Tư Vân Dịch hạ thấp ánh mắt, nhìn Sở Quân Liệt đang không ngừng tới gần, gần tới mức khiến anh có thể ngửi được vị kẹo ngọt nhàn nhạt trong miệng cậu.
"Tư tiên sinh".
Khoảng cách của hai người đã rất gần, nhưng Sở Quân Liệt vẫn cẩn thận chờ đợi, muốn người trước mặt đáp lại, cho dù chỉ là một chút cũng được.
Chó bự muốn chơi bóng, nó trèo đèo lội suối, đem bóng từ một nơi rất xa ngậm đến, nó có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của chủ nhân, nhưng nếu chủ nhân không nhận lấy bóng, chó bự cũng không thể cưỡng ép chủ nhân chơi cùng nó.
Quyền lợi vẫn luôn nằm trong tay chủ nhân.
Vòng đu quay chậm rãi chuyển động, ánh mắt Sở Quân Liệt có chút khẩn trương cùng sợ hãi, "Tư tiên sinh, bọn họ nói nếu một cặp đôi yêu nhau cùng nhau ngồi vòng đu quay, khi vòng quay lên tới điểm cao nhất trao cho đối phương một nụ hôn sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, nếu không làm như vậy, cuối cùng cũng sẽ chia tay".
"Chúng ta đã qua giai đoạn yêu đương kia rồi". Sắc mặt Tư Vân Dịch vẫn như thường, "Không nên tin tưởng mấy lời đồn đó".
Sở Quân Liệt nghe ra được ý tứ qua lời nói của Tư tiên sinh, hai mắt hạ xuống, cúi đầu ngồi trở lại vị trí của mình, trong mắt là sự khổ sở nồng đậm.
Tư tiên sinh không muốn cùng cậu hôn môi.
Chó bự khó chịu đến cực điểm, lỗ tai cũng đều rủ xuống, cái đuôi cũng ỉu xìu, cuộn tròn một chỗ, hốc mắt cũng không nhịn được mà đỏ lên.
Tư Vân Dịch im lặng nhìn Sở Quân Liệt, một lát sau mới chậm rãi mở miệng.
"Cậu đã bao giờ nghĩ tới, nếu trong tương lai có một ngày nào đó, cậu khôi phục được ký ức trước kia, đến được một thế giới rộng lớn hơn, gặp được người tốt hơn, cậu sẽ cảm thấy hối hận đối với những việc làm hiện tại".
Sở Quân Liệt hơi đơ người một lát, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tư Vân Dịch.
"Tư tiên sinh, tất cả bọn họ đều xem thường em". Sở Quân Liệt cố nén nghẹn ngào, "Bọn họ cảm thấy em vừa ngốc vừa quê, không có bằng cấp cũng không có kỹ thuật, không có tiền cũng không có nhà, cái gì cũng không có".
"Bọn họ trào phúng, mỉa mai em, em cũng không cảm thấy khổ sở, bởi vì em thật sự không để tâm những điều này".
Sở Quân Liệt hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người trước mắt, "Nhưng bây giờ em thấy thật sự khổ sở, bởi vì thứ duy nhất mà em có cũng bị xem thường".
Ánh mắt Tư Vân Dịch ngưng trệ, môi hơi giật giật.
Sở Quân Liệt nỗ lực không để nước mắt chảy ra, "Tư tiên sinh, anh có thể đừng khinh thường tình yêu mà em dành cho anh có được không, đây là thứ mà hiện tại em thấy tự hào nhất, là thứ trân quý mà em mỗi ngày đều nâng niu bảo vệ".
Thanh âm Sở Quân Liệt khàn khàn, lông mi có chút ướt át, nỗ lực ngẩng đầu nhìn Tư tiên sinh, lồng ngực sớm đã đau đớn.
"Em biết anh không thiếu những thứ này, nhưng đây là tất cả những gì mà em có...". Giọng nói của Sở Quân Liệt có chút run rẩy, giống như đã dùng toàn bộ sức lực để thốt ra.
Tư tiên sinh sẽ thiếu những thứ này sao?
Chỉ cần Tư tiên sinh nguyện ý, sẽ có vô số người thay thế cậu, dâng lên phần tình yêu này.
Đèn trong khoang đột nhiên tắt, khoang ngồi của bọn họ đã đi tới đỉnh cao nhất của vòng đu quay, xung quanh chỉ còn lại vài ánh đèn mông lung, Sở Quân Liệt tuyệt vọng nhắm mắt, lại ở trong bóng tối mà ngửi được một mùi hương mát lạnh tới gần, ngay sau đó ôn nhu mà dừng trên môi mềm mại.
Thân thể Sở Quân Liệt cứng đờ, thậm chí hoài nghi cảm xúc của bản thân.
Tận tới khi cọ xát mang đến xúc cảm tê dại, từng đợt từng đợt từ xương leo đến, Sở Quân Liệt mới phát giác đây không phải là ảo tưởng của cậu.
Mặt Sở Quân Liệt nháy mắt nóng lên, cẩn thận hé mở mắt, trúc trắc đáp lại, khát cầu mà nhẹ mút.
Vòng đu quay vẫn tiếp tục chuyển động, Sở Quân Liệt giơ tay ôm lấy người trước mặt, trong đầu chỉ còn mấy hình người nhỏ bé nhảy loạn, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
Cánh môi Tư Vân Dịch bị nhẹ mút càng thêm mẫn cảm, Tư Vân Dịch khẽ đẩy Sở Quân Liệt, rũ mắt dùng đốt ngón tay cọ qua môi.
"Tư tiên sinh, anh, anh không sao chứ?" Sở Quân Liệt khẩn trương nuốt xuống một ngụm, phát hiện Tư tiên sinh không biết từ lúc nào đã tháo xuống mắt kính, cặp con ngươi thanh lãnh không hề được che giấy liền hiện lên trước mắt cậu.
"Không có việc gì". Tư Vân Dịch âm thanh bình tĩnh, cố che giấu đi hô hấp có chút nặng nề.
Tư Vân Dịch lui trở về vị trí của mình, ánh mắt bình tĩnh ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài khoang ngồi, âm thanh vững vàng, trả lời câu hỏi của Sở Quân Liệt.
"Tôi không xem thường tình yêu của cậu, chỉ là thế sự vô thường, nếu cậu có sự lựa chọn khác, tôi cũng nhất định sẽ tôn trọng cậu".
"Không có lựa chọn khác". Sở Quân Liệt sờ sờ môi mình, nhớ lại xúc cảm ban nãy, nhịn không được mà khẽ cười.
Sở Quân Liệt cẩn thận nhìn người ngồi phía đối diện, nhìn đến đôi môi của Tư tiên sinh, vừa rồi bị cọ sát khiến môi anh cũng đỏ lên đôi chút.
Sở Quân Liệt chợt phát hiện, Tư tiên sinh vẫn chưa đeo lại kính.
Sở Quân Liệt gắt gao nhìn chằm chằm phía đối diện, yết hầu trên dưới chuyển động, khi ánh đèn trong khoang tối đi, cậu lại đột nhiên nhào đến.
Tiếng hít thở phập phồng dưới ánh đèn mông lung trong khoang, Sở Quân Liệt đã quá thèm muốn sự mềm mại này, cảm xúc đau đớn trong lồng ngực khi nãy đã được sự mềm mại này lấp đầy, Sở Quân Liệt càng thêm khát cầu, giống như tham lam mà không biết điểm dừng, muốn đoạt lấy toàn bộ Tư tiên sinh.
Sở Quân Liệt sa vào trong đó, trằn trọc mà cọ xát, thế nào cũng không thấy đủ.
Môi Tư tiên sinh thật mềm, hôn thật thích.
Tận đến khi nhân viên công tác tiến đến gõ cửa khoang, Sở Quân Liệt mới đột nhiên phản ứng lại, Tư Vân Dịch ngồi dậy, ngón tay thon dài chỉnh sửa cổ áo somi, mang lên mắt kính, cùng Sở Quân Liệt rời khỏi khoang ngồi của vòng đu quay.
Sở Quân Liệt được Tư tiên sinh nắm tay, đi đường sung sướng tới mức hận không thể nhảy lên, vui vẻ nhìn người phía trước, trong ngực toàn là dự vị ngọt ngào.
Hai người thật sự ngay lúc vòng đu quay đến đỉnh nhất hôn môi!
Cùng Tư tiên sinh hôn!
Hiện tại Tư tiên sinh còn nắm tay cậu về nhà!
Sở Quân Liệt giống như chó bự vui sướng, ngồi trên xe cũng không vững, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào môi người trước mắt, thi thoảng lại ngây ngô cười một tiếng.
Ngay cả tài xế cũng nhận ra không khí bất thường của hai người hôm nay, nhưng ngại Sở Quân Liệt ngồi hàng ghế sau, nên một cái liếc mắt ông cũng không dám nhìn.
Chờ tới khi về nhà tắm rửa xong, Tư Vân Dịch còn chưa thay đồ ngủ liền nghe thấy cửa phòng vang lên tiếng gõ, mở ra liền thấy Sở Quân Liệt đang mặc đồ ngủ đứng trước cửa.
"Tư tiên sinh, em có thể muốn thêm một nụ hôn chúc ngủ ngon không?" Sở Quân Liệt hai mắt mong chờ.
Tư Vân Dịch im lặng một lát, hơi hơi ngẩng đầu, Sở Quân Liệt giống như gấp không chờ nổi mà cúi đầu, hôn lên đôi môi vì cọ xát lúc trước mà vẫn còn ửng hồng.
Một nụ hôn ngủ ngon khiến hơi thở của hai người triền miên, Tư Vân Dịch đúng lúc đẩy Sở Quân Liệt ra, nếu không dừng, nói không chừng cậu sẽ hôn như vậy cả buổi tối.
"Tư tiên sinh ngủ ngon". Sở Quân Liệt thuận theo dừng lại, lưu luyến trở về phòng ngủ của mình.
Sở Quân Liệt thật sự thích cùng Tư tiên sinh hôn môi, đêm hôm đó đến ngủ cậu cũng luyến tiếc, thi thoảng lại liếm môi, nhớ lại cảm giác chóp mũi tràn ngập hương vị của Tư tiên sinh, xúc cảm trên môi càng làm cậu trâm mê, trong thân thể tựa như có dòng điện nhỏ, đánh Sở Quân Liệt đến cả người đều thấy phấn khởi, còn muốn hôn thêm một lần, lại thêm nhiều lần nữa.
Hôn môi cùng Tư tiên sinh sẽ bị nghiện, Sở Quân Liệt cả đêm gần như không ngủ, ở trên giường khó chịu mà quay cuồng, thi thoảng lại ghé thân thể vào thành giường, dựa vào kí ức trong đầu, dựa vào cảm xúc trên môi trấn an chính mình.
Sở Quân Liệt không biết hôn môi sẽ đem lại phản ứng mãnh liệt như vậy, mở di động muốn lục tìm kiến thức liên quan, tìm kiếm thế nào một hồi lại ra hướng dẫn cách hôn kiểu Pháp.
Nhìn tranh vẽ minh họa, hai lỗ tai Sở Quân Liệt đỏ bừng, liếm liếm môi một hồi, không dám tưởng tượng, đoạt lấy hết thảy mọi thứ từ miệng Tư tiên sinh sẽ là cái cảm giác gì.
Sáng sớm hôm sau, Tư Vân Dịch rửa mặt xong liền đến phòng ăn, phát hiện Sở Quân Liệt vẫn luôn đeo khẩu trang, đem đồ ăn từng phần bưng lên.
"Làm sao vậy?" Tư Vân Dịch ngước mắt dò hỏi.
Sở Quân Liệt cúi đầu, uể oải đem khẩu trang tháo ra, Tư Vân Dịch nhìn thấy khóe miệng cậu đỏ ửng lên.
Khóe môi bị nhiễm trùng.
Rất có khả năng... Là liếm quá nhiều.
(Trời ơi, phải liếm nhiều như nào mới nhiễm trùng đc dị Liệt ca)
Tư Vân Dịch cố nén cười, Sở Quân Liệt khổ sở tới mức sắp khóc.
Liên tiếp mấy ngày, Sở Quân Liệt đều cố nén ham muốn hôn Tư tiên sinh, tận tới ngày khóe môi khỏi mới gấp không nổi mà tới trước mặt Tư Vân Dịch, ngồi xổm bên cạnh bàn làm việc, khoe ra khóe miệng đã lành lặn hoàn toàn.
"Còn liếm nữa không?" Tư Vân Dịch dò hỏi Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt thuận theo lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào môi Tư tiên sinh.
Tư Vân Dịch nhẹ đẩy văn kiện trước mặt, nghiêng người cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Nhiệt độ cơ thể Sở Quân Liệt cao, hơi thở đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng, hôn lên liền có thể cảm nhận được rõ ràng, môi trên của cậu mỏng hơn môi dưới, môi dưới mềm hơn, cảm giác giống như khi ăn đậu hũ non mềm.
Sở Quân Liệt ngửa đầu, thỏa mãn hưởng thụ nụ hôn này, chợt nhớ đến vấn đề nhỏ mới học được trong di động, đáy lòng liền ngo ngoe rục rịch, muốn lớn mật thử một lần, nhưng lại sợ Tư tiên sinh không thích ứng.
Tư Vân Dịch hôn môi Sở Quân Liệt một lát, nhìn vành tai cậu từng chút đỏ lên, dừng lại nụ hôn này.
Ánh mắt mê mang ngập nước của Sở Quân Liệt sau khi dừng lại liền lập tức thanh tỉnh, chớp vài cái, giống như còn chưa đủ.
"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt ánh mắt trông mong mở miệng, "Anh hôn em thêm một chút nữa được không?"
Tư Vân Dịch cúi đầu, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn một cái.
Sở Quân Liệt chớp chớp mắt, Tư tiên sinh thật sự chỉ hôn có "một chút".
Tư Vân Dịch nhìn biểu tình của Sở Quân Liệt, như chó bự xin thức ăn mà chỉ xin được một tẹo.
"Khóe môi lành lại rồi". Tư Vân Dịch dặn dò Sở Quân Liệt, "Về sau đừng liếm nữa".
Ánh mắt Sở Quân Liệt có chút đáng thương.
"Tư tiên sinh, em sẽ không liếm nữa".
Tư Vân Dịch cúi đầu, lại lần nữa khẽ hôn Sở Quân Liệt một cái, sau đó bảo cậu đến phòng ngủ, tới chỗ tủ đầu giường tìm một chút.
Sở Quân Liệt vui vẻ vuốt môi từ thư phòng đến phòng ngủ, kéo tủ đầu giường của Tư tiên sinh ra, nhìn thấy bên trong có hai thỏi son dưỡng môi mới tinh.
Một cái đã bóc lớp vỏ niêm phong, dường như đã được dùng qua một hai lần, một cái khác vẫn còn được niêm phòng đầy đủ, hẳn là chuẩn bị cho Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt nhấp môi, chịu đựng vui sướng từ đáy lòng, cầm lấy cái mà Tư tiên sinh đã dùng qua, lại bóc lớp niêm phong của cái còn lại rồi bỏ vào ngăn tủ.
Sở Quân Liệt cảm thấy sau khi cùng Tư tiên sinh hôn hôn, quyền lợi của cậu càng ngày càng nhiều, bây giờ đến tủ đầu giường của anh cậu cũng được mở ra.
Sở Quân Liệt cực kỳ thích cảm giác này, giống như từng chút hòa mình vào cuộc sống của Tư tiên sinh, một ngày nào đó, Tư tiên sinh nhất định sẽ thích ứng hoàn toàn với sự hiện diện của cậu, trong anh có cậu, trong cậu có anh, ha, mấy bông hoa dại ngoài kia đừng hòng câu dẫn Tư tiên sinh!
Tư Vân Dịch ngồi trong thư phòng, một lần nữa đẩy văn kiện sang một bên, cầm lấy ly nước, rũ mắt uống mấy ngụm.
Mùa đông bắt đầu, thời tiết càng thêm hanh khô, Sở Quân Liệt lại sa vào việc hôn môi không thể thoát ra được, mỗi lần hôn thời gian ngắn đi một chút liền không thỏa mãn.
Thời gian dài hôn môi, làm áp lực lên môi có chút lớn, hôn xong bị cọ xát đến nóng lên.
Theo như số liệu thống kê, hôn môi hai phút, nồng độ dopamine trong cơ thể sẽ đạt tới giá trị cao nhất, sau đó sẽ chậm rãi biến mất, nhưng mà số liệu này rõ ràng là vô dụng với Long Ngạo Thiên.
Sở Quân Liệt vẫn luôn có thể hưng phấn, giống như chó bự tràn đầy tinh lực, thời thời khắc khắc đều vẫy vẫy đuôi.
"Tư tiên sinh".
Khoảng cách của hai người đã rất gần, nhưng Sở Quân Liệt vẫn cẩn thận chờ đợi, muốn người trước mặt đáp lại, cho dù chỉ là một chút cũng được.
Chó bự muốn chơi bóng, nó trèo đèo lội suối, đem bóng từ một nơi rất xa ngậm đến, nó có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của chủ nhân, nhưng nếu chủ nhân không nhận lấy bóng, chó bự cũng không thể cưỡng ép chủ nhân chơi cùng nó.
Quyền lợi vẫn luôn nằm trong tay chủ nhân.
Vòng đu quay chậm rãi chuyển động, ánh mắt Sở Quân Liệt có chút khẩn trương cùng sợ hãi, "Tư tiên sinh, bọn họ nói nếu một cặp đôi yêu nhau cùng nhau ngồi vòng đu quay, khi vòng quay lên tới điểm cao nhất trao cho đối phương một nụ hôn sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, nếu không làm như vậy, cuối cùng cũng sẽ chia tay".
"Chúng ta đã qua giai đoạn yêu đương kia rồi". Sắc mặt Tư Vân Dịch vẫn như thường, "Không nên tin tưởng mấy lời đồn đó".
Sở Quân Liệt nghe ra được ý tứ qua lời nói của Tư tiên sinh, hai mắt hạ xuống, cúi đầu ngồi trở lại vị trí của mình, trong mắt là sự khổ sở nồng đậm.
Tư tiên sinh không muốn cùng cậu hôn môi.
Chó bự khó chịu đến cực điểm, lỗ tai cũng đều rủ xuống, cái đuôi cũng ỉu xìu, cuộn tròn một chỗ, hốc mắt cũng không nhịn được mà đỏ lên.
Tư Vân Dịch im lặng nhìn Sở Quân Liệt, một lát sau mới chậm rãi mở miệng.
"Cậu đã bao giờ nghĩ tới, nếu trong tương lai có một ngày nào đó, cậu khôi phục được ký ức trước kia, đến được một thế giới rộng lớn hơn, gặp được người tốt hơn, cậu sẽ cảm thấy hối hận đối với những việc làm hiện tại".
Sở Quân Liệt hơi đơ người một lát, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tư Vân Dịch.
"Tư tiên sinh, tất cả bọn họ đều xem thường em". Sở Quân Liệt cố nén nghẹn ngào, "Bọn họ cảm thấy em vừa ngốc vừa quê, không có bằng cấp cũng không có kỹ thuật, không có tiền cũng không có nhà, cái gì cũng không có".
"Bọn họ trào phúng, mỉa mai em, em cũng không cảm thấy khổ sở, bởi vì em thật sự không để tâm những điều này".
Sở Quân Liệt hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người trước mắt, "Nhưng bây giờ em thấy thật sự khổ sở, bởi vì thứ duy nhất mà em có cũng bị xem thường".
Ánh mắt Tư Vân Dịch ngưng trệ, môi hơi giật giật.
Sở Quân Liệt nỗ lực không để nước mắt chảy ra, "Tư tiên sinh, anh có thể đừng khinh thường tình yêu mà em dành cho anh có được không, đây là thứ mà hiện tại em thấy tự hào nhất, là thứ trân quý mà em mỗi ngày đều nâng niu bảo vệ".
Thanh âm Sở Quân Liệt khàn khàn, lông mi có chút ướt át, nỗ lực ngẩng đầu nhìn Tư tiên sinh, lồng ngực sớm đã đau đớn.
"Em biết anh không thiếu những thứ này, nhưng đây là tất cả những gì mà em có...". Giọng nói của Sở Quân Liệt có chút run rẩy, giống như đã dùng toàn bộ sức lực để thốt ra.
Tư tiên sinh sẽ thiếu những thứ này sao?
Chỉ cần Tư tiên sinh nguyện ý, sẽ có vô số người thay thế cậu, dâng lên phần tình yêu này.
Đèn trong khoang đột nhiên tắt, khoang ngồi của bọn họ đã đi tới đỉnh cao nhất của vòng đu quay, xung quanh chỉ còn lại vài ánh đèn mông lung, Sở Quân Liệt tuyệt vọng nhắm mắt, lại ở trong bóng tối mà ngửi được một mùi hương mát lạnh tới gần, ngay sau đó ôn nhu mà dừng trên môi mềm mại.
Thân thể Sở Quân Liệt cứng đờ, thậm chí hoài nghi cảm xúc của bản thân.
Tận tới khi cọ xát mang đến xúc cảm tê dại, từng đợt từng đợt từ xương leo đến, Sở Quân Liệt mới phát giác đây không phải là ảo tưởng của cậu.
Mặt Sở Quân Liệt nháy mắt nóng lên, cẩn thận hé mở mắt, trúc trắc đáp lại, khát cầu mà nhẹ mút.
Vòng đu quay vẫn tiếp tục chuyển động, Sở Quân Liệt giơ tay ôm lấy người trước mặt, trong đầu chỉ còn mấy hình người nhỏ bé nhảy loạn, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
Cánh môi Tư Vân Dịch bị nhẹ mút càng thêm mẫn cảm, Tư Vân Dịch khẽ đẩy Sở Quân Liệt, rũ mắt dùng đốt ngón tay cọ qua môi.
"Tư tiên sinh, anh, anh không sao chứ?" Sở Quân Liệt khẩn trương nuốt xuống một ngụm, phát hiện Tư tiên sinh không biết từ lúc nào đã tháo xuống mắt kính, cặp con ngươi thanh lãnh không hề được che giấy liền hiện lên trước mắt cậu.
"Không có việc gì". Tư Vân Dịch âm thanh bình tĩnh, cố che giấu đi hô hấp có chút nặng nề.
Tư Vân Dịch lui trở về vị trí của mình, ánh mắt bình tĩnh ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài khoang ngồi, âm thanh vững vàng, trả lời câu hỏi của Sở Quân Liệt.
"Tôi không xem thường tình yêu của cậu, chỉ là thế sự vô thường, nếu cậu có sự lựa chọn khác, tôi cũng nhất định sẽ tôn trọng cậu".
"Không có lựa chọn khác". Sở Quân Liệt sờ sờ môi mình, nhớ lại xúc cảm ban nãy, nhịn không được mà khẽ cười.
Sở Quân Liệt cẩn thận nhìn người ngồi phía đối diện, nhìn đến đôi môi của Tư tiên sinh, vừa rồi bị cọ sát khiến môi anh cũng đỏ lên đôi chút.
Sở Quân Liệt chợt phát hiện, Tư tiên sinh vẫn chưa đeo lại kính.
Sở Quân Liệt gắt gao nhìn chằm chằm phía đối diện, yết hầu trên dưới chuyển động, khi ánh đèn trong khoang tối đi, cậu lại đột nhiên nhào đến.
Tiếng hít thở phập phồng dưới ánh đèn mông lung trong khoang, Sở Quân Liệt đã quá thèm muốn sự mềm mại này, cảm xúc đau đớn trong lồng ngực khi nãy đã được sự mềm mại này lấp đầy, Sở Quân Liệt càng thêm khát cầu, giống như tham lam mà không biết điểm dừng, muốn đoạt lấy toàn bộ Tư tiên sinh.
Sở Quân Liệt sa vào trong đó, trằn trọc mà cọ xát, thế nào cũng không thấy đủ.
Môi Tư tiên sinh thật mềm, hôn thật thích.
Tận đến khi nhân viên công tác tiến đến gõ cửa khoang, Sở Quân Liệt mới đột nhiên phản ứng lại, Tư Vân Dịch ngồi dậy, ngón tay thon dài chỉnh sửa cổ áo somi, mang lên mắt kính, cùng Sở Quân Liệt rời khỏi khoang ngồi của vòng đu quay.
Sở Quân Liệt được Tư tiên sinh nắm tay, đi đường sung sướng tới mức hận không thể nhảy lên, vui vẻ nhìn người phía trước, trong ngực toàn là dự vị ngọt ngào.
Hai người thật sự ngay lúc vòng đu quay đến đỉnh nhất hôn môi!
Cùng Tư tiên sinh hôn!
Hiện tại Tư tiên sinh còn nắm tay cậu về nhà!
Sở Quân Liệt giống như chó bự vui sướng, ngồi trên xe cũng không vững, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào môi người trước mắt, thi thoảng lại ngây ngô cười một tiếng.
Ngay cả tài xế cũng nhận ra không khí bất thường của hai người hôm nay, nhưng ngại Sở Quân Liệt ngồi hàng ghế sau, nên một cái liếc mắt ông cũng không dám nhìn.
Chờ tới khi về nhà tắm rửa xong, Tư Vân Dịch còn chưa thay đồ ngủ liền nghe thấy cửa phòng vang lên tiếng gõ, mở ra liền thấy Sở Quân Liệt đang mặc đồ ngủ đứng trước cửa.
"Tư tiên sinh, em có thể muốn thêm một nụ hôn chúc ngủ ngon không?" Sở Quân Liệt hai mắt mong chờ.
Tư Vân Dịch im lặng một lát, hơi hơi ngẩng đầu, Sở Quân Liệt giống như gấp không chờ nổi mà cúi đầu, hôn lên đôi môi vì cọ xát lúc trước mà vẫn còn ửng hồng.
Một nụ hôn ngủ ngon khiến hơi thở của hai người triền miên, Tư Vân Dịch đúng lúc đẩy Sở Quân Liệt ra, nếu không dừng, nói không chừng cậu sẽ hôn như vậy cả buổi tối.
"Tư tiên sinh ngủ ngon". Sở Quân Liệt thuận theo dừng lại, lưu luyến trở về phòng ngủ của mình.
Sở Quân Liệt thật sự thích cùng Tư tiên sinh hôn môi, đêm hôm đó đến ngủ cậu cũng luyến tiếc, thi thoảng lại liếm môi, nhớ lại cảm giác chóp mũi tràn ngập hương vị của Tư tiên sinh, xúc cảm trên môi càng làm cậu trâm mê, trong thân thể tựa như có dòng điện nhỏ, đánh Sở Quân Liệt đến cả người đều thấy phấn khởi, còn muốn hôn thêm một lần, lại thêm nhiều lần nữa.
Hôn môi cùng Tư tiên sinh sẽ bị nghiện, Sở Quân Liệt cả đêm gần như không ngủ, ở trên giường khó chịu mà quay cuồng, thi thoảng lại ghé thân thể vào thành giường, dựa vào kí ức trong đầu, dựa vào cảm xúc trên môi trấn an chính mình.
Sở Quân Liệt không biết hôn môi sẽ đem lại phản ứng mãnh liệt như vậy, mở di động muốn lục tìm kiến thức liên quan, tìm kiếm thế nào một hồi lại ra hướng dẫn cách hôn kiểu Pháp.
Nhìn tranh vẽ minh họa, hai lỗ tai Sở Quân Liệt đỏ bừng, liếm liếm môi một hồi, không dám tưởng tượng, đoạt lấy hết thảy mọi thứ từ miệng Tư tiên sinh sẽ là cái cảm giác gì.
Sáng sớm hôm sau, Tư Vân Dịch rửa mặt xong liền đến phòng ăn, phát hiện Sở Quân Liệt vẫn luôn đeo khẩu trang, đem đồ ăn từng phần bưng lên.
"Làm sao vậy?" Tư Vân Dịch ngước mắt dò hỏi.
Sở Quân Liệt cúi đầu, uể oải đem khẩu trang tháo ra, Tư Vân Dịch nhìn thấy khóe miệng cậu đỏ ửng lên.
Khóe môi bị nhiễm trùng.
Rất có khả năng... Là liếm quá nhiều.
(Trời ơi, phải liếm nhiều như nào mới nhiễm trùng đc dị Liệt ca)
Tư Vân Dịch cố nén cười, Sở Quân Liệt khổ sở tới mức sắp khóc.
Liên tiếp mấy ngày, Sở Quân Liệt đều cố nén ham muốn hôn Tư tiên sinh, tận tới ngày khóe môi khỏi mới gấp không nổi mà tới trước mặt Tư Vân Dịch, ngồi xổm bên cạnh bàn làm việc, khoe ra khóe miệng đã lành lặn hoàn toàn.
"Còn liếm nữa không?" Tư Vân Dịch dò hỏi Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt thuận theo lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào môi Tư tiên sinh.
Tư Vân Dịch nhẹ đẩy văn kiện trước mặt, nghiêng người cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Nhiệt độ cơ thể Sở Quân Liệt cao, hơi thở đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng, hôn lên liền có thể cảm nhận được rõ ràng, môi trên của cậu mỏng hơn môi dưới, môi dưới mềm hơn, cảm giác giống như khi ăn đậu hũ non mềm.
Sở Quân Liệt ngửa đầu, thỏa mãn hưởng thụ nụ hôn này, chợt nhớ đến vấn đề nhỏ mới học được trong di động, đáy lòng liền ngo ngoe rục rịch, muốn lớn mật thử một lần, nhưng lại sợ Tư tiên sinh không thích ứng.
Tư Vân Dịch hôn môi Sở Quân Liệt một lát, nhìn vành tai cậu từng chút đỏ lên, dừng lại nụ hôn này.
Ánh mắt mê mang ngập nước của Sở Quân Liệt sau khi dừng lại liền lập tức thanh tỉnh, chớp vài cái, giống như còn chưa đủ.
"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt ánh mắt trông mong mở miệng, "Anh hôn em thêm một chút nữa được không?"
Tư Vân Dịch cúi đầu, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn một cái.
Sở Quân Liệt chớp chớp mắt, Tư tiên sinh thật sự chỉ hôn có "một chút".
Tư Vân Dịch nhìn biểu tình của Sở Quân Liệt, như chó bự xin thức ăn mà chỉ xin được một tẹo.
"Khóe môi lành lại rồi". Tư Vân Dịch dặn dò Sở Quân Liệt, "Về sau đừng liếm nữa".
Ánh mắt Sở Quân Liệt có chút đáng thương.
"Tư tiên sinh, em sẽ không liếm nữa".
Tư Vân Dịch cúi đầu, lại lần nữa khẽ hôn Sở Quân Liệt một cái, sau đó bảo cậu đến phòng ngủ, tới chỗ tủ đầu giường tìm một chút.
Sở Quân Liệt vui vẻ vuốt môi từ thư phòng đến phòng ngủ, kéo tủ đầu giường của Tư tiên sinh ra, nhìn thấy bên trong có hai thỏi son dưỡng môi mới tinh.
Một cái đã bóc lớp vỏ niêm phong, dường như đã được dùng qua một hai lần, một cái khác vẫn còn được niêm phòng đầy đủ, hẳn là chuẩn bị cho Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt nhấp môi, chịu đựng vui sướng từ đáy lòng, cầm lấy cái mà Tư tiên sinh đã dùng qua, lại bóc lớp niêm phong của cái còn lại rồi bỏ vào ngăn tủ.
Sở Quân Liệt cảm thấy sau khi cùng Tư tiên sinh hôn hôn, quyền lợi của cậu càng ngày càng nhiều, bây giờ đến tủ đầu giường của anh cậu cũng được mở ra.
Sở Quân Liệt cực kỳ thích cảm giác này, giống như từng chút hòa mình vào cuộc sống của Tư tiên sinh, một ngày nào đó, Tư tiên sinh nhất định sẽ thích ứng hoàn toàn với sự hiện diện của cậu, trong anh có cậu, trong cậu có anh, ha, mấy bông hoa dại ngoài kia đừng hòng câu dẫn Tư tiên sinh!
Tư Vân Dịch ngồi trong thư phòng, một lần nữa đẩy văn kiện sang một bên, cầm lấy ly nước, rũ mắt uống mấy ngụm.
Mùa đông bắt đầu, thời tiết càng thêm hanh khô, Sở Quân Liệt lại sa vào việc hôn môi không thể thoát ra được, mỗi lần hôn thời gian ngắn đi một chút liền không thỏa mãn.
Thời gian dài hôn môi, làm áp lực lên môi có chút lớn, hôn xong bị cọ xát đến nóng lên.
Theo như số liệu thống kê, hôn môi hai phút, nồng độ dopamine trong cơ thể sẽ đạt tới giá trị cao nhất, sau đó sẽ chậm rãi biến mất, nhưng mà số liệu này rõ ràng là vô dụng với Long Ngạo Thiên.
Sở Quân Liệt vẫn luôn có thể hưng phấn, giống như chó bự tràn đầy tinh lực, thời thời khắc khắc đều vẫy vẫy đuôi.