• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh mà bước đến tôi đâm thật đấy " Thiên Hàn thấy cô ta đang phân tâm liền ra lệnh cho vệ sĩ của mình tiến lên.

Choàng, một viên đạn được bắn thẳng vào chân của cô ta khiến cho Hà Tuyết ngã quỵ xuống đất.

"Tâm Anh em không sao chứ, có đau chỗ nào không em " em ông sao hết anh đừng lo

Mấy cậu mau giải quyết cô ta luôn đi tránh hậu quả về sao

" Thiên Hàn em không muốn tay anh dính máu,hay anh giao cho cảnh sát đi "

" Anh nghe cô nói vậy cũng đành nghe theo lời cô mà thực hiện ".

Hơn 1 tiếng đồng hồ thì anh đưa cô đến bệnh viện kiểm tra cũng may là chỉ bị thương ngoài da nên cũng không có ảnh hưởng gì..

Khi trở về nhà thì anh cũng thông báo với nhà chính là cô đã trở về nhà an toàn nên ai nấy cùng mừng thầm,không còn lo lắng nữa.

" Mẹ ơi Tâm Anh nó không sao rồi.Ngày mai chúng ta qua thăm con dâu thôi "

" Ừm vậy ngày mai chúng ta qua đó xem con bé như thế nào ".

Buổi tối hôm đó sau khi thay quần áo cho cô xong anh liền lên giường mà ôm cô vào lòng.

Vợ anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được em, xin lỗi vì đã đến muộn.Nếu em mà có chuyện gì anh sẽ không sống nổi.

Thiên Hàn vừa thủ thỉ bên tai cô vừa ôm cô vào lòng mà hít thở mùi hương của cô.

" Thiên Hàn chẳng phải bây giờ em đã an toàn ở bên cạnh anh sao "

"Em có thể kể lại sự việc hôm nay cho anh nghe không, anh muốn biết mọi thứ ".

Chuyện là hôm nay em định ra ngoài mua thêm bút chì để vẽ nhưng khi đi được một đoạn đường thì phát hiện bản thân bị chụp thuốc mê

Khi em tỉnh dậy thì biết được bản thân mình ở căn nhà hoang.

Trước khi anh đến cứu em thì cô có nói với em rất nhiều chuyện.

Cô ấy nói cô ấy yêu anh 6 năm rồi và hiện tại vẫn yêu anh không hề thay đổi.Và có cả chuyện em bị mất con nữa.

" Em biết nhưng em không hận cô ta sao,mà em còn cứu cô ta nữa ".

" Em hận chứ, nhưng em vẫn muốn cho cô ấy một cơ hội để trở về như trước,có lẻ là tình yêu khiến cô ấy trở nên mù quáng thôi ".

Em thấy cô ấy đáng thương hơn là đáng trách. Con người chúng ta khi yêu nó thường trở nên như vậy không ai có thể nói trước điều gì cả.

Con người chúng ta khi yêu rất dễ đánh mất lý trí của bản thân.Có người tự hành hạ bản thân chính mình,có người thì khiến cho người khác đau khổ. Nhưng cuối cùng người đau khổ nhất đó chính là chúng ta.

Tâm Anh nằm gọn trong lòng ngực săn chắc của anh, tay còn sờ vào cằm của anh nữa khiến cho Thiên Hàn không khỏi thích thú.

" Thích sờ cằm chồng em sao " ừm thì chồng em thì em sờ.


"Ưm...ưm...ưm...sao anh lại hôn em " đương nhiên là có qua phải có lại chứ,thân thể này em là người đầu tiên đấy.


Đừng có ngại nữa chúng ta làm biết bao nhiêu lần rồi, anh không ngờ em lại dễ đỏ mặt như thế.


Thấy cô càng ngượng ngùng anh càng muốn chiếm lấy cánh môi của cô hơn.Lúc nãy định bỏ qua cho cô mà không ngờ cô lại khiêu khích anh khiến anh nhịn không nỗi mà hôn cô ngay lập tức.


Tay anh bắt đầu sờ soạn khắp người cô khiến cho cơ thể Tâm Anh vặn vẹo không ngừng.


Môi của người đàn ông tiến sâu vào trong lưỡi của cô hơn khiến cho cánh môi của cô đỏ ửng mà rên nhẹ....m


Bàn tay nãy giờ vẫn cứ xoa nắn bầu ngực của cô không ngừng,đầu ti cũng bắt đầu run lên nhẹ.


" Ưm...ưm...đau...đừng mút nữa....ưm " chỗ này mềm mà còn thơm nữa nếu không mút sẽ uổng phí lắm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK