Vương Tiểu Mai cảm thấy như vậy có chút không trượng nghĩa, không tự tin lắm nói: "Nếu không ta đưa ngươi đi cùng nha?"
Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, không ngờ Vương Tiểu Mai hiện giờ lại đối đãi với nàng thật lòng như vậy nha, ý tốt nàng nhận, nhưng loại sự tình liên quan đến tiền tài này, tốt nhất không nên liên luỵ quá nhiều.
Nàng tuy rằng tò mò Vương Tiểu Mai có phương pháp gì, nhưng vẫn là nhịn xuống.
Lắc đầu nói: "Không được, ngươi tự mình cẩn thận một chút."
"Chúng ta hẹn buổi chiều hội hợp ở Cung Tiêu Xã."
Lâm Ngọc Trúc tìm một chỗ không người tiến vào không gian cải trang một phen, một tiểu tử thành thật hàm hậu lại xuất hiện rồi, lần này nàng không vội vã bán hàng, mà là trước tiên đi Cung Tiêu Xã.
Lúc trước cảm thấy kỹ thuật cải trang của chính mình quá mức thô sơ, không dám đi Cung Tiêu Xã sợ gặp phải thanh niên trí thức nào đó lại bị nhận ra, hiện giờ không giống nữa, nàng cảm thấy bây giờ dù có đứng ở trước mặt Vương Tiểu Mai, tên này cũng không nhất định dám nói biết nàng.
Làm người phải tin tưởng chính mình, phải có lòng tin vững chắc.
Trong túi nhét hai tờ phiếu rượu Lâm Ngọc Trúc bước nhanh về phía trước, tới Cung Tiêu Xã, vẫn như trước đông người rất náo nhiệt, nhiều đại nương xếp hàng ở quầy chuyên môn bán vải dệt, loạn như ong vỡ tổ, Lâm Ngọc Trúc đi đến bên cạnh nhìn xem, chính là vì đang tranh giành một cuộn vải dệt hoa hồng, lắc đầu đi đến quầy chuyên bán thuốc lá và rượu.
Đứng quầy bán hàng là một tiểu cô nương nhìn tuổi không lớn lắm, Lâm Ngọc Trúc tiến lên nhẹ giọng hỏi: "Xin chào đồng chí, xin hỏi có rượu Mao Đài không?"
Người bán hàng nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc một lúc lâu, không biết vì sao lại lặng lẽ đỏ mặt, gật gật đầu, nói: "Còn một chai, ngươi muốn mua sao?"
"Muốn."
"Bảy đồng một chai còn cần phiếu rượu nữa."
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, lấy ra tiền và phiếu đưa cho người bán hàng, thấy tiểu cô nương có chút ngây người, Lâm Ngọc Trúc nhắc nhở nàng lấy tiền, tiểu cô nương mới hồi phục tinh thần lại.
Tiểu cô nương kia nghiêng đầu hỏi: "Nhìn ngươi lạ mặt, là thanh niên trí thức xuống nông thôn sao?"
Lâm Ngọc Trúc không hiểu sao tiểu cô nương còn bắt chuyện với mình, lắc đầu nói: "Cha mẹ ta điều động công tác đến đây, ta đi cùng họ."
Nhân viên bán hàng gật gật đầu, còn muốn hỏi thêm hai câu lại bị khách hàng mới tới ngắt lời không thể tiếp tục tám chuyện, đem rượu Mao Đài đưa cho nàng rồi tiếp đón một vị khách hàng khác.
Lâm Ngọc Trúc sờ sờ cái mũi, nhanh chóng chuồn ra khỏi Cung Tiêu Xã.
Lúc Lâm Ngọc Trúc đi ra ngoài tiểu cô nương bán hàng lắc đầu, tiếc nuối nói thầm: "Chỉ là hơi lùn, với hơi gầy."
Lâm Ngọc Trúc trăm triệu không nghĩ tới, lúc nàng là con gái thì không có vận đào hoa gì, giờ biến thành nam ngược lại có chút được hoan nghênh.
Đem rượu bỏ vào trong sọt trên thực tế là trực tiếp bỏ luôn vào kho hàng hệ thống, tính toán trở về lại xử lý phong kín với bình rượu này.
Lần này nàng không tính toán bán lương thực, chờ tới chỗ xưởng đồ hộp bên rừng cây nhỏ, trong sọt đã có 40 cân táo đỏ.
Tô đại ca tên là Tô Đại Hạo, khi nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc chỉ cảm thấy quen mắt, nhìn một hồi lâu mới nhớ ra, hỏi nàng: "Có phải ngươi đã từng đến bán lương thực không?"
Lâm Ngọc Trúc ra vẻ người thật thà nói: "Tô đại ca trí nhớ thật tốt, lần này ta kiếm được ít táo tới, ngài xem có mua không?"
Tô Đại Hạo chờ nàng đem sọt đặt trên mặt đất, nhìn sọt táo đỏ rực duỗi tay cầm một quả nếm thử, gật gật đầu, rất ngọt, lại giơ tay vào sọt lấy thêm hai quả, nhìn chất lượng không tồi, mới hỏi: "Ngươi muốn bán bao nhiêu tiền một cân?"
"Tám hào."
Tô Đại Hạo lắc đầu, "Bảy hào."
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu như trống bỏi, khó xử nói: "Đại ca, chỗ táo này vất vả lắm mới cướp được, nhập vào đã bảy mao rồi, ngươi không thể để ta một xu cũng không kiếm được nha, nhà ta còn có mẹ già ốm yếu, phía dưới còn có các em trai em gái, ngươi xem, trả thêm một chút được không?"
"Nghe khẩu âm của ngươi không giống người bản địa?"
Lâm Ngọc Trúc thở dài thật dài, vẻ mặt đau khổ khóc lóc kể lể: "Mẹ ta từ xa gả tới, ở nhà chồng không được ưa thích, cha ta vừa mất, nhà ở liền bị thúc bá chiếm đi, mẹ ta không có cách nào đưa anh em chúng ta về bên nhà ngoại, bà ngoại ta cũng không dễ dàng, giúp chúng ta kiếm được gian phòng ở lại không thể giúp thêm cái gì, sức khoẻ mẹ ta không tốt, một hồi giày vò như vậy thân thể hoàn toàn suy sụp, hiện tại kinh tế cả nhà chỉ trông cậy vào ta."
Tiểu đệ bên cạnh Tô Đại Hạo nghe mà thấy chua xót, tình cảnh của hắn cũng không tốt, trên nuôi mẹ già dưới nuôi em nhỏ, đoạn thời gian ban đầu đó trải qua có bao nhiêu khổ hắn là người biết rõ ràng.
Đồng tình mà nói với lão đại nhà mình: "Nhìn bộ dáng không giống như là nói láo."
Tô Đại Hạo trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Bảy hào rưỡi 1 cân."
Lâm Ngọc Trúc liên tục gật đầu, ngây ngô cười nói: "Được, được."
Sau khi thu 30 đồng xong, Tô Đại Hạo làm như vô tình hỏi nàng: "Sao không thấy ngươi tiếp tục bán lương thực."
Lâm Ngọc Trúc khờ khạo cười, cực kỳ giống một vị thiếu niên không có bất luận tâm cơ gì, khờ khạo nói: "Tô đại ca, chỗ lương thực kia là ta gặp may lớn mới kiếm được, đâu phải lúc nào cũng có, chính là chỗ táo này cũng phải tranh giành đến suýt vỡ đầu mới được."
Tô Đại Hạo:..... Ngành này của bọn họ bây giờ khốc liệt như vậy?
Lại tán gẫu thêm hai câu, Lâm Ngọc Trúc nhanh chóng rút lui, thở dài một hơi, lương thực đúng thật là không thể lần nào cũng bán.
Trịnh đại nương ở khu xưởng dệt kia xem như người quen cũ, người ta đều là thích ở nhà lầu, nhưng Trịnh đại nương cảm thấy nhà lầu diện tích nhỏ không thoải mái bằng nhà trệt, đơn vị phân nhà lầu các nàng không muốn, vẫn luôn ở lại khu nhà cũ.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy Trịnh đại nương có suy nghĩ độc đáo riêng.
Ngựa quen đường cũ đi qua cổng nhà Trịnh đại nương, gõ vài cái lên cửa sau đó chờ người mở cửa.
Trịnh đại nương nghe tiếng ra mở cửa, lúc nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc còn hơi ngây người, nhìn kỹ hai giây mới dám nhận người, cười nói: "Ai u, đều nói con gái mười tám thay đổi lớn, tiểu tử ngươi một hai tháng không gặp cũng thay đổi không nhỏ, đại nương suýt nữa không nhận ra, mau vào đi."
Lâm Ngọc Trúc khờ khạo vuốt đầu không nói lời nào, để cho Trịnh đại nương tự mình suy diễn.
Trịnh đại nương lúc này trong đầu còn đang nghĩ người này đúng là rất linh, mới mấy hôm trước nàng còn nghĩ tiểu mộc đầu đã lâu không tới, hôm nay người liền tới đây.
Lúc Trịnh đại nương hỏi nàng tên gọi là gì, Lâm Ngọc Trúc chỉ nói nhũ danh, bảo Trịnh đại nương sau này gọi nàng mộc đầu là được, biệt danh này nàng tính toán sử dụng lâu dài.
Trịnh đại nương nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc trong lòng phấn khích, đôi mắt liên tục nhìn về cái sọt phía sau nàng, chờ nàng đặt sọt xuống xốc tấm vải bố lên nhìn là một sọt táo tàu, nụ cười liền cương cứng ở trên mặt, hơi mất mát nói: "Mộc đầu, sao lại không có lương thực à?"
Đại nương không phải là không thích táo, trạm thực phẩm ở chỗ các nàng thu được táo cũng là đưa đến huyện thành, số lượng để lại tiêu thụ ở thị trấn thật sự không nhiều lắm, có đôi khi làm hỉ sự cần mua táo đỏ còn phải nhờ người giúp.
Chỉ là táo này dù thích thì cũng không phải lương thực thật sự.
Lâm Ngọc Trúc thở dài, mất mát nói: "Gần đây cũng không cho tuồn ra nhiều lương thực, loại tiểu lâu la như chúng ta sao mà đoạt được, có thể kiếm chút táo đỏ đều là dựa vào vận may."
Trịnh đại nương:......
Lâm Ngọc Trúc lại lên tinh thần nói: "Đại nương, phía dưới táo đỏ ta có không ít trứng gà đâu."
"Thật sự?"