Cứ ngỡ sẽ nhận được những ánh mắt thù địch, ghét bỏ quen thuộc khi dạo bước trên hành lang đến lớp, thế nhưng tôi thực sự không hiểu nổi thái độ của mọi người vào lúc này cho lắm. Không còn sự chán ghét, xa lánh như mọi khi, mà thay vào đó, cả người tôi được bao trùm bởi sự xót xa và thương hại của những người tôi lướt ngang qua, đôi khi tôi còn cảm nhận được tiếng thở dài khe khẽ của họ, như thể tôi là con người bất hạnh, đáng thương nhất Trái Đất này vậy. Vẫn còn đang chìm đắm trong muôn vàn thắc mắc, bỗng tôi phát hiện có một nữ sinh tiến lại gần mình. Đến trước mặt tôi, cô ấy cúi đầu, miệng lí nhí:
"Tĩnh... Tĩnh Tuệ, thực xin lỗi."
Tôi hoang mang, "Xin lỗi cái gì cơ?"
"Tôi, tôi còn chưa tìm hiểu kĩ thực hư câu chuyện như nào mà đã vội ném đá, chỉ trích cậu. Cậu không làm gì sai trái, thậm chí còn là người bị hại mà chúng tôi còn làm tổn thương cậu nữa. Thật sự rất xin lỗi."
Nói xong, cô ấy ngẩng đầu lên, khoé mắt ngân ngấn nước. Này, khoan đã nào, tôi còn chưa làm gì mà cô ấy đã khóc rồi là sao. Mà khoan, sao cô gái mít ướt này trông quen thế nhỉ. Khẩn trương lục lại kí ức, tôi nhớ ra cô bạn này chính là người đã nói tôi là "trà xanh giật bồ người khác" ở hành lang vào tuần trước. Cô ấy đã từng dùng ánh mắt vô cùng ác liệt, dè bỉu để nhìn tôi, mà bây giờ thấp thoáng dưới hàng mi đó, tôi chỉ thấy toàn là những giọt nước mắt. Hối hận? Cắn rứt? Tôi không biết nữa, nhưng có lẽ là thật lòng. Người tôi như lặng đi, thật sự thì, tôi chưa kịp thích ứng với việc được mọi người đối xử theo cách hoàn toàn khác so với trước đây như vậy. Tôi chỉ khẽ gật đầu với cô bạn kia, thầm nói "không sao đâu" rồi len qua người cô ấy và chạy nhanh về lớp mình.
Tới trước cửa lớp, tôi nhận ra Lệ Chi đã đứng ở đó từ bao giờ. Tôi dừng lại, thở gấp, đang định hỏi cô ấy chuyện kì quái gì đang xảy ra thì Lệ Chi đã nhảy vào ôm tôi, ríu rít như một chú chim nhỏ:
"Cuối cùng cậu cũng tới rồi! Cậu không biết tớ đã chờ cậu lâu như thế nào đâu!"
"Bình, bình tĩnh đã." Tôi vội vuốt ngực, trời ơi, ná thở chết mất thôi. Tôi ra hiệu cho cô ấy đừng ôm tôi nữa, chứ không tôi sẽ lăn đùng ra vì thiếu oxi mất. "Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Lệ Chi hào hứng kể cho tôi nghe như thể cô ấy đã chờ đợi câu hỏi này rất lâu rồi. "Kế hoạch của chúng ta đã thành công rồi! Tớ đã bảo mà, chính nghĩa sẽ luôn luôn chiến thắng cái ác!"
"Gì cơ?" Tôi chớp chớp mắt, sao nghe như đang lạc vào thế giới siêu anh hùng vậy. Mà, cô ấy vừa nói "kế hoạch thành công" sao, liệu có phải là...
"Đây đây, xem đi rồi biết." Lệ Chi vừa nói, vừa nhét một chiếc điện thoại vào tay tôi. Màn hình của nó đang hiển thị một trang fanpage Facebook, đập vào mắt tôi là dòng chữ được in hoa đỏ chói vô cùng nổi bật:
"MC'S DRAMA: TIN ĐỒN TRÀ XANH LÀ THẬT HAY VU OAN GIÁ HOẠ?"
Tôi ngờ ngợ, lướt mắt xuống đọc tiếp nội dung bài đăng:
"Hồ Phương Tĩnh Tuệ 10A2, nhân vật chính của drama lần này. Cô vốn được biết đến là "con giáp thứ mười ba" chen chân vào chuyện tình cảm của cặp đôi Trần Trọng Quân – 11A3 và Phạm Thanh Ngọc – 10A1. Là một học sinh lớp mười mới vào trường, cô đã bị đại đa số bạn học, đàn anh đàn chị chỉ trích, tẩy chay vì hành vi của bản thân. Nhưng, có thật là Tĩnh Tuệ đã làm những việc đó?"
Tôi sững người, có một chút cảm giác khác lạ vì lần đầu được trải nghiệm việc bản thân bị đưa lên bàn tán xôn xao trên mạng xã hội như thế này, nhưng vẫn tiếp tục đọc. Phía dưới đoạn mở đầu vừa rồi là vài hình ảnh, trông giống như giao diện nhắn tin trên messenger. Tôi ấn vào, và quả thật là thế. Người đang nhắn được đặt tên là "Kẹo Ngọt", còn người nhận thì tôi không rõ. Nội dung đoạn tin nhắn mới là thứ khiến tôi mở to mắt:
"Anh, anh bỏ nhỏ Tĩnh Tuệ kia đi, nó làm anh khó chịu nhiều mà, sao phải quen nó làm gì?"
"Anh cũng muốn lắm, nhưng anh vẫn cần cô ta. Chiếc điện thoại mới ra mắt kia, anh thực sự rất thích nó nhưng quá đắt, anh không mua nổi. Cũng sắp đến sinh nhật anh rồi, kì này phải đòi cho được món quà sinh nhật xứng đáng chứ."
"Lại là chuyện tiền bạc sao? Aiya, đúng là tiểu thư nhà giàu, thấy mà ghét. Nhưng mà anh cứ dây dưa với nó như vậy, anh không nghĩ đến cảm xúc của em à? Em muốn được làm bạn gái danh chính ngôn thuận của anh cơ."
"Thôi ngoan nào, chịu khó đợi tí nhé, không lâu nữa đâu. Để xem, nếu thuận lợi thì anh sẽ đòi cô ta cho thêm một khoản để mua chiếc túi hiệu Lavender gì đó cho em, anh thấy cô ta có nhiều món của thương hiệu đó lắm, nhìn cũng khá đẹp đấy."
"Cái anh này, có mắt nhìn tốt thế cơ à. Được rồi, em chờ anh. Em yêu anh Quân nhất."
Và bức hình thứ hai, là tài khoản facebook có tên là "Phạm Thanh Ngọc" cùng với ảnh đại diện không thể nhầm qua bất cứ ai khác. Một cô gái mặc chiếc váy hồng phấn, cô gái mà chỉ mới vài hôm trước tôi còn khuyên hãy đi nhận giải Oscar vì màn lật mặt quá đáng nể, đang thổi nến bánh sinh nhật, cùng dòng chữ đính kèm bài viết: "Sinh nhật tuổi mười sáu, thật hạnh phúc vì được ở bên anh - @Quân Trần."
Chiếc ảnh đại diện đó, giống y đúc ảnh đại diện của tài khoản "Kẹo Ngọt" trong messenger.
À.
Hoá ra đầu đuôi câu chuyện là như vậy sao, tuyệt thật đấy. Này cũng máu chó ngang ngửa mấy bộ phim tình cảm Hàn Quốc rồi, không ngờ có ngày tôi được chứng kiến những tình tiết kiểu này ngoài đời thật luôn, đúng là sống lâu thì biết nhiều mà.
Tôi nhìn lại thời gian của đoạn tin nhắn trên, 20 giờ 48 phút ngày 8/9/20xx, tức là khoảng một tháng trước. Hay quá vậy, làm sao mà chỉ trong vỏn vẹn một tháng mà hai người kia vừa có thể cấu kết với nhau đi "đào mỏ" nguyên chủ, vừa danh chính ngôn thuận trở thành người yêu của nhau và tiện thể tạt lên người Tĩnh Tuệ cái danh "người thứ ba" thế? Mà còn cái người tên Trọng Quân này nữa, anh ta thực sự không thấy xấu hổ một tí nào khi đường đường là một tên đàn ông lưng dài vai rộng mà lại đi đòi bạn gái mua cho mình đủ thứ thế à? Còn lấy tiền cô ấy đi mua quà tặng cho đứa con gái khác? Nhức đầu quá, tư duy của mấy kẻ trơ trẽn này, thứ lỗi cho tôi không thể nào hiểu được nhé.
Tôi hỏi Lệ Chi:
"Anh cậu đã hack facebook của Thanh Ngọc sao? Rồi lục ra đoạn tin nhắn này?"
"Đúng thế. Và tớ đã gửi cho admin của page trường mình, đây là diễn đàn của trường Trung học phổ thông Mạc Châu."
Tôi im lặng. Thật sự thì, ngay từ đầu tôi vốn không hi vọng quá nhiều vào kế hoạch này đâu. Có quá nhiều biến cố có thể xảy ra, chẳng hạn nếu như Mạc Khải Ân không thể hack tài khoản mạng xã hội của hai người kia thì sao? Hoặc lỡ như hai người đó đã xoá hết lịch sử nhắn tin, vậy thì cho dù có hack được thì cũng đâu có nghĩa lí gì? Mọi chuyện suôn sẻ thế này, tôi cũng có chút không thể tin nổi. Quan trọng hơn cả, nghĩ ra và thực hiện kế hoạch này đều công của hai anh em nhà Lệ Chi, tôi thật sự không biết phải cảm ơn họ bao nhiêu cho đủ.
"Tớ, tớ... cảm ơn cậu nhiều lắm. Nếu không nhờ sự giúp đỡ của hai anh em cậu, tớ không biết phải làm sao để giải quyết đống phiền phức này nữa. Tớ hứa, sau này cậu gặp chuyện gì khó khăn sẽ luôn có tớ ở bên." Tôi nắm chặt tay Lệ Chi, cố gắng dùng từ ngữ để nói lên hết sự biết ơn của mình.
"Có gì đâu, đều là bạn bè của nhau cả mà. Nhưng mà, có lời này của cậu, tớ vui lắm." Cô ấy lại nở nụ cười toả nắng đó.
Bỗng nhiên, tóc của tôi bị ai đó túm chặt rồi giật về phía sau. Tôi lảo đảo suýt ngã, may mà có Lệ Chi kéo tay tôi lại, chứ nếu đập ót xuống đất với lực mạnh như thế thì chắc hẳn bây giờ tôi đang ngồi uống trà đàm đạo với ông bà tổ tiên rồi. Tôi quay người lại, quả nhiên là tiểu tiên nữ Thanh Ngọc, chỉ có cái là lúc này chẳng thấy hình ảnh đáng yêu thanh thuần đâu mà trên gương mặt cô ta chỉ toàn là sự hận thù tột độ. Bàn tay nắm tóc tôi vẫn chưa chịu buông ra, tôi đang định tặng cô ta vài cú đấm chào hỏi buổi sáng thì có một nữ sinh đột nhiên lao vào, đập một cái "bốp" vào lưng Thanh Ngọc, khiến cô ta không tự chủ được mà buông nắm tóc tôi ra, và chập choạng ngã nhào xuống đất.
Này bạn gì đó ơi, bạn ra tay hơi mạnh quá rồi thì phải.
Nữ sinh đó chỉ tay vào mặt Thanh Ngọc, hét lớn:
"Mày làm loạn chưa đủ sao? Phá hoại tình cảm người khác, vu oan giá hoạ, giật dây cho hành vi bạo lực học đường vẫn chưa hả dạ à? Giờ còn động tay động chân với bạn học, mày có còn trái tim không? Ha, làm ra được những hành vi bỉ ổi đó thì có khi tim mày bị người ta khoét mất từ lâu rồi nhỉ."
"Mày thì biết cái gì..." Thanh Ngọc ngồi bệt dưới sàn, ngẩng đầu lên liếc cháy mắt cô ấy.
"Tao biết, dĩ nhiên là tao biết! Chứng cứ rành rành ra đó, mày còn định chạy đâu để trốn tội? Chỉ hận ngày xưa mắt tao mù, nghĩ mày là một người tốt bụng nhưng gặp phải hoàn cảnh éo le. Tốt bụng, ha, 'miệng nam mô còn bụng bồ dao găm'! Mày nói đi, cái khuôn mặt giả tạo này của mày đã gây hoạ cho bao nhiêu người rồi?"
Tôi đang đứng nhìn hai người cãi nhau chí choé thì cô bạn đó đột nhiên quay sang tôi, ân cần hỏi:
"Cậu có bị sao không? Tôi thấy vừa nãy nó giật tóc cậu suýt nữa thì đập đầu xuống đất rồi, nguy hiểm quá. Cậu nên tránh xa nó ra đi, tôi sợ nó mất kiểm soát rồi lại tiếp tục gây thương tổn đến cậu đấy."
Tôi nhìn thoáng qua bảng tên, thấy được dòng chữ thêu trên ngực áo của cô ấy là Thuỳ Dương. Tôi khẽ nói cảm ơn, vì dù gì cô ấy cũng là ân nhân giúp tôi trong vụ xung đột hồi nãy.
"Tôi không sao, cảm ơn cậu nhiều nhé. Mà cậu cẩn thận kẻo bị giám thị kỉ luật đó, hồi nãy cậu đánh cô ta hơi mạnh tay á, tôi sợ sẽ có người đi kiện cậu."
"Không sao, cậu đừng lo, giám thị mà bắt là phải bắt nó mới đúng. Với lại, xin lỗi cậu nhiều lắm, trước đây bọn tôi chưa hiểu rõ sự tình mà đã xúm vào công kích cậu, thật sự rất xin lỗi." Thuỳ Dương nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng, hoàn toàn không nhận ra được người con gái độc miệng ban nãy.
"Ừm, cậu hiểu là tốt rồi. Vậy nhé, tạm biệt." Tôi gật gật đầu, vẫy tay chào cô ấy rồi bước vào lớp. Tôi thầm nghĩ, có lẽ tốt hơn hết là bây giờ mình nên rời đi để tránh lát nữa lại gặp phải phiền phức, dù tôi vẫn muốn đứng đây hóng tiếp drama. Lệ Chi cũng nói mấy câu tạm biệt tôi rồi quay về lớp mình.
Mang theo tâm trạng vui vẻ, tôi ngồi huýt sáo líu lo suốt chín tiết học cả sáng lẫn chiều. Cũng không biết lấy đâu ra năng lượng như vậy nữa, chắc do hôm nay mọi người đều đối xử với tôi rất tốt, rất nhiều bạn đã tới xin lỗi tôi, điều đó làm tôi cảm thấy rất ấm áp, hạnh phúc. Về món nợ của Trọng Quân, tôi định ngày mai sẽ tính sổ sau, tôi không muốn cái bản mặt của anh ta phá huỷ hết tâm trạng vui vẻ của mình lúc này. Năm phút trước khi tiết học cuối cùng kết thúc, tôi cất sách vở vào cặp để chuẩn bị ra về, phải nhanh nhanh để còn bắt đầu buổi làm thêm đầu tiên nữa chứ.
Đồng hồ đã điểm năm giờ chiều, cũng chính là giờ chúng tôi tan học. Tôi khoác cặp lên vai, nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa lớp được vài giây, tôi đã nghe giọng ai đó từ xa vọng lại:
"Hồ Phương Tĩnh Tuệ, Hồ Phương Tĩnh Tuệ, chờ anh với."
Giọng điệu này, không khó để biết được nó là của một người đàn anh khối trên, nhưng không phải của Mạc Khải Ân, tôi phải thừa nhận rằng giọng nói của anh ta hay hơn nhiều dù câu nào câu nấy đều rất đáng đánh. Nhưng mà, mắc gì gọi hết tên họ người ta ra vậy, rảnh quá hoá thần kinh à? Tôi bực bội quay lại, định bụng mắng tên đàn anh vô duyên kia một trận:
"Anh là ai, kêu tôi làm gì? Có biết là bây giờ tôi đang có việc rất gấp..."
Lời trách mắng còn chưa kịp nói hết câu, tôi như hoá đá khi nhìn thấy tên được thêu trên áo người đối diện là "Trọng Quân". Gượm đã nào, tôi đã cố tình tránh né để không rước thêm phiền não vào người, vậy mà bây giờ tên điên này lại tự mình vác xác tới à?
Mẹ nó chứ, thứ âm hồn không tan.