Mục lục
Cùng tổng tài Daddy cưng chiều mẹ (full) – Tô Kim Thư – Lê Hữu Tuấn (Truyện tác giả: Song)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 701

Vừa nấy anh ta bận lái thuyền để chạy đến bên này nên mới bỏ lỡ cuộc điện thoại của Lâm Thúy Vân.

Chờ đến lúc anh ta phát hiện ra cuộc gọi nhỡ thì cô nàng đanh đá kia đã thẳng tay cúp điện thoại của anh rồi.

Lục Mặc Thâm tức đến mức thiếu chút nữa rớt khỏi thuyền.

Anh ta vì cuộc hẹn này đã đẩy nhanh tiến độ công việc, đùn đẩy hết toàn bộ công tác trong tay tâm trạng của anh ta bây giờ Vừa bước lên du thuyền đã lộ ra bộ mặt lạnh như bằng, cả người đều toát ra hơi thở chớ đến gần.

‘Vốn dĩ còn có người thật lòng muốn đi đến làm quen một chút, vừa nhìn thấy người đàn ông đãng lẽ rất nho nhã lịch sự kia đột nhiên biến thành u ám vô tận, cả đám người lá gan bé tí đều không dám tiến lên nữa.

Lục Mặc Thâm đang mặc một bộ vest màu xám nhạt, cặp mắt kính trên mặt giúp che đi phần nào ánh mắt sâu thăm thắm kia.

Anh ta nhìn chung quanh một vòng cũng không tìm được bóng dáng Lâm Thúy Vân, nhưng mẹ Lâm đứng cách đó không xa liếc mắt một cái là thấy anh ta, vội vàng tiến lên chào hỏi: “Con rể, con đến rồi!”

Lục Mặc Thâm nghe được giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên liền thấy mẹ Lâm và cha Lâm đang đứng cách đó không xa vây tay chào hỏi mình Áp lực mới nãy còn bao bọc cả người aanh nháy mắt biến mất.

Khóe miệng Lục Mặc Thâm nhếch lên, anh ta sải bước đi đến, vô cùng lễ phép chào hỏi: “Chào chú, chào cô’“

Mẹ Lâm vốn còn đang vì chuyện tình cảm của Lâm An Nguyên mà nén giận, vừa thấy.

Lục Mặc Thâm thì mọi phiền lòng đều quên hết. Bà ấy cười đến híp cả mắt: “Con rể này, có phải công ty có chuyện gì quan trọng cho nên mới đến trễ đúng không?”

Mẹ Lâm mở lời cho Lục Mặc Thâm một đường lui.

Lục Mặc Thâm gật đầu, giọng điệu có chút hối lỗi: “Vâng ạ, cho nên cháu mới phải gấp gáp xử lý xong mọi chuyện rồi chạy ngay đến đây”

Nói xong cây này, anh ta ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía tựa như đang tìm cái gì đó.

Mẹ Lâm lập tức hiểu ra: “Con đang tìm Thúy Vân đúng không, con bé vừa mới ở ngay tại… ủa, nó đâu rồi?”

Mẹ Lâm ngạc nhiên nhìn lan can bên cạnh du thuyền: “Kỳ lạ, vừa nấy nó còn vì chuyện con không tới mà hờn dỗi, âm ï với em trai nó một trận, sau đó đứng đây uống rượu giải sầu. Sao nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu rồi?”

Lục Mặc Thâm rất nhanh chóng bắt được vài ý chính trong câu nói của mẹ Lâm: Hờn dỗi, cãi nhau, uống rượu giải sầu.

Cái cô nàng đanh đá chua ngoa này dám ở chỗ như này uống rượu!

Anh ta rất rõ ràng tửu lượng của Lâm Thúy ‘Vân đến đâu, nơi này khắp nơi đều là mấy người ăn chơi trác táng, có phải cô ấy ngại mình chưa đủ buông thả hay không?

Nhớ đến cái lần Lâm Thúy Vân nhẹ nhàng khiêu vũ bên trong quán bar, nhiệt độ không khí quanh người Lục Mặc Thâm lập tức giảm xuống không độ.

Anh ta gật đầu với mẹ Lâm và cha Lâm: “Để cháu đi tìm cô ấy thử”

“Được được được, mau đi, mau đi Mẹ Lâm vội vàng xua tay, bà ấy rất thỏa mãn nhìn bóng dáng Lục Mặc Thâm rời đi, không khỏi cảm thán: “Ôi chao, vẫn là con rể tốt, khiến người ta bớt loI”

Lục Mặc Thâm bước vài bước đến lan can gần đó, sau đó đi xuống xem thử.

Chiếc du thuyền này rất cao, ước chừng khoảng mấy chục mét. Lâm Thúy Vân đứng ở chỗ này uống rượu, chỉ cần uống quá đà một chút, lỡ mà du thuyền hơi lắc lư là cô ấy có thể ngã xuống ngay.

Sắc mặt Lục Mặc Thâm nháy mắt u ám, anh ta đang chuẩn bị xoay người đi tìm Lâm Thúy Vân thì đột nhiên nghe được hai người mẫu trẻ tuổi cách đó không xa đang nói chuyện phiếm: “Này, khi nấy cô có nhìn thấy cái người phụ nữ đứng uống rượu bên kia không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK