Ở trong rừng đại ngàn phía bắc Hải Vân đỉnh, có một cái xác bị xuyên thủng ngực trái, máu bắn ra tung tóe. Cái xác ấy nằm dài trên nền đất, máu chảy ra trông rất ô nhiễm môi trường.
Vạn Kỳ Vũ không có nhiều kinh nghiệm với chuyện này, đây là lần đầu tiên nàng phải xử lý xác người, bởi trước giờ toàn chơi với xác yêu thú. Nàng nhìn nhìn cái xác mà phân vân, quay sang hỏi thượng tiên.
- "sư tôn, chúng ta xử lý cái xác này thế nào?"
Thượng tiên lại nở một nụ cười quen thuộc, quay sang nhìn đồ nhi mà hỏi.
- " Vũ nhi, trước giờ khi tiêu diệt yêu thú, các xác yêu thú con xử lý thế nào?"
Vạn Kỳ Vũ nghe vậy thì trầm ngâm. Việc xử lý xác yêu thú rất khác với xử lý xác người. Yêu thú dù cường đại thì cũng chỉ là thú vật, việc lột da róc thịt yêu thú để sử dụng là một chuyện hết sức bình thường, thế nhưng xác người thì khác. Giờ chẳng lẽ lại thu thịt người? Vạn Kỳ Vũ nghĩ tới đây thì khẽ lắc đầu, cảm thấy trong câu hỏi có ẩn ý. Không phải việc bây giờ là đào hố chôn các xác này ư? Đây là cách xử lý quen thuộc của nhân tộc rồi, có gì kỳ lạ đâu, sao còn hỏi. Câu hỏi này của thượng tiên chắc là có hàm nghĩa gì đó, nàng cung kính hỏi.
- " thưa sư tôn, việc xử lý yêu thú đâu có giống với con người. Vẫn xin sư tôn chỉ dạy.
Thượng tiên nhìn khuôn mặt suy tư của đồ nhi mà bật cười.
- " đồ nhi ngoan của ta. Đôi khi ta chỉ hỏi chơi cho vui thôi, không cần phải suy luận quá nhiều như vậy đâu"
Hỏi chơi cho vui? Kỳ Vũ thoáng cười gượng, vậy là nãy giờ nàng đã suy nghĩ quá nhiều à? Thượng tiên nhẹ nhàng bước tới cái xác , nhìn vào lại hỏi.
- " được rồi, Vũ nhi à. Bây giờ nghe ta hỏi, nếu không chôn các xác này mà để nguyên như vậy thì sẽ thế nào?"
Trong tâm trí Kỳ Vũ thoáng dao động. Sư tôn nói hỏi chơi nhưng có vẻ không phải chơi một chút nào. Nàng suy nghĩ cặn kẽ rồi trả lời.
- " nếu để cái xác ở đây không chôn đi, thì những loài động vật ăn thịt sẽ tới thưởng thức. Mà nếu động vật ăn thịt không tới kịp, thì những loài ăn xác thối sẽ dọn dẹp tất cả "
Nói đến đây, bất chợt nàng cảm thấy việc con người xử lý xác yêu thú và muôn thú xử lý xác con người có nhiều điểm giống nhau. Không khoảng khắc ấy, ngộ ra điều gì đó, quay sang sư tôn mà hỏi.
- " a... sư tôn. Có phải ý sư tôn là..."
Thượng tiên nhìn vào đôi mắt vàng long lanh của học trò mình, mỉm cười nhẹ nhàng.
- " thiên nhiên có sinh và có tử, vạn vật đều biết xử lý vấn đề của nó. Việc con người ăn thịt thú vật và việc thú vật ăn thịt con người chỉ là một sự việc hiện tượng, là quy luật sinh tồn của tạo hóa. Con người đối với tự nhiên cũng chỉ là một sinh vật như bao sinh vật khác trong thế giới này, hoàn toàn không có khác biệt. Vì vậy, đối với tự nhiên thì con người phải biết thuận theo đó mà sống, mọi việc đều phải thuận theo lẽ tự nhiên của trời đất mà hành sự "
Vạn Kỳ Vũ mồm chữ "O " , không ngờ sư tôn lại gửi gắm nhiều ẩn ý như vậy. Trong khoảnh khắc tiếp thu kiến thức, có gì đó làm nàng đờ đẫn. Thượng tiên lúc này lại nhìn cái xác ấy mà thở dài, trầm ngâm một chút rồi nói tiếp.
- " tuy vậy, đối với tự nhiên thì con người không khác biệt, nhưng đối với sinh vật thì con người lại là sinh vật đặc biệt trong thế giới này. Tất cả những loài sinh vật khác hình thành bởi tự nhiên, nhưng con người lại được tạo ra bởi các vị thần sáng thế. Các sinh vật khác đều có hình dạng riêng của mình, nhưng con người thì không có hình dáng riêng. Con người được vị thần sáng tạo nặn ra, mô phỏng hình dáng của đấng sáng thế, vậy nên hình dáng của con người vinh dự là hình dáng vay mượn của thần sáng thế . Con người là sinh vật được tắm mình trong ân sủng của trời "
Vạn Kỳ Vũ há hốc mồm, một lần nữa được tiếp thu kiến thức, cúi đầu thi lễ nhận thụ giáo. Chỉ là vấn đề này đi hơi xa chủ đề ban đầu, vấn đề xử lý cái xác như thế nào. Thượng tiên nghĩ đến điều ấy, ngài khẽ bật cười.
- " a ha ha... xem ra ta nói lan man quá rồi. Ừm, xem nào. Bây giờ cái xác này, thôi thì mọi sinh mạng đều có giá trị riêng của nó. Thuận theo lẽ tự nhiên thì cái xác nên để cho muôn thú xung quanh xử lý, sử dụng theo vòng lặp chuỗi thức ăn. Thế nhưng nhân tộc có câu "nghĩa tử là nghĩa tận ", dù gì thì cũng một sinh mệnh, chết rồi thì trở về với đất mẹ. Bây giờ chúng ta cũng nên cho hắn được bình yên ."
Nói xong người phất tay, cái xác chìm xuống lòng đất như cục đá chìm xuống nước vậy. Cái xác chìm xuống đất, cả vết máu cũng chìm xuống theo, trong phút chốc mọi thứ xung quanh đã sạch sẽ. Thượng tiên xử lý xong, quay sang nhìn đồ nhi của mình mà nói.
- "việc ở đây đã xong rồi,chúng ta đi làm việc chính thôi"
Vạn Kỳ Vũ lại cúi đầu cung kính, cả hai sư đồ lao vút đi. Vạn Kỳ Vũ vận chân khí, dùng khinh công đạp trên ngọn cỏ mà truy đuổi, bám theo tên cướp đang chạy trốn.
Tên cướp "may mắn" chạy thoát , không biết rằng mình không hề "may mắn" một chút nào . Hắn cúi đầu chạy không ngừng nghỉ, hướng thẳng về sơn trại mà chạy, thoáng chốc sơn trại đã ngay trong tầm mắt. Hắn nhìn thấy sơn trại rồi, lúc này mệt quá mới quay ra sau lưng nhìn, cảm nhận không có người đuổi theo thì mới dám ngồi xuống nghỉ. Hắn mệt, thở dốc, nhưng vui mừng vì thoát kiếp nạn, đâu biết rằng kiếp nạn của hắn chỉ mới bắt đầu. Ngay phía sau không xa, sư đồ Kỳ Vũ cũng đã nhìn thấy sơn trại, thượng tiên hỏi kỳ vũ.
-"con đã thấy cái cần thấy chưa?"
Vạn Kỳ Vũ nhìn vào phía sơn trại, đã xác định được mục tiêu, liền cung kính.
- "bẩm sư tôn, đồ nhi đã thấy"
Hai sư đồ núp sau một cái cây lớn, chủ đích không cho tên cướp kia nhìn thấy. Tên cướp ấy có giá trị là một tên dẫn đường, bây giờ thực sự đã không còn giá trị lợi dụng nữa. Thượng tiên mỉm cười ẩn ý.
-"Vũ nhi, con đã thấy cái cần thấy, vậy có phải tên dẫn đường đã không còn tác dụng gì nữa, có phải không?"
Lời nói ẩn ý này, chính là nói nàng hành quyết tên cướp kia. Và đương nhiên Vạn Kỳ Vũ hiểu, nàng cung kính thi lễ.
- "vâng, Vũ nhi đã rõ, con lập tức đi thi hành"
Vạn Kỳ Vũ nhẹ nhàng tiếp cận không tiếng động, đến gần mà tên cướp dẫn đường còn không biết. "BỤP... HỰ..."
Vạn Kỳ Vũ lẻn tới từ đằng sau gốc cây, nơi mà tên cướp đang dựa lưng ngồi thở. Nàng vận chân khí, dụng khinh công bay đến đánh một chưởng bụp một cái, đánh từ phía sau vào thân cây. Chưởng lực truyền qua thân cây đánh vào tên cướp, khiến tên cướp dẫn đường hự lên một tiếng. Nhìn bên ngoài lành lặn, nhưng tim phổi bên trong bị đánh nát, hộc máu mồm chết ngay tại chỗ. Diễn biến mọi chuyện thật sự rất gọn lẹ, nhẹ nhàng êm thắm không đánh động xung quanh. Ra tay xong, Kỳ Vũ quay sang sư tôn thi lễ. Thượng tiên chứng kiến tất cả, cảm thấy hài lòng lắm. Người mỉm cười gật đầu.
- "Giải quyết nhanh gọn, không bứt dây động rừng, rất tốt "
Lúc này thượng tiên lại búng tay cái "tạch..." , xác tên cướp lại chìm xuống đất. Thượng tiên quay sang nhìn Kỳ Vũ, lại hỏi nàng.
-"tại sao lại không để hắn chạy về rồi diệt luôn một thể?"
Lại một câu hỏi kiểm tra trí tuệ. Lần này thì có vẻ như Vạn Kỳ Vũ đã quá quen rồi, tâm thế sẵn sàng từ trước, liền cúi đầu trả lời.
- "bẩm sư tôn, nếu làm như thế sẽ bứt dây động rừng, bọn cướp trong trại sẽ có phòng bị."
Chỉ một thời gian ngắn, Vạn Kỳ Vũ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Thấy đồ nhi của mình từng bước trải nghiệm sự đời, sư tôn của nàng không thể không vui.
Thượng tiên nhẹ nhàng phẩy tay ra hiệu, hai sư đồ lại tiến về phía trước, từng bước áp sát sơn trại kia.
Khi đã đến đủ gần, bọn họ ẩn nấp sau những tán cây. Lúc này trước mặt sư đồ là sơn trại của bọn cướp, Vạn Kỳ Vũ hướng sư tôn mà cúi đầu.
- "thưa sư tôn, để đồ nhi vào thu phục bọn chúng"
Đây có phải là khí thế của một viên tướng đang háo hức ra trận lập công?
Thượng tiên quay sang nhìn nàng không nói, ánh mắt của sư tôn cho thấy rằng nàng đã có một quyết định sai lầm. Nàng nhận ra điều đó, ngập ngừng hỏi khẽ.
- " dạ...con đã sai ở đâu rồi phải không? Xin người chỉ điểm"
Trước sự cầu thị của trò cưng, cũng là điều mà thượng tiên yêu quý, thượng tiên nở một nụ cười dịu dàng.
-" Vũ nhi, như thế không phải quá lỗ mãng rồi sao? Bây giờ con nhào vào trong đó, lỡ như gặp phải cường giả thì phải làm sao? Con có biết trong đó có bao nhiêu người, tu vi thế nào, có người nào tu vi cao hơn con không, và có bao nhiêu người bị bọn cướp bắt giam?"
Sau một loạt những câu hỏi, nàng nhận ra mình quá nông cạn . Sở dĩ Kỳ Vũ mạnh dạn như vậy, một phần vì nàng tin vào năng lực của mình, một phần nàng tin tưởng sư tôn sẽ bảo vệ mình. Thế nhưng có chút vấn đề, Kỳ Vũ lại sực nhớ ra mình đang đi lịch luyện, tức là tạm thời xem như không có sư tôn bên cạnh, và phải suy nghĩ như mình chỉ có một mình. Nàng dần hiểu những bài học mà sư tôn muốn nàng lãnh ngộ, đó chính là kinh nghiệm trải đời, nàng liền cung kính.
- "sư tôn, đồ nhi sai rồi, vậy giờ phải làm sao?"
Thượng tiên lấy một ngón tay ngoáy ngoáy lọn tóc đỏ của nàng, cười một nụ cười tươi như hoa.
-"phải làm gì à? Con nói thử xem. Đây đang là lịch luyện, con phải tự suy nghĩ chứ, có phải không?"
Vạn Kỳ Vũ cười gượng, lời nhắc nhở này khiến nàng có chút ngượng ngùng.suy nghĩ một lúc, những câu hỏi vừa rồi của sư tôn không phải chính là câu trả lời đó sao? Không biết bên trong có gì, vậy phải đi tìm hiểu. Nhận ra vấn đề, nàng cúi đầu cung kính rồi nói.
• "thưa sư tôn, bây giờ phải đi thám thính thông tin. Tìm hiểu cặn kẽ mọi thứ rồi mới quyết định."
Đây chính là điều mà thượng tiên muốn, sự phát triển về tư duy và kinh nghiệm của ái đồ. Thượng tiên nghe xong thì vui vẻ lắm, khẽ gật đầu khen ngợi.
-"đồ nhi giỏi lắm, đó chính là việc cần làm trước tiên. Con nên nhớ rằng "biết người biết ta ,trăm trận trăm thắng" . Trước khi làm chuyện gì thì phải nắm rõ tình hình cái đã, bởi sinh mệnh của mình không phải là thứ để đem ra mạo hiểm được"
Đây chính là một bài học nữa mà sư tôn dạy nàng. Kỳ Vũ vui vẻ lắm, ngoan ngoãn cúi đầu cung kính.
- "tạ ơn sư tôn đã khen ngợi, đồ nhi cẩn tuân lời dạy của sư tôn"
Thượng tiên nhắm khẽ đôi mắt, nở một nụ cười hài lòng. Trong khoảng khắc ngắn, ngài mở mắt ra rồi hất cằm về phía sơn trại. Vạn Kỳ Vũ hiểu ý, lập tức dùng khinh công bay đi, ẩn thân hướng phía sơn trại đến. Sau một hồi thám thính trở về, liền bẩm báo với sư tôn. Không biết nàng nói gì mà sư tôn nàng có vẻ hài lòng . Sư tôn nàng liền nói.
-" được rồi, giờ ta đi vào làm mồi nhử, con tìm chỗ thích hợp mai phục đi "
Vạn Kỳ Vũ chắp tay nhận lệnh
- "vâng, sư tôn "
Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.
......
Vạn Kỳ Vũ không có nhiều kinh nghiệm với chuyện này, đây là lần đầu tiên nàng phải xử lý xác người, bởi trước giờ toàn chơi với xác yêu thú. Nàng nhìn nhìn cái xác mà phân vân, quay sang hỏi thượng tiên.
- "sư tôn, chúng ta xử lý cái xác này thế nào?"
Thượng tiên lại nở một nụ cười quen thuộc, quay sang nhìn đồ nhi mà hỏi.
- " Vũ nhi, trước giờ khi tiêu diệt yêu thú, các xác yêu thú con xử lý thế nào?"
Vạn Kỳ Vũ nghe vậy thì trầm ngâm. Việc xử lý xác yêu thú rất khác với xử lý xác người. Yêu thú dù cường đại thì cũng chỉ là thú vật, việc lột da róc thịt yêu thú để sử dụng là một chuyện hết sức bình thường, thế nhưng xác người thì khác. Giờ chẳng lẽ lại thu thịt người? Vạn Kỳ Vũ nghĩ tới đây thì khẽ lắc đầu, cảm thấy trong câu hỏi có ẩn ý. Không phải việc bây giờ là đào hố chôn các xác này ư? Đây là cách xử lý quen thuộc của nhân tộc rồi, có gì kỳ lạ đâu, sao còn hỏi. Câu hỏi này của thượng tiên chắc là có hàm nghĩa gì đó, nàng cung kính hỏi.
- " thưa sư tôn, việc xử lý yêu thú đâu có giống với con người. Vẫn xin sư tôn chỉ dạy.
Thượng tiên nhìn khuôn mặt suy tư của đồ nhi mà bật cười.
- " đồ nhi ngoan của ta. Đôi khi ta chỉ hỏi chơi cho vui thôi, không cần phải suy luận quá nhiều như vậy đâu"
Hỏi chơi cho vui? Kỳ Vũ thoáng cười gượng, vậy là nãy giờ nàng đã suy nghĩ quá nhiều à? Thượng tiên nhẹ nhàng bước tới cái xác , nhìn vào lại hỏi.
- " được rồi, Vũ nhi à. Bây giờ nghe ta hỏi, nếu không chôn các xác này mà để nguyên như vậy thì sẽ thế nào?"
Trong tâm trí Kỳ Vũ thoáng dao động. Sư tôn nói hỏi chơi nhưng có vẻ không phải chơi một chút nào. Nàng suy nghĩ cặn kẽ rồi trả lời.
- " nếu để cái xác ở đây không chôn đi, thì những loài động vật ăn thịt sẽ tới thưởng thức. Mà nếu động vật ăn thịt không tới kịp, thì những loài ăn xác thối sẽ dọn dẹp tất cả "
Nói đến đây, bất chợt nàng cảm thấy việc con người xử lý xác yêu thú và muôn thú xử lý xác con người có nhiều điểm giống nhau. Không khoảng khắc ấy, ngộ ra điều gì đó, quay sang sư tôn mà hỏi.
- " a... sư tôn. Có phải ý sư tôn là..."
Thượng tiên nhìn vào đôi mắt vàng long lanh của học trò mình, mỉm cười nhẹ nhàng.
- " thiên nhiên có sinh và có tử, vạn vật đều biết xử lý vấn đề của nó. Việc con người ăn thịt thú vật và việc thú vật ăn thịt con người chỉ là một sự việc hiện tượng, là quy luật sinh tồn của tạo hóa. Con người đối với tự nhiên cũng chỉ là một sinh vật như bao sinh vật khác trong thế giới này, hoàn toàn không có khác biệt. Vì vậy, đối với tự nhiên thì con người phải biết thuận theo đó mà sống, mọi việc đều phải thuận theo lẽ tự nhiên của trời đất mà hành sự "
Vạn Kỳ Vũ mồm chữ "O " , không ngờ sư tôn lại gửi gắm nhiều ẩn ý như vậy. Trong khoảnh khắc tiếp thu kiến thức, có gì đó làm nàng đờ đẫn. Thượng tiên lúc này lại nhìn cái xác ấy mà thở dài, trầm ngâm một chút rồi nói tiếp.
- " tuy vậy, đối với tự nhiên thì con người không khác biệt, nhưng đối với sinh vật thì con người lại là sinh vật đặc biệt trong thế giới này. Tất cả những loài sinh vật khác hình thành bởi tự nhiên, nhưng con người lại được tạo ra bởi các vị thần sáng thế. Các sinh vật khác đều có hình dạng riêng của mình, nhưng con người thì không có hình dáng riêng. Con người được vị thần sáng tạo nặn ra, mô phỏng hình dáng của đấng sáng thế, vậy nên hình dáng của con người vinh dự là hình dáng vay mượn của thần sáng thế . Con người là sinh vật được tắm mình trong ân sủng của trời "
Vạn Kỳ Vũ há hốc mồm, một lần nữa được tiếp thu kiến thức, cúi đầu thi lễ nhận thụ giáo. Chỉ là vấn đề này đi hơi xa chủ đề ban đầu, vấn đề xử lý cái xác như thế nào. Thượng tiên nghĩ đến điều ấy, ngài khẽ bật cười.
- " a ha ha... xem ra ta nói lan man quá rồi. Ừm, xem nào. Bây giờ cái xác này, thôi thì mọi sinh mạng đều có giá trị riêng của nó. Thuận theo lẽ tự nhiên thì cái xác nên để cho muôn thú xung quanh xử lý, sử dụng theo vòng lặp chuỗi thức ăn. Thế nhưng nhân tộc có câu "nghĩa tử là nghĩa tận ", dù gì thì cũng một sinh mệnh, chết rồi thì trở về với đất mẹ. Bây giờ chúng ta cũng nên cho hắn được bình yên ."
Nói xong người phất tay, cái xác chìm xuống lòng đất như cục đá chìm xuống nước vậy. Cái xác chìm xuống đất, cả vết máu cũng chìm xuống theo, trong phút chốc mọi thứ xung quanh đã sạch sẽ. Thượng tiên xử lý xong, quay sang nhìn đồ nhi của mình mà nói.
- "việc ở đây đã xong rồi,chúng ta đi làm việc chính thôi"
Vạn Kỳ Vũ lại cúi đầu cung kính, cả hai sư đồ lao vút đi. Vạn Kỳ Vũ vận chân khí, dùng khinh công đạp trên ngọn cỏ mà truy đuổi, bám theo tên cướp đang chạy trốn.
Tên cướp "may mắn" chạy thoát , không biết rằng mình không hề "may mắn" một chút nào . Hắn cúi đầu chạy không ngừng nghỉ, hướng thẳng về sơn trại mà chạy, thoáng chốc sơn trại đã ngay trong tầm mắt. Hắn nhìn thấy sơn trại rồi, lúc này mệt quá mới quay ra sau lưng nhìn, cảm nhận không có người đuổi theo thì mới dám ngồi xuống nghỉ. Hắn mệt, thở dốc, nhưng vui mừng vì thoát kiếp nạn, đâu biết rằng kiếp nạn của hắn chỉ mới bắt đầu. Ngay phía sau không xa, sư đồ Kỳ Vũ cũng đã nhìn thấy sơn trại, thượng tiên hỏi kỳ vũ.
-"con đã thấy cái cần thấy chưa?"
Vạn Kỳ Vũ nhìn vào phía sơn trại, đã xác định được mục tiêu, liền cung kính.
- "bẩm sư tôn, đồ nhi đã thấy"
Hai sư đồ núp sau một cái cây lớn, chủ đích không cho tên cướp kia nhìn thấy. Tên cướp ấy có giá trị là một tên dẫn đường, bây giờ thực sự đã không còn giá trị lợi dụng nữa. Thượng tiên mỉm cười ẩn ý.
-"Vũ nhi, con đã thấy cái cần thấy, vậy có phải tên dẫn đường đã không còn tác dụng gì nữa, có phải không?"
Lời nói ẩn ý này, chính là nói nàng hành quyết tên cướp kia. Và đương nhiên Vạn Kỳ Vũ hiểu, nàng cung kính thi lễ.
- "vâng, Vũ nhi đã rõ, con lập tức đi thi hành"
Vạn Kỳ Vũ nhẹ nhàng tiếp cận không tiếng động, đến gần mà tên cướp dẫn đường còn không biết. "BỤP... HỰ..."
Vạn Kỳ Vũ lẻn tới từ đằng sau gốc cây, nơi mà tên cướp đang dựa lưng ngồi thở. Nàng vận chân khí, dụng khinh công bay đến đánh một chưởng bụp một cái, đánh từ phía sau vào thân cây. Chưởng lực truyền qua thân cây đánh vào tên cướp, khiến tên cướp dẫn đường hự lên một tiếng. Nhìn bên ngoài lành lặn, nhưng tim phổi bên trong bị đánh nát, hộc máu mồm chết ngay tại chỗ. Diễn biến mọi chuyện thật sự rất gọn lẹ, nhẹ nhàng êm thắm không đánh động xung quanh. Ra tay xong, Kỳ Vũ quay sang sư tôn thi lễ. Thượng tiên chứng kiến tất cả, cảm thấy hài lòng lắm. Người mỉm cười gật đầu.
- "Giải quyết nhanh gọn, không bứt dây động rừng, rất tốt "
Lúc này thượng tiên lại búng tay cái "tạch..." , xác tên cướp lại chìm xuống đất. Thượng tiên quay sang nhìn Kỳ Vũ, lại hỏi nàng.
-"tại sao lại không để hắn chạy về rồi diệt luôn một thể?"
Lại một câu hỏi kiểm tra trí tuệ. Lần này thì có vẻ như Vạn Kỳ Vũ đã quá quen rồi, tâm thế sẵn sàng từ trước, liền cúi đầu trả lời.
- "bẩm sư tôn, nếu làm như thế sẽ bứt dây động rừng, bọn cướp trong trại sẽ có phòng bị."
Chỉ một thời gian ngắn, Vạn Kỳ Vũ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Thấy đồ nhi của mình từng bước trải nghiệm sự đời, sư tôn của nàng không thể không vui.
Thượng tiên nhẹ nhàng phẩy tay ra hiệu, hai sư đồ lại tiến về phía trước, từng bước áp sát sơn trại kia.
Khi đã đến đủ gần, bọn họ ẩn nấp sau những tán cây. Lúc này trước mặt sư đồ là sơn trại của bọn cướp, Vạn Kỳ Vũ hướng sư tôn mà cúi đầu.
- "thưa sư tôn, để đồ nhi vào thu phục bọn chúng"
Đây có phải là khí thế của một viên tướng đang háo hức ra trận lập công?
Thượng tiên quay sang nhìn nàng không nói, ánh mắt của sư tôn cho thấy rằng nàng đã có một quyết định sai lầm. Nàng nhận ra điều đó, ngập ngừng hỏi khẽ.
- " dạ...con đã sai ở đâu rồi phải không? Xin người chỉ điểm"
Trước sự cầu thị của trò cưng, cũng là điều mà thượng tiên yêu quý, thượng tiên nở một nụ cười dịu dàng.
-" Vũ nhi, như thế không phải quá lỗ mãng rồi sao? Bây giờ con nhào vào trong đó, lỡ như gặp phải cường giả thì phải làm sao? Con có biết trong đó có bao nhiêu người, tu vi thế nào, có người nào tu vi cao hơn con không, và có bao nhiêu người bị bọn cướp bắt giam?"
Sau một loạt những câu hỏi, nàng nhận ra mình quá nông cạn . Sở dĩ Kỳ Vũ mạnh dạn như vậy, một phần vì nàng tin vào năng lực của mình, một phần nàng tin tưởng sư tôn sẽ bảo vệ mình. Thế nhưng có chút vấn đề, Kỳ Vũ lại sực nhớ ra mình đang đi lịch luyện, tức là tạm thời xem như không có sư tôn bên cạnh, và phải suy nghĩ như mình chỉ có một mình. Nàng dần hiểu những bài học mà sư tôn muốn nàng lãnh ngộ, đó chính là kinh nghiệm trải đời, nàng liền cung kính.
- "sư tôn, đồ nhi sai rồi, vậy giờ phải làm sao?"
Thượng tiên lấy một ngón tay ngoáy ngoáy lọn tóc đỏ của nàng, cười một nụ cười tươi như hoa.
-"phải làm gì à? Con nói thử xem. Đây đang là lịch luyện, con phải tự suy nghĩ chứ, có phải không?"
Vạn Kỳ Vũ cười gượng, lời nhắc nhở này khiến nàng có chút ngượng ngùng.suy nghĩ một lúc, những câu hỏi vừa rồi của sư tôn không phải chính là câu trả lời đó sao? Không biết bên trong có gì, vậy phải đi tìm hiểu. Nhận ra vấn đề, nàng cúi đầu cung kính rồi nói.
• "thưa sư tôn, bây giờ phải đi thám thính thông tin. Tìm hiểu cặn kẽ mọi thứ rồi mới quyết định."
Đây chính là điều mà thượng tiên muốn, sự phát triển về tư duy và kinh nghiệm của ái đồ. Thượng tiên nghe xong thì vui vẻ lắm, khẽ gật đầu khen ngợi.
-"đồ nhi giỏi lắm, đó chính là việc cần làm trước tiên. Con nên nhớ rằng "biết người biết ta ,trăm trận trăm thắng" . Trước khi làm chuyện gì thì phải nắm rõ tình hình cái đã, bởi sinh mệnh của mình không phải là thứ để đem ra mạo hiểm được"
Đây chính là một bài học nữa mà sư tôn dạy nàng. Kỳ Vũ vui vẻ lắm, ngoan ngoãn cúi đầu cung kính.
- "tạ ơn sư tôn đã khen ngợi, đồ nhi cẩn tuân lời dạy của sư tôn"
Thượng tiên nhắm khẽ đôi mắt, nở một nụ cười hài lòng. Trong khoảng khắc ngắn, ngài mở mắt ra rồi hất cằm về phía sơn trại. Vạn Kỳ Vũ hiểu ý, lập tức dùng khinh công bay đi, ẩn thân hướng phía sơn trại đến. Sau một hồi thám thính trở về, liền bẩm báo với sư tôn. Không biết nàng nói gì mà sư tôn nàng có vẻ hài lòng . Sư tôn nàng liền nói.
-" được rồi, giờ ta đi vào làm mồi nhử, con tìm chỗ thích hợp mai phục đi "
Vạn Kỳ Vũ chắp tay nhận lệnh
- "vâng, sư tôn "
Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.
......