“Ch... chứng minh... làm sao cơ? Anh... hic... anh thấy em khóc nên... anh giả vờ nói vậy thôi.”
Hạ Chi phụng phịu đẩy tay Khánh Minh ra.
Có người vẫn mặt dày không nhúc nhích, Khánh Minh thản nhiên lắc đầu, lặp lại cái lời mà vừa nãy ai đó đã bỏ qua: “Thật đấy, anh bảo là em rất xinh cơ, xinh đến mức muốn yêu luôn, còn rất muốn hôn nữa.”
Lần này Hạ Chi nghe rõ không xót một chữ, cô bé bất giác lùi lại, cả người hơi ngả về sau. Trong lúc ấy, có người cũng lùi theo, trái tim nhỏ của Hạ Chi chưa bao giờ đập nhanh như lúc này, khi mà khoảng cách đã rất gần, lại thêm cái lời anh vừa nói, và cả cái nhìn của anh nữa.
Hạ Chi nhìn Khánh Minh đầy vẻ dè chừng, khó khăn lắm cô bé mới bặp bẹ thốt ra được mấy chứ chẳng rõ lời:
“Anh... anh đừng... đừng có mà... nói xạo... em... ưm...”
Hạ Chi còn chưa nói xong, Khánh Minh đã cúi đầu hôn lên môi của người ta, hai tay Hạ Chi quơ quào đủ hướng chẳng biết đặt ở đâu, nhưng sau đó có vẻ là do sợ té mà Hạ Chi đành bám lấy vai của Khánh Minh, khi mà vốn dĩ có thể đẩy ai đó ra. Có người thấy con gái nhà người ta không giãy giụa liền được nước lấn tới, lặng lẽ tách môi con gái nhà người ta ra, rồi từ từ “nếm” hết hương vị ngọt ngào từ đôi môi nhỏ xinh ấy.
Nếu lúc đầu có thể lấy lý do vì tay còn đau mà không đủ sức để đẩy ai đó ra, thì lúc sau càng chẳng thể làm được gì, vì cục bông nhỏ bị anh hôn đến mềm nhũn cả người, nhũn cả tim. Trong lòng Hạ Chi vẫn còn chút vương vấn bất an từ giấc mơ khi nãy khiến cho cảm xúc của cô bé cực kỳ hỗn loạn, thế là cô bé cứ thế hóa thành con thỏ nhỏ ngoan ngoan để mặc cho cái đồ đáng ghét kia hôn.
Rồi thì, bé thỏ nào đó bị kẻ đáng ghét nọ lừa đảo kiếm lời nhiều ơi là nhiều.
Chỉ là, lúc tách môi ra, có hai người lại chẳng thể nhìn nổi mặt nhau nữa rồi, mà mặt mày của hai người đó lại còn đỏ hồng hồng trông y hệt nhau.
“Đã... được chưa?”
Qua một hồi, vẫn là cái người nào đó phải lên tiếng trước, vì cô bé kia hoảng đến mức chẳng dám thở mạnh nữa. Mặc dù, lời nói ra vẫn có hơi ngốc...
“...” Lặng thinh...
Bầu không khí vốn đã lạ lùng lại càng lạ lùng hơn.
Đầu óc Hạ Chi vẫn còn đang quay cuồng về nụ hôn vừa rồi. Thật lòng thì lúc nãy Hạ Chi đã muốn bỏ chạy rồi, nhưng mà lại vì chân đau nên không thể nhúc nhích được. Nhưng giờ nghe anh hỏi thế này cô bé chỉ muốn giấu mặt ngay đi chỗ khác thôi, chỗ nào cũng được, miễn là không phải đối diện với anh. Anh hỏi kiểu vậy, lấp lửng không đầu không đuôi ai mà trả lời cho được?
Hạ Chi cứ thế quay mặt đi, đầu thì cứ cúi thấp xuống hết mức có thể.
Có thể là cảm thấy mình vừa nói sai cái gì đấy, lần này Khánh Minh nắm lấy tay Hạ Chi rồi lên tiếng:
“Có lẽ lúc bình thường anh đã lỡ nói nặng lời, khiến em hiểu lầm rằng anh chê bai em. Nhưng thật lòng anh chưa hề nghĩ như thế...”
Thấy Hạ Chi vẫn cứ cúi gằm mặt, Khánh Minh lay lấy tay cô bé: “Quay mặt qua đây này, em cứ nhìn đi đâu đấy, Hạ Chi.”
Hạ Chi lại càng bối rối chẳng biết phải làm sao, và rồi, một bàn tay đỡ lấy mặt cô bé xoay về phía mình, giữ lại.
“Mấy lời ấy là anh nói đùa, anh thật lòng không nghĩ như thế. Thêm nữa, cho dù có là thật, dù em có mập như con lợn thì cũng chẳng sao đâu. Bởi vì... anh thích ăn thịt mỡ.”
Có người lấy hết can đảm để nói hết nỗi lòng mình ra, nhưng mà mặt cô bé nọ cứ đơ như tượng sáp.
Khánh Minh hoài nghi hỏi lại:
“Rốt cuộc em có hiểu không đấy?”
Hạ Chi nhẹ nhàng gật đầu, làm sao mà không biết được kia chứ, rõ là anh nói tiếng Việt mà. Chứ anh có nói tiếng Ả Rập gì đâu mà cô không hiểu được.
“Anh, anh nói thịt mỡ thì là thịt ba chỉ có đúng không?” Cái mặt nhỏ lúc nói ra lời kia trông cực kỳ ngây thơ vô (số) tội, nói xong cô bé còn ngờ nghệch hỏi lại, “Nhưng mà em cũng đâu có hỏi anh thích ăn thịt gì đâu mà sao tự dưng anh nói vậy?”
Thật lòng là sau khi nghe anh nói đến thịt mỡ thì đầu Hạ Chi liền nghĩ ngay đến thịt ba chỉ thôi, chứ còn gì khác nữa đâu?
Hạ Chi nói xong liền len lén liếc nhìn Khánh Minh. Rồi thì, cô bé thấy rõ ràng anh lườm người ta, đã vậy anh lại còn nghiến răng ken két nữa chứ. Hạ Chi cảm thấy rất có thể là chưa đầy ba giây nữa thôi, đột nhiên anh sẽ hóa thành yêu quái rồi gặm nát đầu cô luôn cũng nên.
Cô có làm gì đâu mà tự dưng anh lại hung dữ với người ta nữa rồi? Mặt Hạ Chi ấm ức vô cùng, sau đó cô bé lại còn bị anh nhéo má đau ơi là đau nữa.
Nếu vậy cũng thôi đi, ngay sau đó anh còn mắng người ta:
“Đồ ngốc, em là cái đồ trẻ con. Mà chính xác hơn là cái đồ trẻ con miệng còn hôi sữa.”
Khánh Minh tức đen cả mặt, nói nhiều như thế rồi mà đến cuối cùng cái đầu nhỏ kia chỉ đọng lại được đúng mấy chữ cuối, đã vậy còn sai nghĩa nữa chứ?
Hạ Chi lại ghét anh rồi, anh hôn người ta xong thì anh giở trò “vũ phu” với người ta, đã vậy anh lại còn chê bai người ta nữa.
Lúc nãy Hạ Chi còn chưa tỉnh ngủ, cô bé sợ anh đi nên mới cho anh hôn, anh trong giấc mơ rõ là hiền hơn nhiều. Có khi cái người hồi nãy đã đi thật rồi, cái người trước mặt cô chỉ là cái kẻ đáng ghét thôi.
Hạ Chi ôm má, dận dỗi định bụng trèo luôn xuống giường.
“Em đi đâu? Lên anh cõng về, nhanh lên.”
Hạ Chi không nghe, cứ một mực tự mình trèo xuống, cả hai lại giùng giằng, sau đó không rõ là bị một nguồn sức mạnh siêu nhiên nào đó tác động, Hạ Chi mất thăng bằng nên ngã nhào vào lòng Khánh Minh.
“Này, em muốn ôm anh thì cứ nói, anh cũng cho em ôm mà. Không cần phải vậy đâu.” Khánh Minh mặt dày nói bên tai Hạ Chi.
Hạ Chi tức quá lại cuộn tròn nắm tay đánh vào người Khánh Minh. Vậy mà có người lại bật cười: “Cũng đừng có lợi dụng sờ ngực anh.”
Hạ Chi nghe vậy liền hét ầm lên:
“Anh đừng có vu khống cho người khác!!! Em sờ ngực anh hồi nào?!!”
Khánh Minh hốt hoảng vội lấy tay che miệng Hạ Chi lại.
“Em nhỏ tiếng một xíu, cô My ở ngoài nghe thấy bây giờ, ở đây không phải ở nhà đâu đấy.”
Khánh Minh dặn dò đủ thứ mới gỡ tay ra.
Ngay lúc ấy, Hạ chi lập tức cầm tay Khánh Minh lên, nhe răng chuẩn bị cắn, thế là cô bé lại bị anh dọa.
“Em mà dám cắn lên tay anh một cái thì anh liền hôn em lại mười cái cho biết.”
Khánh Minh nhướng mày, nói một cách bình thản.
Hạ Chi tức ơi là tức, được thôi, vậy cô sẽ nghe lời.
Thế là không quá 3 giây sau, có thanh niên nọ đột nhiên hét toáng lên.
“Em nhả nhả nhả ra mau, đau lắm đấy, Hạ Chi!!!”
Hạ Chi không cắn lên tay anh, cô bé rất nghe lời, cô bé ôm cổ anh rồi cứ thế cắn lên vai anh.