Mục lục
Bà Xã Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em - Tô Cẩn Nhi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Lệ nhìn Phong Trác Hạo, không phải người đàn ông này là người ở trong phòng ăn ngày đó…

Phong Trác Hạo thấy mặt Lý Lệ hơi giật giật, nghiêng người khẽ mỉm cười với Lý Lệ. Nhục Đoàn Tử bên cạnh chen tới kéo kéo tay ba mình, khó khăn lắm mới tìm được một người đàn ông bằng lòng làm ba của nó, đừng để cho người phụ nữ không được chào đón này cướp mất.

Lý Lệ nhìn theo cánh tay Phong Trác Hạo, vừa hay nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Nhục Đoàn Tử. Lúc này Lý Lệ xác định, hai cha con này đã từng nhìn mình với vẻ khinh thường trong phòng ăn ngày hôm đó. Sao có thể như vậy? Cô ta cũng chưa nghe thấy nhà họ Nghiêm có cháu trai từng này tuổi? Chẳng lẽ là con trai?

Lý Lệ liếc mắt nhìn Nghiêm Đình đầu đầy hoa râm, trực giác bỏ qua suy nghĩ đó. Nghiêm Tử Hoa là con gái út của Nghiêm Đình, sao có thể có một người con trai sau bà ấy được?

Vậy người đàn ông này là ai?

Thật ra thì Lý Lệ đã đoán đúng một nửa, Phong Trác Hạo quả thật cũng là con trai của Nghiêm Đình. Chẳng qua là con nuôi, hơn nữa trên danh nghĩa vẫn tên là Nghiêm Tử Hoa, cũng coi như là con trai Nghiêm Đình. Bởi vì từ nhỏ Phong Trác Hạo ít đi theo ông cụ, cho nên cũng không ai để ý đến chuyện danh phận. Cho tới khi Phong Trác Hạo thuận miệng gọi Nghiêm Đình là ba, mấy năm trước còn sửa đổi một chút. Gần đây Phong Trác Hạo cũng đã khá lớn mạnh, anh cũng lười phải thay đổi.

Nghiêm Đình tỉ mỉ quan sát Lý Lệ, Nghiêm Đình là người nhạy bén, từng liều lĩnh trên thương trường nhiều năm, cũng từng trải qua mọi xã hội thượng lưu, sẽ không có người nào có mưu tính mà tránh được ánh mắt của ông. Nghiêm Đình nhìn Lý Lệ đang nhìn cha con Phong Trác Hạo, ông cụ không thích chút nào, trong hai mắt của người này ngập đầy mưu mô toan tính. Cô ta nghĩ rằng người nhà họ Nghiêm là người bình thường sao? Tới đây cũng không kiềm chế tự cho mình là cao, cho rằng người khác cũng không bằng cô ta sao?

Nghiêm Đình khôi phục lại, nghiêm mặt, chống gậy đi về phía ghế salon, vừa đi vừa như không để ý hỏi: “Cô là?”

Lý Lệ nhìn Nghiêm Đình mặt cứng đờ, cũng nhanh trở nên cứng đờ, nhưng Lý Lệ cũng có thể nhìn ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu trong mắt ông cụ. Ông cụ đang nghi ngờ cô ta sao?

Lý Lệ lập tức đi lên, cung kính nói: “Ông nội, cháu tên là Lý Lệ, là con gái nuôi của mẹ Nghiêm Tử Hoa, bây giờ đang ở nhà họ Chu thành phố G.” Lý Lệ cảm thấy, nhà họ Nghiêm nhà cao cửa rộng, có lẽ cảm thấy rất ghét những người bắt quàng làm họ thế này. Nếu như mình tới, sẽ để cho người ta có cảm giác mình tới nhà họ Nghiêm vì tiền, vì lợi ích. Cho nên cô ta mới nói mình đã được gả cho nhà họ Chu ở thành phố G, để người ta biết nhà họ Chu cũng là một nhà giàu, cô ta cũng không thiếu tiền, đầu tiên phải để cho người họ Nghiêm bỏ qua ấn tượng toan tính đối với cô ta.

Nghiêm Đình vừa nghe, quả nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Lệ lần nữa, trên mặt không nhận ra biểu hiện gì, trong lòng thật sự là đang suy nghĩ đến nhà họ Chu sao? Nhà họ Chu nào? Khi nghe Lý Lệ nói đến nhà họ Chu dường như hơi cao giọng, hình như rất nhiều tiền!

Nghiêm Đình liếc mắt nhìn Nhục Đoàn Tử đang chơi với Phong Trác Hạo sau lưng Lý Lệ. Bởi vì Phong Trác Hạo ở sau Lý Lệ cho nên Lý Lệ không thấy được, đang ôm con trai nhìn Lý Lệ cười. Hai người đều thông minh, con trai cũng biết cười người khác sau lưng là chuyện không có đạo đức, kết quả là phải dùng bàn tay mũm mĩm che miệng, sợ mình phát ra tiếng cười.

Phong Trác Hạo đã hoàn toàn thay đổi hình tượng băng sơn trước mặt con trai, vì để con trai thích sẽ làm phong phú mọi vẻ mặt, giờ này hắn đang nhướn mày nhìn chằm chằm Lý Lệ cười vui sướng, cười rất đáng đánh đòn.

Trong mắt Nghiêm Đình lóe lên nụ cười, hai người phía sau cũng nhìn ra được, sao ông cụ không thể không biết. Lý Lệ này cũng coi như là người thông minh nhất so với những người cùng tuổi, nhưng ở chỗ này không biết đối thủ của mình có tài nghệ gì còn dám bày trò khôn vặt, vậy thì quá ngu ngốc. Chuyện khác chưa nói đến, ít nhất cũng cần phải kìm nén sự tính toán trong đôi mắt kia.

Không ra khỏi nhà không thể có tiền, đây là ấn tượng đầu tiên của Nghiêm Đình đối với Lý Lệ.

Nghĩ như vậy, ông cụ cố kéo dài tiếng, trên mặt hình như còn đang nhớ lại, dường như là đang nghĩ đến nhà họ Chu mà Lý Lệ nhắc đến là nhà nào. Một hồi lâu, ông giãn mày, “Ồ!” Đây là phản ứng của Nghiêm Đình, thật sự ông không biết nhà họ Chu là nhà nào, ông không thể phản ứng nhiều hơn.

Mặt Lý Lệ cứng đờ, hình như không ngờ ông cụ sẽ phản ứng như vậy, có vẻ là không kiên nhẫn khi nghe mình giới thiệu. Nghiêm Đình suy nghĩ một lát, sau đó há mồm hỏi: “Cô nói, khi Tử Hoa còn sống đã nhờ cô chuyển tin sao? Nó bảo cô làm gì?”

Lý Lệ vội thôi cười, như đang thương cảm cho Nghiêm Tử Hoa, giọng cực kỳ khéo léo nói: “Mẹ nói, về sau nếu có cơ hội đến thành phố A nhớ chuyển lời đến ông nội, nói mẹ biết sai rồi, hi vọng ông nội có thể tha thứ cho mẹ, còn nói mẹ bất hiếu…”

Lý Lệ cố gắng đè nén giọng mình, lời cuối cùng định không nói, nhìn nét mặt Nghiêm Đình, quả nhiên Nghiêm Đình đang rất đau lòng. Cô ta cũng đã nhắc đến con gái đã chết mười bảy năm trước của ông ta, hôm nay không tóm được nhà họ Nghiêm không thể trở về. Quan hệ giữa cô ta và nhà họ Nghiêm phải dựa vào Nghiêm Tử Hoa đã chết từ lâu, mấu chốt thành bại đều phải dựa vào Nghiêm Tử Hoa, xác định xem mình có thể lợi dụng không.

Nghiêm Đình cũng không quan tâm đến người phụ nữ này làm gì, dù sao cũng không làm gì được ông, ông mặc kệ. Bây giờ điều ông quan tâm nhất là những ngày cuối cùng con gái ông đã trôi qua như thế nào. Tuy rằng Lý Lệ không phải là người thành thật, nhưng ít nhiều cũng có thứ gì đó có ích?

Ông cụ liền hỏi: “Khi còn sống Tử Hoa sống ở thành phố G như thế nào? Lý Thánh Đức đối xử với nó có tốt không?” Thật ra thì chính ông cũng hiểu hỏi những câu như thế là vô ích, nếu con bé có thể sống tốt sao có thể khốn khổ ôm cháu gái ông xuất hiện trước mặt ông?

Nhớ tới đây ông cụ liền hối hận đến chết, lúc ấy ông vênh váo cái gì? Lúc đó con gái ông nhất định là không còn chỗ để đi, cho nên mới lén trở về tìm ông là ba làm chỗ nương tựa. Nhưng ông đã làm gì? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Cũng không biết đứa nhỏ Hi Hi có chịu tha thứ cho một ông ngoại như ông hay không? Dù sao lúc ấy đứa nhỏ cũng đã mở hai mắt thật to nhìn mình chằm chằm!

Lý Lệ nở nụ cười khổ: “Không tốt lắm, sau này mẹ như có vấn đề về tinh thần, ba nhốt mẹ ở nhà cả ngày, mỗi lần về nhà cũng sẽ nhìn thấy trong nhà hỗn loạn. Ba cũng đã mời rất nhiều bác sĩ đến khám cho mẹ, cũng uống thuốc, cũng châm cứu nhưng không hề có hiệu quả. Sau đó ba buồn đến mức cả đêm không thể ngủ ngon, phải nhờ thuốc lá để giữ vững tinh thần. Khi đó Hi Hi rất nhát gan, cả ngày đều ôm cháu khóc…” Lý Lệ như đang rơi nước mắt, giọng chua xót, cuối cùng không nói được điều gì nữa, nhìn lại ông cụ, hai mắt cũng đỏ bừng.

Thật ra thì ông cụ đều biết những điều này đều là giả, lời của Lý Lệ ít nhiều đều rất xảo quyệt. Đừng xem vài ba lời của cô ta có vẻ chưa được chuẩn bị trước, quay đầu lại cũng đều nói tốt cho Lý Thánh Đức. Nếu không phải những năm này ông đều đã cho người điều tra chuyện tình con gái mình, không chừng giờ phút này ông cũng bị Lý Lệ lừa dối. Hai mắt ông đỏ lên không phải vì biết chân tướng sự việc, mà là vì con gái ông không đáng như vậy.

Lý Lệ nhìn Nghiêm Đình ngầm chịu đựng, lập tức quỳ xuống, ôm đầu gối Nghiêm Đình khóc, khóc xong còn tốt bụng an ủi: “Ông ngoại, đừng khóc, cháu sẽ thay mẹ tận hiếu, cả mẹ và Hi Hi, cháu sẽ hiếu thuận với ông gấp bội.”

Phong Trác Hạo lạnh lùng, nghĩ thầm người phụ nữ này đúng là cực phẩm, trông có vẻ rất ngoan ngoãn khéo léo, sao mỗi câu lại giống như mũi kim như vậy? Lời này nói ra quả nhiên rất có kỹ thuật, bà xã gà mờ của mình chắc chắn không phải là đối thủ của cô ta. Nhớ lại bà xã mình, Phong Trác Hạo cúi đầu nhìn qua thịt viên nhỏ. Thằng bé như đang muốn ói, trong lòng Phong Trác Hạo rất kiêu ngạo. Con trai quá khác biệt, lúc này mới chỉ bốn tuổi cũng đã biết phân biệt thật giả. Nhìn dáng vẻ Lý Lệ như cá gặp nước cũng biết lừa gạt rất nhiều người. Nhưng thật may là con trai mình không bị lừa gạt, may mắn là đi theo mình, nếu nó đi theo mẹ nó, lúc này coi như xong đời.

Cho nên năng lực phân biệt tốt xấu của đứa bé phải được bồi dưỡng từ nhỏ! Đây là tâm đắc ngay phút chốc của người làm cha như Phong Trác Hạo. Ngày đó mình nghe thấy Lãnh Diễm và cháu gái ngoại nói đến chuyện nuôi con cái. Lúc đó mình còn nghiêm túc khoe khoang khoác lác, đoán trước Lãnh Diễm trẻ tuổi sẽ không biết nuôi trẻ con. Ai ngờ người ta dường như hoàn toàn có kinh nghiệm, vừa hỏi xong mới biết, cháu gái ngoại cũng được người này nuôi lớn từ nhỏ.



Tán gẫu không lâu, đã nói là thịt viên nhỏ thật sự rất ghét Lý Lệ, nghe Lý Lệ gọi ông nội, cũng nhịn không được buông bàn tay đang nắm chặt tay ba mình, cơ thể bé nhỏ vọt lên trước, níu lấy cổ áo Lý Lệ mãnh liệt nói: “Cô nói ai là ông ngoại, đây là ông nội tôi. Cô gọi ông là ông ngoại, vậy không phải tôi phải tới hỏi thăm cô sao? Tôi không muốn có một người chị già như cô, cô tránh ra.”

Đừng nghĩ rằng nó chỉ là đứa nhỏ, nó không nhẹ đâu, lúc đẩy Lý Lệ, Lý Lệ đang quỳ một chân trên đất, Nhục Đoàn Tử dùng sức bổ nhào về phía trước, Lý Lệ lập tức ngã ra. Dù thế nào cô ta cũng không nghĩ tới một đứa bé lúc nãy còn rất ngoan ngoãn sẽ chạy tới chặn ngang như vậy.

Quay đầu lại nhìn Phong Trác Hạo đang nhìn đứa bé, Phong Trác Hạo cũng đang cười cười nhìn lại mình. Sao lại thế này, người lớn nói chuyện rất tốt, sao đứa bé nửa đường tới gây rối? Người lớn ở đây giáo dục trẻ con như vậy sao? Không trách được dạy ra một Nghiêm Tử Hoa như vậy, dám chạy theo đàn ông bên ngoài. Kết quả thì sao, còn không phải là chết thê thảm sao!

Phong Trác Hạo nhìn con trai mình đang gây loạn, anh cũng không quản, vừa đúng anh cũng đang muốn ói, để thằng bé quấy rối đúng lúc, tiết kiệm sức lúc mình nổi điên muốn dùng tay ném cô ta ra ngoài.

Nhưng thấy Lý Lệ nhìn Nhục Đoàn Tử chằm chằm khiến Phong Trác Hạo chợt cảm thấy không vui. Người phụ nữ này dám động đến con trai cục cưng của anh xem! Anh cũng không phải là người làm kinh doanh đơn giản. Dám khinh thường con trai anh, đúng là nhanh chóng tìm đến cái chết!

Nghiêm Đình nhìn Lý Lệ bị bao lấy, vẻ mặt cũng buông dần. Nhưng bây giờ còn không biết chấm dứt tình hình này thế nào, trước tạm thời cứ để cô ta tự biên tự diễn một lần. Thật ra thì bọn họ xem cũng thấy thú vị, vậy thì cùng diễn đi.

Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt cũng nghiêm lại, giọng nghiêm khắc nói với Nhục Đoàn Tử nhỏ: “Chuyện gì xảy ra, thấy người cũng không gọi, còn dám động tay động chân, bình thường ta dạy cháu sao hả?”

Ông cụ trừng mắt, mày dựng đứng, đừng nói là dọa người khác, Nhục Đoàn Tử bị dọa đến mức sững sờ. Nó nhìn lầm sao? Rõ ràng ba và ông nội cực kỳ ghét người này, như vậy mình mới chạy tới đẩy, chẳng lẽ mình làm gì sai rồi sao?

Dù sao cũng chỉ là đứa bé mấy tuổi, cũng không hiểu dối trá giữa người lớn với nhau lắm. Chỉ biết rằng ba là đàn ông cũng không thể nhịn nổi người phụ nữ này, nếu mở miệng nói sợ rằng không tốt, cho nên đàn ông nhỏ như nó mới dám đi lên. Kết quả là, Nhục Đoàn Tử bé nhỏ lập tức diễn cảnh như vậy.

Phong Trác Hạo nhìn nhóc con nhà mình sắp khóc đến nơi, vội vàng đi lên cúi người xách nó lên lầu, không nói câu nào, anh thật sự lười phải khách sáo với người phụ nữ dối trá như Lý Lệ.

Lên lầu đóng cửa, Phong Trác Hạo khen ngợi: “Con trai, con quá mạnh mẽ, người phụ nữ kia cũng sắp làm cho ba con ói đến nơi, con làm rất tốt.” Đây chính là cách giáo dục của Phong Trác Hạo. Khó có thể tưởng tượng rằng, một người đàn ông lạnh lùng như vậy, còn không biết xấu hổ còn dạy cho đứa nhỏ đối diện làm như thế, một ngày nào đó sẽ bị vạch trần, nhìn người làm cha này như thế nào!

Dưới nhà Nghiêm Đình cứ như vậy nhìn Lý Lệ, cũng không khom lưng đến đỡ, chỉ ra vẻ quan tâm nói: “Cô bé, không sao chứ?” Câu hỏi rất hiền lành, giống như thật là ông nội vậy.

Bàn về độ nghiêm túc, xã giao có lệ dĩ nhiên Lý Lệ còn kém xa Nghiêm Đình đã tu thành chính quả. Ông đã tôi luyện hơn nửa đời người trong cái vòng thật giả lẫn lộn này, có thể nói từ lúc ông từ trong bụng mẹ đã bắt đầu học, Lý Lệ thay đổi giữa chừng dĩ nhiên không thể là đối thủ của ông.

Không nhận ra vẻ mặt gì khác ngoài quan tâm của Nghiêm Đình, Lý Lệ khéo léo lắc đầu, “Ông ngoại, cháu không sao.” Sau khi tự mình bò dậy, thản nhiên ngồi bên cạnh Nghiêm Đình, thân thiết kéo tay Nghiêm Đình thật sự như hai ông cháu. Lý Lệ cười ngọt ngào, “Cậu bé thật đáng yêu, cậu bé là cháu nội của ông sao? Lúc nãy người đó hình như là cậu của cháu?” Lý Lệ thận trọng hỏi, đôi mắt khép nép nhìn chằm chằm Nghiêm Đình. Cô ta rất tự nhiên hỏi là ‘cậu”, có thể nghĩ muốn biến mình trở thành một thành viên nhà họ Nghiêm. Nghiêm Đình cười lạnh trong lòng, đây là muốn tới nhà ông chiếm tiện nghi!

Mỉm cười gật đầu coi như là cam chịu, thật ra thì chỉ không muốn mở miệng nói thêm câu nào mà thôi.

Lý Lệ vốn đang rất cẩn thận, khép nép hỏi ‘cậu’, dĩ nhiên là cô ta cũng đã tính toán. Dùng một câu hỏi nhỏ, nếu ông cụ gật đầu, vậy thì bản thân cô ta coi như cũng đã bước một chân vào nhà họ Nghiêm rồi, coi như ông cụ đã ngầm xác nhận thân phận cô ta rồi.

Nghiêm Đình trả lời khiến cô ta rất hưng phấn, suýt chút nữa còn nhảy dựng lên tại chỗ. Nhưng cô ta vẫn giả bộ vô ý nói: “Cậu bé thật đáng yêu, cũng thật giống cậu.”

Trong góc trên tầng hai, Nhục Đoàn Tử cười trộm nhìn mặt ba mình đang co giật. Phong Trác Hạo nghe Lý Lệ gọi mình là cậu, trong lòng vô cùng ghê tởm. Sao anh không thể giải thích được rằng mình là cậu của một người phụ nữ khi nào? Anh nghĩ không hiểu, nếu đã nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa, nhanh chóng đưa cháu gái ngoại chính về mới đúng!

Không biết đã trải qua bao lâu, dù sao trời bên ngoài cũng đã tối, ông cụ thật sự không chịu đựng được nữa, ông sắp nôn mửa vì Lý Lệ. Người ta mở miệng một tiếng ông ngoại, ông có nói gì cũng đều là xâm phạm đến người ta. Sao ông không hề có một chút xíu cảm giác ngọt ngào nào, ngược lại còn khiến ông có cảm giác chua? Ông rất muốn nôn ói.

Ông cụ tinh mắt liếc nhìn kim chỉ giờ, ông quản gia cũng thấy được, liền lấy lý do: “Ông chủ, tới giờ rồi, buổi tối người còn phải đến gặp XXX, sắp đến giờ rồi.” Quản gia rất chu đáo, kính cẩn đi tới trước mặt Nghiêm Đình, đầu tiên là khom người với Lý Lệ, cười lễ phép, sau đó mới kính cẩn nói với Nghiêm Đình như vậy.

Lý Lệ rất hài lòng về việc quản gia lễ phép với mình. Cô ta cảm thấy đây mới là lễ nghi của người có tiền! Cách cha con Phong Trác Hạo nhìn cô ta vẻ khinh thường thật sự là không có tư cách.

Nghiêm Đình liếc mắt nhìn quản gia, âm thầm khen ngợi. Hai người đã là chủ tớ nhiều năm, chỉ cần một ánh mất là có thể hiểu ý lẫn nhau. Nghiêm Đình cố làm ra vẻ liếc mắt nhìn kim đồng hồ nhiều lần, “À, cũng đã trễ thế này, thời gian trôi qua thật nhanh, cháu đến đây, ta vui mừng đến mức quên cả thời gian rồi.”

Lý Lệ cũng đứng dậy, dáng vẻ tao nhã, cô ta tới nhà họ Nghiêm trước là muốn ra mắt học hỏi lễ nghi, chỉ là dáng vẻ học hỏi khá lâu. Cô ta khéo hiểu lòng người cười cười: “Ông ngoại, không quan trọng. Thời gian cũng không còn sớm, cháu cũng nên đi, cháu sẽ thường xuyên đến thăm người.”

Nghiêm Đình cố ra vẻ như không muốn: “Hazz, cháu coi, tối nay là lần đầu tiên cháu tới, nên giữ cháu ở lại ăn cơm tối.”

Trong lòng Lý Lệ vẫn khá tiếc nuối. Vốn rằng cô ta muốn ở lại thêm một lúc, nhưng nghĩ lại, lần đầu tiên mình tới đã ở lại lâu như vậy có lẽ quá mức cố ý rồi. Không được, phải nhất quyết lắc đầu: “Không, ông ngoại, chồng cháu còn đang chờ cháu về ăn cơm tối, cháu không về anh ấy sẽ không ăn.” Đây là Lý Lệ âm thầm tô vẽ hạnh phúc của mình. Cho đến bây giờ cô ta vẫn muốn nhắn nhủ điều gì đó cho Nghiêm Đình, rằng cô ta được gả đi rất tốt. Chồng cô ta vừa có tiền vừa yêu cô ta, cô ta rất hạnh phúc, không cần dựa vào nhà họ Nghiêm vẫn sống tốt, cô ta tới nhà họ Nghiêm đơn giản chỉ vì nghiêm Tử Hoa là mẹ nuôi cô ta.

Nghiêm Đình gật đầu tỏ ý mình hiểu.

Lý Lệ đi, cuối cùng cũng đã đi, tất cả già trẻ lớn bé nhà họ Nghiêm đều thở phào nhẹ nhõm, ngay cả quản gia sau khi tiễn Lý Lệ cũng mang vẻ mặt may mắn ‘cuối cùng đã đi’.

Người trong nhà đều tụ tập lại, ai cũng có thể nhìn thấu cảm nhận hôm nay của mọi người, cả nhà đều cười ầm lên, Lý Lệ này chính là một chuyện cười.



Đây chính là thu hoạch duy nhất ngày hôm nay khi Lý Lệ đến nhà họ Nghiêm. Nhưng Lý Lệ còn không biết, cô ta vẫn đang đắc chí. Mọi người xem xem, cô ta đã gọi ông ngoại với cậu rồi, nhà họ Nghiêm đã thuận lợi chấp nhận cô ta. Về sau chỉ cần cố thêm một chút nữa, nhà họ Nghiêm có thể thuận lợi trở thành chỗ dựa của cô ta.

Lý Lệ nghĩ thật tốt, thật tốt quá, cho nên vẫn hơi đắc ý vênh váo. Bây giờ có một chuyện khiến cô ta không hài lòng, đó là lúc cô ta vừa mới tới nhà họ Nghiêm, thế mà ông cụ cũng không nói cho cô ta biết tin ông cụ sắp sửa mừng thọ. Ông cụ nên mời cô ta tham gia, rằng nhà họ sắp tổ chức lễ mừng thọ. Nếu như hôm đó ông cụ tuyên bố thân phận của mình trong lễ mừng thọ, vậy thì thật tốt. Suy nghĩ mà xem, hôm đó sẽ có rất nhiều người có tiền ở thành phố A tới, càng không cần phải nói đến những thanh niên tài năng anh tuấn. Bây giờ cô ta dần không có lòng tin đối với Chu Khải, người như Chu Khải còn lén cho người điều tra sau lưng cô ta, nếu cô ta có thể tìm được một người đẹp trai trẻ tuổi, giàu có lập tức sẽ đạp hắn ra.

Tâm trạng Lý Lệ rất tốt, cười cười quay về khách sạn, ai ngờ nửa đường gặp được Nghiêm Hi, ánh mắt Lý Lệ càng khác thường.

Lúc đầu bởi vì gia cảnh cô ta không bằng người khác, cho nên luôn cảm thấy Nghiêm Hi cao hơn cô ta. Lúc này cô ta vừa trở về từ nhà họ Nghiêm, sau mấy ngày điều tra coi như cô ta cũng biết tài sản nhà họ Nghiêm, hầu như không có gia đình nào ở thành phố A vượt qua. Cô ta là một cô chủ nhỏ nhà họ Nghiêm sao có thể không thoải mái khi đứng trước mặt Nghiêm Hi?

Lý Lệ nhìn Nghiêm Hi đi từ trong thang máy ra, cao quý ngước mắt nhìn Nghiêm Hi, hơi có cảm giác đang nhìn từ trên cao xuống, nhưng chiều cao không bằng. Lý Lệ lớn lên rất xinh đẹp, nhưng dáng vóc rất nhỏ nhắn, chưa tới một mét sáu mươi. Nhưng Nghiêm Hi không như vậy, tỷ lệ cơ thể cô rất chuẩn, chiều cao tiêu chuẩn một mét sáu mươi tám. Hơn nữa chân còn mang một đôi giày cao gót tám xentimet, người lập tức cao hơn hẳn, đi từ xa tới là có thể thu hút ánh mắt đàn ông, nhìn gần, vóc dáng cô có thể so với tiên trời.

May là như vậy, Lý Lệ khoanh tay ôm ngực liếc nhìn Nghiêm Hi. Tầm mắt Nghiêm Hi vẫn duy trì ở độ cao đó, vừa đúng vượt qua chiều cao Lý Lệ, nhìn thấy Lãnh Diễm đang đi từ bên ngoài vào, Nghiêm Hi khẽ mỉm cười, bộ váy dài cúp ngực màu đỏ càng tôn lên nước da trắng nõn nà, óng ánh dưới ánh đèn chói mắt.

Nghiêm Hi đã nhìn thấy Lý Lệ, cô không hiểu tại sao Lý Lệ vẫn luôn diễn trò ngây thơ đột nhiên ra vẻ cao ngạo, nhưng cũng quá cao ngạo, rất giống như nhà giàu mới nổi, cố ý cao ngạo quá mức.

Nghiêm Hi không hề nhìn Lý Lệ đối diện, mắt vẫn dính trên người Lãnh Diễm đang đứng ở cửa mỉm cười. Lý Lệ hai tay ôm ngực chặn trước mặt Nghiêm Hi, cao ngạo chẳng thèm nói với Nghiêm Hi. Nhưng ai ngờ rằng Nghiêm Hi cũng không từng nhìn qua cô ta, giống như cô ta không hề tồn tại trước mắt, cố gắng tránh khỏi đường thẳng mình cố duy trì. Lý Lệ cố dằn lòng, không hề nhường đường, để xem Nghiêm Hi có thể làm gì. Cô ta nghĩ người phụ nữ như Nghiêm Hi sẽ không trực tiếp đụng vào, sớm muộn gì cũng sẽ chủ động đi đường vòng.

Ai ngờ, Nghiêm Hi không hề dừng chân, đi thẳng tới, Nghiêm Hi cao, giờ này còn mặc một cái váy dài màu đỏ trên người, trang điểm tinh xảo giống như một nữ vương đang đi thẳng tới.

Chân Lý Lệ như có quỷ thần xui khiến bước nhỏ sang một bên, sau đó cũng cảm thấy Nghiêm Hi đi thẳng tới trước mặt cô ta, cả đoạn đường Nghiêm Hi không hề đi đường vòng. Bởi vì Nghiêm Hi không hề nể tình va vào người lảo đảo, trừng mắt, Nghiêm Hi này…

“Nghiêm Hi, cô được dạy dỗ như vậy sao?” Nếu bình thường giọng Lý Lệ sẽ rất nhỏ, nhưng hôm nay Lý Lệ đang đắc ý vênh váo, tương lai nhà họ Nghiêm quá tốt đẹp đến mức cô ta trở nên hôn mê kích động. Trong lòng cô ta trở nên cao ngạo không giải thích được, giống như cô ta là con gái lớn lên trong nhà họ Nghiêm vậy.

Nghiêm Hi không hề để ý đến, giống như không hề biết người này, đi tới bên cạnh Lãnh Diễm khẽ mỉm cười, tiếng cười hết sức giống người đẹp có thể hòa tan băng.

Tao nhã kéo tay Lãnh Diễm, lúc này Nghiêm Hi mới khẽ nghiêng người nhìn Lý Lệ đang giơ chân tức giận phía sau, hơi khinh thường nhìn cô ta, sau đó lập tức dời mắt, giọng không kiên nhẫn: “Đường rộng như vậy, Chu thiếu phu nhân không thể đi bộ bình thường, hay là đã chiếm đường người khác thành quen, cảm giác mình vĩnh viễn không thể bằng người khác?” Nói xong, quay người đi.

Lý Lệ hít khí lạnh, cô ta vừa nghe thấy gì? Nghiêm Hi nói gì? Từ khi nào miệng lưỡi của người phụ nữ này trở nên sắc bén như vậy?

Câu nói kia có ý gì người khác không biết nhưng sao cô ta có thể không biết? Có phải đang nói cô ta thích tranh giành đồ của người khác? Bây giờ còn đang hận cô ta cướp Chu Khải sao? Hận thì có ích lợi gì, không phải là nên oán hận mình không có bản lĩnh trói buộc đàn ông của mình!

Lãnh Diễm cười hiền, Hi Hi vừa rồi khiến anh nhớ lại, trước kia Hi Hi đều như vậy, dáng vẻ nữ vương cao cao tại thượng, anh thích. Anh thích cô là người phụ nữ dáng vẻ của một nữ vương, kiểu phụ nữ đó, đủ vị!

Nhìn Nghiêm Hi vừa nản lòng vừa nản chí, Lãnh Diễm lái xe trên đường: “Sao vậy, hôm nay tâm trạng không tốt sao?”

Vẻ mặt Nghiêm Hi thản nhiên, không nói lời nào, chỉ thản nhiên liếc nhìn anh, lười biếng tháo giày cao gót, co người như mèo vào bên tay lái phụ.

Nhìn đèn đường chợt sáng và cảnh sắc tối ngầm bên ngoài cửa xe, Nghiêm Hi chợt mở miệng: “Anh nói xem, vì sao lại phức tạp như vậy?”

Lãnh Diễm đang chuyên tâm lái xe, thấy cô không đầu không đuôi hỏi một vấn đề mơ hồ như vậy, kinh ngạc nhướn mày: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên em lại cảm thán như vậy?”


Nghiêm Hi khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái: “Không có gì.” thật ra hôm nay cô biết Lý Lệ đến nhà họ Nghiêm, lúc ở nhà họ Tiếu gặp Phong Trác Hạo, hắn đại diện nhà họ Nghiêm đến khiến Nghiêm Hi nhớ lại ông ngoại đã bị mình cố ý bỏ quên trong góc. Sau khi rời nhà họ Tiếu, Nghiêm Hi lái xe mình, quỷ thần xui khiến thế nào cô lái xe đến biệt thự nhà họ Nghiêm, dừng xe, nhìn thấy biệt thự quen thuộc.


Nghiêm Hi trong xe ngơ ngác, không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây, đợi đến lúc cô muốn rời đi đúng lúc nhìn thấy Lý Lệ.


Quả nhiên Lý Lệ tới thành phố A cũng muốn chạy tới nhà họ Nghiêm. Nhưng tại sao cô ta biết mẹ có quan hệ với nhà họ Nghiêm? Lý Thánh Đức nói cho cô ta biết sao?


Lãnh Diễm nhìn khuôn mặt hoàn toàn ảm đạm, không nhịn được đưa tay vuốt đầu cô, Nghiêm Hi lại kháng nghị, “Đừng làm rối tóc em, khó khăn lắm em mới bới được tóc lên.” Cô có một tật xấu rằng, dù gì cũng không bới tóc. Trước kia tóc cô đều do Lãnh Diễm toàn quyền xử lý, tay anh khéo léo, chỉ hai ba lần là có thể tạo kiểu thật đẹp. Nhưng sau bốn năm rời đi, tóc Nghiêm Hi có vẻ đã thành nếp không dễ thay đổi, hoặc là đuôi ngựa, hoặc là thả, chỉ có hai kiểu đó.


Lãnh Diễm liếc mắt nhìn cô không có tài tạo kiểu tóc, khẽ mỉm cười, một tay rút kẹp tóc của cô xuống, tóc dài xõa xuống.


Nháy mắt Nghiêm Hi xù lông, “Anh làm gì vậy?” Cô tập mãi một ngày mới được như vậy, nháy mắt đã bị phá hỏng.


Lãnh Diễm nheo mắt ghét bỏ: “Quá xấu, để như vậy đẹp mắt hơn nhiều.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK