Trình Ca đứng lên, nhìn anh một lần cuối cùng, xoay người đi vào trong gió tuyết. Cô không thể chịu đựng nổi nữa, quá lạnh, cô không có cách nào chống lại.
Họ tập trung về phía anh từ bốn phương tám hướng;
Tang Ương và Đào Tử khóc than thảm thiết;
Trình Ca xoay người sải bước đi khỏi;
Hồ Dương lái xe bay nhanh tới.
Hồ Dương và lão Trịnh nâng Bành Dã kéo lên xe của đội anh Tư;
“Có hòm thuốc không?”
“Có.”
“Bình oxy?”
“Đây.”
Tiếng gió quá lớn, không nghe được tiếng hít thở của anh; thậm chí không sờ được mạch đập của anh; mai phục chiến đấu gian khổ bên ngoài quá lâu, tay của mọi người đều lạnh buốt, không dò được anh có còn nhiệt độ hay không.
Tang Ương, Đào Tử khóc lóc, Hồ Dương lại cực kì bình tĩnh, đeo mặt nạ oxy cho Bành Dã, la: “Lái xe!”
Lão Trịnh gào to: “Gọi điện thoại cho bệnh viện trấn Phong Nam! Bảo họ chuẩn bị!”
Cấp dưới của lão Trịnh tăng tốc khởi động xe, đạp mạnh chân ga.
Tang Ương mở cửa sổ, khóc lớn tiếng kêu: “Chị Trình Ca!”
Nhưng người ấy lê bước đi về phía trước trong trận tuyết lớn, càng đi càng xa.
Tang Ương khóc quay đầu lại nhìn, trên mặt nạ oxy dường như không có động tĩnh, thân thể Bành Dã cũng lạnh: “Có phải anh Bảy chết rồi không? Có phải đã chết không?”
“Câm miệng!” Đào Tử hét lớn.
Những người khác không để ý tới, mọi người như mũi tên lên cung. Đạt Ngõa, Thạch Đầu và Tiết Phi đang nhanh chóng giúp buộc ga-rô cho Bành Dã, băng vết thương, không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Ba vết thương đạn bắn, mỗi người phụ trách một chỗ, không hề rối loạn, chỉ hơi run tay.
“Bị sốc.” Hồ Dương bình tĩnh nói.
Tang Ương sửng sốt, cuối cùng, trên mặt nạ oxy mơ hồ nổi sương mù. Cậu cả kinh, lập tức la to ra ngoài cửa sổ: “Chị Trình Ca!”
Nhưng xe tăng tốc, càng chạy càng xa.
Hồ Dương nói: “Nâng đầu và vai lên, góc hai mươi độ!”
Đào Tử lau nước mắt, vội vàng làm theo.
Hồ Dương cấp tốc buộc chặt ga-rô vào thắt lưng, Đạt Ngõa lập tức co chân Bành Dã lại.
Trong ba phút ngắn ngủi, một nhóm người đã làm tất cả mọi chuyện họ có thể làm, trong buồng xe đột nhiên yên ắng. Chỉ có lúc xe chạy nhanh, bên ngoài tiếng gió điên cuồng.
Mọi người nhìn chằm chằm người đàn ông sắc mặt trắng bệch ở giữa. Hồ Dương bỗng nghĩ đến việc gì đó, cởi chiếc áo khoác dính máu lại bị cháy thủng của mình ra đắp cho Bành Dã. Trong nháy mắt, Đạt Ngõa, Đào Tử, lão Trịnh đều làm theo cởi áo ra bao phủ thân thể Bành Dã.
Mọi người ôm mình, cắn chặt răng trong gió lạnh, run lẩy bẩy. Hồ Dương chợt nghĩ đến gì đó, hỏi cấp dưới của Hà Tranh: “Có thuốc không?”
Đối phương hiểu ngay lập tức, lấy một liều thuốc và ống tiêm trong hòm thuốc ra.
Hồ Dương cắn môi, gật đầu mạnh: “Chuẩn bị.”
Trong gió tuyết, xe đi về phía trước, chuyện họ có thể làm chỉ còn lại cầu nguyện và chờ đợi.
Hồ Dương vươn tay nắm bàn tay dính máu của Bành Dã, nắm thật chặt; Đạt Ngõa phủ tay lên, bọc tay anh; Tang Ương, Đào Tử, lão Trịnh… tay của họ nắm cùng một chỗ, mang theo máu, mang theo nước mắt.
Anh Bảy, anh nhất định phải sống sót. Nhất định phải sống sót.
Cô ở trên thế gian này, anh nhất định sẽ sống sót.
Sống tiếp, đi tìm cô.
HẾT