• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Action 1

Cứ đến cuối tuần, đúng chín giờ mười phút là Lăng Lăng lại ngồi trước màn hình ti vi, xem “Phi thành vật nhiễu" [Có nghĩa là “không thành tâm xin đừng đến quấy rối", một game show nổi tiếng hàng đầu ở Trung Quốc, do Đài truyền hình Giang Tô thực hiện, được giới thiệu như một nơi gặp gỡ cho các cặp trai gái độc thân]. Vị giáo sư nào đó tỏ ra rất khó hiểu: “Chẳng lẽ em còn muốn tìm một người đàn ông tốt hơn anh sao?”

“Tất nhiên là không phải rồi." Lăng Lăng chỉ tay về phía anh chàng đầu trọc dẫn chương trình. “Em thích Mạnh Phi, anh ấy nhanh trí, hài hước, có chiều sâu, có học thức... Và quan trọng nhất, anh ấy có thể mang lại cho người khác cảm giác an toàn..."

Anh chàng không thể mang lại cảm giác an toàn cho người khác kia bắt đầu thấy tự ti.

Trên ti vi, một khách mời nam tự xưng là nhà văn nói: “Lỗ Tấn nói: Đi con đường của mình, mặc kệ người khác nói!”

Mạnh Phi nói: “Câu này hình như là của một người tên là Dante thì phải, Lỗ Tấn chỉ nói là: Trên mặt đất vốn làm gì có đường..."

Lăng Lăng kéo ống tay áo của vị giáo sư nọ: “Anh xem kìa, thế mới gọi là thật sự có chiều sâu văn hóa chứ, thế mới gọi là tài hoa ngút trời chứ, một tiết mục giải trí mà được anh ấy dẫn thành một tiết mục đậm chất nhân văn luôn...”

Vị giáo sư tự nhận là thiếu “chiều sâu văn hóa” kia lại một lần nữa thấy tự ti.

“Em cứ xem nhé, anh đi tra tài liệu một chút đây!”

“Vâng, anh đi đi! Đi đi!”

Không biết tại sao, từ hôm đó, cứ cuối tuần là Lăng Lăng có một đống việc quan trọng cần làm, bận đến nỗi luống cuống chân tay, ngay đến thời gian ăn cơm cũng chẳng có, đừng nói là xem ti vi...

Trải qua một phen tự kiểm điểm, Lăng Lăng đã ý thức được mình sai ở chỗ nào, liền dùng phương thức thành khẩn nhất để biểu đạt sự hối lỗi...

Sau khi thành khẩn...

Lăng Lăng nhẹ nhàng hôn lên bờ ngực nhẵn bóng của vị giáo sư nào đó, dịu dàng nói: “Hàng, bây giờ em mới phát hiện ra, anh là ông chồng hoàn mỹ nhất trên đời này…”


Quả nhiên, cuối tuần đó, cô không phải làm việc nữa, có thể xem “Phi thành vật nhiễu”.

Cô vợ nhà họ Dương thầm than vãn: “Một người đàn ông dù độ lượng đến đâu, cũng có lúc bụng dạ hẹp hòi!”

Action 2

Một đêm nọ, vào giờ vàng.

Lăng Lăng đang chăm chú ngồi trước máy tính, nghiên cứu để mua hàng trên mạng. Chợt thấy có mùi hương hoa nhài thoang thoảng, có người ôm cô từ phía sau, hai tay vòng qua eo cô. Cô ngoảnh đầu lại, thấy vị giáo sư kia chỉ mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, trên làn da vẫn còn vài giọt nước.

“Lăng Lăng, em đang làm gì thế?”

“Em đang mua đồ.” Cô vừa xem lướt trang taobao vừa gõ bàn phím nhoay nhoáy, dáng vẻ vô cùng bận rộn.

Dương Lam Hàng không làm phiền cô nữa, xoay người đi tới chỗ chiếc sofa, cất nửa túi khoai tây chiên trên đó đi, đặt chiếc gối ôm về đúng chỗ, rồi dọn đống vỏ hạt dẻ cười trên bàn, lau chiếc bàn thật sạch sẽ. Dọn dẹp xong xuôi, anh pha hai ly trà hoa nhài, bưng một chén đến, đặt trên chiếc bàn máy tính trước mặt Lăng Lăng.

Mười phút sau, anh không thể kìm chế được nữa, cất tiếng hỏi: “Còn chưa mua xong à?”

“Vâng, em thích một chiếc váy trên đó..." Lông mày cô nàng nhíu chặt. “Một trăm tám mươi tám đồng, em muốn mặc cả với chủ tiệm, nhưng đã mặc cả suốt mười phút rồi mà cô ta chẳng chịu giảm cho em mười đồng...”

Chỉ vì mười đồng thôi sao...

Vị giáo sư nào đó câm nín hồi lâu, cuối cùng quyết định việc cần làm vào cuối tuần này: “Vậy thì đừng mua nữa, cuối tuần này anh đi shopping với em.”

“Em không có thời gian, cuối tuần còn phải làm thí nghiệm.”

Vị giáo sư nọ không nói gì thêm, ngồi ở sofa, uống trà một mình.

Hai mươi phút sau, Lăng Lăng hậm hực đi tới, ngồi xuống sofa, bộ dạng hết sức buồn chán.

“Thế nào rồi?”

“Chủ tiệm thật nhỏ mọn, đến một hào cũng không chịu bớt... Em không mua nữa!”

“Lăng Lăng, tuy tiết kiệm là tốt, nhưng mà...” Tuy vị giáo sư nọ lâu nay không muốn nói về tài sản của mình, nhưng giờ đây anh cảm thấy nhất định phải cho bà xã biết về tình hình kinh tế của mình một chút. “Với tài sản của anh, chắc đủ để em muốn mua cái gì thì mua cái đó rồi."

Lăng Lăng ngồi thẳng người, nhìn người đàn ông như không thuộc về giới phàm trần trước mặt mình, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Ông xã, thu nhập tổng cộng của hai chúng ta mỗi tháng mới có hơn chín ngàn, trong đó đã bao gồm cả tiền bảo hiểm y tế và tiền quỹ nhà ở... Trừ đi tiền chi tiêu hằng ngày và tiền giao lưu quan hệ, còn cả tiền gửi cho mẹ em nữa, mỗi tháng chúng ta chỉ để dành được có hai ngàn, không tiết kiệm một chút là không được đâu... Còn nữa, chúng ta không thể ở nhà của nhà trường mãi được, còn phải tích cóp khoản tiền trả đầu tiên nữa chứ."

“Tích cóp? Khoản tiền trả đầu tiên?” Vị giáo sư nọ ngây người.

“Giáo sư Dương, em biết hai từ thuộc phạm trù “kinh tế học” này rất xa lạ với anh." Lăng Lăng vỗ ngực bồm bộp nói: “Nhưng không sao hết, đã có em đây.”

“Thẻ kinh phí của anh đâu? Hết tiền rồi sao?”

“Hả? Thẻ kinh phí á? Đó không phải là tiền của phòng tài vụ của nhà trường sao?”

Dương Lam Hàng thở dài nói: “Phòng tài vụ chỉ yêu cầu giữ lại tám phần trăm thôi, phần còn lại đều là của em hết, em muốn mua gì thì mua!”

“Của em á?” Lăng Lăng ngây người nửa phút, vội vàng lấy cuốn sổ ghi chép trong túi ra xem, rồi ngồi ôm máy tính gõ lạch cạch, tính toán xem trong thẻ kinh phí của vị giáo sư nọ rốt cuộc còn bao nhiêu tiền. Một tiếng sau, trên màn hình máy tính xuất hiện một dãy số rất dài.

“Thế nào rồi? Em tính xong chưa?” Vị giáo sư nọ dịu dàng khoác tay qua vai cô, hôn nhẹ lên má cô một cái. “Đã muộn lắm rồi..."

Cô vợ cần kiệm của nhà họ Dương đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, vội nói: “Đợi một chút, em phải mua ngay chiếc váy kia.”

Vị giáo sư nọ: “…”

Action 3

Một ngày nọ, Lăng Lăng đang bận rộn xử lý đống số liệu thí nghiệm, Kiều Kiều và Tiêu Tiêu đi tới vỗ vai cô: “Lăng Lăng, đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi.”

“Các cậu đi đi, tớ không đói."

Kiều Kiều như phát điên: “Đã mấy ngày cậu không ăn cơm rồi hả? Không phải thầy Dương chỉ đi công tác thôi sao, cậu có đến mức phải quên ăn quên ngủ như thế không?...”

“Thầy Dương là ai?” Một cô nàng buột miệng hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính.

“Thôi bỏ đi, thật hết cách với cậu, có cần bọn tớ mang cơm về cho không?”

“Không cần đâu, tớ thật sự không đói."

Sau khi Kiều Kiều và Tiêu Tiêu đi xa, Lăng Lăng mới buồn bực nằm bò lên bàn.

Ôi! Chẳng qua chỉ là đi công tác thôi mà, làm gì đến mức khiến cô quên ăn quên ngủ chứ! Nhưng đã mấy ngày liền cô không nuốt trôi một hạt cơm nào...

Một tuần trước, cô đột nhiên nhận được điện thoại của vị giáo sư nọ, nói là vật liệu của một dự án trong quân khu nào đó xảy ra chút vấn đề, anh phải lập tức qua đó, rồi anh biến mất luôn.

Không biết anh đã tới nơi rừng thiêng nước độc nào, điện thoại thì không có tín hiệu, mạng cũng không lên, từ đó bặt vô âm tín.

Sống không thấy người, chết chẳng thấy xác.

Cô đang thầm thề rằng, kiếp sau nhất định không được cho Dương Lam Hàng làm “nhà khoa học”, nhất định không!

Chiếc điện thoại trên bàn chợt rung liên hồi, Lăng Lăng liếc mắt ngó qua, vừa thấy trên màn hình nhấp nháy hai chữ “thầy Dương”, cô nhanh tay chụp lấy.

“A lô!” Không đợi người ở đầu bên kia lên tiếng, cô đã hỏi ngay: “Anh đang ở đâu đấy?”

“Phòng làm việc.”

“Phòng làm việc á? Phòng làm việc nào?”

“Trong trường học.”

Anh về rồi ư? Không kịp suy nghĩ, Lăng Lăng chạy như bay tới phòng làm việc của vị giáo sư nào đó, chẳng buồn gõ cửa mà mở cửa, lao vào phòng. Dương Lam Hàng đang ngồi trước bàn làm việc, trông anh vẫn điển trai, áo sơ mi vô cùng sạch sẽ, đầu tóc cũng hết sức gọn ghẽ, từ đầu đến chân không hề có chút bụi bặm nào.

Trái tim thấp thỏm lo âu hơn nửa tháng trời rốt cuộc cũng trở lại bình thường, tới lúc này cô mới để ý thấy trong phòng ngoài Dương Lam Hàng, còn có một chàng trai trông hết sức nho nhã. Cậu ta đứng thẳng, vẻ mặt hết sức kính cẩn.

“Thầy Dương...” Tuy họ không còn cần phải che giấu mối quan hệ của mình, nhưng khi ở trường, họ dù sao cũng là thầy trò, cứ kín tiếng một chút vẫn hơn.

Dương Lam Hàng nhìn cô chăm chú hồi lâu, cuối cùng nói: “Cậu ấy tên là Lý Gia Bình, thạc sĩ công trình, được học viện chỉ huy X cử tới đây học... Cô ấy tên là Bạch Lăng Lăng... học trò của tôi.”

“Chào sư tỷ!”

“Đừng khách sáo, gọi tôi là Lăng Lăng là được rồi!” Mà gọi tôi là sư mẫu thì càng tốt.

“Em hãy giúp cậu ấy làm quen với đề tài một chút, rồi lập cho cậu ấy kế hoạch nghiên cứu sơ bộ.”

“Dạ vâng.” Lăng Lăng đưa mắt nhìn anh chàng kia một chút, đành tạm gác việc tâm sự với ông xã qua một bên.

“Chuyện giấy chứng nhận bản quyền mà thầy dặn lần trước em đã hỏi phòng hành chính rồi, họ nói giấy chứng nhận là do cục bản quyền quốc gia cấp, bình thường, hơn nửa năm mới có thể phê duyệt.” Thấy anh hơi cau mày, Lăng Lăng hỏi dò: “Có phải thầy cần rất gấp không? Hay là để em đi tìm trưởng phòng hành chính hỏi xem có cách nào khác không nhé?”

Dương Lam Hàng trầm ngâm một lát rồi nói: “Không cần đâu, để tôi tự nghĩ cách.”

“Dạ vâng. Còn việc này nữa, thời gian Giáo sư Kato tới thăm trường Đại học T đã được quyết định, là ngày Mười lăm tháng sau, lịch trình chuyến đi cũng đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.”

“Ừ.”

“Luận văn tốt nghiệp của sinh viên em đã sửa xong rồi, thầy có cần xem lại một lượt không?”

“Không cần đâu, em xem là được rồi.”

Dương Lam Hàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đưa tay che miệng, khẽ ho một tiếng.

“Thầy Dương, còn có chuyện gì nữa sao?”

“Ừ...” Vị giáo sư chẳng buồn nhìn anh chàng bên cạnh lấy một lần, thản nhiên nói: “Chiều nay tôi có cuộc hẹn với hiệu phó Chu, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhé!”

“Không có gì đâu, chiều nay em còn phải làm thí nghiệm...”

Ánh mắt hai người trao nhau, anh khẽ nở nụ cười, vẻ tao nhã của anh, vẻ hơi xa cách của anh, và cả mùi hương thoang thoảng chỉ mình anh mới có, lập tức khiến cho cô nàng nào đó thần hồn điên đảo.

Mơ màng dẫn theo cậu sư đệ mới nhận đi ra cửa, vừa mới tới chỗ cầu thang, cô chợt nhìn thấy Dương Lam Hàng vội vã chạy ra khỏi phòng làm việc, vừa chạy vừa nói chuyện điện thoại: “… Phải, rất gấp...”

Dương Lam Hàng nhìn thấy cô, chỉ khẽ gật đầu, rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Được, mã số bản quyền là ZL***.”

Có lúc, anh như ở xa cô tới vô chừng!

Action 4

Làm thí nghiệm xong, Lăng Lăng chạy thật nhanh về nhà.

Vừa vào đến cửa, cô liền cất tiếng gọi, giọng ngọt ngào: “Ông xã, em về rồi!”

Không có ai trả lời. Trên bàn ăn là cơm và thức ăn vừa nấu xong, vẫn còn nóng hổi. Ngoài ra, trên bàn còn có một mảnh giấy, nét chữ cũng thanh cao và phóng khoáng hệt như con người anh vậy:

Lăng Lăng,

Cho anh xin lỗi, không kịp chờ em về.

Em gầy đi rất nhiều, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt

Lăng Lăng vội gọi cho Dương Lam Hàng, nhưng anh đã tắt máy.

Bỏ điện thoại xuống, cô giống như dân tị nạn ở Ethiopia, chẳng mấy chốc đã càn quét sạch sẽ đồ ăn trên bàn.

Sau đó, cô gửi cho anh một tin nhắn: “Em đã ăn hết cả rồi, ngon lắm, có điều, anh quên chưa cho muối vào canh...”

Action 5

Chiếc máy bay trực thăng quân dụng chuẩn bị cất cánh, động cơ rít gào, khói bụi bốc lên mù mịt. Dương Lam Hàng đưa tay che miệng, ho dữ dội, tiếng ho chằng kém gì tiếng động cơ trực thăng.


Viên sĩ quan ở phía đối diện lấy ra một lọ xi rô trị ho, đưa cho Dương Lam Hàng. Anh đón lấy, uống một ngụm, cơn ho tạm ngừng.


“Giáo sư Dương, tham mưu trưởng đã đặc biệt dặn dò anh phải ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mai hãy quay lại!”


Dương Lam Hàng khẽ cười nói: “Không cần đâu, nếu để vợ tôi biết tôi bị ốm, cô ấy sẽ lo lắng lắm...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK