Phó Sâm tùy ý nhìn quanh, rảo bước vào khu Gia Lâm Cảnh Hiên.
Hắn rất ít khi đi xe buýt vì trên đó quá đông người. Hắn luôn có ấn tượng không tốt rằng trong lúc xô đẩy trên xe, lấy gì đảm bảo sẽ không có người giẫm vào chân hay va vào người mình.
Nhưng hắn biết xe buýt số 36 và số 38 là những tuyến xe buýt duy nhất đi qua Gia Lâm Cảnh Hiên.
Khi đến Gia Lâm Cảnh Hiên, người trên xe buýt đều đã xuống gần hết, còn lại không nhiều. Đây cũng là trạm dừng xe buýt cuối cùng.
Sau khi đến khu biệt thự, hắn đi bộ khoảng 1 phút. Mắt thấy cổng biệt thự nhà mình sắp mở ra, Phó Sâm xoay người lại với vẻ mặt rất khó coi.
Bảo vệ làm việc kiểu gì vậy, người lạ mà cũng cho phép đi vào.
"Cậu còn định đi theo bao lâu nữa? Có phải muốn tôi mời vào nhà tiếp đãi không?" Phó Sâm nhìn Omega đang đứng cách xa mấy mét, không vui nói.
Lâm Tẫn chỉ vào biệt thự đối diện, biểu tình không tự nhiên: "Nhà tôi ở bên đó".
Cậu cũng không ngờ Phó Sâm lại sống đối diện nhà mình.
Phó Sâm: "..." Ừm, hiểu rồi, là hắn tự mình đa tình.
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Phó Sâm, Lâm Tẫn cũng không ở lại lâu, xoay người nhanh chóng đi vào biệt thự đối diện.
Phó Sâm trong lòng kìm nén cảm giác hờn dỗi, giữ nguyên biểu cảm khó coi bước vào biệt thự nhà mình.
Bảo mẫu từ trong phòng bếp đi ra, đối diện với khuôn mặt đằng đằng của Phó Sâm thì có chút giật mình, "Tiểu Sâm, cháu làm sao vậy?"
Phó Sâm thu hồi biểu cảm, trở nên như thường ngày rồi đi về phía phòng ăn: "Cháu không sao đâu, dì Tần".
Dì Tần là một nữ Beta ngoài 40 tuổi, vì hiếm muộn nên chưa từng kết hôn. Bà đã làm việc cho gia đình họ Phó được 8 năm.
Buổi sáng nghe Phó Sâm nói sẽ trở về ăn trưa, dì Tần bèn chuẩn bị từ sớm. Vừa rồi trên đường, Phó Sâm có gửi cho bà một tin nhắn, nói rất nhanh sẽ về đến nhà. Cơm nước xong xuôi chưa bao lâu thì người liền trở lại.
Phó Sâm ngồi vào bàn ăn còn dì Tần thì vào bếp dọn cơm. Trên bàn bày lên các món ăn nhà làm, Phó Sâm dùng đũa gắp một miếng, không tự chủ lại nhớ tới khuôn mặt của Lâm Tẫn.
Thật là điên rồ.
Nghĩ tới việc người kia sống đối diện càng khiến hắn càng cảm thấy chán nản hơn.
Phó Sâm buông đũa xuống, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Dì Tần từ trong bếp đi ra, đặt một bát cơm trước mặt Phó Sâm. Lúc này Phó Sâm mới lấy lại tinh thần, cầm đũa lên.
Cắn vài miếng, Phó Sâm nhìn dì Tần đang dọn dẹp trong bếp. Ngăn cách giữa phòng bếp và phòng ăn chỉ có một lớp kính cường lực trong suốt nên hắn có thể nhìn rõ mọi hoạt động bên trong.
Phó Sâm lớn tiếng hỏi: "Dì Tần, dì có biết ai ở biệt thự đối diện không ạ?"
Dì Tần đang lấy giẻ lau bếp lò, bà đứng thẳng người nhớ lại: "Đó là gia đình họ Lâm, người lớn trong nhà đi vắng đã lâu, chỉ có một đứa trẻ trạc tuổi cháu. Dì có gặp qua vài lần rồi, lớn lên rất xinh đẹp. Dì cũng có quen bảo mẫu bên đó, cô ấy nói đứa nhỏ không thích ra ngoài, thực sự rất giống cháu".
"Có chuyện gì à, Tiểu Sâm? Sao đột nhiên cháu lại hỏi tới?" Dì Tần nghi ngờ hỏi.
"Không có gì đâu ạ. Nãy cháu mới gặp cậu ấy nên mới nhớ ra để hỏi thôi". Phó Sâm nhẹ nhàng lắc đầu.
Dì Tần đặt giẻ lau trong tay xuống, nhìn Phó Sâm than thở: "Tiểu Sâm, gặp nhau là chuyện tốt. Cháu cũng nên ra ngoài giao lưu kết bạn nhiều hơn, đừng suốt ngày ở nhà như thế".
Dì Tần chăm sóc cho Phó Sâm suốt 8 năm qua, ít nhiều cũng biết tính tình của hắn như thế nào. Tuy rằng hắn cả ngày chỉ biết làm mặt lạnh, tính cách có chút thu mình, thậm chí hơi quái gở, nhưng lớn lên lại rất đẹp trai. Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt ấy cũng đã có rất nhiều người nguyện ý chủ động làm quen với hắn rồi.
Nghĩ như vậy có chút phiến diện, nhưng Phó Sâm lại là một người cực kỳ sợ phiền phức, không muốn làm bất cứ việc gì lãng phí sức lực, kể cả kết bạn.
Phó Sâm thở ra một hơi, cúi đầu nhỏ giọng: "Cháu biết rồi, dì Tần".
Sang tuần học thứ hai, những học sinh còn đắm chìm trong dư vị của kỳ nghỉ chưa kịp tỉnh táo thì nay đã hoàn toàn bắt nhịp, chấp nhận đối diện với thực tế dậy sớm ngủ muộn.
Tình hình trong lớp vào thứ Hai vô cùng hỗn loạn, những người chưa làm bài tập về nhà đều đang cuống cuồng chạy vạy khắp nơi.
Tối hôm qua, Phó Sâm ngủ không ngon. Vừa vào phòng học liền nằm gục xuống bàn, không cưỡng lại được chìm vào giấc ngủ.
Diệp Khai sợ ảnh hưởng đến Phó Sâm bèn thay đổi chỗ ngồi để bắt đầu làm bài tập. Đoạn Sách vừa bước vào đã thấy Diệp Khai chiếm chỗ của mình, lại nhìn sang Phó Sâm đang ngủ say thì rất nhanh hiểu ra sự tình.
"Tại sao mỗi lần Phó Sâm ngủ, cậu đều qua chỗ tôi vậy?" Đoạn Sách đặt cặp sách lên bàn bên cạnh rồi ngồi xuống.
Diệp Khai không ngẩng đầu lên, phóng bút thoăn thoắt, ngữ khí hoang mang: "Rõ ràng Phó Sâm không tỏ vẻ tức giận nhưng tôi vẫn thấy sợ".
Đoạn Sách nói: "Bình thường thôi, là do khí tức của Enigma đấy".
Diệp Khai làm xong bài tập cuối cùng, ngẩng đầu lên trả lời: "Trước đây cậu ấy là Beta thì chúng ta vẫn như vậy mà, đấy là chưa kể ngày nào cũng ngồi ăn trưa với nhau đó".
Đoạn Sách suy nghĩ một chút, nhụt chí nói: "Chậc, tôi cũng công nhận. Phó Sâm dù thuộc giới tính nào cũng luôn tràn đầy khí chất, nhưng thực ra hắn rất dễ gần, chỉ là không nói nhiều thôi".
Điều này Diệp Khải rất đồng ý. Phó Sâm hơi kiệm lời, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng ở chung lâu sẽ phát hiện đối phương chỉ là không thích phiền phức. Ví dụ như lúc cùng nhau đi ăn, việc chọn xem ăn gì phần lớn sẽ là do họ quyết định.
Vì Đoạn Sách vóc dáng cao lớn nên phải ngồi cuối lớp. Thấy Nguyễn Khả San mở cửa sau bước vào liền trêu chọc: "Khả San muội muội lên sân khấu nhất định sẽ không bao giờ đi con đường bình thường".
Diệp Khai cũng hùa theo: "Lối cửa chính cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ đặt chân qua đúng không, lớp trưởng".
Nguyễn Khả San cũng không cáu giận, cười cười nói: "Cậu thì biết cái gì, tiên nữ lên sàn vĩnh viễn sẽ không giống người thường".
Nguyễn Khả San hỏi: "Đúng rồi, tại sao trong nhóm chat đông quá vậy? Tối hôm qua tôi đã kiểm tra, có mấy người không phải thuộc khóa mình".
Diệp Khai dơ tay nói: "Ai cũng kéo bạn bè mình vào nhóm tại cậu không đặt hạn chế đó. Những người khác vừa nghe nói có ảnh chính diện của giáo hoa bên Nhị Trung thì đều muốn chạy vào xem một chút, có khi còn có học sinh của những trường khác trà trộn vào ấy".
Hạ Phi Tinh đi tới, "Trong nhóm có mấy người tôi quen. Tôi còn thêm bạn thân hồi cấp 2, rồi tiện bảo bạn bè tham gia cùng nữa. Theo như tôi quan sát thì có cả học sinh năm 3, năm 4".
Đoạn Sách nói: "Lớp trưởng, cậu đã tạo được một nhóm chat tập hợp được học sinh các trường cấp 3 trên toàn Nam Thành luôn".
Nguyễn Khả San tủm tỉm cười, hạ giọng, "Không giấu gì mấy cậu, hôm qua tôi đã được thêm bạn với Lâm Tẫn đó".
"Cái đệch!" Mấy người đồng thời trợn mắt ngoác mồm.
Các bạn học trong lớp đều bị tiếng ồn bên này gây chú ý, nhìn về phía sau phòng học. Thấy vậy, bọn họ vội vàng thu liễm.
Hạ Phi Tinh lập tức lấy điện thoại ra, "Lớp trưởng, mau bắn tài khoản cho tôi để tôi mở mang kiến thức với".
Diệp Khai và Đoạn Sách cũng nhanh chóng mở điện thoại.
Nguyễn Khả San xua xua tay nói: "Không được, tôi sợ Lâm Tẫn sẽ giận đó".
Người mang cơm đến tận miệng lại chối bỏ trách nhiệm.
Hạ Phi Tinh ngượng ngùng thu điện thoại, "Có thể hiểu được, có thể hiểu được".
Diệp Khai hỏi: "Nhưng cậu làm thế nào mà thêm bạn được vậy, lớp trưởng? Tôi nghe mọi người ở trường Nhất Trung nói là Lâm Tẫn đối với ai cũng rất lãnh đạm, là một Omega đặc biệt khách khí và xa cách".
Nguyễn Khả San cười nói: "Nói nhỏ cho các cậu nghe, là Lâm Tẫn chủ động thêm bạn với tôi á!"
Đoạn Sách nhất thời khinh bỉ, "Điêu ngoa, sợ là cậu phải mặt dày mày dạn cầu xin Lâm Tẫn đi".
"Tin hay không thì tùy". Nguyễn Khả San cũng không tức giận, chải qua mái tóc, chỉnh lại chiếc nơ màu đỏ rượu trên đầu rồi trở về chỗ ngồi.
Thời gian tự học buổi sáng của trường Nhất Trung là 30 phút. Khi Phó Sâm tỉnh dậy, giờ tự học đã kết thúc. Hắn nhìn lên đồng hồ treo phía trên bảng đen, chỉ còn 1 phút là bước vào tiết học đầu tiên của buổi sáng.
Phó Sâm học rất giỏi, chưa cần nói đến việc hắn từng đứng hạng 3 hồi năm 1, thì hắn chưa từng rời khỏi top 10 học sinh giỏi toàn trường.
Tiết học chính thức bắt đầu, Phó Sâm không giành quá nhiều tinh lực cho việc nghe giảng. Từ trước tới nay, hắn luôn cho rằng tự đọc sách sẽ hiệu quả hơn là tham gia vào các bài giảng.
Đến 10 giờ, tất cả học sinh tập trung trên sân trường để tham gia vào nghi lễ kéo cờ và chào cờ sáng thứ Hai.
Ở trường Nhị Trung phía bên kia Nam Thành.
Nghi thức kéo cờ kết thúc, ban giám hiệu cũng không chần chừ kéo dài thời gian, rất nhanh cho phép học sinh giải tán.
Thường Ý tìm thấy Lâm Tẫn ở lớp bên cạnh, cả hai cùng nhau đi đến tòa nhà giảng dạy theo hướng đám đông.
"Tối qua tôi bị kéo vào một nhóm chat, trong đó có khoảng 300 thành viên, toàn nói cái gì mà báo cáo từ tiền tuyến, chủ yếu là học sinh cấp 3. Họ chia sẻ hành tung của những người nổi tiếng trong trường mình mỗi ngày, thậm chí cả còn có cả ảnh của cậu đó, Lâm Tẫn..." Thường Ý thao thao bất tuyệt một hồi hết nửa ngày, "Mà này, buổi trưa cậu định ăn ở đâu, ngoài trường hay trong căn-tin?"
Lâm Tẫn nhìn chằm chằm phía trước, không dời mắt lấy một lần: "Không được rồi, trưa nay tôi có chút việc, cậu đi ăn một mình đi".
"Hả?" Thường Ý ngây người, "Cậu thì bận gì được chứ?"
"Thì là có việc thôi". Lâm Tẫn không nhiều lời thêm nữa, mắt thấy đã đi tới cửa lớp, "Tôi quay về lớp đây".
Lâm Tẫn bước vào lớp mà không ngoảnh lại.
Thường Ý tựa cửa thò đầu vào, đứng ở cửa lớp Lâm Tẫn hét lớn: "Này Lâm Tẫn, cậu mau nói thật đi, rốt cuộc cậu có chuyện gì mà lại để ảnh hưởng đến việc đi ăn của hai chúng ta?"
Bên cạnh cậu ta là một nam Alpha đang chuẩn bị bước vào lớp, người nọ nhìn Thường Ý bằng ánh mắt như nhìn một tên thiểu năng, "Thực ra cậu có thể vào trong rồi hô cũng được mà".
Thường Ý quay đầu, trong vài giây biến hình trở lại bình thường, ngượng ngùng cười một cái rồi vội vã quay trở về lớp của mình.
Đậu xanh rau má, xấu hổ chết đi được, trông bản thân có khác gì mất não không cơ chứ.
Lâm Tẫn ngồi về chỗ, tự động bịt tai khỏi tiếng hét của Thường Ý. Cậu lấy điện thoại và nhấp vào khung chat với Omega mà mình đã thêm bạn ngày hôm qua.
Lâm Tẫn: Cậu có đó không?
Nguyễn Khả San: Có
Đối phương trả lời trong vài giây, chắc là đang chơi điện thoại trong giờ giải lao.
Lâm Tẫn mím môi, ngón tay gõ gõ bàn phím, chậm rãi viết một câu.
Lâm Tẫn: Cửa sau trường chúng tôi nằm ở góc sau tòa nhà khoa học-công nghệ, có một cánh cửa sắt bị hỏng ở đó. Thế cửa sau trường các cậu ở đâu vậy?
Nguyễn Khả San vốn đang hồi hộp chờ tin nhắn, nhưng ngay khi vừa đọc được thì cô nàng vô cùng sửng sốt. Còn tưởng cậu ấy sẽ hỏi mình chuyện phiếm hay gì đó, nhưng kết quả lại thành ra như vậy. Mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cô vẫn không thể quên được thực tế rằng đối phương là một đại mỹ nhân.
Thực hiện nguyên tắc có đi có lại.
Nguyễn Khả San: Trường chúng tôi không có cửa sau, vì vậy chúng tôi chỉ có thể trèo tường. Nhưng phía sau trường Nhất Trung có một bức tường khá thấp, một Omega cao 1m5 cũng có thể trèo qua.
Ngay khi đọc được tin nhắn, ý cười nồng đậm liền hiện lên trong mắt Lâm Tẫn.
Lâm Tẫn: Cảm ơn cậu.
Nguyễn Khả San: Không có gì.
Lâm Tẫn: Cậu học lớp nào vậy?
Nguyễn Khả San: Lớp 1, năm 3
Tin nhắn được gửi đi, Nguyễn Khả San đợi một lúc vẫn không thấy đầu bên kia phản hồi.
Nguyễn Khả San sờ sờ sau gáy, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Người lớn lên xinh đẹp nên muốn làm gì cũng đều có thể làm.
Ở một mức độ nào đó, cơ chế hoạt động của trường Nhất Trung và Nhị Trung hoàn toàn giống nhau, có thể kể đến như việc sắp xếp thời gian học tập và nghỉ ngơi. Ví dụ, trong giờ nghỉ trưa, học sinh có toàn quyền tự do không bị hạn chế. Học sinh nội trú ăn cơm xong có thể về ký túc xá nghỉ ngơi, còn học sinh ngoại trú nếu nhà gần thì có thể về nhà, nhà xa có thể ở lại trong trường sinh hoạt.
Phó Sâm cảm thấy về nhà thật lãng phí thời gian, đi tới đi lui đã mất nửa tiếng rồi. Bình thường buổi trưa, hắn cùng mấy người Diệp Khai thường tới căn-tin, thỉnh thoảng cũng ra ngoài trường để cải thiện bữa ăn.
Ăn trưa xong, Phó Sâm sẽ trở lại lớp, hoặc là đọc sách còn không sẽ gục trên bàn để ngủ.
Hôm nay cũng vậy, hắn cho rằng sẽ không có gì bất thường.
Nguyễn Khả San cùng Ninh Viện ra ngoài mua đồ ăn rồi trở lại phòng học, ngồi tại chỗ vừa nói chuyện vừa dùng bữa.
Ngoại trừ những người về ký túc xá nghỉ trưa, lúc này trong lớp khá vắng vẻ.
Thùng thùng.
Tiếng gõ cửa vang lên, phần lớn học sinh đều hướng sự chú ý về phía cửa lớp.
"Xin hỏi, Nguyễn Khả San có ở đây không?"
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng học đều trở nên yên tĩnh. Không ngoa khi nói rằng có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi trên mặt đất.
Nguyễn Khả San quay lưng về phía cửa, nghe thấy có người tìm mình thì lập tức ngoái đầu tìm kiếm.
Omega đứng ở cửa là người mà cô tuyệt đối sẽ không bao giờ quên.
Lâm Tẫn khẽ cười, nụ cười như muốn hòa vào ánh nắng rực rỡ phía sau.
Nguyễn Khả San tim đập thình thịch, chân như lướt trên mây, từng bước từng bước hướng về phía Lâm Tẫn.
Không thể tưởng tượng được, dù có ngắm nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy nhan sắc ấy quá mức xinh đẹp.
Nhìn đồng phục học sinh Nhị Trung của đối phương, cuối cùng cô cũng biết lý do tại sao Lâm Tẫn lại hỏi cửa sau ở đâu, đương nhiên là để thuận tiện cho việc lẻn vào trường Nhất Trung rồi.
Thấy Nguyễn Khả San đến gần, Lâm Tẫn liền lùi lại, đứng trong hành lang.
Chờ đến khi cả hai rời đi, các học sinh trong lớp vẫn cảm thấy thật khó tin. Người kia chính là Lâm Tẫn, không phải Lâm Tẫn trong ảnh mà là Lâm Tẫn sờ sờ ngoài đời thực.
"Tôi không nhìn lầm phải không, đó là Lâm Tẫn sao".
"Đúng vậy, cậu không nhìn lầm đâu".
"Mau tát tôi một cái cho tôi tỉnh ra đi".
Mặc dù tâm trạng vô cùng kích động, nhưng trong phòng học có Phó Sâm nắm trùm, còn có mấy người đang gục trên bàn chợp mắt, nên mọi người nói chuyện cũng tự giác hạ thấp âm lượng.
Đoạn Sách không dám đánh thức Phó Sâm đang ở cạnh cửa sổ phía sau lớp, vội chạy vòng qua cửa sổ phía trước, nhanh chóng trèo lên bệ. Hạ Phi Tinh ở bên dưới hỏi: "Thế nào, có thấy gì không, người tới làm gì vậy?"
Cố gắng áp tai vào cửa sổ nghe một hồi, Đoạn Sách nhẹ nhàng nhảy xuống, lắc lắc đầu: "Âm thanh nhỏ quá, nghe không rõ".
Nguyễn Khả San đứng ở trước mặt Lâm Tẫn, trong lòng rối bời, không hiểu đối phương tìm mình vì việc gì.
Lâm Tẫn nhét trà sữa trên tay vào trong lòng Nguyễn Khả San, thẳng thắn nói: "Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện".