ bất ngờ được cường hoá dữ dội, cơ thể mà không tải nổi, liệu hậu quả ra làm sao?”
Lạc Thạch gãi gãi cằm, vấn đề này gã đương nhiên rất hiểu. Ép công suất một cỗ máy tăng vọt đến tận hai, ba, thậm chí mấy trăm phần trăm, sẽ trực tiếp rút ngắn tuổi thọ.
Nhục thân phàm phu thì cũng tương tự. Gã có thể dùng Ức Thống loại bỏ cơn đau, hay lợi dụng Tinh Hồn mạnh mẽ, đủ sức vượt qua mọi rào cản thần trí.
“... Nhưng chúng đều là những phương pháp đánh lừa cảm giác, chắc chắn vẫn còn lưu lại ẩn hoạ”.
Thở dài thầm nghĩ trong lòng, Lạc Thạch lắc đầu, gian nan nở nụ cười tự giễu.
“Tu Chân... Mãi mãi không tồn tại lối tắt...”
Nặc lão chậm rãi vuốt râu, rồi lên tiếng nhắc nhở.
“Đường càng ngắn, đương nhiên rủi ro càng cao, hoàn toàn phải đánh đổi bằng cả máu thịt. Thạch đầu tử, hãy luôn ghi nhớ thật kỹ đấy!”
...
Hôm sau, tên kia dần tỉnh táo, hé ánh mắt mờ đục trộm nhìn xung quanh, liền ngó thấy bóng dáng nhỏ bé ngồi bên cạnh tự lúc nào; nhưng dường như hắn đã nhận ra người quen, nên không hề bị kích động.
“Ngươi nhớ ta chứ?” Lạc Thạch cất tiếng hỏi.
Gật, gật.
“Ngươi còn nhớ tên mình không?”
Lắc, lắc.
“Ài, thôi được!” Gã nhún vai, đoạn tiếp lời “Toàn bộ năm giác quan của ngươi đều lão hoá một cách bất thường, khiến công năng giảm sút nghiêm trọng. Vậy cứ tạm gọi ngươi... Ừm, ‘Ngũ Lão’ đi, sao hả?”
Gật, gật.
Tên ăn mày ngẩn mặt, rồi bỗng cười toe, méo xệch.
Lạc Dược Trai, kể từ ngày đó, nhận thêm một gia đinh mới toanh, tên hắn thực sự rất kỳ cục - kêu là Ngũ Lão.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK