• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

Chương 71: Đập nát hết cho tôi!



Giang Thần thấy đối phương đã gọi người đến. Vào lúc này, anh lại đặt điện thoại xuống, vì lúc nãy đối phương gọi điện, anh đều nghe thấy cả.



Người mà đối phương tìm là anh Kê: “Triệu Khải, không ngờ anh cũng biết anh Kê Tây Thành?



Chính là anh Kê, cấp dưới của ông Tư, một ông lớn ở Tây Thành?”



Đôi mắt của Từ Duyệt sáng rực lên, rõ ràng là cô ta cũng nghe qua nhân vật có biệt danh anh Kê này.



Triệu Khải tỏ ra đắc ý và nói: “Tôi đã quen biết với anh Kê từ lâu rồi, tối qua còn cùng nhau uống rượu!”



“Haha, Giang Thần, anh nghe rồi đó. Anh Kê sắp tới đây, lần này anh chết chắc!”



Từ Duyệt cười lớn, bèn lạnh lùng nói: “Nếu bây giờ anh quỳ xuống gọi tôi một tiếng “mẹ”, tôi có thể thay anh cầu xin với Triệu Khải. Anh cảm thấy thế nào?”



“Bệnh của cô quả thật không nhẹ!”



Giang Thần lắc đầu, vẻ mặt lộ ra sự thương hại.



“Được, tôi muốn xem thử xương của anh có thể cứng tới lúc nào!”



Từ Duyệt cười lạnh một tiếng nói.



Một lúc sau, có vài chiếc xe van đậu bên ngoài cửa hàng, một gã to lớn đầu trọc có hình xăm mang theo đám người ra khỏi xe và đi thẳng vào cửa hàng.



“Anh Kê! Anh tới rồi à!”



Triệu Khải cười haha, cong mông chạy ra đón tiếp.



Anh Kê không nói nhiều, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn nói: “Được rồi, nói đi, ai đang gây chuyện với cậu?”



“Chính là trong này! Tên đó #@%, còn muốn gọi điện tìm người tới đập cửa hàng của chúng tôi!”



Triệu Khải chỉ vào phía trong rồi lớn tiếng nói.



Anh Kê gật đầu. Gã ta muốn xem thử ai mà gan lớn đến thế, lại muốn đập phá cửa hàng 4s?



Còn Giang Thần đang ở bên trong được cách bởi một lớp kính, đúng lúc thấy người đi tới, quả nhiên là anh Kê, khoé miệng khẽ cong lên.



“Haha, Giang Thần, lúc này chắc anh cũng biết sợ rồi nhỉ? Còn không mau quỳ xuống gọi “mẹ” đi!”



Từ Duyệt cho rằng Giang Thần là bị dọa cho ngơ người ra, cô ta ngồi bên cạnh cười một cách đắc chí.



Phải biết, đó là anh Kê đấy! Khắp Tây Thành trừ ông Tư ra, e là chỉ có anh Kê là giỏi nhất! Còn ông Tư lại là ai chứ?



Đó là ông lớn của Tây Thành! Giang Thần này chết chắc rồi! Mà lúc này, anh Kê và Triệu Khải hùng hùng hổ hổ dẫn người xông thẳng vào trong cửa hàng.



“Ai? Là ai nói muốn đập cửa hàng 4s, đứng ra tao xem thử! Ai dám ra vẻ hống hách ở đây?”



Sau khi anh Kê đi vào trong thì bắt đầu to tiếng hét lên.



“Anh Kê, chính là anh ta!”



Từ Duyệt chỉ vào Giang Thần rồi to tiếng nói.



Anh Kê sững sờ vài giây, đảo mắt nhìn thân hình của Từ Duyệt cảm thấy rất phấn khích, lúc này gã ta mới thong dong chuyển ánh mắt về phía Giang Thần, gã ta lập tức cứng đờ ra.



“Cậu, cậu nói người muốn đập cửa hàng, chính là anh ta?”



Anh Kê đơ ra, nói lắp hỏi lại Triệu Khải.



“Đúng vậy, anh Kê, chính là cái tên ra vẻ ngầu này đây, còn muốn đập nát cửa hàng của chúng tôi!”,



Bốp!



“Bà mẹ nó, nói ai làm ra vẻ ngầu chứ!”



Anh Kê hung hăng tát vào mặt của Triệu Khải, cái tát làm cho anh ta lảo đảo.



“Anh Kê, sao anh lại đánh tôi?”



Triệu Khải che mặt, mơ hồ không hiểu.



Từ Duyệt cũng ngơ ngác, có chút không hiểu, anh Kê tới mà không xử lý Giang Thần, ngược lại còn tát Triệu Khải là sao?



Lúc này anh Kê vội đi tới, cung kính cúi người hành lễ với Giang Thần: “Anh Giang, tôi không biết là anh, sớm biết thì có đánh chết tôi cũng không dám tới rồi!”



Nhìn thấy cảnh này, Triệu Khải và Từ Duyệt hoàn toàn há hốc mồm.



Đường đường là anh Kê lại đi hành lễ với một tên vô dụng?



Còn gọi Giang Thần là anh Giang?



Chuyện này là sao vậy?



“Anh Kê, anh có phải nhận nhầm người không. Tôi nghe nói anh ta chính là con rể vô dụng của nhà họ Vương mà!”



Triệu Khải khó hiểu chỉ về phía Giang Thần nói.



Anh Kê nhếch mày lên, lại giáng thêm cho anh ta một bạt tai: “Bà mẹ nó, còn dám nói, mở to đôi mắt chó của mày ra mà nhìn người trước mắt chính là...”



“Được rồi!”, Giang Thần xua xua tay, dùng ánh mắt ngăn anh Kê nói tiếp.



Anh Kê vội quay sang cười nói: “Anh Giang, chuyện ngày hôm nay chỉ là nhầm lẫn thôi, anh nói xem phải giải quyết thế nào, lão Kê tôi chắc chắn không làm qua loa!”



Theo quy tắc, sai rồi thì phải nhận lỗi, hứng đòn cũng phải chịu.



Hôm qua Giang Thần rộng lượng, tha cho gã ta, nhưng về phía Triệu Tư Phong thì lại chưa cho qua chuyện này.



Anh Tư nói rồi, nhất định phải tìm cơ hội bù đắp cho anh Giang, bằng không cả đời này đừng hòng làm anh em với anh ấy.



“Còn chuyện tối qua, hy vọng anh Giang có thể cho tôi cơ hội được biểu hiện!”



Anh Kê vội vàng cầu xin.



“Muốn có cơ hội sao?”



Giang Thần gật đầu, bèn nhìn xung quanh cửa hàng 4s rồi nói: “Đập nát hết cho tôi!”



Võ quýt giày có móng tay nhọn.



Tối qua lúc rời khỏi nhà máy chế biến, anh Kê đã rất muốn tìm được cơ hội bù đắp, nhưng anh thật sự không cần đến đám người này cho những việc tầm thường trong khả năng của mình, bây giờ đúng lúc lại dùng tới rồi.



Anh Kê ngơ ngác một lúc, nhưng cũng không nói gì, gã ta xua xua tay, một đám đàn em lập tức cầm cây gậy bóng chày, khúc gỗ tiến lên bắt đầu đập phá.



Lúc này Triệu Khải mới chết lặng, vội chạy sang: “Anh Kê, anh có phải điên rồi không! Anh lại nghe theo tên nhãi này, đập phá cửa hàng của chúng tôi?”



“Cút đi cho tao! Đập nát cửa hàng của mày thì sao, anh Giang muốn đập cửa hàng của mày là nể mặt mày lắm rồi. Ai bảo mày có mắt không tròng, ngay cả anh Giang đây cũng dám chọc vào!”



Anh Kê trực tiếp đá Triệu Khải sang một bên, ra lệnh cho đàn em tiếp tục đập phá.



Triệu Khải gần như phát khóc, vốn dĩ tìm anh Kê tới bảo kê cho cửa hàng, kết quả không ngờ lại đập phá nó! Tên nhãi này rốt cuộc có lai lịch gì chứ?







Chương 72: Thuận nước đẩy thuyền



Từ Duyệt cũng không hiểu được tình hình. Cô ta biết rất rõ về nội tình của Giang Thần, chẳng qua là một tên lính mà thôi, vừa về chưa bao lâu, sao có thể kết giao được với một đại ca như anh Kê chứ?



Toang! Một tên đàn em liền đập một chiếc bình hoa rớt xuống sàn vỡ thành nhiều mảnh, các mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi.



Các nhân viên và khách hàng xem xe trong cửa hàng đều không kìm được mà hét toáng lên, hốt hoảng bỏ chạy tán loạn.



“Điên rồi điên rồi! Họ thật sự điên rồi!”



Triệu Khải không nhịn được gào to lên, đồ trang trí, còn có xe đời mới trong cửa hàng cộng lại ít nhất cũng trên mười triệu, hỏng hết thế này thì làm sao anh ta ăn nói với ông chủ được?



“Anh Kê, anh quên ông chủ chúng tôi là ai sao?



Ông chủ chúng tôi là Lý Minh Viễn! Lẽ nào anh không nể mặt ông chủ của chúng tôi hay sao?”



Triệu Khải hét lớn.



Nghe câu này, anh Kê đơ ra, đám đàn em cũng lần lượt dừng lại.



Lúc này anh Kê mới nhớ ra.



Ông chủ lớn của cửa hàng này.



Lý Minh Viễn! Lý Minh Viễn là đại phú hào của Vân Hải, tuy không bằng Hà Phù Sinh, nhưng thực lực chắc chắn không thể coi thường! Hơn nữa, dưới tay của Lý Minh Viễn có vô số tài sản, ngoài mặt là nhà doanh nghiệp của Vân Hải, nhưng thật ra năm đó cũng lại là một đại ca rất có máu mặt, tuy sớm đã gác kiếm, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, không phải người mà gã ta có thể động vào được.



E là ngay cả Lôi Hồng cũng phải kiêng nể vài phần! “Anh Giang, chuyện này”, anh Kê hơi do dự, dù gì trước mặt nhân vật như vậy, gã ta cũng chỉ là một tên tép riu, vốn không đáng nhắc tới.



Cho là Giang Thần không hề quan tâm đến, nhưng việc đắc tội với Lý Minh Viễn, gã ta thật sự không gánh nổi hậu quả.



“Không sao, cậu cứ việc đập đi! Có chuyện gì tôi gánh!”



Giang Thần nói tiếp, vẻ mặt không hề thay đổi.



“Rõ! Còn ngây ra đó làm gì, mau đập hết cho ông!”



Anh Kê hét lớn, đám đàn em vội vung mạnh tay, tiếp tục đập phá.



Mặc dù Lý Minh Viễn lợi hại, nhưng so với anh Giang thì còn kém xa! Triệu Khải chỉ biết trơ mắt ra nhìn, ông chủ của mình ở Vân Hải có tiếng tăm ra sao, anh ta biết rõ mồn một, còn tưởng sau khi nói tên ông chủ ra, anh Kê chắc chắn sẽ biết sợ mà dừng tay lại.



Nhưng không ngờ đối phương lại không hề quan tâm, chỉ vì một câu nói của Giang Thần thôi mà lại tiếp tục đập phá không chút nể nang! Tình huống này là sao đây chứ?



Lẽ nào thân phận của Giang Thần còn lợi hại hơn cả ông chủ của mình sao?



Nhưng Từ Duyệt đã nói, tên nhãi ranh này chỉ tên vô dụng mà!



“Giang Thần, quả nhiên anh không phải đồ tốt lành gì, lại cấu kết với người của xã hội đen. Bây giờ tôi sẽ ghi hình lại, lập tức báo cảnh sát, bắt anh vào tù!”



Từ Duyệt núp sang một bên thật xa, cả người không ngừng run rẩy, vừa quay video, vừa lấy điện thoại khác ra gọi 110! Cô ta không tin, hôm nay không trị được tên vô dụng này! Mà ngay lúc này, Giang Thần cũng gọi điện cho Trương Miêu.



“Trong vòng hai mươi phút nữa, tôi muốn mua lại cửa hàng 4s của Bắc Thành!”



“Dạ được, thưa tổng giám đốc!”



“Haha! Đồ ảo tưởng sức mạnh, anh còn muốn mua cửa hàng 4s sao?”



Triệu Khải chợt cười khẩy lên, chỉ tay về phía Giang Thần, nhìn anh như thể tên điên đần độn.



“Anh biết cửa hàng xe BMW 4s này đáng giá bao nhiêu không?”



Chưa kể tới cửa hàng này, xe hơi, đại lý của BMW đã có giá hai mươi triệu! Anh còn dám nói muốn mua cửa hàng 4s sao?



Nếu anh có thể mua nổi nó, mẹ nó, tôi đây sẽ cởi truồng chạy quanh!”



Không ít nhân viên và khách hàng xung quanh cũng bắt đầu cười rộ lên.



Trong mắt của bọn họ, đám người Giang Thần và anh Kê đều là những tên du côn vô lại không đáng nhắc tới.



Đây là xã hội pháp trị! Muốn đập đồ lung tung mà được sao?



Đập rồi thì phải đền tiền!



“Cút cái mặt chó mày đi! Anh Giang là người mà mày có thể tùy tiện mắng chửi sao?”



Anh Kê thẳng chân đạp Triệu Khải một cái, văng ra nằm dài ra đất.



Triệu Khải ôm bụng, cười mỉa nói: “Được! Các người được lắm, chờ cảnh sát tới, xem các người còn nói thế nào được! Tôi muốn các người đền tiền, đền không được thì đi ngồi tù hết đi. Chắc chắn các người sẽ không có được kết cục tốt đâu!”



Ở đầu bên kia.



Trương Miêu nhận được thông báo, trực tiếp đi tìm Lý Minh Viễn.



Lý Minh Viễn rất bận, nhưng Trương Miêu từng là cánh tay đắc lực bên cạnh Hà Phù Sinh, ông ta có ấn tượng rất sâu sắc về người phụ nữ thông minh tháo vát này, có bận mấy cũng phải gặp.



“Ông Lý, chúng ta đi thẳng vấn đề nhé. Tổng giám đốc Giang của chúng tôi muốn mua lại cửa hàng BMW 4s do ông đứng tên, tất cả các đại lý cửa hàng dưới quyền của ông!”



“Tổng giám đốc Giang của các người?”



Lý Minh Viễn sững sờ, Hà Phù Sinh tặng công ty đầu tư Vinh Đỉnh cho người khác, chuyện này ông ta biết.



Công ty đầu tư Vinh Đỉnh từng là một trong sản nghiệp cốt lõi của nhà họ Hà, có thể để ông cụ Hà dâng tặng công ty, người này chắc chắn có quan hệ rất mật thiết với nhà họ Hà! Nhân vật như vậy, ông ta nào dám đắc tội.



“Thôi được. Nếu tổng giám đốc Giang nhìn trúng cửa hàng 4s của tôi, vậy tôi nhường cho tổng giám đốc Giang vậy, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý mang hợp đồng qua cho tổng giám đốc của cô!”



Lý Minh Viễn nói.



“Thật ngại quá ông Lý, tổng giám đốc của chúng tôi khá gấp, e là bây giờ ông phải đưa hợp đồng qua ngay ạ!”



Trương Miêu tỏ ra nghiêm túc nói.



Lý Minh Viễn ngơ ngác, biết chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi nên vội gật đầu: “Được được, vậy bây giờ tôi lập tức đi qua!”



“Vậy thì cảm ơn anh Lý!”



Trương Miêu cười híp mắt, nói.



Lý Minh Viễn xua xua tay: “Không có gì. Lý Minh Viễn tôi có ngày hôm nay, cũng may năm đó có ông cụ Hà bồi dưỡng, nếu tổng giám đốc Giang cần thì Lý Minh Viễn tôi cũng chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền thôi!"







Chương 73: Tất cả đều phải xem tâm trạng của anh Giang



Tại showroom hãng xe BMW.



Lúc này đám người anh Kê đã dừng tay lại rồi, dù sao vừa nãy cậu chủ cũng đã gọi điện thoại tới nói muốn mua lại đại lý xe này cho nên đồ của mình tất nhiên không thể tiếp tục đập nữa.



Tuy nhiên biển hiệu của đại lý thì vẫn bị đập phá không hề nhẹ, hai chiếc BMW series 5 cũng bị hư hỏng theo, Từ Duyệt đã quay clip lại đám 'côn đồ' này rồi.



Lúc này anh Kê đi tới, giật lấy chiếc điện thoại trong tay Từ Duyệt.



"Trả lại cho tôi! Đám lưu manh các người, đồ tội phạm".



Bốp!



"Con đàn bà thối tha, câm miệng lại cho tao!"



Anh Kê giáng một cái tát lên mặt Từ Duyệt.



Ò e ò e! Lúc này bên ngoài đột nhiên có hai chiếc xe cảnh sát đến.



Một nữ cảnh sát tóc ngắn trông có vẻ già dặn kinh nghiệm dẫn theo người đi vào trong, ánh mắt sắc bén quét một lượt, uy nghiêm hỏi: "Ai báo cảnh sát?"



"Đồng chí cảnh sát, là tôi, là tôi báo án!"



Từ Duyệt vội vàng chạy tới, điên cuồng chỉ vào đám người Giang Thần nói: "Đám người này hành hung người, còn đập phá đại lý xe, cô phải bắt họ lại ngay đi!"



Lâm Tiểu Nhiễm nhìn qua, vừa hay thấy một gương mặt quen thuộc, sắc mặt đột nhiên trở nên thú vị, nói: "Được lắm, lại là anh à Giang Thần, lần này cuối cùng cũng phạm phải tội mà rơi vào tay tôi rồi!"



Sắc mặt Lâm Tiểu Nhiễm nghiêm túc đi về phía Giang Thần, lạnh nhạt nói: "Giang Thần, anh ngang nhiên đập phá tài sản của người khác, anh còn gì muốn nói không?”



"Dù thân phận của anh đặc biệt thì cũng không nên hết lần này đến lần khác coi thường pháp luật chứ!"



"Đưa tay ra đây!"



Còn chưa đợi cho Giang Thần lên tiếng, Lâm Tiểu Nhiễm đã lấy chiếc còng tay từ bên hông ra, chân mày dựng thẳng, lạnh lùng quát.



"Chưa làm rõ tình hình mà cô đã định bắt tôi rồi sao?"



Giang Thần nhíu mày, cô con gái của cấp dưới của anh này tính tình thì thẳng thắn cương trực đấy, chỉ có điều làm việc hơi qua loa.



"Đồng chí cảnh sát, những thứ này đều do tay họ Giang này cho người đập phá, trong điện thoại của tôi có quay lại rồi, điện thoại ở trong tay anh ta, không tin cô cứ xem đi!"



Từ Duyệt vội vàng chạy tới, chỉ vào anh Kê kêu ầm lên.



"Giao điện thoại ra đây cho tôi!"



Lâm Tiểu Nhiễm đi tới, giật lấy điện thoại trong tay anh Kê, mở ra xem, thân hình mềm mại không nhịn được mà run lên.



"Đúng là tồi tệ! Quả thật quá xấu xa tồi tệ rồi!"



Lâm Tiểu Nhiễm nhíu mày, lập tức chìa điện thoại ra trước mặt Giang Thần, lớn giọng nói: "Rõ như ban ngày, ngang nhiên đập phá cửa hàng của người ta, thế này anh còn nói gì được nữa!"



Đoạn ghi hình đã cho thấy rất rõ ràng rồi, Giang Thần là chủ mưu, những người khác đều là tòng phạm, mấy người này đừng mong có thể chạy được! Lâm Tiểu Nhiễm vẫy tay, hạ lệnh nói: "Bắt mấy người này lại cho tôi!"



"Khoan đã!"



Cuối cùng Giang Thần cũng lên tiếng, chỉ xung quanh rồi nói với Lâm Tiểu Nhiễm: "Tôi đập đồ của tôi trong cửa hàng của tôi, xin hỏi như vậy là phạm pháp sao?"



Lâm Tiểu Nhiễm hơi sững sờ, rồi ngay lập tức khôi phục lại gương mặt lạnh lùng, quát: "Giang Thần, anh nói lung tung cái gì vậy, anh tưởng mình là ai, anh nói cửa hàng là của anh thì là của anh sao?”



“Tôi nói cho anh biết, cưỡng ép cướp đoạt là tội nặng thêm một bậc! Tôi khuyên anh tốt nhất nên ngoãn ngoãn nhận tội! Bằng không tới cuối cùng chúng ta ai cũng rất khó coi!"



Kiêng dè với thân phận của Giang Thần, Lâm Tiểu Nhiễm không dám quá cứng rắn, nhưng cũng không có nghĩa là cô ta sẽ tin những lời nói với vẩn của Giang Thần, nếu như đối phương phạm tội thì nhất định cô ta sẽ bắt anh về cục cảnh sát.



"Tôi thật sự không nói bừa, tôi vừa mua lại cửa hàng này rồi!"



Giang Thần nhíu mày mở miệng nói.



"Ha ha! Còn ở đây chém gió nữa à!"



Triệu Khải ôm bụng cười ngặt nghẽo, nói: "Này, đến lúc nào rồi, giả vờ có tác dụng sao?"



"Cho rằng chém gió một chút thì cảnh sát sẽ không bắt anh à?"

 

 

 /> </p> <p> Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu <p>Truyện Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu Nam chính: Tô Dĩ Thần Nữ chính: Đường Thiên Tuyết Sau một tai nạn xe, Đường Thiên Tuyết bắt buộc phải lấy Tô Dĩ Thần để trả giá cho những gì cô gây ra với anh. Nhưng không ai biết được, cô chỉ một kẻ thế thân. Hai năm cưới Tô Dĩ Thần, sống thay cuộc sống của...</p> <p> <img  data-cke-saved-src=/uploads src=/uploads

Một tên xin cơm mà lại dám thách thức anh ta à?



Thứ gì không biết!



"Cút đi! Phế vật, làm mất sạch thể diện nhà họ Vương chúng tôi rồi!"



Vương Húc cũng hung hăng chêm vào một câu.



Giang Thần không nói gì, quay người đi về phía một quán ăn bên vệ đường.



Dứt khoát gọi một bát mỳ xào thịt cừu còn đang nóng hôi hổi ăn.



"Hừ! Tên nghèo mạt ăn xin, cũng chỉ xứng ăn ở vỉa hè thôi!", vẻ mặt Quan Cường đầy sự khinh thường, lạnh lùng cười, rồi đi vào bên trong nhà hàng.



"Phế vật!"



Vương Húc cười lạnh nhạt một tiếng, dẫn theo mấy người nhà họ Vương cùng đi vào bên trong.



Phòng Mai Lan trên tầng hai của Thúy Vân Lầu.



"Cháu trưởng có tâm quá! Bà nội thèm món Phật Nhảy Tường này đã gần nửa năm rồi!"



Lúc này, bà cụ đang cười ha ha ngồi ở vị trí trung tâm.



Nghe nói cháu trưởng đặt bàn cho mình ở Thúy Vân Lầu nên bà cụ đã đến từ sớm, trước Vương Húc một bước.



Ăn một bữa ở Thúy Vân Lầu ít nhất cũng phải từ hai mươi nghìn tệ trở lên, nếu như đặt tiệc thọ yến gì đó thì bình quân mỗi người phải tốn khoảng mười nghìn tệ.



Một nơi cao cấp như vậy, bình thường bản thân Vương Húc cũng không nỡ tới, hôm nay lại mời bà cụ tới.



Hiện nay em trai hắn, Vương Thâm đã trở về rồi, nhận được sủng ái đặc biệt của bà cụ, thậm chí bà cụ còn có ý định truyền lại vị trí người thừa kế cho Vương Thâm, đương nhiên Vương Húc không thể giương mắt lên nhìn, hắn phải nghĩ mọi cách để khiến bà cụ hài lòng.



Còn bà cụ bình thường cũng không có sở thích gì khác, chỉ là khá chú trọng chuyện ăn uống, đặc biệt thích chỉ có hai món, một là lẩu đồng, hai là món Phật Nhảy Tường của Thúy Vân Lầu.



Từ tuần trước, Vương Húc bèn tìm Quan Cường, khó khăn lắm mới đặt được bàn ngày hôm nay, gọi một bàn yến tiệc thịnh soạn cho bà cụ.



"Bà nội, bà nói gì thế, chỉ cần bà nội thích ăn, Húc Nhi ngày nào cũng đưa bà tới Thúy Vân Lầu ăn!"



Vương Húc vẻ mặt nịnh nọt nói, nịnh cho bà cụ càng vui hơn.



"Ồ đúng rồi bà nội, bà biết vừa nãy lúc đi vào cháu gặp ai không?"



“Chính là thằng chồng vô dụng của Tuệ Lâm, Giang Thần! Không ngờ cậu ta còn muốn vào Thúy Vân Lầu dùng bữa, cháu sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của bà nội nên đã đuổi cậu ta đi rồi!"



Vương Húc cười ha ha nói.



"Ồ, là Giang Thần sao, nó cũng tới ăn cơm à?”



“Lẽ nào là ai mời nó đến sao?"



Bà cụ ngờ vực hỏi.



"Bà nội, cậu ta chỉ là một tên vô dụng, có thể quen biết với ai chứ, bỏ đi, không nhắc đến cậu ta nữa, để cháu gọi lên món cho bà!"







Chương 78: Liếm sạch cho tôi



Vương Húc nói vậy, bà cụ cũng không nói gì nữa, bà ta không coi trọng Vương Tuệ Lâm, nên đương nhiên cũng không xem cháu rể ra gì.



Lúc này Giang Thần cũng đã húp hết ngụm nước mì cuối cùng, cảm giác ấm bụng, cả người toát mồ hôi hột, thời tiết cũng không còn lạnh như lúc đầu nữa.



"Ơ, cậu Giang?"



Lúc này, một chiếc Bentley dừng bên rìa đường, xe vừa dừng lại, Lý Minh Viễn vội vàng bước xuống, cuống cuồng nói: “Cậu Giang, sao cậu lại ăn ở đây?”



“Sao không vào trong?"



“Vào đâu?”



“Thúy Vân Lầu?"



Giang Thần lắc đầu cười: "Tôi muốn vào lắm chứ, nhưng bọn họ không cho".



"Cái gì, bọn họ không cho cậu vào sao?"



Lý Minh Viễn nổi giận đùng đùng, khó khăn lắm ông ta mới mời được Giang Thần ăn một bữa, đây là cơ hội tốt để kết thân, nhưng không ngờ đám người này lại không cho anh vào, ngược lại còn để anh phải ăn đồ vỉa hè ở đây?



Đúng là quá quắt: "Cậu Giang, xin chờ một lát".



Lý Minh Viễn giận đùng đùng đi về phía cửa Thúy Vân Lầu.



Thúy Vân Lầu có một nửa cổ phần là của ông ta, ông ta là cổ đông lớn ở đây, dám làm ra loại chuyện như vậy ở địa bàn ông ta, ông ta sao có thể tha thứ cho đám người có mắt như mù này được: "Chào tổng giám đốc Lý".



Nhân viên bảo vệ nhìn thấy Lý Minh Viễn tới, lập tức cúi chào, dù sao cũng là ông chủ lớn, tới đây ăn thường xuyên như về nhà, cả cái Thúy Vân Lầu này không ai là không biết mặt ông ta: “Chào cái đầu cậu”.



Lý Minh Viễn đột nhiên tát một cái, khiến nhân viên bảo vệ đó ngơ cả người, sau đó lớn tiếng nói: "Gọi giám đốc các người tới đây".



Nhân viên bảo vệ ôm mặt kinh hãi nhìn Giang Thần, biết có chuyện không ổn liền vội vàng chạy vào tìm Quan Cường, một lúc sau thì Quan Cường đi ra.



"Tổng giám đốc Lý đến đấy à, tôi đã sai bọn họ chừa ra một phòng VIP tốt nhất rồi”.



Quan Cường tươi cười nói.



"Không cần nữa, bây giờ cậu lập tức đi tới xin lỗi cậu Giang, sau đó mời cậu Giang vào, nếu không, bắt đầu từ hôm nay, cái chức giám đốc này cậu cũng không cần làm nữa".



Lý Minh Viễn chỉ vào Giang Thần đang ngồi ở quán ăn ven đường nói.



"Tổng giám đốc Lý, anh ta, anh ta là bạn của ông sao?"



Quan Cường kinh ngạc.



"Không chỉ là bạn, mà cậu Giang chính là vị khách quý khó khăn lắm tôi mới mời được. Hôm nay vì cậu mà tôi để lại ấn tượng không tốt với cậu Giang, hậu quả thế nào chắc cậu cũng rõ rồi chứ!"



Lý Minh Viễn tức giận nói.



Nhất thời anh ta sợ đến toát mồ hôi lạnh. Tên đó ăn mặc không khác gì ăn mày, hơn nữa nghe nói còn là cậu con rể vô dụng của nhà họ Vương, sao đột nhiên lại trở thành khách quý của tổng giám đốc Lý rồi?



“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”



“Mau đi đi!"



Lý Minh Viễn quát to.



Quan Cường giật mình vội vàng chạy lại chỗ Giang Thần.



"Anh, anh Giang, thành thật xin lỗi, tôi không biết anh là khách quý của tổng giám đốc Lý", "Không biết?"



Giang Thần cười khẩy, lắc đầu, đầy ẩn ý nói: “Có rất nhiều chuyện, vào chính những lúc anh không biết ấy, thì họng súng đã nằm trên gáy anh rồi”.



“Làm người thì phải biết kính biết sợ", “Vâng, vâng, anh Giang nói rất đúng, tôi hiểu rồi".



Quan Cường gật đầu lia lịa, vẻ mặt đau khổ nói: "Mong anh Giang đi cùng tôi vào Thúy Vân Lầu, nếu không, tôi không biết phải ăn nói thế nào với tổng giám đốc Lý".



"Muốn tôi vào sao?"



"Anh vẫn còn nhớ những gì mình vừa nói chứ?"



Giang Thần nhìn vào cửa, thờ ơ nói: "Tôi không muốn thấy con đường mà tôi từng đi có dính một vết bẩn nào, anh nhổ ra cái gì thì liếm sạch cái đó đi”.



Vừa dứt lời, sắc mặt Quan Cường xám xịt.



"Anh Giang, chuyện này hình như hơi quá rồi?"



Quan Cường nói với sắc mặt khó coi.



Liếm lại nước bọt vừa nhổ?



Chuyện này kinh tởm thế nào chắc cũng không cần phải nói nữa.



Vô cùng nhục nhã! Đến Hàn Tín còn chưa chắc dám làm.



“Không nghe thấy gì sao?”



“Cậu Giang kêu cậu liếm lại kìa, còn không mau liếm đi!"



Lý Minh Viễn lớn tiếng nói, mặc dù ông ta cũng cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng dám đắc tội Giang Thần thì Quan Cường không còn sự lựa chọn nào khác.



Trong mắt kẻ bề trên, kẻ kém cỏi mãi mãi chỉ là một con kiến! Quan Cường thật sự không còn sự lựa chọn nào khác. Bởi vì nếu anh ta không làm, thì không chỉ đơn giản là mất việc, dù sao những chuyện mà Lý Minh Viễn từng làm anh ta rõ hơn ai hết.



Chắc chắn ông ta sẽ khiến anh ta âm thầm biến mất khỏi Vân Hải! Vì vậy dù không muốn nhưng anh ta vẫn phải cắn răng, chật vật nằm xuống mặt đất, cảnh tượng này bị người xung quanh nhìn thấy vô cùng rõ ràng, ai cũng ngán ngẩm lắc đầu.



Có trách thì trách Quan Cường đã quá đáng trước, thực ra bình thường Quan Cường cũng rất kiêu ngạo và phách lối, thường dẫn người đến xua đuổi chỗ bán hàng của người ta, bây giờ bị trừng phạt như vậy cũng gọi là hả lòng hả dạ: "Được rồi!"



Tuy nhiên, ngay khi mặt Quan Cường gần chạm xuống đất, Giang Thần đột nhiên ngăn lại: "Hy vọng chuyện này có thể dạy cho anh một bài học. Ngoài ra, cái người tên Vương Húc kia khiến tôi rất khó chịu. Nên làm gì chắc anh cũng rõ rồi, nhưng tôi không muốn tiết lộ danh tính, anh hiểu chứ?"



Giang Thần chậm rãi đứng dậy, khoác áo lên vai, thờ ơ nói.



"Hiểu rồi, hiểu rồi”.



Quan Cường cúi người gật đầu lia lịa, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự phải liếm e là cả đời này anh ta cũng không thể làm người nữa: "Cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu Giang đã cho cậu một cơ hội!"



Lý Minh Viễn hừ một tiếng sau đó cùng Giang Thần đi vào nhà hàng.







Chương 79: Phật Nhảy Tường



Phòng Mai Lan.



"Húc Nhi, chúng ta đã đợi rất lâu rồi, tại sao đồ ăn vẫn chưa được dọn ra?"



Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, bà cụ bắt đầu sốt ruột.



Bụng réo liên hồi.



"Bà nội đừng lo, bây giờ cháu sẽ đi tìm anh Cường hỏi".



Vương Húc cũng cảm thấy hơi lạ, đồ ăn đều được đặt trước cả rồi, không thể nào lại chậm như vậy được.



Nhưng, khi hắn ta chuẩn bị đứng dậy thì một phục vụ bước vào, phục vụ đó đẩy một chiếc xe đến, trên xe là khay đồ ăn đang bốc khói nghi ngút, tựa như sương mù giữa chốn thần tiên.



"Đây là Phật Nhảy Tường sao?"



Hai mắt bà cụ sáng lên, vội vàng cầm đũa, bà ta đã đợi món này đã lâu lắm rồi! Quan Cường cười khẩy ra lệnh cho phục vụ bưng đồ ăn đến.



Vương Húc nóng lòng mở nắp ra, mùi hôi thôi nồng nặc lập tức bốc lên.



Một đống phân nóng hổi bày ra trước mắt đám người nhà họ Vương! Ọe, bà cụ ném thẳng đôi đũa đi, nôn thốc nôn tháo bên mép bàn, những người khác cũng bịt mũi kinh ngạc.



Chuyện gì thế này?



Phật Nhảy Tường của Thúy Vân Lầu là một đống phân sao?



"Anh Cường, anh có ý gì đây?"



Sắc mặt Vương húc vô cùng khó coi, hôm nay hắn đặc biệt chuẩn bị đại tiệc này chỉ vì muốn lấy lòng bà cụ, tính mỗi tiền đặt cọc cũng đã mất mấy chục ngàn tệ rồi, nhưng không ngờ lại là một đống phân! Hắn thực sự tức đến tăng xông: "Sao thế cậu chủ Vương, đây là món do đích thân anh chọn đó, anh quên rồi sao?"



Quan Cường đột nhiên giả vờ ngạc nhiên nói.



"Tôi gọi sao?"



Vương Húc ngơ ngác rồi chợt nghĩ tới những lời hắn vừa nói với Giang Thần, không khỏi nhíu mày nói: “Anh Cường, anh điên rồi sao?



“Đệt, lúc đó tôi nói vậy là vì muốn cười nhạo tên rác rưởi đó thôi, vậy mà anh lại cho tôi ăn phân thật?".



Không ngờ Quan Cường lại nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy”.



“Nhà họ Vương các người chỉ đáng ăn phân thôi”.



Quan Cường cười khẩy, trêu tức nói.



"Anh! Mẹ kiếp, tôi không muốn ăn nữa, anh trả lại tiền cho tôi đi".



Vương Húc hét lớn, mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn cảm thấy bản thân đang bị xúc phạm.



“Xin lỗi nha cậu chủ Vương, Thúy Vân Lầu chúng tôi không hoàn tiền đặt cọc, còn món này...”.



Tám mươi tám tệ.



“Thanh toán xong anh mới được đi".



Quan Cường ngoài cười nhưng trong không cười nói.



Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên có mấy người đàn ông cao to xông vào, nhìn chằm chằm người nhà họ Vương.



"Mẹ kiếp! Anh được lắm Quan Cường, anh cho tôi ăn một đống phân tám mươi tám tệ sao?"



“Tôi liều mạng với anh".



Vương Húc thực sự đã nổi điên, xông lên liều mạng với Quan Cường.



Quan Cường cười khẩy, tiến lên một bước, bưng cái khay trên bàn lên úp thẳng vào mặt Vương Húc.



Phân bắn ra khắp phòng, bà cụ vừa chui từ dưới bàn lên, đã bị nguyên cục phân bắn thẳng vào mặt, mùi hôi thối bốc lên khiến bà ta ngã quỵ xuống.



"Vương Húc! Từ nay về sau, coi như tôi chưa từng có thằng cháu trai là cậu".



“Đừng hòng mơ tưởng đến vị trí kế thừa nữa".



Một người trước giờ rất ưa sạch sẽ như bà cụ suýt nữa đã phát bệnh ngã xuống đất, người nhà họ Vương vội vàng chạy lên đỡ bà ta ra ngoài.



Quan Cường cười khẩy, không hề ngăn cản.



Vương Húc siết chặt nắm đấm, biết bản thân ở đây cũng chẳng được lợi ích nên hung dữ trừng mắt với Quan Cường rồi bước ra khỏi phòng, hắn là người đi cuối cùng nhưng vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Giang Thần đi ra từ nhà vệ sinh.



Cả hai cùng ngơ ngác một hồi.



"Tôi chỉ nói đùa thôi mà anh ăn phân thật đấy à?"



Nhìn thấy bộ dạng của Vương Húc, Giang Thần nhíu mày, bất giác lùi về sau, thật ra anh chỉ muốn Quan Cường đuổi nhà họ Vương đi là được rồi, nhưng không ngờ Quan Cường lại biến thái như vậy, cho người ta ăn phân luôn: "Mày!"



Vương Húc ngẩn ra một lúc, hắn thật sự không hiểu, tại sao Giang Thần lại vào được đây?



Nhưng chuyện này không quan trọng, điều quan trọng là hắn mới vừa mạnh miệng nói, nếu anh bước chân được vào Thúy Vân Lầu, hắn sẽ ăn phân, nhưng không ngờ lại bị ăn thật.



Lúc này hắn chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống. Đương nhiên, hắn không tin Quan Cường lại làm khó dễ bọn họ chỉ vì Giang Thần, một tên ăn hại sao có thể có quyền lực lớn tới vậy?



Chỉ là lúc này, khắp người hắn toàn mùi hôi thối nên không tiện nói, vội vàng chạy ra ngoài.



Giang Thần lắc đầu cười, sau đó đi tới phòng Quân Tử



Gian phòng cao cấp nhất ở Thúy Vân Lầu.



Lý Minh Viễn đã đợi sẵn ở bên trong.



Giang Thần vừa ngồi xuống, từng món ăn đầy màu sắc đã được dọn ra, trong đó nổi tiếng nhất là Phật Nhảy Tường.



"Nào nào! Cậu Giang, Phật Nhảy Tường này là món đặc biệt của Thúy Vân Lầu đó. Món ăn này vẫn giữ được hương vị nguyên bản của cung đình”.







Chương 80: Chuyên gia thẩm định đồ cổ



Ngay cả Từ Hi thái hậu cũng hết lời khen ngợi.



“Dù cậu đã ăn mì nhưng uống thêm chút canh thôi cũng được".



Lý Minh Viễn đích thân múc cho Giang Thần một bát.



Giang Thần nếm thử một ngụm, trên môi vẫn còn lưu lại hương thơm, dư vị đúng là rất đậm, đồ ăn cũng rất mềm, đặc biệt phù hợp với khẩu vị của người lớn tuổi.



Hai người trò chuyện vô cùng rôm rả.



Đúng lúc này, trợ lý của Lý Minh Viễn đột nhiên cầm một chiếc hộp gỗ bước vào.



"Tổng giám đốc Lý, viên Phật đầu mà ông thích, Liêu đại sư đã đấu giá về cho ông rồi”.



Nữ trợ lý cao 1m70, tay đặt bên chiếc eo nhỏ nhắn, ngọt ngào nói.



Lý Minh Viễn mỉm cười.



"Nào, Tiểu Lệ, đặt Phật đầu xuống bàn cho cậu Giang thẩm định”.



"Cậu Giang, đây là Phật đầu do chuyên gia giám định của tôi đấu giá được từ Vân Sơn về, cậu thẩm định giúp tôi xem. Đây là Phật đầu của hang Mạc Cao đó. Tôi đã phải bỏ ra suýt soát 20 triệu, chờ tới buổi triển lãm thường niên, tôi còn dự định sẽ trưng bày ở đó nữa".



Lý Minh Viễn tươi cười nói, vẻ mặt vô cùng tâm đắc.



"Ồ? Phật đầu của hang Mạc Cao sao?”



Giang Thần hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng nói: "Vậy mau mở ra xem thử đi!"



Phật đầu của hang Mạc Cao rất hiếm, chỉ có chưa tới một trăm viên, hơn nữa hầu hết đều đã bị tuồn ra nước ngoài từ thời nhà Thanh rồi.



Mấy năm gần đây, lần nào xuất hiện hàng thật là lần đó gây chấn động cả giới đồ cổ.



Thậm chí, trước đó còn có một viên Phật đầu được bán với giá hàng trăm triệu tệ ở Malaysia! Cạch! Trợ lý Tiểu Lệ nhẹ nhàng bước lên phía trước mở nắp hộp ra, một viên Phật đầu lấp lánh hiện ra trước mặt bọn họ.



Lý Minh Viễn hưng phấn đến nỗi đứng hẳn dậy, lấy ra một cái kính lúp trong tay, soi vào thân Phật đầu.



Bình thường, ngoài việc kinh doanh thì sở thích lớn nhất của ông ta là sưu tầm, có thể nói viên Phật đầu này là món đồ đấu giá mà ông ta tâm đắc nhất: "Không tồi! Không tồi! Cậu Giang, sao cậu không tới đây xem thử một chút!", Lý Minh Viễn ngắm nhìn một hồi rồi đưa kính lúp cho Giang Thần.



Giang Thần xua tay: "Không cần nhìn nữa, tôi xin phép nói thẳng tổng giám đốc Lý đừng trách, viên Phật đầu này, tôi nghĩ ông không nên đem ra trưng bày trong cuộc triển lãm thường niên đâu".



Nụ cười của Lý Minh Viễn lập tức cứng ngắc.



"Cậu Giang, ý cậu là...", "Đồ giả”.



Giang Thần không do dự trực tiếp nói ra hai chữ.



Người ta đã mời anh ăn cơm thì anh cũng không giấu giếm làm gì. Huống hồ đây còn là món đồ anh đã từng giao dịch rất nhiều lần, thậm chí trong một lần tham gia bắt giữ tổ chức buôn lậu đồ cổ ở biên giới phía Tây còn thu giữ được rất nhiều. Cái nào là thật cái nào là giả anh nhìn đến quen mắt rồi. Vì vậy vừa nhìn là anh đã biết viên Phật đầu kia là giả.



"Cậu chắc chứ?"



Lý Minh Viễn hơi nghi ngờ, nhưng ông ta cũng biết với thân phận của Giang Thần chắc chắn sẽ không ăn nói lung tung, vậy có nghĩa là Phật đầu này có vấn đề.



"Chắc chắn”.



Giang Thần không nói nhiều, vào thẳng vấn đề.



Còn tin hay không là việc của Lý Minh Viễn.



Lý Minh Viễn do dự một chút, sau đó vội vàng vẫy tay căn dặn Tiểu Lệ: "Gọi điện thoại bảo Liêu đại sư lập tức tới đây!"



"Vâng, thưa tổng giám đốc Lý”.



Sau khi Tiểu Lệ ra ngoài, Lý Minh Viễn nói với Giang Thần: “Cậu Giang, Liêu đại sư đã theo tôi rất nhiều năm rồi, lần này tới Vân Sơn đấu giá được viên Phật đầu này cũng là do ông ta đề nghị với tôi. Hai mươi triệu tuy không phải con số lớn nhưng Lý Minh Viễn tôi không thể bị người khác dắt mũi mà không biết gì. Nếu cậu Giang đã có đôi mắt tinh tường giúp tôi thẩm định được đồ cổ, thì cũng mong cậu giúp tôi thêm một chuyện là kiểm tra người này. Xong việc, Lý Minh Viễn tôi chắc chắn sẽ báo đáp”.



Lý Minh Viễn trịnh trọng khẩn cầu.



Rất nhiều tổ chức kinh doanh đồ cổ dưới tên ông ta đều là giao cho Liêu đại sư đó.



Nếu người có vấn đề, e là sẽ tổn thất rất nặng nề, vì vậy không thể không đề phòng.



Giang Thần gật đầu: "Cái sảy nảy cái ung, con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối. Kinh doanh thua lỗ, vẫn có thể kiếm lại được, nhưng nhân sự có vấn đề thì lại là rắc rối lớn”.



"Thành thật cảm ơn cậu", Lý Minh Viễn không ngừng nói lời cảm ơn.



Một lát sau, Liêu đại sư đến, ông ta là một người đàn ông trạc năm mươi tuổi mặc áo khoác màu xanh, đầu trọc, bụng phệ.



“Tổng giám đốc Lý, anh đã thấy Phật đầu chưa, đây là viên Phật đầu có giá nhất trong những viên từng xuất hiện mấy năm qua đó, anh đấu giá được nó là lời lắm đấy, chờ thêm hai năm nữa thôi, ít nhất cũng phải kiếm được mười triệu tệ”.



"Ừm, Liêu đại sư vất vả rồi, ngồi đi!"



Lý Minh Viễn vẫy tay.



"Vâng, tổng giám đốc Lý, đúng rồi, vị này là...", Liêu đại sư nhìn Giang Thần cười hỏi.



"À, cậu ấy là bạn của tôi, cũng là người trong giới đồ cổ. Hôm nay, tôi đặc biệt mời cậu ấy tới thẩm định giúp. Liêu đại sư không để ý chứ?"



Lý Minh Viễn nói một cách bình tĩnh, quyết định tạm thời sẽ giấu danh tính của Giang Thần.



"Ồ, chuyên gia giám định đồ cổ sao?”



Liêu đại sư nhướng mày, ánh mắt thoáng hiện lên một tia hoảng loạn.



Nhưng ngay sau đó lại nhìn Giang Thần đánh giá, không kiềm được bĩu môi.



Một nhà thẩm định đồ cổ phải có thị lực tốt, nếu không có ít nhất tầm mấy chục năm kinh nghiệm cũng như kĩ năng thì còn lâu mới làm được.



Nhưng người trước mặt này mới bao nhiêu tuổi, từng nhìn thấy bao nhiêu món đồ cổ?



Liêu đại sư cười khẩy khinh thường, lập tức cảm thấy yên tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK