“Nàng hài lòng rồi.”
Thẩm Thanh Nhiên đem tờ giấy kia đập ở trên bàn trước mặt ta.
Hai mắt hắn đỏ bừng, vẻ mặt kiên nhẫn, "A Nhu, nhờ nàng ban tặng, mà chúng ta vẫn đi tới bước này.”
Lý Thư Uyển đi theo phía sau hắn, đắc ý nhướng mày.
Nàng ta khiêu khích ta trong tư thế của kẻ chiến thắng.
Thẩm Thanh Nhiên không những đưa nàng ta qua cửa Thẩm phủ, còn đáp ứng để nàng ta làm chính thê, dù cho ta có lấy hưu phu ra bức ép, về nhà mẹ đẻ thị uy, nhưng Thẩm Thanh Nhiên sau khi chật vật do dự, vẫn lựa chọn nàng ta. (thề chỗ này tui thấy nữ9 hết cứu nổi. Đang thấy từ đầu đến giờ khôn ra tí thì giờ lại ngu)
Theo quan điểm của nàng ta, ta hoàn toàn là kẻ thua cuộc.
Đáng tiếc, nàng ta vui mừng quá sớm.
Nàng ta nghĩ ta đã thật sự bị đánh bại.
Nhưng sự trả thù của ta bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Ta cười nhạo, cầm tờ giấy hưu phu lên, cẩn thận kiểm tra, xác nhận là đúng, đưa cho Lưu Hương: "Lưu Hương, cất kỹ.”
Lưu Hương thở dài một tiếng, mỉm cười nhận lấy.
“Thẩm phu nhân, chúc mừng. "Ta thản nhiên cười.
Lý Thư Uyển cong môi: "Tỷ tỷ, muội muội chiếm chỉ là một cái danh phận thôi, trái tim của Thanh Nhiên, vẫn ở chỗ tỷ tỷ."
“Từ giờ trở đi, tỷ muội chúng ta đã coi như là người một nhà.”
Nàng ta còn ngu ngốc cho rằng ta hưu Thẩm Thanh Nhiên rồi, sẽ quay đầu dù làm thiếp cũng muốn ở bên cạnh hắn.
“A Nhu." Thẩm Thanh Nhiên u sầu nhìn ta cười, "Không xứng đáng.”
Ta cười yếu ớt lắc đầu, "Lần này, chàng không cần phải lo lắng lời đồn sẽ gây ảnh hưởng đến con đường làm quan của chàng.”
"Ta hiểu, Lý Thư Uyển đã cứu chàng, chàng phải báo ân, cho nên dù chàng không muốn ta làm thiếp, ta cũng không thể không làm thiếp.”
“Ta là người vợ kết tóc se duyên cùng chàng. Thẩm Thanh Nhiên, ân tình này, ta không giúp chàng báo, ai giúp chàng báo đây?"
Ta thở dài mệt mỏi.
Hắn đưa tay qua, muốn bắt tay ta.
Ta nhẹ nhàng tránh đi, lãnh đạm nói: "Thẩm Thanh Nhiên, từ nay về sau, mọi chuyện giữa chúng ta chấm dứt rồi.”
Hắn ngẩn người, vẻ mặt bối rối, giống như bị thái độ hờ hững của ta làm tổn thương, "A Nhu...”
Vu vậy, cho dù ta vạch trần hết thảy, hắn vẫn kiên định muốn ta làm thiếp.
Nguyên bản ta còn ảo tưởng, có lẽ kiếp trước là ta quá nhu nhược, không biết đứng lên mà chỉ biết khắp nơi nhẫn nhịn, Thẩm Thanh Nhiên cũng không còn cách nào khác đành phải chấp nhận.
Nhưng bây giờ ta đã thử tất cả mọi cách, việc gì cần làm ta cũng làm rồi.
Hắn vẫn dứt khoát muốn một mình ta gánh vác hết thảy.
“Đừng nói như vậy. "Thẩm Thanh Nhiên vẻ mặt đau khổ cầu xin "A Nhu, ta đã hứa với nàng, đây chỉ là một cái danh hữu vô thực, chính thê trong lòng ta, từ đầu đến cuối cũng chỉ có thể là một mình nàng!"
Ta im lặng, nhìn hắn đầy xa cách.
Thiếu niên từng làm cho tim ta rung động, đã không còn nữa.
Lý Thư Uyển cảnh giác trừng mắt nhìn ta, đưa tay muốn kéo cánh tay hắn, lại bị hắn hất ra.
Sắc mặt nàng ta cứng đờ.
“Tỷ tỷ, sao tỷ có thểnói những câu khiến Thanh Nhiên cảm thấy áy náy.”
Thẩm Thanh Nhiên có lẽ đã nhận ra quyết tâm của ta, hắn hoảng sợ: "Được rồi, Thư Uyển, nàng bớt nói hai câu đi.”
“A Nhu đã rút lui rồi, nàng còn muốn thế nào nữa?”
Hắn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng mỉm cười, "A Nhu, mấy ngày nay không quan tâm đến nàng, là ta không đúng.”
"Lần trước nàng nói muốn đi chùa ở ngoại thành đểdâng hương, ngắm hoa, vừa vặn mấy ngày nay rảnh rỗi, ta với nàng cùng đi thôi!"
“Nàng nhắc đi nhắc lại rất kâu rồi. Nếu không đi, hoa sẽ tàn.”
Hắn chân thành nhìn ta, lời nói dịu dàng, "A Nhu...”
Thâm tình đến muộn, so với cỏ còn tệhơn.
Hắn chân trước mang đến tin tức sẽ cưới nàng ta làm chính thê, chân sau lại hứa hẹn ta cùng ta đi du lịch.
Hắn vừa cho ta một cái tát, lại muốn có một buổi hẹn họ ngọt ngào với ta, hai bàn tay đều muốn động.
Ta đã định từ chối.
Nhưng vẫn còn một vở kịch hay quan trọng nhất mà ta chưa xem.
“Được.” Ta cất cao giọng nói, "Bắt đầu từ ngày mai, nếu chàng có thể đứng ở bên ngoài phòng ta một canh giờ (2 tiếng), từ lúc mặt trời lặn, đứng đủ ba ngày, ta sẽ bỏ qua việc này, vĩnh viễn không nhắc lại.”
Thẩm Thanh Nhiên ánh mắt sáng ngời, không chút do dự gật đầu, "A Nhu, chỉ cần nàng đừng giận ta, bảo ta làm gì cũng được.”
Lý Thư Uyển thấy Thẩm Thanh Nhiên muốn bù đắp cho ta, vội vàng cắt ngang, "Thanh Nhiên...... Không phải chàng đã đồng ý, ba ngày sau sẽ đi cùng đi gặp đại phu sao?”
“Thanh Nhiên, đầu ta đau quá......”
“Ta khó chịu quá, Thanh Nhiên, có phải ta sắp chết rồi không...”
Thẩm Thanh Nhiên hiếm khi đen mặt với Lý Thư Uyển, "Ta thấy nàng rất tốt, bây giờ nàng là Thẩm phu nhân, nhưng A Nhu thì sao? Nàng ấy chẳng là gì cả!”
“Lý Thư Uyên, nàng có thể lý trí hơn được không? Ta vì nàng mà đã phải chịu biết bao nhiêu lời đồn đãi nhảm nhí, nàng muốn cái gì ta đều cung cấp cho nàng. Bây giờ, ta muốn ở bên cạnh A Nhu, dù chỉ một ngày, chẳng lẽ cũng không được sao?"
Sắc mặt Lý Thư Uyển nháy mắt tái nhợt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Ta nhìn Thẩm Thanh Nhiên chắn trước người ta, nhếch môi, mỉm cười.
Lý Thư Uyển nhìn hắn, rồi lại nhìn ta.
Nàng ta rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng, thu nước mắt, "Thanh Nhiên, là ta quá kích động. Không sao đâu, chàng cứ ở bên cạnh bồi tỷ tỷ cho tốt, đây là việc nên làm.”
“Ta vừa rồi có chút mê sảng. Tỷ tỷ, muội xin lỗi.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Nhiên dịu xuống.
Coi như nàng ta phản ứng nhanh.
“Được rồi, Lưu Hương, tiễn khách, ta mệt mỏi." Ta khoát tay, nhìn Lý Thư Uyển, ý vị thâm trường nói:
“Phải đứng đủ ba ngày, đừng quên.”
Thân thể Lý Thư Uyển cứng đờ.
Ta khiêu khích quay lại nhìn nàng ta.
Thẩm Thanh Nhiên cho rằng ta còn có thể lưu lại,vô cùng vui mừng mà rời đi.
Lý Thư Uyển gắt gao cắn môi dưới, con ngươi thâm độc nhìn chằm chằm ta, "Tân Nhu, ngươi sẽ không cho rằng, chỉ với một chút chiêu trò như vậy có thể khiến Thẩm Thanh Nhiên quay đầu lại!
Ta không thèm để ý, "Ồ? Nếu không thì sao?”
“Ha ha.” Nàng ta cười nhẹ hai tiếng, "Ngươi căn bản không phải đối thủ của ta, ta có thể làm cho hắn buông tay ngươi một lần, thì cũng khiến hắn ta từ bỏ người lần hai, và vô số lần."
“Tân Nhu, ta sẽ để ngươi thua tâm phục khẩu phục.”
Nàng ta hất cằm, không chút sợ hãi, đáy mắt lóe lên tia sáng, "Ngươi cho rằng hắn ta thật sự yêu ngươi như vậy sao?”
"Thẩm Thanh Nhiên không chỉ một lần nói với ta, hắn chán ghét ngươi, hắn ghét cha ngươi làm khó hắn, hắn chán ghét gia thế ngươi luôn cao hơn hắn một đầu, chán ghét dáng vẻ nghiêm trang của ngươi, hắn thậm chí còn không thích bộ dáng không phải hắn thì không yêu của ngươi.”
Lý Thư Uyển tặc lươi nói, "Hắn vừa cười vừa nói hắn hoài nghi, nếu như hắn nói muốn ngươi đi chết, ngươi liền trực tiếp nhảy khỏi tường thành."
“Ngươi quá không mới mẻ.”
Nàng ta kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống ta, "Chờ đi! Tân Nhu, hắn ta không thể nào vì ngươi mà đứng trọn ba ngày.”
“Tân Nhu, ngươi chỉ có thể một lần nữa lại bại dưới tay ta.”
Nàng ta nói xong, hài lòng nhìn vẻ mặt không nói lên lời của ta, thản nhiên rời đi.
Chờ nàng ta rời đi, cuối cùng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thư Uyển, muốn dùng con át chủ bài của nàng ta.
Con át chủ bài đó, đã sớm bị ta xé nát từ lâu rồi.
Thẩm Thanh Nhiên đem tờ giấy kia đập ở trên bàn trước mặt ta.
Hai mắt hắn đỏ bừng, vẻ mặt kiên nhẫn, "A Nhu, nhờ nàng ban tặng, mà chúng ta vẫn đi tới bước này.”
Lý Thư Uyển đi theo phía sau hắn, đắc ý nhướng mày.
Nàng ta khiêu khích ta trong tư thế của kẻ chiến thắng.
Thẩm Thanh Nhiên không những đưa nàng ta qua cửa Thẩm phủ, còn đáp ứng để nàng ta làm chính thê, dù cho ta có lấy hưu phu ra bức ép, về nhà mẹ đẻ thị uy, nhưng Thẩm Thanh Nhiên sau khi chật vật do dự, vẫn lựa chọn nàng ta. (thề chỗ này tui thấy nữ9 hết cứu nổi. Đang thấy từ đầu đến giờ khôn ra tí thì giờ lại ngu)
Theo quan điểm của nàng ta, ta hoàn toàn là kẻ thua cuộc.
Đáng tiếc, nàng ta vui mừng quá sớm.
Nàng ta nghĩ ta đã thật sự bị đánh bại.
Nhưng sự trả thù của ta bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Ta cười nhạo, cầm tờ giấy hưu phu lên, cẩn thận kiểm tra, xác nhận là đúng, đưa cho Lưu Hương: "Lưu Hương, cất kỹ.”
Lưu Hương thở dài một tiếng, mỉm cười nhận lấy.
“Thẩm phu nhân, chúc mừng. "Ta thản nhiên cười.
Lý Thư Uyển cong môi: "Tỷ tỷ, muội muội chiếm chỉ là một cái danh phận thôi, trái tim của Thanh Nhiên, vẫn ở chỗ tỷ tỷ."
“Từ giờ trở đi, tỷ muội chúng ta đã coi như là người một nhà.”
Nàng ta còn ngu ngốc cho rằng ta hưu Thẩm Thanh Nhiên rồi, sẽ quay đầu dù làm thiếp cũng muốn ở bên cạnh hắn.
“A Nhu." Thẩm Thanh Nhiên u sầu nhìn ta cười, "Không xứng đáng.”
Ta cười yếu ớt lắc đầu, "Lần này, chàng không cần phải lo lắng lời đồn sẽ gây ảnh hưởng đến con đường làm quan của chàng.”
"Ta hiểu, Lý Thư Uyển đã cứu chàng, chàng phải báo ân, cho nên dù chàng không muốn ta làm thiếp, ta cũng không thể không làm thiếp.”
“Ta là người vợ kết tóc se duyên cùng chàng. Thẩm Thanh Nhiên, ân tình này, ta không giúp chàng báo, ai giúp chàng báo đây?"
Ta thở dài mệt mỏi.
Hắn đưa tay qua, muốn bắt tay ta.
Ta nhẹ nhàng tránh đi, lãnh đạm nói: "Thẩm Thanh Nhiên, từ nay về sau, mọi chuyện giữa chúng ta chấm dứt rồi.”
Hắn ngẩn người, vẻ mặt bối rối, giống như bị thái độ hờ hững của ta làm tổn thương, "A Nhu...”
Vu vậy, cho dù ta vạch trần hết thảy, hắn vẫn kiên định muốn ta làm thiếp.
Nguyên bản ta còn ảo tưởng, có lẽ kiếp trước là ta quá nhu nhược, không biết đứng lên mà chỉ biết khắp nơi nhẫn nhịn, Thẩm Thanh Nhiên cũng không còn cách nào khác đành phải chấp nhận.
Nhưng bây giờ ta đã thử tất cả mọi cách, việc gì cần làm ta cũng làm rồi.
Hắn vẫn dứt khoát muốn một mình ta gánh vác hết thảy.
“Đừng nói như vậy. "Thẩm Thanh Nhiên vẻ mặt đau khổ cầu xin "A Nhu, ta đã hứa với nàng, đây chỉ là một cái danh hữu vô thực, chính thê trong lòng ta, từ đầu đến cuối cũng chỉ có thể là một mình nàng!"
Ta im lặng, nhìn hắn đầy xa cách.
Thiếu niên từng làm cho tim ta rung động, đã không còn nữa.
Lý Thư Uyển cảnh giác trừng mắt nhìn ta, đưa tay muốn kéo cánh tay hắn, lại bị hắn hất ra.
Sắc mặt nàng ta cứng đờ.
“Tỷ tỷ, sao tỷ có thểnói những câu khiến Thanh Nhiên cảm thấy áy náy.”
Thẩm Thanh Nhiên có lẽ đã nhận ra quyết tâm của ta, hắn hoảng sợ: "Được rồi, Thư Uyển, nàng bớt nói hai câu đi.”
“A Nhu đã rút lui rồi, nàng còn muốn thế nào nữa?”
Hắn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng mỉm cười, "A Nhu, mấy ngày nay không quan tâm đến nàng, là ta không đúng.”
"Lần trước nàng nói muốn đi chùa ở ngoại thành đểdâng hương, ngắm hoa, vừa vặn mấy ngày nay rảnh rỗi, ta với nàng cùng đi thôi!"
“Nàng nhắc đi nhắc lại rất kâu rồi. Nếu không đi, hoa sẽ tàn.”
Hắn chân thành nhìn ta, lời nói dịu dàng, "A Nhu...”
Thâm tình đến muộn, so với cỏ còn tệhơn.
Hắn chân trước mang đến tin tức sẽ cưới nàng ta làm chính thê, chân sau lại hứa hẹn ta cùng ta đi du lịch.
Hắn vừa cho ta một cái tát, lại muốn có một buổi hẹn họ ngọt ngào với ta, hai bàn tay đều muốn động.
Ta đã định từ chối.
Nhưng vẫn còn một vở kịch hay quan trọng nhất mà ta chưa xem.
“Được.” Ta cất cao giọng nói, "Bắt đầu từ ngày mai, nếu chàng có thể đứng ở bên ngoài phòng ta một canh giờ (2 tiếng), từ lúc mặt trời lặn, đứng đủ ba ngày, ta sẽ bỏ qua việc này, vĩnh viễn không nhắc lại.”
Thẩm Thanh Nhiên ánh mắt sáng ngời, không chút do dự gật đầu, "A Nhu, chỉ cần nàng đừng giận ta, bảo ta làm gì cũng được.”
Lý Thư Uyển thấy Thẩm Thanh Nhiên muốn bù đắp cho ta, vội vàng cắt ngang, "Thanh Nhiên...... Không phải chàng đã đồng ý, ba ngày sau sẽ đi cùng đi gặp đại phu sao?”
“Thanh Nhiên, đầu ta đau quá......”
“Ta khó chịu quá, Thanh Nhiên, có phải ta sắp chết rồi không...”
Thẩm Thanh Nhiên hiếm khi đen mặt với Lý Thư Uyển, "Ta thấy nàng rất tốt, bây giờ nàng là Thẩm phu nhân, nhưng A Nhu thì sao? Nàng ấy chẳng là gì cả!”
“Lý Thư Uyên, nàng có thể lý trí hơn được không? Ta vì nàng mà đã phải chịu biết bao nhiêu lời đồn đãi nhảm nhí, nàng muốn cái gì ta đều cung cấp cho nàng. Bây giờ, ta muốn ở bên cạnh A Nhu, dù chỉ một ngày, chẳng lẽ cũng không được sao?"
Sắc mặt Lý Thư Uyển nháy mắt tái nhợt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Ta nhìn Thẩm Thanh Nhiên chắn trước người ta, nhếch môi, mỉm cười.
Lý Thư Uyển nhìn hắn, rồi lại nhìn ta.
Nàng ta rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng, thu nước mắt, "Thanh Nhiên, là ta quá kích động. Không sao đâu, chàng cứ ở bên cạnh bồi tỷ tỷ cho tốt, đây là việc nên làm.”
“Ta vừa rồi có chút mê sảng. Tỷ tỷ, muội xin lỗi.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Nhiên dịu xuống.
Coi như nàng ta phản ứng nhanh.
“Được rồi, Lưu Hương, tiễn khách, ta mệt mỏi." Ta khoát tay, nhìn Lý Thư Uyển, ý vị thâm trường nói:
“Phải đứng đủ ba ngày, đừng quên.”
Thân thể Lý Thư Uyển cứng đờ.
Ta khiêu khích quay lại nhìn nàng ta.
Thẩm Thanh Nhiên cho rằng ta còn có thể lưu lại,vô cùng vui mừng mà rời đi.
Lý Thư Uyển gắt gao cắn môi dưới, con ngươi thâm độc nhìn chằm chằm ta, "Tân Nhu, ngươi sẽ không cho rằng, chỉ với một chút chiêu trò như vậy có thể khiến Thẩm Thanh Nhiên quay đầu lại!
Ta không thèm để ý, "Ồ? Nếu không thì sao?”
“Ha ha.” Nàng ta cười nhẹ hai tiếng, "Ngươi căn bản không phải đối thủ của ta, ta có thể làm cho hắn buông tay ngươi một lần, thì cũng khiến hắn ta từ bỏ người lần hai, và vô số lần."
“Tân Nhu, ta sẽ để ngươi thua tâm phục khẩu phục.”
Nàng ta hất cằm, không chút sợ hãi, đáy mắt lóe lên tia sáng, "Ngươi cho rằng hắn ta thật sự yêu ngươi như vậy sao?”
"Thẩm Thanh Nhiên không chỉ một lần nói với ta, hắn chán ghét ngươi, hắn ghét cha ngươi làm khó hắn, hắn chán ghét gia thế ngươi luôn cao hơn hắn một đầu, chán ghét dáng vẻ nghiêm trang của ngươi, hắn thậm chí còn không thích bộ dáng không phải hắn thì không yêu của ngươi.”
Lý Thư Uyển tặc lươi nói, "Hắn vừa cười vừa nói hắn hoài nghi, nếu như hắn nói muốn ngươi đi chết, ngươi liền trực tiếp nhảy khỏi tường thành."
“Ngươi quá không mới mẻ.”
Nàng ta kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống ta, "Chờ đi! Tân Nhu, hắn ta không thể nào vì ngươi mà đứng trọn ba ngày.”
“Tân Nhu, ngươi chỉ có thể một lần nữa lại bại dưới tay ta.”
Nàng ta nói xong, hài lòng nhìn vẻ mặt không nói lên lời của ta, thản nhiên rời đi.
Chờ nàng ta rời đi, cuối cùng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thư Uyển, muốn dùng con át chủ bài của nàng ta.
Con át chủ bài đó, đã sớm bị ta xé nát từ lâu rồi.