• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em nhìn đi." Tống Như Ca chỉ vào người ở cửa sổ phía sau, cô nhìn Hà Ngộ Ngộ: "Đây là tôi."

Hà Ngộ Ngộ nhìn kỹ lại, người kia đúng là trông hơi giống Tống Như Ca, nhưng mà làm sao cô ấy lại có mặt trong tấm hình này?

Nhìn thấy ánh mắt của Hà Ngộ Ngộ, cùng với vẻ mặt khó hiểu, Tống Như Ca mỉm cười nói: "Lúc đó tôi đang quay phim ở học viện cảnh sát của em, tình cờ lại bị chụp lại."

"Thì ra là thế." Hà Ngộ Ngộ cầm tấm ảnh trong tay, cô còn cho rằng quá trùng hợp, trước đây cô chỉ thấy trong phim truyền hình hay điện ảnh, nhưng lần này lại xảy ra với chính mình.


"Lúc đó, tôi đã để mắt tới em." Tống Như Ca ở bên tai Hà Ngộ Ngộ nói, hơi nóng phả ra tai cô khiến đầu óc cô choáng váng.

Một tiếng gõ của mẹ Hà từ ngoài cửa truyền đến: "Tiểu Tống, Tiểu Ngư ra ngoài ăn cơm!"

Hà Ngộ Ngộ đẩy Tống Như Ca ra, may mà cửa đóng lại, nếu bị mẹ Hà nhìn thấy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

"Đi thôi." Tống Như Ca đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra, cô nhướng mày, cười nửa miệng nhìn Hà Ngộ Ngộ.

Hà Ngộ Ngộ đứng dậy, vỗ vỗ quần áo rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi ăn xong, Hà Ngộ Ngộ đưa Tống Như Ca đi dạo, không khí bên này thật tốt, trẻ con chạy rượt đuổi trong ngõ, ngoài đường thì hò hét bán đồ ăn vặt. Sắp đến Tết Âm Lịch, trên đường phố cực kỳ náo nhiệt.

"Chị cứ để vậy đi ra ngoài, không sợ bị chụp hình sao?" Hà Ngộ Ngộ giật mạnh góc áo của Tống Như Ca, Tống Như Ca đi ra ngoài mà không đeo kính râm hay khẩu trang.

Tống Như Ca nắm lấy tay Hà Ngộ Ngộ: "Em không muốn sao?"

Hà Ngộ Ngộ nhất thời không phản ứng gì, Tống Như Ca đã nắm tay Hà Ngộ Ngộ đi ra đường, thực ra là Hà Ngộ Ngộ "có tật giật mình", hai cô gái đi trên đường nắm tay cũng không phải là việc lớn, bạn bè thân mật cũng thế mà.

"Chị, lúc ở học viện cảnh sát, đã..." Hà Ngộ Ngộ cúi đầu xuống nhìn đá trên đường.

Tống Như Ca nắm lấy tay cô: "Lúc thấy em tập huấn, thì tôi đã thích em rồi."

"Yêu từ cái nhìn đầu tiên?" Hà Ngộ Ngộ không biết tại sao mình lại nói như vậy.

"Sao em lại thẳng thắn như vậy?" Tống Như Ca cười nói, cô không ngờ Hà Ngộ Ngộ lại tiếp nhận nhanh như vậy.

Hà Ngộ Ngộ sửng sốt một chút: "Ừm, em chỉ là muốn hỏi, không vậy thì thế nào..."

"Đúng vậy, yêu từ cái nhìn đầu tiên." Tống Như Ca quay người lại, vòng tay qua eo Hà Ngộ Ngộ: "Vậy, em yêu tôi từ khi nào vậy?

Khi Tống Như Ca chạm vào eo Hà Ngộ Ngộ, cô lập tức đẩy ra, "Tôi thì, lúc vào ở chung nhà mới yêu."

Vừa nói xong, có người đến chụp ảnh chung với Tống Như Ca.

Sau khi người hâm mộ chụp ảnh với Tống Như Ca, phát hiện không thể chụp toàn cảnh được.

Nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ bên cạnh, cô ấy nói với vẻ cầu xin: "À, chị ơi, chị có thể chụp ảnh cho tôi và Ca Ca được không?"

Hà Ngộ Ngộ giật giật khóe miệng, cô nhận điện thoại: "Được."

Tống Như Ca nhìn Hà Ngộ Ngộ cười, chụp ảnh cùng fan rồi nắm tay Hà Ngộ Ngộ.


"Thực ra, đôi khi tôi nghĩ, nếu không có vụ án thi thể khu dân cư Nam Sơn, có lẽ hai chúng ta sẽ không có điểm giao nhau, có lẽ tôi vẫn luôn tìm kiếm em." Tống Như Ca nhẹ nhàng nói.


Hà Ngộ Ngộ sờ sờ vành tai: "Nếu không có vụ án thi thể khu dân cư Nam Sơn, chúng ta vẫn có thể gặp nhau. Suy cho cùng thế giới này là hình tròn, cũng sẽ có lúc gặp nhau."


Bầu không khí trở nên tốt hơn rất nhiều, một nhóm người hâm mộ chạy đến chụp ảnh xung quanh Tống Như Ca, Hà Ngộ Ngộ đứng từ xa nhìn Tống Như Ca trong đám đông và kinh ngạc trong giây lát.


Cái người mang đầy ánh sáng tinh quang kia, thật sự thuộc về cô sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK