Trong lúc ngủ Sở Ngư vô cớ run lập cập. Mê mang mà tỉnh lại, nhìn thấy tiểu thiếu niên đen mặt ở mép giường, hắn híp mắt ngáp một cái, tùy tay nhéo mặt nhỏ rồi tiếp tục ngủ.
Tạ Hi bị nhéo mặt, cứng đờ: "......"
"Sở Ngư!"
Tiếng rống giận truyền vào tai, Sở Ngư dựng thẳng người dậy, hai mắt đăm đăm. Hắn đã lâu không được ngủ sớm, càng khó hơn có một giấc ngủ ngon như thế này. Đột nhiên bị đánh thức, đầu óc vẫn còn hơi ngốc.
Tạ Hi đè xuống lửa giận trong lòng, "Sao đêm nay ngươi không tới?"
Sở Ngư vừa thấy Tạ Hi liền bừng tỉnh.
Nghe Tạ Hi nói, Sở Ngư hơi khó hiểu. Tiểu sư đệ bị làm sao thế này? Khuya khoắt ba ba mà chạy đến phòng hắn, mắng hắn không đi ôn dưỡng cho y?
Vốn dĩ trong lòng hắn còn đang mừng thầm vì Tạ Hi chưa nửa đêm nhảy cửa sổ vào cầm kiếm báo thù. Sở Ngư ngừng một lát, hắng giọng, thong dong nói: "...... Sư huynh nghĩ, ngươi tối nay hẳn là đã đắp chăn rồi......"
Trường kiếm bỗng dưng đâm tới. Sở Ngư ôm trong lòng bao nhiêu tâm tư, không sợ đắc tội Tạ Hi, vững vàng dùng hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm.
Hắn nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tạ Hi, ôn thanh nói: "Sư đệ, tiểu hài tử đi ngủ muộn là không cao được đâu. Ngoan, về đi ngủ."
Tạ Hi nghe vậy lửa giận càng lớn. Kiếm bị kẹp lấy liền dứt khoát quăng đi, nhón chân lao vào người Sở Ngư.
Không nghĩ tới nam chính sẽ dùng chiêu trẻ con như vậy, Sở Ngư luống cuống tay chân, chỉ kịp thời ném đi thanh kiếm rồi bị Tạ Hi đè lên.
"Bốp!" một tiếng, gáy hắn chuẩn xác đập vào gối sứ. Sở Ngư đau đến mức suýt rơi nước mắt, cắn môi nhịn đau, trong lòng nhủ thầm ngày mai phải đổi sang cái gối mềm hơn chút.
Tạ Hi ngồi trên người Sở Ngư, đấm lên ngực hắn.
Sở Ngư suýt phun ra một ngụm máu.
Trời đất, đêm nay tiểu tử này làm sao vậy?
Chẳng lẽ đã quyết định giết hắn?
Đm, cái hệ thống lừa gạt kia nói 10 năm sau mới giết mà!
Tạ Hi đợi đến nửa đêm, lòng tràn đầy ủy khuất. Nghĩ đến ba năm thống khổ kia, lại nhìn xuống sư huynh khoan dung ôn hòa dưới thân, đột nhiên rơi nước mắt.
Sở Ngư ngẩn ra.
"Sư, sư đệ, ngươi đừng khóc......"
Hắn không chịu được đứa trẻ đáng yêu này khóc đâu!
Bị mắng là hắn, bị đánh cũng là hắn, nam chính ngươi khóc cái gì?
Sở Ngư muốn khóc cùng y.
Tạ Hi vẫn mặt đầy nước mắt, đem đầu vùi vào ngực Sở Ngư. Không lâu sau, Sở Ngư liền cảm thấy trước ngực một mảnh ướt át.
Sở Ngư không nói gì, đột nhiên nhận ra.
...... Tuy về sau đứa trẻ này sẽ trở thành kiếm tiên trầm âm độc lệ, nhưng hiện tại, y mới mười ba tuổi. Ngày thường ra vẻ lạnh nhạt trưởng thành, rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử nhút nhát, vẫn sẽ vì ủy khuất mà khóc.
Nói đi nói lại, nam chính ngươi rốt cuộc chịu ủy khuất chỗ nào!
Sở Ngư bất đắc dĩ mà vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lưng Tạ Hi, thấp giọng dỗ: "Sư đệ đừng khóc, ai khiến ngươi chịu ủy khuất? Sư huynh đánh hắn cho ngươi."
Nói xong chính mình lại nhịn không được nổi lên một tầng da gà.
Nhưng tiểu tử này lại là thích nghe loại dỗ dành ôn tồn này, hai mắt đẫm lệ mơ hồ mà ngẩng đầu: "Ngươi."
Sở Ngư: "......"
Thu hồi lời vừa mới nói.
Gần đây y lại chịu ủy khuất sao!
Tạ Hi khóc một lát, rốt cuộc cũng ổn định được cảm xúc. Y nâng tay áo lau khô mặt, khuôn mặt nhỏ lại khôi phục thần sắc lãnh đạm.
Nhưng vì vừa khóc xong, gương mặt vẫn còn chút hồng hồng. Sở Ngư nhìn đến trong lòng ngứa ngáy, lại muốn véo má y.
Tạ Hi nói: "Đại sư huynh, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi đều phải trả lời thật lòng."
Sở Ngư yếu ớt giơ tay: "Sư đệ, ngươi xuống khỏi người ta trước đi......"
Tạ Hi: "Không."
Sở Ngư: "...... A, coi như ta chưa nói gì."
Phép ăn nói cao quý lãnh diễm thường ngày xem ra đã bỏ hắn mà đi rồi......
"Ngày ấy ở trong rừng ngươi ép ta ăn trái độc, có phải là muốn làm hại ta?"
"Không phải." Sở Ngư quả quyết đáp.
"Ngươi mang ta về tiểu viện, có phải vì sư tôn sắp trở về hay không?"
"...... Có một nửa." Sở Ngư đáp xong liền thấy sắc mặt Tạ Hi lạnh hơn. Trong lòng hắn ai một tiếng, vẫn không hiểu nam chính nửa đêm nửa hôm tới đây làm gì.
"Mấy tháng nay ngươi đối xử tốt với ta, có phải vì ta có thể tu luyện?"
"Không phải." Bởi vì ngươi là nam chính á......
"Hai lần trước, ngươi vì sao không né kiếm của ta?"
"...... Ta sợ ngươi bị thương."
Tạ Hi ngẩn ra, sắc mặt hoãn hoãn, "Ngươi ba tháng liên tục dùng linh lực ôn dưỡng thân thể cho ta, là vì cái gì?"
F*ck! Y như thế nào đã biết!
Sở Ngư kinh sợ. Thấy Tạ Hi sắc mặt khẩn thiết, nguyên văn câu "Ta chỉ luyện tập khống chế linh lực một chút thôi" liền nói không ra được. Trầm mặc một chút, hắn căng da đầu, nói: "Trong cơ thể ngươi có rất nhiều nội thương, sẽ cản trở việc tăng tiến tu vi, thậm chí còn có thể hại ngươi tẩu hỏa nhập ma. Ta bất quá chỉ là giúp ngươi tiêu trừ nội thương thôi."
Còn về phần những nội thương đó tại sao lại có, Sở Ngư thật sự không có mặt mũi nói ra, càng không dám nhìn sắc mặt Tạ Hi.
Nguyên chủ bạo hành trẻ em, đáng tội chết!
Hắn đợi một lúc lâu, câu hỏi tiếp theo lại không tới. Sở Ngư vừa nhấc mắt, liền đối mặt với Tạ Hi.
"Tại sao hôm nay không tới phòng ta?"
Sở Ngư bất đắc dĩ: "Nội thương trong người người đã khỏi hẳn."
Tạ Hi im lặng một lát, lẳng lặng nói: "Những lời ngươi mới nói, có thật sự là thật lòng không? Ngươi có dám thề với trời không?"
Sở Ngư thuận miệng liền nói: "Nếu vừa rồi ta có nửa câu không nói thật, Sở Ngư ta sẽ bị thiên lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây."
Tạ Hi chớp chớp mắt, nghiêm túc mà nhìn Sở Ngư, như là lần đầu tiên nhìn đến hắn.
Sau một lúc, Tạ Hi đột nhiên cười: "Đại sư huynh."
Sở Ngư hơi buồn ngủ: "Ừm?"
"Cứ như vậy được không, đừng trở về làm Đại sư huynh trước kia."
À, hồn phách của nguyên chủ cũng không biết bay đằng nào rồi.
Sở Ngư thuận miệng đáp ứng, hai tròng mắt nhịn không được khép lại, cơn buồn ngủ đánh úp tới. Hắn mơ hồ nghe được Tạ Hi nói gì đó, nhưng lại không nghe rõ, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tạ Hi nhìn chằm chằm gương mặt an tĩnh khi ngủ của hắn. Y biết Sở Ngư đã tiêu phí ba tháng giúp mình ôn dưỡng thân thể, biết hắn là quá mức mệt nhọc, cũng không tức giận.
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Tạ Hi híp híp mắt, có chút mệt mỏi. Đang muốn rời đi, xong lại suy nghĩ một chút, dứt khoát cởi áo ngoài, chui vào lòng Sở Ngư, kéo chăn đắp lên.
Cảm nhận được cỗ linh lực ôn hòa như có như không quấn quanh thân, Tạ Hi thở phào một hơi, nhắm mắt lại an tâm mà ngủ.
Quả nhiên, là linh lực của Đại sư huynh.
Ba tháng này, Tạ Hi đã quen với cỗ linh lực ôn hòa kia. Khi ở gần chủ nhân của nó, liền nhịn không được mà sinh ra ý muốn thân cận, an tâm lại thoải mái.
Y trước đây không ngủ được cũng là vì không có cỗ linh lực kia bên cạnh. Dù miễn cưỡng đi ngủ, trong lòng cũng không yên ổn.
Hiện tại ôm Sở Ngư, lòng y liền yên ổn.
***
Không có gì đáng sợ hơn việc sáng sớm thức dậy phát hiện nam chính ngủ chung một chỗ với mình.
Sở Ngư đại não phát ngốc, hai mắt đăm đăm nhìn vách tường. Hắn ngây người một lúc lâu, định kéo tay Tạ Hi khỏi eo mình. Kéo một hồi, Tạ Hi vẫn gắt gao bám chắc, bộ dáng đánh chết cũng không buông.
Mẹ nó! Đã xảy ra cái gì! Tối hôm qua không phải chỉ hỏi mấy vấn đề thôi sao! Tại sao ngủ một giấc dậy nam chính liền biến thành koala rồi!
Sở Ngư nội tâm rít gào, lại chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn phía trước, suy nghĩ lát nữa Tạ Hi tỉnh lại thì phải ứng phó như thế nào.
Xem bộ dáng này, Tạ Hi đã biết hắn không phải Sở Ngư trước kia, cũng biết những việc hắn đã làm cho y.
Cho nên y đây là oán khí tiêu tán, độ hảo cảm đi lên sao?
Ruốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Sở Ngư sờ đầu Tạ Hi, yên lặng gõ gõ hệ thống: "Lâu lắm rồi ngươi chẳng thông báo bình luận mới gì, chẳng lẽ lúc bọn ta đánh nhau không có ai bình luận gì sao? Điểm của ta thế nào rồi?"
007 hệ thống: "Hệ thống đang cập nhật phần mềm ~ trong lúc cập nhật mọi bình luận mới sẽ được tạm dừng ~ thỉnh ký chủ kiên nhẫn chờ đợi hệ thống hoàn thành cập nhật~"
Sở Ngư mê mang một chút: "Cập nhật?"
007 hệ thống: "Thực xin lỗi ~ ký chủ không có quyền được hỏi ~"
Rồi, ngươi vui là được.
Sở Ngư mặt vô biểu tình mà tắt hệ thống.
Cúi đầu vừa thấy lông mi Tạ Hi giật giật, y sắp tỉnh.
Sở Ngư chớp mắt suy nghĩ, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Tiểu gia hỏa kia tỉnh lại, ngáp một cái, hướng ngực Sở Ngư cọ cọ. Vừa tỉnh lại nên thanh âm y còn có chút nhu nhu oa oa: "Đại sư huynh......"
Sở Ngư thiếu chút nữa trả lời, tiếp tục giả bộ ngủ.
"Đại sư huynh."
Im lặng một lát, y lại kêu ": Đại sư huynh."
Nam chính ngươi là máy ghi âm à?
Sở Ngư bị ồn ào đành phải mở mắt ra, híp mắt nhìn Tạ Hi ôm mình không bỏ, nhẹ nhàng đẩy y: "Buông ra, còn ra thể thống gì không."
Tạ Hi hiện tại đã không còn sợ hắn, trong mắt y hiện lên ý cười, lại hướng trong lòng ngực hắn cọ cọ, không bỏ.
Sở Ngư trợn mắt trắng. Tạ Hi thế mà lại trở nên dính người như vậy, hắn có chút bất ngờ.
Bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, hắn ngay từ đầu đã đem nam chính coi như kiếm tiên trong tương mà đối đãi, lại không nghĩ tới, trẻ con dù sao cũng là trẻ con. So với người lớn, oán khí trong lòng chúng luôn dễ dàng tiêu tán hơn, lại càng dễ dàng thân cận với người đối xử tốt với chúng.
Trong nguyên tác, nếu không phải do nguyên chủ Sở Ngư điên cuồng tìm đường chết thì cũng sẽ không chết đến thảm như vậy......
Xem ra tương lai đi đường lớn mênh mông rộng mở của hắn đã quay trở lại!
Sở Ngư nghĩ đến việc ôm đùi vàng, tức khắc ánh mắt chuyển sang từ ái, sờ sờ Tạ Hi đầu: "Sư đệ......"
Tạ Hi cắt ngang, vội vàng nói: "Đại sư huynh, về sau ta có thể mỗi đêm đều ngủ cùng ngươi không?"
Chỉ sợ không ổn......
Nhìn nam chính vẻ mặt chờ mong đến cực điểm lại lo lắng bị cự tuyệt, hai mắt lã chã chực khóc, Sở Ngư trong lòng kêu rên một tiếng.
Chết tiệt, tào đáng yêu như vậy là phạm quy!
Nam chính ngươi phải là dựa vào vũ lực chinh sát tứ phương, không phải dựa bán manh cầu ôm một cái!
Trạch nam bị chọc vào điểm moe đến hai mắt tỏa sáng, vội vàng gật đầu.
Chỉ là cùng nhau ngủ thôi, đều là nam nhân, sợ cái gì?
Hắn không chút để ý mà nghĩ, lại không nhìn thấy Tạ Hi ánh mắt chớp động, khóe môi lộ ra nụ cười đắc ý.
Tạ Hi bị nhéo mặt, cứng đờ: "......"
"Sở Ngư!"
Tiếng rống giận truyền vào tai, Sở Ngư dựng thẳng người dậy, hai mắt đăm đăm. Hắn đã lâu không được ngủ sớm, càng khó hơn có một giấc ngủ ngon như thế này. Đột nhiên bị đánh thức, đầu óc vẫn còn hơi ngốc.
Tạ Hi đè xuống lửa giận trong lòng, "Sao đêm nay ngươi không tới?"
Sở Ngư vừa thấy Tạ Hi liền bừng tỉnh.
Nghe Tạ Hi nói, Sở Ngư hơi khó hiểu. Tiểu sư đệ bị làm sao thế này? Khuya khoắt ba ba mà chạy đến phòng hắn, mắng hắn không đi ôn dưỡng cho y?
Vốn dĩ trong lòng hắn còn đang mừng thầm vì Tạ Hi chưa nửa đêm nhảy cửa sổ vào cầm kiếm báo thù. Sở Ngư ngừng một lát, hắng giọng, thong dong nói: "...... Sư huynh nghĩ, ngươi tối nay hẳn là đã đắp chăn rồi......"
Trường kiếm bỗng dưng đâm tới. Sở Ngư ôm trong lòng bao nhiêu tâm tư, không sợ đắc tội Tạ Hi, vững vàng dùng hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm.
Hắn nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tạ Hi, ôn thanh nói: "Sư đệ, tiểu hài tử đi ngủ muộn là không cao được đâu. Ngoan, về đi ngủ."
Tạ Hi nghe vậy lửa giận càng lớn. Kiếm bị kẹp lấy liền dứt khoát quăng đi, nhón chân lao vào người Sở Ngư.
Không nghĩ tới nam chính sẽ dùng chiêu trẻ con như vậy, Sở Ngư luống cuống tay chân, chỉ kịp thời ném đi thanh kiếm rồi bị Tạ Hi đè lên.
"Bốp!" một tiếng, gáy hắn chuẩn xác đập vào gối sứ. Sở Ngư đau đến mức suýt rơi nước mắt, cắn môi nhịn đau, trong lòng nhủ thầm ngày mai phải đổi sang cái gối mềm hơn chút.
Tạ Hi ngồi trên người Sở Ngư, đấm lên ngực hắn.
Sở Ngư suýt phun ra một ngụm máu.
Trời đất, đêm nay tiểu tử này làm sao vậy?
Chẳng lẽ đã quyết định giết hắn?
Đm, cái hệ thống lừa gạt kia nói 10 năm sau mới giết mà!
Tạ Hi đợi đến nửa đêm, lòng tràn đầy ủy khuất. Nghĩ đến ba năm thống khổ kia, lại nhìn xuống sư huynh khoan dung ôn hòa dưới thân, đột nhiên rơi nước mắt.
Sở Ngư ngẩn ra.
"Sư, sư đệ, ngươi đừng khóc......"
Hắn không chịu được đứa trẻ đáng yêu này khóc đâu!
Bị mắng là hắn, bị đánh cũng là hắn, nam chính ngươi khóc cái gì?
Sở Ngư muốn khóc cùng y.
Tạ Hi vẫn mặt đầy nước mắt, đem đầu vùi vào ngực Sở Ngư. Không lâu sau, Sở Ngư liền cảm thấy trước ngực một mảnh ướt át.
Sở Ngư không nói gì, đột nhiên nhận ra.
...... Tuy về sau đứa trẻ này sẽ trở thành kiếm tiên trầm âm độc lệ, nhưng hiện tại, y mới mười ba tuổi. Ngày thường ra vẻ lạnh nhạt trưởng thành, rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử nhút nhát, vẫn sẽ vì ủy khuất mà khóc.
Nói đi nói lại, nam chính ngươi rốt cuộc chịu ủy khuất chỗ nào!
Sở Ngư bất đắc dĩ mà vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lưng Tạ Hi, thấp giọng dỗ: "Sư đệ đừng khóc, ai khiến ngươi chịu ủy khuất? Sư huynh đánh hắn cho ngươi."
Nói xong chính mình lại nhịn không được nổi lên một tầng da gà.
Nhưng tiểu tử này lại là thích nghe loại dỗ dành ôn tồn này, hai mắt đẫm lệ mơ hồ mà ngẩng đầu: "Ngươi."
Sở Ngư: "......"
Thu hồi lời vừa mới nói.
Gần đây y lại chịu ủy khuất sao!
Tạ Hi khóc một lát, rốt cuộc cũng ổn định được cảm xúc. Y nâng tay áo lau khô mặt, khuôn mặt nhỏ lại khôi phục thần sắc lãnh đạm.
Nhưng vì vừa khóc xong, gương mặt vẫn còn chút hồng hồng. Sở Ngư nhìn đến trong lòng ngứa ngáy, lại muốn véo má y.
Tạ Hi nói: "Đại sư huynh, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi đều phải trả lời thật lòng."
Sở Ngư yếu ớt giơ tay: "Sư đệ, ngươi xuống khỏi người ta trước đi......"
Tạ Hi: "Không."
Sở Ngư: "...... A, coi như ta chưa nói gì."
Phép ăn nói cao quý lãnh diễm thường ngày xem ra đã bỏ hắn mà đi rồi......
"Ngày ấy ở trong rừng ngươi ép ta ăn trái độc, có phải là muốn làm hại ta?"
"Không phải." Sở Ngư quả quyết đáp.
"Ngươi mang ta về tiểu viện, có phải vì sư tôn sắp trở về hay không?"
"...... Có một nửa." Sở Ngư đáp xong liền thấy sắc mặt Tạ Hi lạnh hơn. Trong lòng hắn ai một tiếng, vẫn không hiểu nam chính nửa đêm nửa hôm tới đây làm gì.
"Mấy tháng nay ngươi đối xử tốt với ta, có phải vì ta có thể tu luyện?"
"Không phải." Bởi vì ngươi là nam chính á......
"Hai lần trước, ngươi vì sao không né kiếm của ta?"
"...... Ta sợ ngươi bị thương."
Tạ Hi ngẩn ra, sắc mặt hoãn hoãn, "Ngươi ba tháng liên tục dùng linh lực ôn dưỡng thân thể cho ta, là vì cái gì?"
F*ck! Y như thế nào đã biết!
Sở Ngư kinh sợ. Thấy Tạ Hi sắc mặt khẩn thiết, nguyên văn câu "Ta chỉ luyện tập khống chế linh lực một chút thôi" liền nói không ra được. Trầm mặc một chút, hắn căng da đầu, nói: "Trong cơ thể ngươi có rất nhiều nội thương, sẽ cản trở việc tăng tiến tu vi, thậm chí còn có thể hại ngươi tẩu hỏa nhập ma. Ta bất quá chỉ là giúp ngươi tiêu trừ nội thương thôi."
Còn về phần những nội thương đó tại sao lại có, Sở Ngư thật sự không có mặt mũi nói ra, càng không dám nhìn sắc mặt Tạ Hi.
Nguyên chủ bạo hành trẻ em, đáng tội chết!
Hắn đợi một lúc lâu, câu hỏi tiếp theo lại không tới. Sở Ngư vừa nhấc mắt, liền đối mặt với Tạ Hi.
"Tại sao hôm nay không tới phòng ta?"
Sở Ngư bất đắc dĩ: "Nội thương trong người người đã khỏi hẳn."
Tạ Hi im lặng một lát, lẳng lặng nói: "Những lời ngươi mới nói, có thật sự là thật lòng không? Ngươi có dám thề với trời không?"
Sở Ngư thuận miệng liền nói: "Nếu vừa rồi ta có nửa câu không nói thật, Sở Ngư ta sẽ bị thiên lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây."
Tạ Hi chớp chớp mắt, nghiêm túc mà nhìn Sở Ngư, như là lần đầu tiên nhìn đến hắn.
Sau một lúc, Tạ Hi đột nhiên cười: "Đại sư huynh."
Sở Ngư hơi buồn ngủ: "Ừm?"
"Cứ như vậy được không, đừng trở về làm Đại sư huynh trước kia."
À, hồn phách của nguyên chủ cũng không biết bay đằng nào rồi.
Sở Ngư thuận miệng đáp ứng, hai tròng mắt nhịn không được khép lại, cơn buồn ngủ đánh úp tới. Hắn mơ hồ nghe được Tạ Hi nói gì đó, nhưng lại không nghe rõ, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tạ Hi nhìn chằm chằm gương mặt an tĩnh khi ngủ của hắn. Y biết Sở Ngư đã tiêu phí ba tháng giúp mình ôn dưỡng thân thể, biết hắn là quá mức mệt nhọc, cũng không tức giận.
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Tạ Hi híp híp mắt, có chút mệt mỏi. Đang muốn rời đi, xong lại suy nghĩ một chút, dứt khoát cởi áo ngoài, chui vào lòng Sở Ngư, kéo chăn đắp lên.
Cảm nhận được cỗ linh lực ôn hòa như có như không quấn quanh thân, Tạ Hi thở phào một hơi, nhắm mắt lại an tâm mà ngủ.
Quả nhiên, là linh lực của Đại sư huynh.
Ba tháng này, Tạ Hi đã quen với cỗ linh lực ôn hòa kia. Khi ở gần chủ nhân của nó, liền nhịn không được mà sinh ra ý muốn thân cận, an tâm lại thoải mái.
Y trước đây không ngủ được cũng là vì không có cỗ linh lực kia bên cạnh. Dù miễn cưỡng đi ngủ, trong lòng cũng không yên ổn.
Hiện tại ôm Sở Ngư, lòng y liền yên ổn.
***
Không có gì đáng sợ hơn việc sáng sớm thức dậy phát hiện nam chính ngủ chung một chỗ với mình.
Sở Ngư đại não phát ngốc, hai mắt đăm đăm nhìn vách tường. Hắn ngây người một lúc lâu, định kéo tay Tạ Hi khỏi eo mình. Kéo một hồi, Tạ Hi vẫn gắt gao bám chắc, bộ dáng đánh chết cũng không buông.
Mẹ nó! Đã xảy ra cái gì! Tối hôm qua không phải chỉ hỏi mấy vấn đề thôi sao! Tại sao ngủ một giấc dậy nam chính liền biến thành koala rồi!
Sở Ngư nội tâm rít gào, lại chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn phía trước, suy nghĩ lát nữa Tạ Hi tỉnh lại thì phải ứng phó như thế nào.
Xem bộ dáng này, Tạ Hi đã biết hắn không phải Sở Ngư trước kia, cũng biết những việc hắn đã làm cho y.
Cho nên y đây là oán khí tiêu tán, độ hảo cảm đi lên sao?
Ruốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Sở Ngư sờ đầu Tạ Hi, yên lặng gõ gõ hệ thống: "Lâu lắm rồi ngươi chẳng thông báo bình luận mới gì, chẳng lẽ lúc bọn ta đánh nhau không có ai bình luận gì sao? Điểm của ta thế nào rồi?"
007 hệ thống: "Hệ thống đang cập nhật phần mềm ~ trong lúc cập nhật mọi bình luận mới sẽ được tạm dừng ~ thỉnh ký chủ kiên nhẫn chờ đợi hệ thống hoàn thành cập nhật~"
Sở Ngư mê mang một chút: "Cập nhật?"
007 hệ thống: "Thực xin lỗi ~ ký chủ không có quyền được hỏi ~"
Rồi, ngươi vui là được.
Sở Ngư mặt vô biểu tình mà tắt hệ thống.
Cúi đầu vừa thấy lông mi Tạ Hi giật giật, y sắp tỉnh.
Sở Ngư chớp mắt suy nghĩ, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Tiểu gia hỏa kia tỉnh lại, ngáp một cái, hướng ngực Sở Ngư cọ cọ. Vừa tỉnh lại nên thanh âm y còn có chút nhu nhu oa oa: "Đại sư huynh......"
Sở Ngư thiếu chút nữa trả lời, tiếp tục giả bộ ngủ.
"Đại sư huynh."
Im lặng một lát, y lại kêu ": Đại sư huynh."
Nam chính ngươi là máy ghi âm à?
Sở Ngư bị ồn ào đành phải mở mắt ra, híp mắt nhìn Tạ Hi ôm mình không bỏ, nhẹ nhàng đẩy y: "Buông ra, còn ra thể thống gì không."
Tạ Hi hiện tại đã không còn sợ hắn, trong mắt y hiện lên ý cười, lại hướng trong lòng ngực hắn cọ cọ, không bỏ.
Sở Ngư trợn mắt trắng. Tạ Hi thế mà lại trở nên dính người như vậy, hắn có chút bất ngờ.
Bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, hắn ngay từ đầu đã đem nam chính coi như kiếm tiên trong tương mà đối đãi, lại không nghĩ tới, trẻ con dù sao cũng là trẻ con. So với người lớn, oán khí trong lòng chúng luôn dễ dàng tiêu tán hơn, lại càng dễ dàng thân cận với người đối xử tốt với chúng.
Trong nguyên tác, nếu không phải do nguyên chủ Sở Ngư điên cuồng tìm đường chết thì cũng sẽ không chết đến thảm như vậy......
Xem ra tương lai đi đường lớn mênh mông rộng mở của hắn đã quay trở lại!
Sở Ngư nghĩ đến việc ôm đùi vàng, tức khắc ánh mắt chuyển sang từ ái, sờ sờ Tạ Hi đầu: "Sư đệ......"
Tạ Hi cắt ngang, vội vàng nói: "Đại sư huynh, về sau ta có thể mỗi đêm đều ngủ cùng ngươi không?"
Chỉ sợ không ổn......
Nhìn nam chính vẻ mặt chờ mong đến cực điểm lại lo lắng bị cự tuyệt, hai mắt lã chã chực khóc, Sở Ngư trong lòng kêu rên một tiếng.
Chết tiệt, tào đáng yêu như vậy là phạm quy!
Nam chính ngươi phải là dựa vào vũ lực chinh sát tứ phương, không phải dựa bán manh cầu ôm một cái!
Trạch nam bị chọc vào điểm moe đến hai mắt tỏa sáng, vội vàng gật đầu.
Chỉ là cùng nhau ngủ thôi, đều là nam nhân, sợ cái gì?
Hắn không chút để ý mà nghĩ, lại không nhìn thấy Tạ Hi ánh mắt chớp động, khóe môi lộ ra nụ cười đắc ý.