“Phòng, phòng em ngủ?”
Bây giờ Vu Phùng Cửu mới giật mình mà ngó ra xung quanh, thấy ở bên cạnh chiếc ghế sô pha là một cái ba lô đựng đồ đạc của cô.
Lúc anh không có ở nhà, cô đã dọn đồ đạc sang đây sống cùng với anh.
Anh nhất thời vẫn chưa thể định hình được mọi thứ, chỉ lắp bắp nói.
“Em muốn ngủ ở đâu cũng được, anh có hai phòng trống nữa mà.”
Hướng Đường Nghi nhìn rồi tự chọn cho mình một căn phòng ngủ, xách túi đồ lên, bước vào trong phòng rồi khóa cửa lại.
Vu Phùng Cửu nhìn bóng người cô biến mất ở đằng sau cánh cửa, cảm giác lùng bùng vẫn chưa biến mất khỏi cơ thể của anh.
Trong vô thức, bước chân của anh bước tới rồi dừng lại trước căn phòng từ bây giờ trở đi sẽ là căn phòng của cô, sau một lúc chần chừ, anh mới vươn tay gõ lên cánh cửa ấy.
“Tiểu Nghi, em đã ăn gì chưa?”
“…”
“Với cả, những vết thương ở trên người em, nó có… đau lắm không?”
“…”
Đáp lại anh chỉ là những sự im lặng đến lạnh lùng, Vu Phùng Cửu cũng thu tay lại không muốn làm phiền đến cô nữa, quay trở về phòng ngủ của mình.
Anh cởi quần áo rồi bước vào trong bồn tắm, trầm mình trong dòng nước ấm.
Vu Phùng Cửu thở dài, đôi mắt mờ mịt nhìn theo những khói nước bốc lên trong không khí, đọng lại ẩm ướt trên tóc anh, đưa tay gỡ đống băng gạc ở trên mặt mình ra.
Nằm ở trong bồn tắm, mãi lúc lâu sau anh mới quàng áo choàng tắm rồi bước ra bên ngoài phòng mình, mặc kệ bộ đồ ướt vẫn nằm lên giường mà ngủ.
Bây giờ đến cả một ngón tay của anh cũng không thể động đậy được. Vì vậy nên anh mặc kệ nguy cơ đến sáng ngày mai mình có thể bị cảm lạnh hay không mà trực tiếp lăn lên giường ngủ luôn.
Kết quả thật không nằm ngoài sự kì vọng. Anh bị cảm thật. Con mẹ nó.
Ngồi ở trong phòng làm việc, thấy Vu Phùng Cửu không ngừng sụt sịt mũi, người thư kí cũng không thể không quan tâm đến vị giám đốc của mình được, gan lớn lắm mới có thể lên tiếng hỏi anh.
“Vu tổng, ngài có muốn nghỉ ngơi một lát không? Cuộc họp thường niên lùi sang ngày mai cũng được ạ.”
“Tôi không sao… Cứ tiếp tục đi.”
Dù đã cố để giữ thẳng người, tập trung để lắng nghe những báo cáo được chuyển lên, nhưng tầm mắt anh càng lúc càng mơ hồ, chỉ muốn nhắm lại rồi nằm lăn xuống bàn mà ngủ.
Cuối cùng cũng hết cả làm việc ở trên tập đoàn, Vu Phùng Cửu ôm theo quả đầu đau nhức mà về nhà.
Lúc ngước mắt lên, anh thấy Hướng Đường Nghi đang lúi húi ở trong bếp pha một cốc trà gừng. Cô nghe thấy tiếng mở cửa thì ngoái đầu nhìn ra ngoài một lúc rồi lại quay lưng về phía anh, thái mỏng lát gừng.
Vu Phùng Cửu khe khẽ cất tiếng chào cô, chờ một lúc thấy cô không đáp lại mình thì lủi thủi tháo giày rồi bước vào trong phòng khách.
Hướng Đường Nghi thực sự không hề nhìn anh lấy một lần, đến cả câu nói cũng lười ném qua cho anh, hoàn toàn chẳng để tâm đến người đang đứng ở đằng sau mình kia đang có những cảm giác như thế nào.
Cô đổ nước nóng vào trong cốc trà, rồi đi tìm hũ đựng mật ong ở trong ngăn tủ ở trên đầu cô. Nhưng ngăn tủ ấy để ở trên nơi cao quá, cô nhón chân không tới liền cố gắng để rướn người nhấc lọ mật ong xuống.
Nhưng khi đã kéo được nó ra sát mép của kệ tủ, cô không chú ý liền kéo xê cả lọ muối ở bên cạnh rơi theo xuống, đổ vào ấm nước nóng bên dưới khiến cho nó vỡ tan, nước đổ ập về phía người cô.
“Tiểu Nghi!”
Ngay trong khoảng khắc ấm nước nóng dội về phía cô, đã có một tấm thân sớm đã lao đến che đậy đi cả người cho cô.
Trong giây lát, cơ thể của Hướng Được Nghi được một cơ thể cao lớn che chắn lấy, miệng nghẹt lại không thốt nổi một lời.
Đống nước nóng đổ cả vào lưng của Vu Phùng Cửu, vì nó đã sôi cách đây được một lúc rồi nên không còn nóng lắm, nhưng vẫn đủ để khiến cho người ta giật mình mà đau rát.
Nhưng Vu Phùng Cửu một lời cũng chẳng hề kêu ca, anh cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không rồi mới đứng dậy mà cởi hết lớp áo trên, để lộ ở trên khoảng lưng một vùng da đã đỏ rực rồi gấp gáp đi vào trong phòng tắm.
Sắc mặt anh đang cực kì tệ.
Một lúc sau, trong không gian phát ra tiếng vòi xả nước rào rào.
Hướng Đường Nghi hoàn hồn, nhíu mày nhìn xuống cổ chân của mình cũng đã bị nước nóng tạt vào, nhưng chỉ là một khoảng nhỏ.
Dù nhỏ nhưng đã vô cùng đau rồi, còn Vu Phùng Cửu thì cả một khoảng lớn vậy cơ mà?
Chắc chắn là rất rát.
Hướng Đường Nghi chống người đứng dậy, cô nhìn vào đống hỗn độn ở trên mặt bàn trong phòng bếp rồi nhìn về phía cánh cửa phòng tắm.
Giữa việc pha nốt tách trà gừng và gọi điện cho bác sĩ, cô chọn cái thứ hai.
“A lô? Ai ở bên đấy thế?”
Giang Yến Cảnh nhấc máy ở đầu dây bên kia, nhìn dòng số máy lạ mà không khỏi ngơ ngác.
“Anh có phải là Giang Yến Cảnh, người quen của Vu Phùng Cửu không?”
“Ơ, ờ. Đúng, đúng rồi. Mà cô là ai thế?”
Hướng Đường Nghi không trả lời câu hỏi ấy của Giang Yến Cảnh, số điện thoại của anh ta cô lấy được là từ một bài đăng của một nữ ca sĩ nổi tiếng ở trên mạng oán thán về anh ta ăn xong phủi đít chạy mất.
“Vu Phùng Cửu bị bỏng, đang ở trong nhà riêng.”
Không đợi anh ta kịp phản ứng lại, cô đã cúp máy tắt đi, rồi đi vào lại trong phòng bếp, pha nốt tách trà gừng của mình.