Editor: Sa Hạ
Trong lòng của Ứng Thải Mị không cam lòng nhưng không biểu hiện ngoài mặt, ai biết người bên cạnh mình còn có ai là Hoắc Cảnh Duệ biết rõ hay không?
Nàng lấy danh nghĩa bận chế thuốc, để cho Thanh Mai canh giữ bên ngoài, ngăn Hoắc Cảnh Duệ tiến vào.
Ứng Thải Mị không phải là Hoắc Cảnh Duệ, không có mặt dày như thế, công phu cũng không có cao siêu, chỉ đơn giản là cần thanh tâm quả dục hai ngày để điều chỉnh là tâm tình cho thật tốt, suy nghĩ nên phải lăn lộn Hoắc Cảnh Duệ như thế nào.
Có thù báo thù, chỉ có một con đường, theo tính toán của nàng thì một là chết, hai là nghe theo.
Còn Liên Tiêu có vô tội hay không, chỉ cần ngửi ra được một chút xíu vị thuốc như có như không trên y phục Bạch Mai, nàng liền biết việc này khẳng định sư phụ có nhúng tay vào.
Nhưng tiếc là chưa đạt được mục đích, ngược lại giúp Hoắc Cảnh Duệ tiến thêm một bước.
Không thể nói công lực của Liên Tiêu và Hoắc Cảnh Duệ tương đương, chỉ là ở phương diện y thuật lại cao hơn một bậc nhưng so ra lại kém bởi sự âm hiểm của Hoắc Cảnh Duệ, nhất là thủ đoạn lợi hại.
Nói cho cùng Liên Tiêu là người giang hồ, cho dù tâm tư có kín đáo nhưng vẫn còn thói quen trực lai trực vãng, làm gì đấu lại Hoắc Cảnh Duệ, người đã trải qua trăm ngàn hãm hại?
Một mặt Ứng Thải Mị cảm thấy sư phụ không nên ra tay hại Hoắc Cảnh Duệ, một mặt cảm thấy Hoắc Cảnh Duệ âm hiểm giả dối, thật sự là cùng một người……
Tâm tư hốt hoảng trải qua hai ngày, không luyện được bao nhiêu thuốc, nàng lại rất tiền tụy.
Vốn dĩ thân thể của nàng còn chưa hồi phục, hơn nữa tâm trạng không tốt nên không thể ngủ ngon nên Ứng Thải Mị rất suy yếu, nằm trên giường nửa ngày không thể dậy khiến cho Thanh Mai hoảng sợ.
Tất nhiên, người tận tâm trung thành như Tiểu Phúc Tử nhanh như chớp liền chạy tới chỗ Hoắc Cảnh Duệ bẩm báo, Hoắc Cảnh Duệ cũng không để ý Thanh Mai ngăn cản liền đạp cửa tiến vào, ôm lấy Ứng Thải Mị vẫy cung nhân lui xuống.
Ứng Thải Mị nhắm mắt giả bộ ngủ, thứ nhất là không biết đối mặt với Hoắc Cảnh Duệ như thế nào, thứ hai là không muốn nghe Hoắc Cảnh Duệ giải thích.
“Ái phi có chuyện gì thì cứ nói với trẫm, đừng làm tổn thương thân thể.” Hoắc Cảnh Duệ nhẹ ôm lấy eo thon của nàng, cảm giác thật vất vả mới nuôi mập được một chút thịt giờ đã không còn, không khỏi chau mày.
Ứng Thải Mị nằm trong ngực hắn không có động tĩnh, căn bản không muốn phản ứng lại, hận không thể ngủ thiếp đi.
Bây giờ nàng mới cảm thấy Hoắc Cảnh Duệ thường xuyên mở to mắt nói mò, lúc đó bản thân mình cũng không phân biệt rõ ràng.
Thảo nào sư phụ nói không thể chỉ nhìn bề ngoài, nội tâm của Hoắc Cảnh Duệ chắc chắn rất đen tối, bằng không làm sao Liên Tiêu và nàng có thể rơi vào trong tay của Hoắc Cảnh Duệ, bị đùa bỡn trong lòng bàn tay?
Hoắc Cảnh Duệ nhìn thấu suy nghĩ của nàng liền tiến gần, bộ dạng cực kỳ ủy khuất, thấp giọng giải thích: “Ái phi thông mình như vậy, chỉ cần nhìn là hiểu. Thế nhưng đối với trẫm không công bằng, chẳng lẽ người khác đối phó trẫm, trẫm còn phải mang ơn tiếp nhận?”
Hắn là hoàng đế, là thiên tử Định quốc, tại sao phải nguyện ý để người ta hại?
Đương nhiên, nếu người đó là Ứng Thải Mị, Hoắc Cảnh Duệ có thể sẽ không chú ý, nhưng nếu là người khác thì tuyệt đối không thể!
“Đều là ngụy biện!” Ứng Thải Mị cắn răng hận, mở mắt ra nhìn, đem lời còn lại nuốt xuống.
Tiểu nhân âm hiểm giả dối, nàng không bao giờ tin hắn nữa!
– ——————————–
Chương này đột nhiên quá ngắn làm mình hết hồn, vào web mở lại bản convert thì đúng là ngắn như vậy QAQ