Tiết My đang ngồi trên ghế sô pha ở nhà lướt Internet để giải bớt áp lực công việc, chiếc áo bông nhỏ của bà ta là Ôn Trà đang chu đáo xoa vai cho bà ta.
Bà ta lướt trúng một đoạn video với tiêu đề “Sốc! Thiên tài vĩ cầm ngang nhiên dùng bạo lực với phóng viên! Người nước ngoài có phải cũng có kim bài miễn tử?” bà ta bấm vào xem, là cảnh Edward bị các phóng viên chen chúc nước cũng không lọt nên đã nổi khùng tại chỗ, đập camera đánh luôn cả phóng viên, bị người khác can ngăn.
Trong khu vực bình luận có những suy đoán:
[Cho dù có đập camera, nhưng dù thế nào cũng không thể đánh người chứ]
[Tiêu chuẩn đạo đức của người nước ngoài và của chúng ta khác nhau, những cuộc phỏng vấn đó thực sự rất khó chịu, người ta cũng không phải là ngôi sao giải trí, thẳng thắn một chút có gì sai]
[Tụi fan kia đừng có tẩy trắng nữa coi, người nước ngoài thì rất cao quý sao, tôi thấy người này sớm muộn gì cũng bị lôi ra pháp chế]
[Tôi nghĩ vẻ mặt của anh ta có chút đáng sợ, không phải nghiện thuốc đó chứ]
[Thấy ghê quá vậy trời, thật đáng sợ quá]
“Tiểu Trà có biết người này không?” Tiết My kéo thanh tiến trình của video lên đầu, xác nhận rằng bà ta đã nhìn thấy anh ta.
Ôn Trà từ sau vai bà ta liếc nhìn màn hình: “Chẳng còn quen biết nữa.”
“Được.” Tiết My lập tức yên tâm, không phải bà ta muốn xen vào tình bạn của Ôn Trà, mà là bà ta nhìn bộ dạng cực kì hung hăng của Edward đã thấy sợ hãi, cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Ôn Trà đã cắt đứt liên lạc với anh ta.
Ôn Trà và Ôn Vinh nhìn nhau, họ không nói với Tiết My rằng Edward là kẻ chủ mưu đằng sau lần bị bạo lực mạng của Ôn Trà, nếu không sẽ chỉ thêm phiền não cho bà ta mà thôi.
“Sau này sẽ không liên lạc nữa.” Ôn Trà cam đoan với Tiết My.
Tiết My siết chặt đôi tay đang đặt trên vai bà ta, tỏ vẻ bà ta đã hiểu rồi: “Buông tay ra đi, đừng để quá mệt.”
Ôn Trà ngồi xuống bên cạnh bà ta, nhìn xung quanh rồi thở dài: “Nhà mới thật tốt.”
Khoảng thời gian này ba người họ đã chuyển ra khỏi nhà họ Tiết và chuyển đến một ngôi nhà mới, từ rất lâu về trước đã xem trúng vị trí của ngôi nhà này, mua một căn nhà cách đó cũng không xa, là hàng xóm cạnh nhà họ Tiết, vẫn luôn cứ để trang trí lung tung… Không để ý cũng được một thời gian, thấy cũng ở được nên thu dọn đồ đạc chuyển vào ở.
“Có tốt bằng căn hộ của em đâu?” Ôn Vinh đột nhiên ra vẻ kỳ quái nói.
Kim ốc tàng kiều cơ đấy, có vẻ như Ôn Vinh đã biết về việc Tề Tu Trúc ở trong căn hộ của Ôn Trà.
Tiết My thay Ôn Trà giải vây: “Cố gắng hòa thuận là được rồi, sao con còn bảo thủ hơn cả mẹ nữa vậy?”
Chỉ có thể nói rằng đợt tấn công mật ngọt của bà Tề và hình tượng của Tề Tu Trúc đã khiến Tiết My dao động lung lay ý định trong kiếp này sẽ không để Ôn Trà có bất kỳ mối liên hệ nào với nhà họ Tề, từ từ buông bỏ những mối hận thù mà bà ta từng có trên bữa tiệc đính hôn.
“Hơn nữa con ít gây phiền phức cho Tề Tu Trúc đi nhé, người ta không thể trông coi con thường xuyên.” Tiết My quở trách nói.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Ôn Trà từng hồi vang lên.
Đúng như dự đoán, Ôn Vinh bị từ “trông coi” kích thích, lạnh lùng nói: “Con cần anh ta trông nom ư? Gia đình ta có phá sản đâu.”
Tiết My bất lực: “Xem cái mồm của con này…” Hai người ở đó bắt đầu nói ra nói vào, Ôn Trà làm sao dám lên tiếng, chủ yếu là vì lát nữa cậu phải đến căn hộ.
Căn hộ này trống trơn, đã hứa với người hâm mộ sẽ livestreams, tất cả các thiết bị đã mua đều được đặt ở trong căn hộ đó.
“Mẹ, anh, con đi trước nhé.” Ôn Trà đứng dậy giả vờ bình tĩnh. Ôn Vinh nói một câu: “Em đi đâu?”
“Trở về căn hộ.” Ôn Trà thì thào, nhưng sau đó giọng nói của cậu lại tăng lên cao và trở nên tự tin: “Con đến đấy để livestreams.”
Rõ ràng Ôn Vinh không nghe lọt tai, anh ta trưng ra bản mặt ngờ vực.
Vừa rồi Tiết My không có phản bác Ôn Vinh, nhưng lúc này đôi mắt đẹp chuyển sang ý cười, nhẹ giọng nói: “Vậy A Vinh đưa Tiểu Trà đi đi, con là anh thì phải chăm sóc cho em nhiều hơn.”
Giết người chẳng qua cũng chỉ là một cái gật đầu, còn chẳng bằng cảm giác tim bị đâm một nhát. Yêu cầu anh trai tự tay đưa em trai mình vào tay một người đàn ông khác.
Ôn Vinh im lặng nhìn Ôn Trà “Em có lý do chính đáng em không áy náy gì hết nha” và Tiết My “Nếu con dám phản bác mẹ, mẹ sẽ lại đâm vết thương lòng của con” và cảm nhận sâu sắc sự bất lực của cuộc sống.
“Đi thôi, không thì sợ trễ giờ livestreams.” Ôn Vinh tìm chìa khóa xe, vẫn là phải nhượng bộ.
“Được.” Ôn Trà đổi giày, đi theo sau bước chân của Ôn Vinh.
“Sau này em sẽ về ở, sau kỳ thi cuối kỳ em cũng không có việc gì làm nên không cần ở gần trường. Hôm nay là tình huống đặc biệt. Em gửi thiết bị ở căn hộ hết rồi, ngày mai em sẽ đóng gói hành lý và gửi về nhà.”
Ôn Trà nhẹ giọng nói, tiếp tục thể hiện sự chân thành của cậu với Ôn Vinh.
Haizz, ai bảo Ôn Vinh là anh của mình cơ chứ, chỉ đành phải dỗ dành thôi.
Ôn Vinh miễn cưỡng chấp nhận, xe đi được một lúc, anh ta hỏi: “Xác định rõ ràng là anh ta sao?”
Chỉ một câu này làm Ôn Trà sửng sốt, cậu cũng không quen đối phó với trường hợp cần phân tích mổ xẻ kỹ lưỡng này.
Ôn Vinh không ngừng lặp đi lặp lại lải nhải: “Đừng bao giờ bỏ hết trứng vào cùng một giỏ, hãy ra ngoài và thử thêm, đề phòng biết đâu bên ngoài lại có những cái khác tốt hơn.”
Một trong những lý do mà Ôn Vinh chướng mắt Tề Tu Trúc là vì Tề Tu Trúc và Ôn Trà gặp nhau ở sai thời điểm.
Ôn Trà vừa đến nhà họ Ôn lập tức gặp Tề Tu Trúc, Tề Tu Trúc là chú của Tề Quân Hạo vậy mà lại không biết liêm sỉ tiếp cận Ôn Trà, anh ta không cưỡng lại sự quyến rũ của Ôn Trà, chờ đợi cơ hội, cuối cùng đợi khi Ôn Trà yếu đuối bế tắc thì lập tức hỏi han ân cần quan tâm các kiểu sau đó từng bước tiến vào trái tim của Ôn Trà. Tề Tu Trúc chính mình canh giữ lại tự biển thủ, trộm đào góc tường nhà người ta, lợi dụng lúc trống trải chủ vắng nhà gà vọc niêu tôm, không biết xấu hổ!Nếu Ôn Trà biết được suy nghĩ và tâm lí của Ôn Vinh nhất định sẽ rất cảm động.
Phỏng đoán rất tốt, không có đoạn nào là đúng hết, chuyện tốt là Ôn Trà bị tẩy trắng biến thành một con thỏ đơn thuần ngơ ngác vô tội chẳng làm gì hết.
“Như vậy sẽ bị mắng.” Ôn Trà nói đùa.
Cậu với Tề Tu Trúc có tính là quan hệ tình cảm không? Trong giai đoạn ái muội nếu thả thính lung tung thì sẽ là trap boy, trong giai đoạn tình yêu mà thả thính lung tung thì sẽ là tra nam.
Ôn Vinh không có chút giới hạn đạo đức nào về chuyện này: “Chưa kết hôn, ai biết được.”
“Được.” Ôn Trà qua loa lấy lệ trước mặt Ôn Vinh.
Ôn Vinh biết Ôn Trà cũng không nghe lọt tai là bao, anh ta cảm thán không biết Tề Tu Trúc đã cho em trai mình uống bùa mê thuốc lú gì.
Tính cách của Ôn Vinh rất tốt, cho dù tức giận như thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tốc độ của xe, chiếc xe vững vàng đậu xe dưới lầu trong chung cư.
Ôn Trà tháo dây an toàn, nhưng ai biết được tại sao Ôn Vinh cũng tháo dây an toàn.
“Này! Anh! Em còn phải livestream, anh đi lên làm gì?”
Ôn Trà vươn tay ngăn cản Ôn Vinh. Thật ra thì không có gì, chỉ là cậu không chắc hiện trường cậu với Tề Tu Trúc sống vất vưởng qua ngày đã được dọn sạch hay chưa mà thôi, nếu Ôn Vinh mà thấy sẽ máu dồn lên não mà giết Tề Tu Trúc ngay tại chỗ, anh ta mà tức lên là không xong đâu.
“Ở đó không có ai sao?” Ôn Vinh nói nhỏ.
“Anh ấy không có ở đây!” Ôn Trà thật ra cũng không biết tình huống, chỉ là thuận miệng bịa chuyện mà thôi.
“Ở trên đó bừa bộn quá, đợi lần sau dọn dẹp xong, em lại mời anh đến.” Ôn Trà thề thốt: “Em sẽ đuổi người đàn ông đó ra ngoài.”
Lạy ông tôi ở bụi này, giấu đầu hở đuôi, Ôn Trà nhà bên cũng chưa từng bị trộm bưng đi.
Nhưng vì đứa nhỏ đã lớn cần có không gian riêng, Ôn Vinh cũng không có vạch trần, vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc Ôn Trà, nếu cứ chọc tiếp nữa sau sợ là anh ta sẽ đau tim trước.
“Lên đi.” Ôn Vinh đuổi cậu đi, Ôn Trà làm động tác hôn gió một cái: “Đừng lo lắng! Em sẽ thu dọn đồ đạc sau khi buổi livestreams kết thúc.”
Nói xong lập tức chạy lên lầu.
Vào nhà đã thấy trong nhà sạch sẽ, Hoàng tử ốc Tề Tu Trúc đã siêng năng loại bỏ dấu vết của đống hỗn độn.
Ôn Trà gọi một tiếng: “Tề Tu Trúc?”
Không có ai trả lời. Tốt, không có ở đây. Ôn Trà trở về phòng, đơn giản chỉ là sắp xếp máy tính để bàn, chỉnh trang thiết bị, mở phòng livestreams và gửi đường link dẫn đến Weibo.
Lượng người vào phòng livestreams không ngừng tăng lên.
Lý do cậu muốn livestream khá đơn giản, sau khi lượng fan Weibo đột phá mấy trăm vạn, đáng lẽ ra họ phải nhận được nhiều phúc lợi, nhưng Ôn Trà bận thi nên đã hoãn lại đến bây giờ mới mở livestream để trò chuyện với mọi người và nhân tiện làm rõ một số điều.
Bão bình luận vẫn trước sau như một náo nhiệt như vậy.
[Đến rồi đến rồi, mong chờ đã lâu, hi vọng sẽ thư giãn với buổi livestreams hôm nay]
[Nam minh tinh cuối cùng cũng livestreams, thật không dễ dàng]
[Năm mới bắt đầu thật đẹp bằng việc livestreams của vợ tôi]
[Hé lô vợ iu, gần đây làm gì vậy?]
Ôn Trà xem bão bình luận liên tục lóe lên trên màn hình: “Mới thi xong, chờ Tết Nguyên Đán, chúc Tết sớm cho mọi người nhé.”
Theo tiền lệ lần trước livestream, Ôn Trà vẫn dùng nói cách nói tán dóc là chính: ” Để tôi nói cho mọi người biết, quá trình hôm nay chủ yếu chia làm hai phần, phần thứ nhất là đính chính làm rõ, phần thứ hai là đập hộp.”
Làm rõ điều gì? Ôn Trà nhấp một ngụm nước đun sôi được pha với câu kỷ tử lành mạnh dưỡng sinh, trịnh trọng phát ngôn: “Tôi là độc nhất vô nhị, đừng luôn tự ý gán ghép tôi với mấy chó con mèo nào đó.” Mọi người lập tức hiểu rằng Ôn Trà đang ám chỉ Edward.
Theo công bố của những người quen thuộc với vấn đề này, bài nhạc “Iss” trong cuộc thi của Edward là được viết cho Ôn Trà.
Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy thật ngoài tầm dự liệu, lại giống như trong dự liệu.
Cái gì vậy mấy má?
Tại sao lại liên quan đến Ôn Trà? Hai nhân vật phổ biến trên Internet vậy mà có liên hệ với nhau, mà Edward còn trưng ra bộ dạng truy thê thừa sống thiếu chết “Nếu có thể, anh muốn quay lại nơi bắt đầu cuộc gặp đầu tiên với em”, não bộ của ai cũng tưởng tượng ra một kiểu tình yêu cảm động dây dưa không dứt tới mấy vạn chữ lận đó.
Không biết không có tội, Ôn Trà có thể tha thứ cho năng lực não bộ của cư dân mạng, nhưng việc đặt tình yêu giữa cậu và Edward cùng nhau chỉ làm hoen ố lịch sử tình cảm của Ôn Trà.
[Nhưng anh ta thực sự thích cậu đó? Nhất định cậu phải cho anh ta một ám thị gì đó chứ! Còn có Tề Quân Hạo và Tề Tu Trúc!]
Trên thực tế, những lời nói như vậy không phải là hiếm trên Internet, và tất cả đều ngụ ý rằng Ôn Trà có phải là người vô kỷ luật trong đời sống riêng tư hay không.
“Ồ, mọi người đang nói tôi thả thính lung tung sao?” Ôn Trà chu đáo giải thích cho họ: “Tự họ không đeo kính bơi đắm chìm vào bể tình với tôi thì có liên quan gì đến tôi đâu? Tôi phải dạy họ bơi? Vậy chẳng phải tôi chịu thiệt rồi sao.”
Người đẹp tức giận luôn khiến người ta mâu thuẫn, ai cũng cho rằng đôi mắt sáng ngời khi tức giận rất đẹp rất có hồn, vừa muốn nhìn thêm một hồi, đồng thời cảm thấy không nên để cậu tức giận, lại càng hy vọng cậu vui vẻ.
Những người hâm mộ ngồi xổm trên sóng trực tiếp dỗ dành cậu:
[Hiểu rồi, sau này thấy người khác nói như thế, chúng tôi sẽ giải thích cho cậu]
[Tôi cũng thấy thật vô lý, giống như ngoài đời đột nhiên có mấy đứa simp chúa tỏ tình với bạn ở nơi công cộng, bạn có thấy lãng mạn không? Bạn sẽ chỉ cảm thấy xấu hổ và bực mình, làm ơn đừng nghĩ rằng Edward đẹp trai mà bỏ qua bản chất của sự việc có được hay không?]
[Vợ ơi đừng tức giận, mau dạy anh bơi đi, anh đang đắm đuối trong bể tình đây này ọc ọc ọc ọc ọc ọc]
[Ôm ôm vợ yêu, anh cũng bị sa lưới tình rồi nè, mau hô hấp nhân tạo cho anh đi]
Ôn Trà bị mọi người dỗ dành mà bật cười, sau đó cậu xoay ba trăm sáu mươi độ lật mặt nở nụ cười ngọt ngào, cậu cầm camera, sau một cú chao đảo lập tức bước ra phòng khách: “Vậy thì tiếp theo, quá trình thứ hai của buổi livestream hôm nay là mở quà.”
Quà sinh nhật tháng trước chất thành đống, đến giờ Ôn Trà vẫn chưa mở quà, chỉ mở đồ của người thân gửi đến, phần còn lại đã được giữ lại, hôm nay livestreams sẽ mở hết một lượt. Họ đều là những người có thể diện, quà cáp họ tặng cũng xa xỉ.
“Chìa khóa xe?” Ôn Trà nhìn kỹ lại: “Tesla, anh trai tôi đã âm thầm tặng thêm một món từ khi nào vậy ta.”
Không biết Ôn Vinh có đang xem hay không, Ôn Trà lại thổi một nụ hôn gió: “Cảm ơn anh trai.”
Trong tay cậu tính ra cũng có khá nhiều xe, vì vậy cậu thương lượng với bão bình luận: “Hay là tôi mở một câu lạc bộ đua xe nhỉ, hoặc gần đây có bất kỳ bộ phim nào cần đua xe không, chẳng hạn như “Tốc độ và xx”, tôi sẽ tài trợ một chiếc ha? Để đăng quảng cáo, hoan nghênh các đạo diễn đến tìm tôi.”
Cư dân mạng: cũng không thích nghe cậu nói chuyện cho lắm.
Lại bóc thêm một món quà, chắc hẳn là một ông cụ nào đó tặng một cái nghiên mực Đoan Khê, người hiểu rõ về đồ cổ có thể phán đoán rằng nó trị giá mấy chục vạn lận.
Đến bây giờ, hình ảnh trong phòng livestream vẫn rất tươi tắn và hài hòa, ánh sáng rất nhỏ và tươi tắn, mang tông màu đậm chất Nhật Bản. Cho đến khi Ôn Trà lấy ra một con cừu hoàng đạo làm bằng vàng ròng, từ trong ra ngoài làm bằng vàng nguyên khối, ống kính bỗng nhiên lóe lên cả tông vàng chóe lên y như nhà giàu mới nổi.
Ôn Trà lật xem dòng chữ trên món quà, ra là quà tặng của ông cụ Tề.
Thẩm mỹ của cụ già cũng có chút khác biệt, thẩm mỹ mà ông cụ Tề được bà Tề mang đến đã chuyển từ chim hạc, mây trắng sang vàng ròng bạc trắng.
Khán giả xem đến tê tái, tiện tay chuyển phát phòng livestream lên weibo – “click vào để xem trai đẹp khoe của”, sau khi mấy cư dân mạng bị tiêu đề này thu hút nhảy vô xem, lúc này bên cạnh Ôn Trà đã chất n viên bảo thạch, n viên kim cương cùng với n cọng dây chuyền, vòng tay kim sa hột lựu.
“Sao mọi người đều không tặng quà gì mới mẻ nhỉ?” Ôn Trà cảm thấy mắt mình bị ánh sáng chói lóa chiếu vào có chút đau.
?
Cậu nói tiếng người hả?
Xin hãy chiếu mù mắt chúng tôi đi có được không!
Cuối cùng, Ôn Trà kén chọn mở gói món quà khá là hợp tâm ý cậu, là một chị đẹp nào đó khéo léo tự tay thêu những bức tranh chim và hoa rất tinh xảo, những bông hoa mẫu đơn sống động như thật giống như sắp nở.
Từ bão bình luận ùn ùn phát ra âm thanh “quào”, món quà này đã đạt đến trình độ tác phẩm nghệ thuật, không chỉ vô giá mà còn chứa đựng tình cảm sâu sắc.
Ôn Trà suy nghĩ một chút, lập tức mở trang web đấu giá ở thành phố C.
Cậu nhớ tới trên trang chủ có treo một khung tranh bằng gỗ đàn hương màu đỏ, vừa vặn để phối hợp với bức tranh này.
Soạt.
Tiêu tiền không chớp mắt.
Hình như thẻ gắn liền với khoản thanh toán trên điện thoại di động của cậu không phải là tài khoản dưới tên của chính cậu, mà cậu cũng quên là tài khoản của ai rồi, kệ đi cứ kéo đại ai đó ra trả tiền oan cho cậu vậy.
“Ting ting.”
Dường như âm thanh nhắc nhở của tin nhắn và tiếng khóa cửa mở cửa vang lên cùng lúc.
Tề Tu Trúc cầm trong tay một hộp đồ chuyển phát nhanh, giọng nói trầm thấp như đàn vĩ cầm: “Có chuyển phát nhanh cho em này.”
Cảnh giác!
Cảnh báo phần tử!
Tại sao dám cất giấu tên đàn ông khác nào hả!
Ôn Trà “xoạt” phải dùng tay chặn máy quay, nói với Tề Tu Trúc: “Dừng lại, đừng tới đây, em đang phát trực tiếp.”
Tề Tu Trúc không thích xuất hiện trong ống kính, vì vậy Ôn Trà thân thiện nhắc nhở anh. Mà Ôn Vinh có lẽ cũng đang theo dõi buổi livestream, vẫn nên đừng chọc tức một người anh tốt sắp mất em trai của mình.
Chỉ nghe thấy ai đó nói trong bão bình luận:
[Bảo bối đang sống thử với người ta? Tôi đau lòng quá mà!]
[Lầu trên ở dưới quê mới lắp wifi phải không, trước đây Trà Bảo bị chụp ảnh đang đi mua sắm với Tề Tu Trúc trong siêu thị, vào thời điểm đó họ đã sống cùng nhau rồi]
[Đừng mà! Hãy để anh ta đến đây! Tôi muốn xem tình địch của tôi trông như thế nào]
[Đều là người nhà mà! Đừng xa cách đến vậy chứ! ]
[Giọng nói thật là hay, trong trẻo và tinh tế, miễn cưỡng xứng với bảo bối nhà tôi thôi]
Tề Tu Trúc sững sờ một giây, mới nhận ra chiếc điện thoại trên bệ của Ôn Trà: “Được.”
Anh đưa cho cậu đồ chuyển phát nhanh, vòng qua máy quay đi vào phòng.
Bỏ qua sự thương tiếc trong bão bình luận, Ôn Trà bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, cầm lấy con dao cắt gói hàng trong hộp đồ chuyển phát nhanh.
“Tôi đã mua cái gì? Thậm chí tôi còn không nhớ. Ồ, món này tôi không mua.”
Trên đó có chữ Trịnh Minh Trung thân tặng.
Ôn Trà cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó.
Sau đó, cậu lấy ra một chiếc vòng cổ.
Đinh tán, nạm kim cương, Ôn Trà đâu có nuôi chó.
Đệt!
Tên rác rưởi Trịnh Minh Trung!
Ôn Trà đã quên hồi trước vào ngày sinh nhật của cậu, Trịnh Minh Trung đã nói là tặng cái gì mà có thể được sử dụng trên người Tề Tu Trúc.
Các bình luận là một mớ hỗn độn:
[Fuck, fuck, fuck! Triển khai nói về cách sử dụng nó đi chứ]
[Kích thích quá chảy máu mũi rồi]
[Cậu chơi ngông quá nha, không phải Tề Tu Trúc là đóa hoa lạnh lùng sao, tại sao trên giường lại như thế này? Thiệt là quá đáng mà, mau nói cho tôi nghe đi]
[Hiện trường lật xe của Trà Bảo, ai kêu cậu cứ khoe khoang tài sản trước mặt mọi người làm chi, quả báo nhãn tiền ha ha ha]
Ôn Trà hiếm khi cảm thấy xấu hổ, nhưng lâu ngày như vậy mới nếm mùi nhục mặt với công chúng, cậu vẫn muốn thực hiện phương châm “Chỉ cần tôi không xấu hổ, đứa xấu hổ là người khác á” cho qua chuyện, kết quả thành viên vvv hàng đầu trong phòng livestream đã ghim bài viết lên đầu: [Anh của Trà Bảo: Anh đã báo cáo phòng livestreams]
Ôn Trà:…