• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Khang Mại đến nhà ăn, liếc mắt liền thấy cô gái mặc áo gió đen ngồi một mình một bàn, tấm lưng nhỏ bé gầy yếu thẳng tắp, quanh thân dường như có một loại khí thế vô hình làm cho cô khác biệt hoàn toàn so với những người còn lại.

Lúc này nhà ăn gần như chật kín người, chỉ còn lại vài chỗ trống.

Người đến sau gần như không có chỗ ngồi, họ đều cố chạy thật nhanh vội vàng chiếm nốt vài chỗ trống không còn nhiều.

Khang Mại đành phải đến chỗ Ngân Tô, anh ta đi vòng qua đằng trước ngồi thẳng xuống.

Ngân Tô phát hiện ra có người, ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, xét thấy trước đó đối phương phổ cập những kiến thức thường thức cho mình, cô ngầm đồng ý cho anh ta ngồi đối diện mình.

Ngoài cửa lại có thêm mấy người đi vào, thế nhưng sau khi phát hiện ra không còn chỗ, vẻ mặt bọn họ có chút lo lắng, ánh mắt không ngừng lướt nhanh qua nhà ăn.

Nhưng những người kia không đi đến bàn còn chỗ trống bọn họ đang ngồi mà lượn qua lượn lại quanh các bàn ăn khác, không biết là có ý gì.

Cài bàn này của bọn họ rất dài, đủ chỗ cho mười người ngồi.

Khang Mại cảm thấy không đúng lắm, bắt đầu cảnh giác: "Sao bọn họ không ngồi ở đây?"

Ngân Tô chống cằm, "À, bọn họ nói đây là bàn VIP, người bình thường như bọn họ không dám ngồi."

Khang Mại: "..."

Khang Mại lập tức cảm thấy mông mình như bị bỏng, trừng Ngân Tô một cái.

Ngân Tô không hiểu sao mình lại bị trừng, "Tự anh ngồi xuống mà, tôi đâu có mời anh."

Khang Mại: "..."

Khang Mại nghẹn một cục tức ở ngực không có chỗ trút.

Nếu không phải lúc vừa đến chẳng còn được mấy chỗ, phía sau còn có thêm mấy người chạy vào nhanh chóng chiếm hết chỗ trống thì có lẽ anh ta cũng chẳng tới chỗ này.



Dù sao thì cũng đã ngồi rồi, Khang Mại nhanh chóng chấp nhận sự thật này.

Dựa theo sắp đặt của trò chơi thì kiểu gì cái bàn này cũng là chuẩn bị cho người chơi.

Ngồi bàn này có thể gặp nguy hiểm nhưng ai mà biết ngồi bàn khác có gặp nguy hiểm khác không..

Anh ta nghiêm mặt hỏi Ngân Tô: "Sao cô biết được tin về việc ăn cơm?"

"Anh muốn trao đổi tin tức với tôi không?" Ngân Tô không đáp mà hỏi ngược lại.

Khang Mại liếc cô một cái, nghĩ đến hành vi lấy đồ trên người y tá trước đó, gật đầu, "Có."

Cô gái này không giống mấy mấy tên ngu xuẩn kia, trao đổi tin tức với cô có thể giảm bớt được rất nhiều việc.

"Y tá nói cho tôi biết." Ngân Tô trả lời vấn đề hồi nãy của anh ta, "Anh tìm được gì?"

"Y tá có thể trực tiếp nói cho cô biết?"

Ngân Tô không nói mà dúng ánh mắt ý bảo đến lượt anh ta.

Vẻ mặt Khương Mại tối sầm, cuối cùng cũng chỉ có thể lấy một cuốn sổ trong túi quần ra, "Đây là sách giới thiệu về viện điều dưỡng này, bên trong có bản đồ cùng với các thông tin về nhân viên y tế của viện điều dưỡng."

Ngân Tô mở quyển sổ kia ra, có không ít y tá nhưng bác sĩ lại chỉ có hai người.

Trang cuối cùng của quyền sổ giới thiệu này còn kẹp một tờ quảng cáo.

【Có phải bạn luôn buồn bực vì không được xinh đẹp, tự ti vì không đủ thông minh hay đau đớn vì bệnh tật, viện điều dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ sẽ cho bạn một cuộc sống hoàn toàn mới, chào mừng bạn gọi vào số điện thoại xx3333xx, viện điều dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ luôn chờ đón điện thoại của bạn. 】

Ngân Tô lắc lắc tờ quảng cáo trong tay, chính xác chọn ra thông tin quan trọng: "Thay đổi cuộc sống?"

Nếu là vậy thì chắc sẽ có một nhóm kiểm soát* dành cho bọn họ.

*Nhóm kiểm soát (Control Group) là nhóm không nhận được những thay đổi gì mới khi tham gia thí nghiệm. Mục đích của Control Group là đưa ra một tiêu chuẩn cơ bản để từ đó chúng ta có thể thấy khi áp dụng những điều kiện mới vào trong thí nghiệm thì có những thay đổi đáng kể gì không.

Khang Mai cũng có cùng suy nghĩ với Ngân Tô, từ tên của tờ quảng cáo cùng với phó bản này đã có thể nói lên vấn đề rồi.

Đây là phó bản tân thủ, có lẽ sẽ không quá khó..

Ngân Tô đọc lại sách giới thiệu một lượt: "Không có viện trưởng?"

Khang Mại: "Trên sách giới thiệu không có."

Không biết là không có hay là không viết.

Ngân Tô đặt lại tờ quảng cáo vào trong quyển sổ rồi trả lại cho Khang Mại.

"Vậy thì tại sao y tá lại nói cho cô biết tin tức về việc ăn cơm?" Khang Mại cũng đã cẩn thận hỏi y tá một vài vấn đề nhưng trong câu trả lời của y tá lại không có nhiều thông tin.

Chứ đừng nói đến chuyện nói cho anh ta biết thông tin về việc ăn cơm.



Anh ta biết được thông tin này là vì đúng lúc gặp được một bệnh nhân phát điên, lúc y tá đè anh ta lại tiêm thuốc an thần miệng anh ta vẫn còn kêu gào đòi đi ăn, còn nói cái gì mà bỏ lỡ sẽ không ăn được nữa.

Thế nên anh ta mới tới nhà ăn xem thử.

Sau đó phát hiện ra nhà chật kín người và Ngân Tô cũng ở trong này.

"Bởi vì tôi định giúp cô ta nên cô ta tốt bụng nhắc nhở tôi." Rõ ràng Ngân Tô không định nói cô giúp y tá như thế nào, cười nhìn anh ta: "Anh còn tin tức nào khác không? Tôi còn một tin nữa có thể nói cho anh biết."

Khang Mại tò mò không biết Ngân Tô giúp y tá như thế nào nhưng Ngân Tô lại không có ý muốn nói.

Có lẽ là cô cảm thấy tin tức của mình chưa đủ để trao đổi, cũng có thể đây là át chủ bài cô giữ lại.

Khang Mại không ép hỏi: "Cửa phòng."

"Cái này tôi biết."

Rất dễ chú ý tới thông tin này, đến hỏi y tá cũng nhận được đáp án nên Khang Mại không thấy bất ngờ khi Ngân Tô biết.

Tuy cô thiếu hụt các kiến thức thông thường, thỉnh thoảng còn hơi thần kinh nhưng lúc bình thường thì trông có vẻ không ngu lắm.

Khóe miệng anh ta hạ xuống, nói ra điểm mấu chốt: "Tôi tìm được khóa phòng."

Có được khóa phòng thì dù có mở cánh cửa nào đi vào cũng đều là phòng của mình.

"Dùng chung?"

"Chỉ có bốn chìa khóa nên chắc là hai người dùng chung."

Khang Mại chỉ lấy một khóa nhưng anh ta cảm thấy một phòng cầm hai khóa cùng được.

Như vậy mới thú vị.

Không chỉ thử thách sự phối hợp của toàn bộ đội ngũ mà còn kiểm tra sự tín nhiệm giữa bạn cùng phòng với nhau.

Nhưng ngoại trừ đôi tình nhân nhỏ kia thì những người chơi còn lại đều không quen nhau.

Cho dù bọn họ có tìm được chìa khóa sau đó phân chia công bằng thì dựa vào việc mỗi phòng chỉ có một chiếc khóa, vậy ai là người nắm giữ chìa khóa? Bọn họ có tin tưởng nhau không?

Tuy Khang Mai khinh thường việc làm bạn với những người kia, không định giúp bọn họ nhưng anh ta cũng không lấy hết khóa đi, làm tăng thêm độ khó cho bọn họ.

Rõ ràng vị này không ác như biểu hiện bên ngoài.

Ngân Tô không quá để ý tới chìa khóa này, cũng không hỏi Khang Mại lấy được ở đâu.

Cô nói thêm một tin tức khác được y tá tiết lộ: "Tối nay sẽ làm kiểm tra."

Khang Mại: "..."



Buổi tối làm kiểm tra là muốn lấy mạng người ta hay gì!

Vào đúng lúc này, Khang Mại nhìn thấy sáu người chơi khác đi vào nhà ăn.

* * *

* * *

Rõ ràng mấy người Mạc Đông bị cảnh tượng đầy ắp người trong nhà ăn dọa cho giật mình, thấy không còn chỗ ngồi, cuối cùng ánh mặt tập trung lên bàn của bọn họ.

Mấy người nhìn nhau vài lần rồi đi đến bàn bọn họ.

"Chúng tôi có thể ngồi đây không?" Mạc Đông dẫn đầu, ông ta còn rất lễ phép hỏi một câu.

"Đây cũng không phải bàn của bọn họ, tại sao lại không được ngồi." Có lẽ Uông Hiểu Linh vẫn còn bực dọc, lôi Đinh Hàm Chi ngồi bên phải bàn.

【Keng -】


Uông Hiểu Linh vừa dứt lời, một tiếng chuông trong nhà ăn vang lên nhưng còn năm phút nữa mới tới mười hai giờ.


Gần như là vào đúng khoảnh khắc đó, những người bệnh đang lượn lờ quanh nhà ăn ra tay với người bệnh đang ngồi.


Lúc đầu hai bên chỉ lôi kéo nhau đoạt chỗ ngồi.


Nhưng rất nhanh sau đó đã có người động thủ, có người ôm cổ đối phương cắn một cái, máu tươi lập tức bắn ra


Có người giật tóc nhau, nhân lúc đối phương buông lỏng liền đột nhiên nắm đầu đối phương đập thẳng lên bàn.


Rõ ràng tình hình hiện giờ đang rất mất khống chế nhưng vẻ mặt những người bệnh không bị ảnh hưởng tới lại rất bình thường, còn nói chuyện vui vẻ với người bên cạnh.


Thật sự vô cùng quỷ dị!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK