Mục lục
Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thẩm Chân bị Tôn Húc mang về phủ Kinh Triệu.

Thẩm Chân tiến vào hình phòng liền thấy được bên trong đã chuẩn bị sẵn trượng, hình cụ kẹp ngón tay thì lưng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.

Lúc này, một tiểu nha lệ xanh xao vàng vọt nhẹ giọng nói bên tai Tôn Húc: “Đại nhân, vật chứng này đều đã được Tôn đại phu xem qua, xác thật có độc, có một cái đối với da còn là kịch độc, có phải chúng ta nên nghiêm hình tra tấn không?”
“Ngươi chính là người mới được điều từ trong huyện lên?” Tôn Húc nói.

“Trí nhớ đại nhân thật tốt, đúng là thuộc hạ.”
“Lời này bản quan chỉ nói với ngươi một lần, ngươi nhớ cho kỹ.” Tôn Húc nhíu mày nói: “Phủ Kinh Triệu không phải là huyện nha ở địa phương, không thịnh hành chiêu đánh đập cho tới khi nhận tội mới thôi, cho dù là thi hình cũng phải làm sau khi nghiêm khắc thẩm vấn tra hỏi, xác minh nhân chứng vật chứng.”
“Đương nhiên, kẻ tái phạm không bao hàm ở bên trong, nghe rõ chưa?”
“Dạ, dạ, thuộc hạ nghe rõ.” Trên đầu nha lệ chảy mồ hôi, liên tục gật đầu.

Tôn Húc nhìn thoáng qua Thẩm Chân, thở dài một hơi, nói: “Trước tiên cứ để vị này ở đây đi, đợi chốc lát Trịnh đại nhân hoặc Lục đại nhân tới thẩm vấn.” Cáo trạng chính là người Tôn gia, hắn không muốn bị chụp cái mũ làm việc thiên tư trái pháp luật đâu, củ khoai lang nóng phỏng tay như vậy vẫn nhanh chóng đẩy đi cho thỏa đáng.

Tôn Húc cầm một tờ giấy trạng trở về phòng ký tên, tiến vào cửa liền hỏi: “Trịnh đại nhân có ở đây không?”
Lỗ tham quân nói: “Nghe nói ngày mai thánh nhân muốn thỉnh thiên sư trắc vận mệnh quốc gia, binh lính hộ tống muốn điều ra từ phủ Kinh Triệu chỗ chúng ta nên đã kêu Trịnh đại nhân tiến cung rồi.”
Tôn Húc gật đầu, đi đến bên cạnh Lục Yến, nói: “Người Tôn gia đệ trạng văn, ta không có cách nào ra thẩm, Lục đại nhân có thể thay ta ra mặt hay không?”
Lục Yến ngẩng đầu, nhăn mày.

Lúc này thật sự không phải hắn không muốn hỗ trợ mà là hắn đột nhiên phát hiện ngày trước hắn điều tra hồ sơ ở Thái Y Viện thế nhưng phát hiện thiếu một quyển, chờ lát nữa hắn còn phải đi lại một chuyến, liền nói: “Sau giờ ngọ ta phải đi một chuyến tới Thái Y Thự, án này có gấp lắm không?”
“Gấp nhưng thật ra cũng không gấp, chỉ là ngày mai thánh nhân triệu tập quan lại cùng đi Trường Thanh quan, ngài và ta đều trong danh sách, hôm nay nếu như trì hoãn, sợ phải giữ người tới hai ngày.” Người khác thì cũng liền thôi, Tôn Húc chỉ sợ vị Tam cô nương Thẩm gia này trời sinh chọc người, còn là nữ nhi tội thần, bị giam qua đêm sẽ bị nha lệ trêu đùa.

Rốt cuộc, phủ Kinh Triệu to như vậy không phải đều là thanh tuyền(*).

(*) Ý là không phải đều là thanh quan, trong sạch, tử tế.

Bên này Lục Yến đang do dự liền nghe Lỗ tham quân gật đầu nhìn trạng văn, lẩm bẩm nói: “Sao lại là Bách Hương các? Cửa hiệu mặt tiền này ta nhớ rõ Lục đại nhân từng phái người tra qua một lần, chẳng lẽ......!là thực sự có vấn đề?”

Bách Hương các......!
Giọng nói vừa dứt, ánh mắt Lục đại nhân liền tối sầm lại, hắn nắm lòng bàn tay, nhàn nhạt nói: “Lỗ tham quân có thể đưa mẫu đơn kiện cho ta xem một cái?”
“Được, ở chỗ này.” Lỗ tham quân đưa qua.

Lục Yến cúi đầu vừa nhìn liền chậm rãi đứng dậy, trầm giọng nói: “Nhân chứng vật chứng đều có đủ?”
“Đều có.” Ngón tay Tôn Húc chỉ bên ngoài, “Tôn gia đến tụng sư(*) đều đã tìm tốt, là danh trạng Trường An, Tống Cảnh Văn.”
(*) Chắc là luật sự thời cổ đại, nghe giống cái nghề cãi thuê.

“Sự tình liên quan đến Tôn gia, ngài cũng không tiện ra tay, án này cứ để ta thay ngài xử lý.” Lục Yến nói với Tôn Húc.

Tôn Húc cảm kích cười, “Vậy đa tạ Lục đại nhân.”
Lục Yến xoay người rời khỏi phòng ký tên, bước chân vội vàng.

******
Sau khi Tôn Húc rời đi, Thẩm Chân vẫn luôn bị nhốt ở hình phòng, nàng ôm đầu gối ngồi dưới đất, bốn phía đều là hình cụ dính vết máu không khỏi làm căn phòng càng trở nên âm trầm, đang lúc trong lòng lo sợ bất an, cửa hình phòng đột nhiên mở......!
“Đại nhân ở đây còn không mđứng dậy!” Nha lệ ở một bên quát lớn.

Chỉ là nhìn đến góc áo quen thuộc kia, Thẩm Chân lập tức biết người tới l ai, nàng ho nhẹ một tiếng, đứng dậy.

Tiểu nha lệ cực có mắt rót một chén trà, sau lại dùng tay áo cọ cọ ghế con, mới đứng sang một bên.

“Ngư đi ra ngoài trước đi, không được để bất luận kẻ nào tiến vào.” Lục Yến nói.

“Thuộc hạ minh bạch.” Tiểu nha lệ đồng tình nhìn thoáng qua Thẩm Chân.

Tôn đại nhân ít nhất còn biết thương hương tiếc ngọc, nhưng rơi vào tay vị Lục đại nhân này chỉ sợ là không được ăn trái lành.


Cửa hình phòng chậm rãi khép lại, Lục Yến ngồi xuống, nhìn Thẩm Chân, trầm giọng nói nói: “Tam cô nương thật là bản lĩnh, lúc này mới mấy ngày đã nháo tới cửa nha môn rồi?”
“Nàng có biết Tôn gia Tôn Mật đến tụng sư cũng tìm xong rồi không?”
Thẩm Chân nghe ngữ khí hắn lãnh đạm, trong lòng không khỏi có ít nhiều ủy khuất.

Nàng còn tưởng rằng hắn cực kỳ muốn gặp nàng......!
Thẩm Chân dừng lại bước chân đang muốn tiến lên, rũ mắt nhìn làn váy.

Tay Lục Yến cầm quạt xếp, gõ nhẹ lên bàn, trầm giọng nói: “Bản quan đang hỏi nàng đó.” Ngữ khí bề trên, giả lạnh nhạt như vậy giống như quay trở về thời gian tháng mười năm trước.

Hai tay Thẩm Chân nắm chặt, trong lòng lạnh hơn phân nửa, lúc ngẩng đầu lên hốc mắt đều đã đỏ thấu.

Tay Lục Yến rũ bên người chợt nắm chặt lại, nhẫn nhịn không được, cuối cùng vẫn buột miệng thốt ra, “Nàng trưng ra vẻ mặt nức nở đó với ta làm gì?”
Kỳ thật hắn nói xong liền ý thức được chính mình nói sai rồi, hắn thật sự rất nhớ nàng, cũng muốn gặp nàng, nhưng chờ thấy người thật lại không tránh khỏi nhớ tới những đoạn tình cảm dây dưa của nàng và Trường Bình hầu.

Nhưng lời nói đã ra khiệng tự nhiên không thể thay đổi, hắn chỉ có thể căng da đầu ra vẻ bình tĩnh đi về phía nàng.

Thẩm Chân biết từ trước đến nay hắn không thích nàng khóc, nhưng đỏ đôi mắt, làm sao có thể nói ngừng là ngừng? Nàng xoay người không nhìn thẳng hắn.

Đầu quả tim lên men, tiểu cô nương lặng yên không một tiếng động rơi hai hạt đậu vàng.

Rõ ràng là hắn nói nếu nhớ hắn liền tới phủ Kinh Triệu tìm hắn......!
Nam nhân phía sau che ngực, môi mỏng hơi nhấp, hàn ý trọn mắt dần dần thối lui, tâm sinh bất đắc dĩ.

Vừa định mở miệng gọi nàng, Thẩm Chân đã xoay người lại.

“Ta có chứng cứ, đều lưu ở chỗ Thanh Khê, đại nhân phái người đi lấy là được.” Thẩm Chân cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Là ta không tốt, ta không nên chọc phiền toái cho chàng.”

Nghe nàng nói như thế, Lục Yến còn có gì không rõ, nàng không phải chọc phiền toái, nàng chỉ là muốn tới tìm hắn.

Nam nhân hối hận không an ủi nàng, cũng hối hận ngữ khí nghiêm khắc lúc vừa rồi, hắn hít sâu một hơi, vỗ lên chân mình, nói: “Lại đây.”
Thẩm Chân không nhúc nhích.

Nghiễm nhiên đem lời hắn nói như gió thoảng bên tai.

Lục Yến đưa tay sờ mũi, hầu kết lên xuống, ngữ khí tận lực ôn nhu, “Chân Chân, nàng lại đây.”
Thẩm Chân vẫn không phản ứng.

Rơi vào đường cùng, Lục Yến đành đứng dậy, đi đến bên người nàng, bắt lấy tay nàng, cúi đầu nhìn vào mắt nàng.

Giây lát liền kéo người vào trong ngực mình.

Tâm nam nhân căng thẳng, dùng tay lau nước mắt của người trong ngực, xúc cảm nóng bỏng như muốn hoà tan hắn......!
Lúc này, Thẩm Chân nâng tay lên dùng sức đẩy ngực hắn.

Hiển nhiên là giận hắn.

Lục Yến rũ mắt đánh giá nàng.

Mới vừa rồi lúc hắn mới tiến vào, hai mắt nàng còn liễm diễm quang, giống như ảnh ngược sao trời phản chiếu trong hồ nước, lúc này lại không chịu liếc hắn một cái.

Lục Yến cúi đầu thơm nàng, nhẹ nhàng mổ lên mí mắt, ý tứ lấy lòng không thể rõ ràng hơn.

“Ta cũng vì quan tâm nên mới bị loạn.” Lục Yến nhẹ giọng nói, “Ta không cố ý.”
Quả thật, lời này đến chính hắn nghe cũng thấy có chút chột dạ.

Thế nhưng ngoại trừ nguyên nhân này, Thẩm Chân cũng không nghĩ ra lý do nào khác, rốt cuộc hai ngày trước bọn họ rõ ràng không phải giống như như hôm nay.

Bất luận thế nào tiểu cô nương cũng sẽ không đoán được, ngày ấy nàng và Tô Hành ôn chuyện, người này đứng ngay ngoài cổng lớn của Thẩm trạch, hai mắt lãnh lệ như ma trơi.


Lục Yến thấy nàng hơi hoà hoãn lại, lập tức nói tiếp: “Mau nói với a nàng lưu lại chứng cứ gì?”
Đây quả thực là một nam nhân tâm cơ xảo trá, hắn biết, lấy tính tình của Thẩm Chân, chỉ cần đề cập đến chính sự nàng chắc chắn sẽ phối hợp.

Quả nhiên, một lời của hắn vừa thốt ra, Thẩm Chân liền một năm một mười kể lại chuyện ngày ấy trải qua, từ đầu tới đuôi nói một lần.

“Nàng còn phải nói lại lần nữa.” Lục Yến lại nói: “Lại đây.”
Lục Yến kéo nàng trở lại bên bàn, ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, lôi người ấn lên trên đùi mình.

Hắn cầm bút chấm mực, thấp giọng nói “Nàng nói, ta viết.”
Trong lúc nhất thời, trong phòng không còn một chút không khí của buổi thẩm vấn.

Thẩm Chân hồng cả cổ, lần thứ hai mở miệng, nói được một nửa, Lục Yến lại dừng bút, cầm chung trà đặt một bên lên tới bên miệng nàng, “Uống xong lại nói.”
Thẩm Chân tiếp nhận, bị bắt uống một ngụm, bên ngoài liền truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Trong chớp mắt Tôn Húc đẩy cửa ra Thẩm Chân từ trên đùi hắn lập tức giật bắn dậy, cúi đầu đứng ở một bên, vô cùng xấu hổ nhắm mắt lại.

“Lục đại nhân.” Tôn Húc nói.

Lục Yến không có việc gì quay đầu lại, thong thả nói: “Tôn đại nhân có việc gì sao?”
“Trịnh đại nhân đã từ trong cung trở lại, ta nghĩ Lục đại nhân nếu như vội có thể giao lại án này cho Trịnh đại nhân.” Dứt lời, Tôn Húc nhìn thoáng qua cô nương đứng cạnh bàn.

Đôi tay nàng nắm chặt thành quyền, môi trắng tai hồng.

Hắn nhắm mắt cũng biết Lục đại nhân định đã mở miệng châm chọc nàng không ít.

Tôn Húc dừng một chút, lại nói: “Lục đại nhân nghĩ như thế nào?”
Lục Yến ho nhẹ một tiếng, nói: “Không cần, nơi này ta có thể xử lý là được.”
“Vậy được rồi.”
Tôn Húc gật đầu, trước khi đi còn cho Lục Yến một ánh mắt Đến nỗi này sao..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK