Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Mạn sợ hết hồn, miệng vẫn đang ngậm dương vậy cứng rắn, khoé miệng chảh nước miếng. Cô sợ đến nỗi lập tức buông ra. Một lát sau, thấy anh không cử động nữa, cô lại dùng hai tay xoa miết dương vật nóng rực. Dương vật to dài và túi trứng đã hoàn toàn hiện thành dáng. Cô cắn môi, đầu càng lúc càng cúi thấp, chóp mũi chạm vào dương vật đang sưng lên của anh, khẽ khàng ma sát…

Quần lót của Nhan Chí Cương bị dương vật đội căng lên, bên trên dính chút nước.

Người đẹp cổ điển nhu thuận là thật.

Cô gái dâm đãng cũng là thật.

Cô rút khăn tay, lau dọn giúp anh, rồi mặc áo vest lại, cúi người nói bên tai anh: “Thầy Nhan… Thầy ngon miệng thật đấy…. Ngủ ngon.”

Cô ôm tâm trạng thoả mãn ra về.

***

Sáng sớm.

Nhan Chí Cương mở mắt ngồi dậy, cảm giác vẫn còn hơi men. Tay anh xoa huyệt thái dương, muốn giảm cảm giác đau đầu. Vừa nhấc tay lên, anh đã ngửi thấy mùi nồng đậm lạ lẫm trên đầu ngón tay. Anh cau mày, đưa tay đến trước mũi ngửi, thì thào: “Mùi gì vậy?”

Anh cúi đầu nhìn dương vật vẫn còn đang cứng ngắc của mình. Hình như…. Tối qua nó bị thứ gì ẩm ướt cọ xát thì phải?

***

Đại học Châu Kiệt.

Tô Mạn đứng trước phòng nghỉ của Nhan Chí Cương, tay xách túi đồ ăn sáng nóng hổi gõ cửa.



“Mời vào.”

Nhan Chí Cương ngẩng đầu liền trông thấy gương mặt trắng nõn xinh đẹp đang nở nụ cười của Tô Mạn. Cô quơ túi bóng trong tay, dịu dàng nói: “Thầy Nhan, em mua đồ ăn sáng cho thầy này, bánh bao hấp và cháo nấm hương. Thầy tranh thủ ăn lúc còn nóng đi…”

Nhan Chí Cương nhướn mày, trả lời cô: “Ừm… Bạn học Tô… Cái này mua cho tôi à?”

“Vâng… Thầy đừng để bụng đói.” Cô vừa cười vừa nói, đôi mắt hấp háy như có muôn vàn vì sao.

“Bạn học Tô… Đừng tốn kém như thế… Tôi không có thói quen ăn sáng, em mang về ăn đi.”

“Sao lại không ăn sáng được? Sẽ đói đó… Hay là thầy Nhan muốn em mang bữa sáng vào văn phòng ăn cùng thầy?”

Cứ thế, những ngày tiếp đó, Tô Mạn kiên trì mang bữa sáng cho anh. Khoảnh khắc đóng cửa lại, cô lại liếc nhìn anh, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sáng như ngọc.

Sáng nay cô mua mì tương vừng. Nhan Chí Cương gắp một miếng cho vào miệng, nhai một lúc lại bỗng nhiên cảm thấy mì trong miệng có độ ấm nóng, trượt xuống cổ, như có chút gì đó nhu hòa chảy vào tim.

Nhan Chí Cương vừa ăn vừa nghĩ, trên đời này đã từng có ai ngoài người thân quan tâm, để ý anh vậy chưa?

Anh nhìn Tô Mạn với đôi mắt sáng ngời đang muốn len lỏi vào thế giới quạnh quẽ quái gở của anh qua khe hở.

Rốt cuộc có phải cô muốn… phá vỡ tường lũy không cho ai xâm nhập mà anh vất vả lắm mới xây nên không?

Đột nhiên, anh ngước lên nhìn theo bóng Tô Mạn, nói với cô ngay trước khi cô chuẩn bị ra khỏi phòng: “Bạn học Tô, ngày mai đến lượt tôi mời em ăn sáng.”

Tô Mạn đưa lưng về phía anh, khoé môi nở nụ cười chiến thắng ngọt ngào. Cô cắn môi, cười đến là xinh đẹp: “Thầy Nhan, hay là không cần bữa sáng đâu… Có thể đổi cái khác được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK