Nhưng lúc quái vật xuất hiện, ác mộng hóa thành sự thật, cô lại tạm thời cho rằng nhữg cơn ác mộng đeo bám suốt ba năm này là một lời tiên đoán nào đó, một cách spoil tinh tế về những sinh vật bóng tối trong trò chơi.
Mãi đến đêm qua, khoảnh khắc nhìn thấy khói đen trong "Sơn động" cô mới ý thức đến một khả năng hoàn toàn khác...
Ác mộng, ác mộng, chẳng lẽ không phải là hiện thực sao?
"... Ý cậu là suốt ba năm qua, mỗi ngày cậu không chỉ mơ thấy ác mộng, mà là đang tiếp xúc với sinh vật bóng tối, dùng hình thức ác mộng để chiến đấu và chạy trốn với chúng sao?"
Nghe xong, cuối cùng Trương Du tổng kết ra điểm này, nói đến cuối câu giọng cô ấy bỗng chốc cao vút lên.
Sinh vật bóng tối nguy hiểm đến mức nào, bọn họ đã đích thân trải nghiệm qua rồi.
Huống gì ba năm trước Đường Tâm Quyết cũng chỉ là một học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp không có dị năng cũng không có đạo cụ! Một khi sảy chân trong ác mộng... Cô ấy không thể tưởng tượng nổi.
Đường Tâm Quyết chớp mắt: "Nếu như coi ác mộng là một hình thức khác của thực tại, vậy chết trong mộng có lẽ sẽ không khiến cơ thể trong thực tại bị tổn thương, nhưng sẽ chết vì cách khác."
Tinh thần chết cũng là chết.
...
Suốt một đêm thức trắng này, Đường Tâm Quyết nhớ lại rất nhiều chuyện, cô không biết mình nên cảm thấy may mắn hay nên sợ hãi nữa.
Những giấc mộng bị đuổi giết kì lạ, cô chưa từng dám thả lỏng dù chỉ một giây. Tuy tiềm thức cô biết giấc mơ này rất hoang đường nhưng cô vẫn dùng hết sức lực như đó chính là hiện thực, nhờ vậy cô mới có thể còn sống qua từng hiểm cảnh.
Rốt cuộc cô đã lướt qua cái chết bao nhiêu lần rồi?
"Đợi chút, tớ không hiểu!"
Quách Quả giơ tay chen ngang: "Quyết thần Quyết thần, chưa nói đến chuyện giấc mơ của cậu xuất hiện sớm hơn trò chơi ba năm, những chuyện vừa xảy ra tối qua thì liên quan gì đến chuyện này vậy?"
Quan trọng nhất là Đường Tâm Quyết với cố vấn học tập nói đến hơi thở hắc ám, quy tắc đánh giá sai, không giống người thường... Từng câu từng chữ đều đang nhảy Disco trên từng sợi dây thần kinh sợ hãi của cô ấy.
Nếu không được biết rõ ràng thì trước khi bài kiểm tra tiếp theo bắt đầu, Quách Quả sẽ bị sức tưởng tượng của mình dọa chết mất.
Dưới ánh mắt khẩn khoản của Quách Quả, Đường Tâm Quyết đẩy một tờ nháp khác ra trước mặt cô ấy, tờ giấy bị vẽ lung tung, khó khăn lắm mới nhìn thấy cái hình chóp lúc ban đầu.
Cô miêu tả sơ lược cảnh tượng cô nhìn thấy trong "Sơn động", cuối cùng tổng kết: "Không gian trong lòng sơn động có dạng hình chóp, bên trên cực hẹp, bên dưới mở rộng vô hạn."
Tiềm thức của con người thường được miêu tả như một tảng băng trôi, một phần nhỏ lộ ra khỏi mặt nước, phần lớn chìm vào trong nước. Cố vấn học tập muốn giết cô nhưng lại vô tình khiến cô chìm xuống dưới đáy tiềm thức của chính mình, nhìn thấy quang cảnh bên trong.
"Mà sơn động này chính là nơi tập hợp toàn bộ tinh thần lực... Tiềm thức của tớ."
Phần nổi của tiềm thức là cửa động được ánh sáng bên ngoài soi rọi, còn nơi mà ánh sáng với không tới chính là tầng sâu rộng lớn của tiềm thức.
Hơi thở hắc ám mà cố vấn học tập nói đến xuất hiện dưới dạng khói đen chìm sâu xuống dưới không tiêu tan. Khi Đường Tâm Quyết chạm vào nó thì một phần kí ức vụn vặt tái hiện trong đầu cô, những kí ức này chính là những cảnh tượng chi tiết khi cô chạy trốn khỏi cái chết trong những cơn ác mộng.
Hóa ra từ khi mới bắt đầu, hơi thở hắc ám đã thông qua "Ác mộng" ăn mòn cô rồi.
Bởi vậy cô mới có thể cảm nhận được hơi thở của quỷ quái, có thể sử dụng vật phẩm của quỷ quái, có thể chống cự nguồn ô nhiễm tinh thần... Từ mặt nào đó mà nói, tự thân sự tồn tại của cô đã gần gũi trò chơi này hơn người khác rồi, bảo sao cô hay gặp được "Đãi ngộ đặc biệt" như vậy.
"Tóm lại, tớ rất xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến mọi người."
Đường Tâm Quyết xòe tay: "Những thứ cắm rễ trong tiềm thức tớ tuy không có lực công kích hay gây ra nguy hiểm gì, nhưng đã trở thành một phần của tớ. Hiện tại không có cách nào loại bỏ chúng nó cả, chỉ có thể cùng tồn tại mà thôi."
Hiệu quả "Sự khích lệ của cố vấn học tập" có hạn, chỉ trị phần ngọn chứ không trị được gốc.
Đây cũng là lần đầu tiên cô đối mặt với tình huống như vậy, cô cũng không biết liệu tương lai có xảy ra biến cố gì không.
"Liệu có thể nào..." Quách Quả vẫn nghiến răng đưa ra giả thiết: "Cái hơi thở hắc ám kia ăn mòn không nghiêm trọng lắm, cố vấn học tập chỉ dọa cậu thôi không? Cậu xem, tớ, Vãn Tình, Trương Du ở cùng cậu mãi mà có cảm nhận được..."
Nói được một nửa, Quách Quả không nói nổi nữa.
Ngay cả Đường Tâm Quyết cũng chắc chắn thế rồi, chuyện này tám chín phần mười là thật.
Phòng ngủ chìm vào yê lặng, một nửa là để tiêu hóa chuyện này, một nửa là lo thay cho Đường Tâm Quyết.
"Bảo sao Lý Tiểu Vũ kia vừa thấy cậu đã nói cậu hợp làm đồng loại của bọn nó." Trịnh Vãn Tình kịp phản ứng, hóa ra bọn họ từng tiếp cận sự thật ở khoảng cách gần như vậy: "Có phải nó cũng nhìn ra rồi hay không?"
"Cái này thì lại liên quan đến một vấn đề khác nữa."
Đường Tâm Quyết lại rút ra một tờ giấy chằng chịt chữ khác, đặt tờ giấy này lên trên tờ vẽ tiềm thức trước.
Vấn đề khác, chính là sự phân chia đẳng cấp của quỷ quái.
Lấy học sinh quỷ quái từng xuất hiện trong trò chơi từ trước tới giờ ra làm ví dụ, Đường Tâm Quyết phỏng đoán ngắn gọn: Có lẽ chúng nó được chia cấp theo ba trường đại học.
Thường thấy nhất chắc là quỷ quái của trường đại học hạng ba, ví dụ như Thương Anh Hồng hay bốn người Kim Văn trong phim "Chuyện kinh dị không đầu", học sinh loài người chỉ cần dùng đạo cụ dị năng cũng có thể thử đối đầu với chúng nó, tính nguy hiểm không cao.
Nguy hiểm nhất là học sinh của trường đại học hạng nhất, chúng nó thỉnh thoảng có thể xâm nhập vào bài kiểm tra của bọn cô như Ngũ Thời, giữ lại phần thưởng hệ thống ban tặng như Lý Tiểu Vũ, thậm chí còn có năng lực đi quá giới hạn bài kiểm tra ở một mức độ nào đó... Thậm chí chúng còn có thể để lại dấu hiệu trong tiềm thức của cô.
Ba người bạn cùng phòng nhìn về phía bốn cái hình vẽ kì quái trên giấy.
Lông mày Trương Du xoắn lại: "Nhưng tính cả Ngũ Thời với Lý Tiểu Vũ cũng chỉ có hai quỷ, cậu lại có tận bốn dấu hiệu..."
Chữ viết như quỷ vẽ bùa đọc không nổi, bốn người nhìn Đường Tâm Quyết muốn nói lại thôi, Đường Tâm Quyết hài lòng gật đầu: "Kĩ thuật vẽ của tớ tiến bộ quá nhiều, bốn hình này vừa nhìn là hiểu ngay, tớ không nói chắc các cậu cũng nhìn ra rồi."
Mọi người: "???"
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của mọi người và áp lực thời gian gấp gáp, Đường Tâm Quyết đành sờ mũi hậm hực miêu tả: "Dấu hiệu đầu tiên là lọ thủy tinh, là manh mối ở chỗ ngồi của Lý Tiểu Vũ trong phim, bên trong lọ còn chứa loại cát đỏ như máu giống y đúc..."
Lọ thủy tinh, nhẫn bạc, con mắt vàng, băng dính trắng.
Mỗi cái đều mang đặc điểm riêng, nhưng Đường Tâm Quyết cũng chỉ có thể lần lượt phân biệt chủ nhân của ba cái.
Lọ thủy tinh và nhẫn bạc chắc thuộc về Lý Tiểu Vũ và Ngũ Thời, con mắt vàng giống con mắt cực lớn sau tách thành hàng loạt con mắt nhỏ xuất hiện ngoài cửa sổ ban công khi trò chơi bắt đầu. Còn băng dính trắng thì Đường Tâm Quyết tạm chưa chọn được người thích hợp, chỉ đành để đó đã.
Sau khi thử cả đêm, cô phát hiện nếu tự mình muốn chìm vào tiềm thức thì một ngày không thể ở trong đó quá năm phút, bởi vậy tin tức cô khai thác được cũng chỉ có hạn mà thôi, đành tranh thủ thời gian ghi chép lại.
Ba người nhìn 15 tờ giấy nháp chằng chịt chữ, chìm vào im lặng.
Sự cuồng nhiệt của Đường Tâm Quyết cuối cùng cũng hơi giảm xuống, cô tỉnh táo: "Nguy hiểm đi đôi với cơ hội, là phúc hay là họa đều phải chuẩn bị tốt mới được, cũng xem như là chịu trách nhiệm với mọi người."
... Mỗi lần gặp nguy hiểm Đường Tâm Quyết thường khá bình thản, nhưng giờ trông cô hưng phấn thế này, không hiểu sao mọi người lại cảm thấy nguy hiểm.
Một phút sau, các cô đã biết dự cảm nguy hiểm này ở đâu ra rồi.
Đường Tâm Quyết chia đống bản nháp làm ba phần, bâng quơ nói: "Còn một tiếng nữa mới bắt đầu bài kiểm tra hôm nay, mọi người rút ra 40 phút học thuộc lòng thông tin phân loại cơ bản của những sinh vật bóng tối trong 15 tờ giấy này đi. Chờ làm xong bài kiểm tra hôm nay tớ sẽ đi sâu vào chi tiết hơn."
Ba người: "..."
Quách Quả nuốt nước bọt: "Này, Quyết thần, thật ra cậu không cần áp lực vậy đâu, lúc không biết chuyện này chúng ta cũng vẫn làm bài kiểm tra bình thường mà. Hay là từ từ rồi..."
"Học thuộc."
"Vâng."
Ba người cả đêm ngủ không ngon bắt đầu điên cuồng lật bản thảo, nhưng càng xem lại càng thấy hãi hùng.
Yểm quỷ cấp thấp biết bắt chước giọng nói, quỷ tham ăn biết bắt chước hình dáng, linh hồn trong suốt ăn hồn người khác, quỷ lưỡi dài ăn đầu người, huyễn ma xuyên qua thiết bị điện tử... Ngoại trừ những loại đã gặp, còn có một số loại bọn cô chưa gặp bao giờ, chẳng hạn như quỷ không da, quỷ ảnh, quỷ nghìn chân, quỷ không khí...
"Chờ đã, quỷ không khí là cái gì?"
Quách Quả mở to mắt.
Đường Tâm Quyết: "Tên như ý nghĩa, tớ chưa bao giờ thấy hình dáng cụ thể của loại quỷ này, cũng không thể giết chết chúng nó. Chúng nó dường như có thể di chuyển trong không khí, cách tấn công là hút không khí của cậu."
"Hút không khí của tớ?"
"Đúng vậy, sau đó cậu sẽ phát hiện ra không khí trong mấy mét vuông quanh cậu mất sạch rồi."
Đường Tâm Quyết vừa nói vừa chú thích lại: [Nếu như xung quanh có mấy con quỷ không khí thì nín thở chạy khỏi đó là thoát, còn nếu có mấy chục mấy trăm con thì chờ chết đi.]
"..."
Nhoáng cái đã đến 8 giờ, ba người chỉ kịp nhìn lướt qua nội dung bản thảo một lần rồi vội vàng nhét vào trong nhẫn không gian để dành vào bài kiểm tra xem.
"Keng keng keng, tùng tùng cắc..."
"Thứ sáu vui vẻ, đã đến giờ lên lớp rồi, bài thi vừa phát, mọi người chuẩn bị cho tốt nhé."
Giao diện bài kiểm tra cập nhật:
Quyển A: <Đầu tư và quản lý tài sản> (Cấp B)
Quyển B: <Đột kích kiểm tra vệ sinh> (Cấp C)
Quyển C: <Kĩ thuật nghiên cứu virus và kí sinh trùng> (Cấp C)
Nhờ có buff "Sự khích lệ của cố vấn học tập" nên độ khó của bài kiểm tra hiển thị luôn.
"Độ khó cấp B loại trừ đầu tiên, về phần quyển B với quyển C..." Quách Quả vò đầu.
Trương Du: "Quyển C là môn chuyên ngành, có lợi với sinh viên học các ngành y dược. Quyển B trông có vẻ không đặc biệt lắm, nhưng càng là như thế có khi càng khó hơn."
Kinh nghiệm của bọn cô nói rằng tiêu chuẩn đề kiểm tra càng thấp thì nội dung càng biến thái.
Đường Tâm Quyết lại không nghĩ như vậy: "Chưa chắc, quét dọn vệ sinh cũng có tiêu chuẩn của nó. Quét dọn vệ sinh hoàn hảo không vương một hạt bụi cũng là tay nghề kĩ thuật cao đối với nhiều người đấy."
Nói đến đây, ánh mắt ba người đồng loạt dán vào Trương Du.
Huống gì phòng bọn cô còn có một đại thần phe hậu cần.
Trương - được gửi gắm hi vọng - Du: "... Vậy chọn B đi, có cần dạo cửa hàng mua thêm đồ gì không?"
Đường Tâm Quyết bán mấy thành tựu cuối cùng lấy điểm tích lũy, đổi mấy chai dung dịch và đồ dùng vệ sinh, thăng cấp kĩ năng "Đánh giá", sau đó gật đầu: "Đi thôi."
"Đúng rồi." Trước khi mất đi ý thức, cô chợt nhớ đến: "Lần trước còn nợ các cậu món chân gà cay trộn sữa chua... Lần này nhất định tớ sẽ làm!"
Mọi người: Thật ra cũng không cần đâu.
- ------------
"Rầm rầm rầm!!"
"Dậy nhanh lên! Một đám lười biếng! Lập tức kiểm tra vệ sinh! Không đủ tiêu chuẩn lập tức ghi lại kỉ luật nặng, đuổi học!"
Tiếng đập cửa dồn dập ngay bên tai, Đường Tâm Quyết lập tức mở bừng mắt, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường vừa cứng vừa cấn người.
Cô nhìn quanh bốn phía, chỗ này không phải phòng ngủ quen thuộc của bọn cô, mà là một căn phòng kí túc lớn gấp bội.
Chỉ vài giây sau, tiếng hít sâu, tiếng nói nhỏ, tiếng sột xoạt chăn màn nhanh chóng tràn ngập phòng.
Đường Tâm Quyết lặng lẽ ngồi dậy, cô dùng độ cao của chiếc giường tầng hai này thu hết những vẻ mặt hoặc ngạc nhiên hoặc khủng hoảng, hoặc nghiêm túc hoặc nặng nề của những cô gái trẻ khác vào trong mắt.
Căn phòng bụi bặm bẩn thỉu này là một phòng ngủ 16 người!