Thấy mọi người ném ánh mắt kì lạ về phía mình, Lý Đằng Phong cũng không thèm để ý, người khác muốn nghĩ gì thì nghĩ đều không liên can đến anh ta, anh ta chỉ căm ghét những kẻ xen vào chuyện của mình, cho dù đó có là mục đích xấu hoặc là tốt.
- Ngươi... ngươi được lắm. Ta ra giá một ngàn vạn Thượng Vàng.
Tên thiếu gia họ Đới nổi xung thiên đến mức độ không còn lời lẽ nào có thể móc ra nói nữa, hắn chỉ có thể gào thét bằng vài chữ ngắn ngủi.
Rất nhiều người không thể tin nổi một viên Dạ Minh Châu lại có giá đến một ngàn vạn Thượng Vàng. Mặc dù viên Dạ Minh Châu rất có giá trị nhưng với mức giá hiện tại, dường như đã vượt qua giá trị thật của nó rất xa rồi.
Bọn họ cho rằng cái này không thể gọi là chương trình đấu giá được nữa mà gọi là chương trình lấy tiền ném nhau thì đúng hơn.
Ngay cả nữ tử váy tím cũng há hốc mồm kinh ngạc trước tình cảnh hiện tại, cô ta đã quá sốc khi một viên ngọc chỉ có tác dụng làm vật trang trí mà lại có giá cao ngất tận mây xanh. Mặc dù nữ tử áo tím có chút mong chờ cho cuộc đấu giá diễn ra càng lâu càng tốt, nhằm mục đích để cho cái giá đưa ra được cao nhất có thể nhưng với mức giá hiện tại cô ta thật sự chưa từng dám nghĩ đến.
Buổi đấu giá đêm nay có thể sẽ được lưu truyền trong nhân gian rất lâu, một viên ngọc mang trên mình cái giá cao ngất ngưỡng sẽ là sự tích khó phai trong lòng những người đã được tận mắt chứng kiến.
- Tại hạ thật sự bái phục trước khí phách của Đới thiếu gia. Lúc này đây, cái khí phách này đã làm ta sắp ngồi không vững, sợ hãi đến mặt mài tái mét, hơi thở loạn nhịp, tim đập loạn xạ. Tại hạ đã không còn đủ can đảm và sức lực để đấu tiếp nên ta xin cam bái hạ phong tại đây. Chúc mừng Đới thiếu gia, viên Dạ Minh Châu đó đã thuộc về ngươi.
Lý Đằng Phong làm ra bộ dáng tủi thân trông vô cùng đáng thương, nói ra những lời đầy bi ai nhưng lại khiến người ta căm phẫn nhiều hơn là thương hại, đặc biệt là tên thiếu gia họ Đới. Đây chính là kết quả mà Lý Đằng Phong mong muốn, không tốn bao nhiêu sức lực nhưng anh ta đã khiến cho đối thủ sập hố một cách đau đớn, chiêu này có thể được xem gần giống với lấy nhu chế cương, lấy tĩnh chế động, có thể đặt cho nó cái tên là lấy ngông cuồng trị háo thắng.
Tên thiếu gia họ Đới lúc này mới nhận ra âm mưu của Lý Đằng Phong nhưng đã quá muộn, hắn đường đường là một thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy lại bị một tên không danh không tiếng, đầu đường xó chợ chơi một vố đau tận xương tủy. Mặc dù gia thế của tên thiếu gia họ Đới không tầm thường nhưng với số tiền ngàn vạn Thượng Vàng bị mất đi đã đủ để gia tộc của hắn rỉ máu không ngừng, vì một ngàn Thượng Vàng đã vượt quá phân nửa gia sản của Đới gia tích lũy trong nhiều đời.
Mặc dù việc làm mất tiền tài là do tên thiếu gia họ Đới gây ra nhưng Lý Đằng Phong cũng sẽ không tránh khỏi trở thành kẻ thù của Đới gia, từ nay Lý Đằng Phong không chỉ kết thù với tên thiếu gia họ Đới mà còn với cả một Đới gia. Tuy nhiên Lý Đằng Phong không quá bận tâm tới chuyện này, một đám người thường thì làm gì được anh ta chứ, chỉ cần một cái búng tay là bọn chúng đã xương cốt tan rã, hồn lìa khỏi xác.
Nói đi cũng phải nói lại, không phải tự nhiên Lý Đằng Phong rảnh rỗi tay chân mà đi chọc vào một cái gia tộc không quen không biết này, không phải Lý Đằng Phong sợ Đới gia mà là họ không làm gì đến mình thì anh ta động chạm vào bọn họ để làm gì cho phiền phức. Chỉ trách tên thiếu gia họ Đới khiêu khích Lý Đằng Phong trước, dám ngang nhiên tranh giành đồ vật với Lý Đằng Phong, nên anh ta mới thẳng tay trừng trị, đánh chó không ngó mặt chủ.
Ngoài ra chỉ có cách này Lý Đằng Phong mới lấy lại được đồ vật của mình đã ngắm trúng, bởi vì với tính cách háo thắng, xem thường người khác của mấy tên nhà giàu mặt búng ra sữa này, chắc chắn sẽ không để yên cho kẻ đã làm bẽ mặt mình. Chỉ cần tên thiếu gia họ Đới gây chuyện với Lý Đằng Phong trước, anh ta sẽ đủ lý do để cướp lại thứ đáng lẻ đã thuộc về mình và lấy thêm một vài món lãi an ủi lòng mình, đó là mạng của kẻ đã gây sự.
Mặc dù Lý Đằng Phong không phải chính nhân quân tử gì, càng không phải là kẻ nhân từ nhưng anh ta làm người lại có một số quy tắc không thể làm trái, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta ắt diệt người. Đây cũng là lời cảnh báo cho Đới gia và các gia tộc ỷ quyền ỷ thế khác, trên đời này có những người mà bọn hắn chọc không nổi.
- Ngươi... ngươi... ngươi dám âm ta...
Tên thiếu gia họ Đới hừng hực nộ khí, cả gương mặt run rẩy vì tức tối đến nổi chuyển hẳn sang màu đỏ tươi, hắn chưa bao giờ tức giận như vậy, hắn chưa bao giờ nhục nhã như vậy, hắn cũng chưa bao giờ bị người khác xem thường như vậy.
Tên trung niên bên cạnh cũng chỉ có thể thở dài một cái, sau đó hắn nói gì đó với thuộc hạ của mình vài câu rồi quay lại trạng thái bình thường.
- Trước giờ ta chưa từng ngán việc chọc chó, nên vuốt đầu ngươi một cái thì đã làm sao, có giỏi ngươi cứ đến cắn ta một cái đi. Ha ha ha...
Lý Đằng Phong sợ chọc tên tiểu tử đối diện chưa đủ độ độc ác nên mới bồi thêm một vài câu xóc tận óc cho chắc cú, đến nước này anh ta không sợ tên thiếu gia họ Đới không đến tìm mình tâm sự hàn huyên một phen.
Tên thiếu gia hận không thể ngay lập tức băm Lý Đằng Phong thành vạn mảnh, hắn tự thề với lòng mình khi ra ngoài sẽ không để Lý Đằng Phong toàn mạng quay về.
Trong cuộc đấu khẩu, Lý Đằng Phong chợt phát hiện có một kẻ khác dường như cũng có một chút gì đó bất thường, hắn không để lộ ra ngoài nhưng với trực giác nhạy bén của Lý Đằng Phong, anh ta đã dễ dàng nhận ra điều đó. Kẻ đó không ai khác ngoài tên nam thanh niên mặc trường bào màu lục, dáng người nhu mì giống nữ nhân đang ngồi cách Lý Đằng Phong không xa.
Tuy bề ngoài tên nam nhân trường bào lục trông rất bình thường, không có bất kì cái gì nguy hiểm phát ra nhưng Lý Đằng Phong lại cảm thấy tên này không dễ đối phó, ít nhất cũng là kẻ khiến Lý Đằng Phong đủ lo sợ.
Lý Đằng Phong không sơ các thế lực bầy đàn, anh ta chỉ sợ những kẻ đánh đơn lẻ, bởi vì những kẻ mạnh không cần người khác đi theo sau nên bọn họ không có gì vướng bận, càng không có mối uy hiếp tiềm tàng. Chính vì thế khi những người này ra tay sẽ không để hậu quả vào trong mắt, bất quá bọn họ một mạng đổi một mạng, đồng quy vu tận với kẻ thù.
Tuy nhiên Lý Đằng Phong không hèn nhát đến nổi phải nhẫn nhịn kẻ khác, nếu muốn động vào anh ta thì kẻ đó cũng phải chịu một cái giá thật đắc, bất quá nguy khốn quá, Lý Đằng Phong có thể cong giò chạy trốn, dù sao mạng của chính mình cũng quan trọng hơn.