Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu đã ở trong hậu cung, thì hắn bắt buộc phải thích ứng với thân phận này, hơn nữa muốn ở thời điểm quan trọng có thể đưa ra quyết định chính xác nhất, hắn nhất định phải biết rõ ràng hoàn cảnh nơi đây.

Mà thân là hoàng đế, chủ nhân của toàn bộ hoàng thành Nghiêu Quốc, Hoàn Ý tất nhiên là đối tượng mà thu Thu Minh Thù cần phải tìm hiểu nhất.

Thu Minh Thù đã dành nhiều ngày để thu thập các tài liệu khác nhau, điều này chắc chắn có tác dụng.

Tuy nhiên, dù hắn đã thuộc làu tư liệu về hoàng đế, Thu Minh Thù vẫn không có cách nào lý giải, tại sao Hoàn Ý đột nhiên đưa tới cung của hắn nhiều quần áo như vậy?

Nếu không sai, hắn cùng vị này hoàng đế hẳn là chưa từng gặp mặt.

Theo hắn biết, phi tử hậu cung Nghiêu quốc đông đúc một cách đáng sợ, Hoàn Ý dù có tự do đến đâu, thì khi vào cung cũng không có khả năng gặp mặt từng phi tần, có không ít phi tử mà y căn bản không biết mặt, mà nguyên chủ Thu Minh Thù khi tiến vào hậu cung, cũng chưa từng gặp mặt Hoàn Ý.

Đối với phi tử chưa từng gặp mặt, Hoàn Ý lại phái người tặng lễ vật, vị bệ hạ này có phải có chút nhiệt tình quá mức hay không?

Thu Minh Thù không thể hiểu được, lúc Ninh công công theo bên cạnh bệ hạ nhiều năm sai người đặt lễ vật xuống, hắn thử thăm dò đối phương, hỏi: "Xin hỏi bệ hạ đưa tới chừng này lễ vật, có muốn nói với ta điều gì không?"

Ninh công công nghe lời này của Thu Minh Thù cũng rất kinh ngạc, gã nhìn Thu Minh Thù từ trên xuống dưới, nói trong lòng rằng bệ hạ quả nhiên liệu việc như thần, phái mình đưa lễ vật tới, vị Thu phi nương nương lúc bình thường thích nháo sự tự sát này lại thật sự không náo loạn nữa.

Trong mắt gã tràn đầy kinh ngạc cùng cảm thán vui mừng, nói tiếp: "Khụ, bệ hạ bảo nô tài nói cho nương nương, nương nương nếu thích mấy thứ này, về sau mỗi tháng đều cho người đưa tới, chỉ cần nương nương đừng làm hại bản thân nữa là tốt rồi."

Dù sao số y phục này đều là người khác cống lên miễn phí, từng này y phục dù sao cũng có lợi hơn so với tiền thuốc thang mỗi lần cứu Thu Phi nương nương.

Nhưng mà nửa câu sau, Ninh công công không có can đảm nói cho Thu Minh Thù.

Tuy nhiên Thu Minh Thù vẫn nghe ra chút ý tứ.

"......"

Hai người im lặng một lát, sau đó Ninh công công cười cười, rời khỏi Hòe Ngọc Cung.

Thu Minh Thù đứng nhìn bóng dáng của Ninh công công, lông mày hơi hơi nhăn lại, suy nghĩ lời nói vừa rồi của gã.

Thu Minh Thù có giảm giác thật kì lạ, giống như vị hoàng đế bệ hạ kia đã từng gặp qua hắn, nhưng bất luận là trong kí ức của Thu Minh Thù trước kia hay hiện tại, hắn đều không tìm được bất kì manh mối nào.

Chuyện này là như thế nào?

Hoàn toàn không có câu trả lời, nghĩ đến tương lai khi hắn tiếp xúc cùng hoàng đế bệ hạ, vấn đề này rất có sẽ thể được giải đáp.

Thu Minh Thù quay đầu, cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, màu máu tươi lập tức nhuộm đầy khăn lụa trắng.



Tỳ nữ Tú Hạ bên cạnh, lập tức hét hoảng lên: "Nương nương! Người, người lại ho ra máu!"

"Đừng kêu." Sắc mặt Thu Minh Thù cực kì bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc lắc đầu với Tú Hạ, động tác nhuần nhuyễn mà thanh nhã lau vết máu trên khóe môi, "Chỉ là phun ngụm máu mà thôi."

Tú Hạ: "......"

Biểu hiện của Thu Minh Thù rất thờ ơ, thật sự làm Tú Hạ không thể không lo, nàng do dự mà nhìn nương nương nhà mình, đối phương đối với chuyện hộc máu tựa như là chuyện ngày thường đi đường, làm nàng chấn động cực kì.

Hiện tại Thu Minh Thù cảm thấy trạng thái của hắn rất tốt, thanh máu đủ dài làm hắn cảm giác khá an toàn, tuy rằng đã phun mấy lần máu từ sáng đến giờ, nhưng số máu tiêu hao này cơ bản không được một phân so với thanh máu trước mặt, mà hắn chỉ cần ngủ một giấc là có thể tăng lại lượng máu tiêu hao mỗi ngày.

Tình huống hiện tại, tuy rằng có vẻ cơ thể khá yếu ớt, sức lực cũng hoàn toàn không đủ mạnh, nhưng sức chịu đựng lại cực tốt.

Ví như, nếu hiện tại, đem hắn cùng một người nam nhân có thân thể cường tráng và có sức chiến đấu mạnh mẽ, thả xuống cùng một chỗ, người cuối cùng chống đỡ lâu nhất khẳng định sẽ là hắn.

Hơn nữa hắn tuyệt đối chống đỡ lâu hơn nhiều so với những người khác.

Tuy rằng Thu Minh Thù cho rằng chính mình không thể hiểu được cái hệ thống họa quốc Yêu Phi như cũ, nhưng ít ra thuộc tính này cũng mang lại cho hắn sự thuận lợi rất lớn.

Mà kế tiếp, sau khi Thu Minh Thù đã thăng cấp sai lầm thuộc tính may mắn không có tác dụng rõ ràng gì, hắn quyết định tiếp tục thăng cấp tính dẻo dai, để thanh máu tăng đến đến chiều dài an toàn, như vậy mới có thể bảo đảm tương lai hắn sẽ không lâm vào nguy hiểm khi thăm dò hệ thống này.

Ý tưởng của Thu Minh Thù đã rõ ràng, hắn nghĩ như vậy, cúi đầu đi xem mấy cái rương vừa rồi mà người kia phái Ninh công công đem đến, trong rương là những bộ y phục được gấp gọn gàng, tuy rằng vẫn là phong cách khoa trương, cường điệu như cũ, nhưng cũng may lần này không có nữ trang.

Thu Minh Thù xem qua những bộ y phục này, chọn một kiện xiêm y màu trắng xanh, sau đó thay y phục cẩn thận, mang theo Tú Hạ đi những cung điện khác quanh Hòe Ngọc Cung.

Sáu ngày sau, Thu Minh Thù thành công đem phạm vi hoạt động của hắn mở rộng gấp hai ba lần, hơn nữa cũng biết rõ hoàn cảnh xung quanh Hòe Ngọc Cung.

Hòe Ngọc Cung nằm tại một góc tương đối hẻo lánh trong hậu cung, cho nên người ở xung quanh cũng không nhiều, cũng không quá náo nhiệt, bình thường lại lạnh lẽo, cực ít phi tử lui đến. Thu Minh Thù ban đầu đi qua cung điện nơi ba gã nam phi ở, trên thực tế là ba sư huynh đệ đến từ đảo Du Hương ở Đông Hải, theo tin tức mà Thu Minh Thù nghe được, ban đầu sư huynh đệ ba người tiến vào hoàng thành, là tính toán muốn khiêu chiến Lâm đại hiệp, đệ nhất đao ở hoàng thành, nhưng mà không biết tại sao chạy đến nhầm chỗ, không cẩn thận xông vào trong hoàng cung. Trong triều, các đại thần lúc ấy đang định thay hoàng đế nghênh đón ba gã đại sứ từ Phù Tang, gặp được ba người này xông tới cũng không nghi ngờ, lập tức đưa bọn họ vào hậu cung, liền như vậy mơ màng làm phi tử.

Đương nhiên khi việc đã thành, không phải là không có cơ hội rời đi, nhưng sư huynh đệ ba người lại phát hiện Lâm đại hiệp, đệ nhất đao hoàng thành ở cách vách tẩm cung của họ, cũng thành phi tử của hoàng đế.

Ở trong hậu cung có ăn có uống, còn có cao thủ để khiêu chiến, ba người cũng không tính toán rời đi ngay lập tức, an an phận phận làm phi tử bên trong hậu cung, mau chóng thích nghi thân phận.

Trừ bỏ ba người này cùng đệ nhất đao hoàng thành cách vách, gần Thu Minh Thù còn có một cô nương ngoại tộc mông cổ đến từ phương nam, cô nương này thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, ở trong cung điện nuôi rất nhiều thỏ con, nai con, cùng rắn, chuột, không thích ở trong cung điện, luôn trèo lên tường thành hoặc mái nhà, cười tủm tỉm chào hỏi người đi đường.

Cô nương này, mọi cảm xúc đều viết ở trên mặt, cảm xúc thay đổi cũng nhiều, có vẻ rất thích vẻ ngoài của Thu Minh Thù, là mục tiêu tốt nhất để Thu Minh Thù thu hoạch giá trị kinh diễm, nhưng mà Thu Minh Thù lại không dám đi vào cung của nàng thường xuyên, bởi vì mỗi khi nàng thấy hắn, hai mắt nàng liền tỏa sáng, điều này làm Thu Minh Thù có loại cảm giác như chính hắn bị ăn sạch sẽ.

Mà ở tòa cung điện bên cạnh, là một cung điện của thợ rèn.

Tên thợ rèn này là một nam nhân trung niên dáng người cường tráng, cao tám thước, Thu Minh Thù cũng không biết hắn như thế nào mà tiến vào được hậu cung Nghiêu Quốc, tóm lại không biết tên thợ rèn này làm như thế nào, mà lại trực tiếp mở lò đúc tại hậu cung, mỗi ngày ở trong cung leng keng leng keng, nung kiếm trên lửa nóng.



Mà nơi này cũng là nơi mà Thu Minh Thù thích đến nhất, tuy rằng người thợ rèn này trước nay hết sức chuyên chú, không hề ngẩng đầu nhìn qua Thu Minh Thù, cũng không có tăng giá trị kinh diễm cho hắn, nhưng mỗi ngày rất nhiều người tới đây tìm tên này, mỗi lần đi vào đây Thu Minh Thù đều có thể thu hoạch một lượng lớn giá trị kinh diễm.

Ngoại trừ những phi tần có lai lịch và thói quen kỳ lạ này, những nơi khác trong cung đều là người có vẻ bình thường hơn nhiều, là một số ít nữ tử trầm tính, thoạt nhìn không có quá nhiều điểm quái lạ.

Đương nhiên, cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi, Thu Minh Thù chưa bao giờ sẽ đưa ra kết luận nếu hắn không đủ hiểu biết.

Trải qua thời gian sáu ngày thu thập giá trị kinh diễm, rốt cuộc Thu Minh Thù đã thành công tăng tính dẻo dai đến cấp năm, tuy rằng vì cấp bậc càng cao càng yêu cầu nhiều điểm, khiến hắn có chút lao lực, nhưng nhìn thanh máu càng ngày càng dài, Thu Minh Thù cho rằng hết thảy nỗ lực đều đáng giá.

Tuy nhiên, nếu muốn tăng dẻo dai lên tới cấp sáu, yêu cầu tiêu phí tận 160 điểm giá trị kinh diễm, Thu Minh Thù tạm thời làm không có nhiều điểm như vậy, mà giai đoạn này, các thuộc tính khác đều chưa được thăng cấp, dồn hết điểm vào tính dẻo dai, hình như có chút vội vàng.

Thu Minh Thù càng có nhiều suy đoán, giai đoạn trước yêu cầu thăng cấp giá trị kinh diễm cũng không nhiều, hắn không cảm thấy khó khăn, nhưng cấp bậc càng cao tiêu hao càng lớn, việc hắn mỗi ngày đi dạo khắp nơi tại hậu cung thu hoạch giá trị kinh diễm là không đủ, nếu muốn kiếm càng nhiều điểm, hắn phải nghĩ ra cách tốt hơn, tỉ lệ lộ diện càng cao hơn mới được.

Chỉ khi nhìn thấy nhiều người, mới thu được càng nhiều giá trị kinh diễm, mà ở thời đại không có bất kì phương tiện truyền bá thông tin nào, cũng có nghĩa là muốn càng nhiều người nhìn đến, nhất định phải tự mình xuất hiện ở những nơi công cộng.

Tất nhiên là nơi càng nhiều người càng tốt.

Hơn nữa vì bảo đảm hiệu quả sinh ra kinh diễm của mỗi người, hắn còn phải làm nhiều cách khác nhau, ví như cách ăn mặc, ví như cách xuất hiện, lại ví như nói ra cái gì hoặc làm những chuyện gì......

Đến lúc này Thu Minh Thù mới hiểu được cái gì gọi là hệ thống hoạ quốc Yêu Phi.

Ngẫm lại, nếu tương lai hắn muốn ở trước công chúng làm các cách khác nhau để thu giá trị kinh diễm, làm các loại chuyện mà người ta không ngờ đến, Thu Minh Thù nhịn không được khe khẽ thở dài.

Tuy rằng hắn đã mặt dày thành thói, nhưng hắn lại tiếp tục dốc lòng nghiên cứu các phương thức đáng xấu hổ, cũng từ giữa chúng tìm ra chuyện mất mặt nhất, Thu Minh Thù nghĩ mà hổ thẹn trong lòng.

Sắc trời dần tối, hoàng hôn buông xuống, Thu Minh Thù không cho Tú Hạ đi theo, chính mình từ chỗ thợ rèn kia trở về Hòe Ngọc Cung, trong lòng nghĩ bây giờ mình nên dùng điểm còn dư tăng thuộc tính nào.

Nhớ lại 15 điểm tiêu hao cho thuộc tính may mắn không hề có tác dụng, Thu Minh Thù vẫn có chút đau lòng, thầm nghĩ lần này nhất định phải chọn lựa một cách cẩn thận.

Thu Minh Thù mãi mê suy nghĩ, lại không chú ý tới hòn đá nhỏ bên chân, chờ tinh thần hắn hồi phục lại, toàn thân vì dẫm phải hòn đá mà ngã thật mạnh về phía trước.

Sắc mặt Thu Minh Thù khẽ biến, tuy rằng có thói quen từ trước kia, hắn có thể đưa ra phản ứng cực nhanh, nhưng thân thể hiện tại thật sự là quá yếu, cho dù có ý thức, động tác lại theo không kịp, hắn trơ mắt nhìn mình té sấp về phía trước, sắp đụng phải cây cột trước mặt, nhịn không được cười khổ trong lòng.

Đúng lúc này, hắn cảm giác vòng eo của mình bị người khác ôm lấy, tựa hồ rơi vào cái ôm ấm áp.

Thu Minh Thù bối rối trong lòng.

Lúc này, âm thanh của hệ thống truyền đến trong đầu hắn: "Chúc mừng ký chủ kích hoạt giá trị may mắn cấp hai, 100% được đỡ khi ngã xuống đất."

Thu Minh Thù: "......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK