Mộc Y Y gượng cười.
“Tôi hiểu rồi.”
Dứt câu, Mộc Y Y quay người rời đi.
An Vũ Nghiêm đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của cô. Đôi mắt hắn hiện lên nỗi buồn man mác, phong thái hiên ngang lỗi lạc của thường ngày không còn nữa. Đôi môi mỏng của hắn mím lại, đáy mắt hiện lên nỗi u sầu nhưng lại lạnh lẽo kì lạ. Hắn muốn thốt ra gì đó nhưng lời chưa ra khỏi miệng hắn đã ngưng lại.
Y Y một mình đi trên đường, cô nhớ lại từng câu từng chữ mà mẹ của An Vũ Nghiêm nói, tốc độ lại càng nhanh hơn. Trong lòng Y Y ngổn ngang, nhói lên từng đợt. Nước mắt cũng không tự chủ được một lần nữa rơi trên gương mặt xinh đẹp ấy. Mắt cô bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, không còn nhìn rõ đường xá. Cô ngồi sụp xuống, cúi đầu đối mặt với mặt đường.
Bỗng nhiên có một đôi chân lạ bước tới trước mặt Y Y. Cô theo quán tính lấy tay quệt quệt nước mắt, nhướng mày rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Người đàn ông trước mặt chau mày không khỏi ngạc nhiên nhìn cô.
“Mộc Y Y?”
“Anh là ai, sao lại biết tên tôi?”
“Anh là Lưu Vũ, em không nhớ anh sao?”
“Anh là Lưu Vũ sao?”
Nghe đến hai từ “Lưu Vũ”, cô bỗng chốc vui hẳn lên mà đứng phắt dậy nhìn cho rõ người đối diện.
Lưu Vũ là hàng xóm cũ của Mộc Y Y. Trước khi cô chuyển nhà, hai người từng có mối qua.n hệ rất thân thiết.
“Em sao lại ngồi đây khóc?”
Lưu Vũ nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng, trìu mến.
“…Em gặp chút chuyện buồn thôi.” Y Y gượng cười đáp lại.
“Bao nhiêu năm không gặp nhìn em đã trưởng thành hơn rất nhiều.”
“Anh cũng vậy.” Cô nhanh chóng đáp lại.
Lưu Vũ nhìn cô cười cười sủng nịnh hỏi: “Nhà em ở đâu? Anh đưa em về.”
Mộc Y Y nhìn anh ta trầm ngâm mất một lúc nhưng vẫn nói ra địa chỉ nhà mình.
Trên đường về, hai người trò chuyện rất vui vẻ, giống như hai người của hơn 10 năm về trước vậy.
Sau gần nửa tiếng trò chuyện trên đường, Y Y đứng trước của nhà, trao đổi phương thức liên lạc với Lưu Vũ rồi chào tạm biệt.
“Em phải vào nhà rồi! Tạm biệt!”
“Anh đi đường cẩn thận.” Mộc Y Y dặn dò.
“Ừ, về anh sẽ nhắn tin cho em.”
Mộc Y Y mỉm cười đáp lại.
Cảnh tượng này không may bị An Vũ Nghiêm từ xa bắt gặp. Tay hắn siết chặt lại, ánh mắt lóe lên ngàn tia căm phẫn. Không chần chừ, hắn xoay người mang theo cơn tức tối mà rời đi.
…
Lưu Vũ sau khi về nhà liền nhắn tin cho Y Y.
Hai người nhắn tin với nhau suốt cả chiều tối, dường như cả hai người vẫn chưa muốn ngừng cuộc nói chuyện lại.
[Y Y, cũng đã muộn rồi. Em mau ăn tối rồi nghỉ ngơi đi, mai anh sẽ quay trở em đi chơi, được không?] Giọng điệu của Lưu Vũ rất nhẹ nhàng, luôn mang theo một chút cưng chiều sủng nịnh khi nói chuyện với Y Y.
Mộc Y Y nhanh chóng đáp lại:
[Ò, hẹn anh ngày mai nha. Bái bai.]
[Emoji hoa úa]
Lưu Vũ phì cười, [Không sao đâu, mai anh sẽ dẫn em đi chơi.]
Cuộc trò chuyện kết thúc, Y Y làm theo lời Lưu Vũ nói là ăn tối. Trong lúc ăn cô gọi điện thoại cho Đàm Uyên.
[Uyên Uyên, nay tớ có một chuyện rất rất rất vui dành cho cậu đây.]
[Chuyện gì vậy? Cậu và An tổng tái hôn? Cậu và An tổng có tình cảm với nhau hay…]
Y Y bất mãn trả lại lại: [Không có, chuyện này không liên quan tới An Vũ Nghiêm!]
[Vậy là chuyện gì.]
[Lưu Vũ, hôm nay tớ gặp anh ấy!]
[Lưu Vũ sao?] Đàm Uyên e dè hỏi lại.
[Đúng vậy! Anh ấy về rồi, cậu mau mau tán tỉnh lại đi. Không là không còn cơ hội đâu.]
Đàm Uyên trầm ngâm không trả lời.
[Uyên Uyên, cậu sao vậy?]
[Mộc Y Y, cậu…tớ đã không còn dính líu gì tới anh ta nữa rồi.]
[Chẳng phải cậu vẫn còn tình cảm sao?]
Đàm Uyên hắng giọng: [Không. Cậu lo việc của cậu với An tổng trước đi.]
Nói xong, Đàm Uyên liền cúp máy, không chờ Y Y trả lời.
Y Y sau khi cúp máy liền thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ từ An Vũ Nghiêm. Cô bình thản lướt qua rồi tắt máy. Không có ý định gọi lại cho hắn.
“Tôi hiểu rồi.”
Dứt câu, Mộc Y Y quay người rời đi.
An Vũ Nghiêm đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của cô. Đôi mắt hắn hiện lên nỗi buồn man mác, phong thái hiên ngang lỗi lạc của thường ngày không còn nữa. Đôi môi mỏng của hắn mím lại, đáy mắt hiện lên nỗi u sầu nhưng lại lạnh lẽo kì lạ. Hắn muốn thốt ra gì đó nhưng lời chưa ra khỏi miệng hắn đã ngưng lại.
Y Y một mình đi trên đường, cô nhớ lại từng câu từng chữ mà mẹ của An Vũ Nghiêm nói, tốc độ lại càng nhanh hơn. Trong lòng Y Y ngổn ngang, nhói lên từng đợt. Nước mắt cũng không tự chủ được một lần nữa rơi trên gương mặt xinh đẹp ấy. Mắt cô bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, không còn nhìn rõ đường xá. Cô ngồi sụp xuống, cúi đầu đối mặt với mặt đường.
Bỗng nhiên có một đôi chân lạ bước tới trước mặt Y Y. Cô theo quán tính lấy tay quệt quệt nước mắt, nhướng mày rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Người đàn ông trước mặt chau mày không khỏi ngạc nhiên nhìn cô.
“Mộc Y Y?”
“Anh là ai, sao lại biết tên tôi?”
“Anh là Lưu Vũ, em không nhớ anh sao?”
“Anh là Lưu Vũ sao?”
Nghe đến hai từ “Lưu Vũ”, cô bỗng chốc vui hẳn lên mà đứng phắt dậy nhìn cho rõ người đối diện.
Lưu Vũ là hàng xóm cũ của Mộc Y Y. Trước khi cô chuyển nhà, hai người từng có mối qua.n hệ rất thân thiết.
“Em sao lại ngồi đây khóc?”
Lưu Vũ nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng, trìu mến.
“…Em gặp chút chuyện buồn thôi.” Y Y gượng cười đáp lại.
“Bao nhiêu năm không gặp nhìn em đã trưởng thành hơn rất nhiều.”
“Anh cũng vậy.” Cô nhanh chóng đáp lại.
Lưu Vũ nhìn cô cười cười sủng nịnh hỏi: “Nhà em ở đâu? Anh đưa em về.”
Mộc Y Y nhìn anh ta trầm ngâm mất một lúc nhưng vẫn nói ra địa chỉ nhà mình.
Trên đường về, hai người trò chuyện rất vui vẻ, giống như hai người của hơn 10 năm về trước vậy.
Sau gần nửa tiếng trò chuyện trên đường, Y Y đứng trước của nhà, trao đổi phương thức liên lạc với Lưu Vũ rồi chào tạm biệt.
“Em phải vào nhà rồi! Tạm biệt!”
“Anh đi đường cẩn thận.” Mộc Y Y dặn dò.
“Ừ, về anh sẽ nhắn tin cho em.”
Mộc Y Y mỉm cười đáp lại.
Cảnh tượng này không may bị An Vũ Nghiêm từ xa bắt gặp. Tay hắn siết chặt lại, ánh mắt lóe lên ngàn tia căm phẫn. Không chần chừ, hắn xoay người mang theo cơn tức tối mà rời đi.
…
Lưu Vũ sau khi về nhà liền nhắn tin cho Y Y.
Hai người nhắn tin với nhau suốt cả chiều tối, dường như cả hai người vẫn chưa muốn ngừng cuộc nói chuyện lại.
[Y Y, cũng đã muộn rồi. Em mau ăn tối rồi nghỉ ngơi đi, mai anh sẽ quay trở em đi chơi, được không?] Giọng điệu của Lưu Vũ rất nhẹ nhàng, luôn mang theo một chút cưng chiều sủng nịnh khi nói chuyện với Y Y.
Mộc Y Y nhanh chóng đáp lại:
[Ò, hẹn anh ngày mai nha. Bái bai.]
[Emoji hoa úa]
Lưu Vũ phì cười, [Không sao đâu, mai anh sẽ dẫn em đi chơi.]
Cuộc trò chuyện kết thúc, Y Y làm theo lời Lưu Vũ nói là ăn tối. Trong lúc ăn cô gọi điện thoại cho Đàm Uyên.
[Uyên Uyên, nay tớ có một chuyện rất rất rất vui dành cho cậu đây.]
[Chuyện gì vậy? Cậu và An tổng tái hôn? Cậu và An tổng có tình cảm với nhau hay…]
Y Y bất mãn trả lại lại: [Không có, chuyện này không liên quan tới An Vũ Nghiêm!]
[Vậy là chuyện gì.]
[Lưu Vũ, hôm nay tớ gặp anh ấy!]
[Lưu Vũ sao?] Đàm Uyên e dè hỏi lại.
[Đúng vậy! Anh ấy về rồi, cậu mau mau tán tỉnh lại đi. Không là không còn cơ hội đâu.]
Đàm Uyên trầm ngâm không trả lời.
[Uyên Uyên, cậu sao vậy?]
[Mộc Y Y, cậu…tớ đã không còn dính líu gì tới anh ta nữa rồi.]
[Chẳng phải cậu vẫn còn tình cảm sao?]
Đàm Uyên hắng giọng: [Không. Cậu lo việc của cậu với An tổng trước đi.]
Nói xong, Đàm Uyên liền cúp máy, không chờ Y Y trả lời.
Y Y sau khi cúp máy liền thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ từ An Vũ Nghiêm. Cô bình thản lướt qua rồi tắt máy. Không có ý định gọi lại cho hắn.