Đến tầng B1 thì cửa thang máy tự động mở ra, Trần Trinh đi được hai bước thì duỗi tay đẩy cửa cách âm trước mặt, âm thanh điện tử ồn ào và ánh đèn đầy màu sắc lập tức đập vào mắt anh.
Toàn bộ tầng B1 được hô biến thành một không gian rộng lớn, ánh sáng bên trong đã đạt độ bão hòa cực cao khiến người ta hoảng hốt, cứ tưởng như xuyên qua khu trò chơi náo nhiệt ven đường mấy chục năm trước vậy.
Nhưng nói thế cũng đúng, quả thật nơi này là khu trò chơi được người ta đặc biệt mô phỏng theo quá khứ, đại sảnh đầy ắp các loại máy chơi game lưu hành từ mấy chục năm trước, chỉ có khác là rất sạch sẽ và chỉnh tề, bởi vì nó chỉ thuộc về Trần Tầm Phong.
Có vẻ Trần Tầm Phong đã tắm xong và đổi một bộ quần áo mới, hắn mặc áo thun đen với cổ tay áo rộng đang tựa vào ghế chơi game, gương mặt vô cảm ấn lên điều khiển cầm trong tay.
Trần Trinh cởi đồng hồ ra rồi đi đến bên cạnh Trần Tầm Phong, nghiêng đầu nhìn hắn trong chốc lát, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Trên bàn nhỏ kế bên đặt điện thoại và nửa lon bia lạnh của Trần Tầm Phong, màn hình trước mặt hắn là game đua xe rất thịnh hành trước đây, cửa sổ nhỏ là giao diện game 3D đời đầu, bây giờ nhìn lại thì nó khá đơn giản và thô sơ, thậm chí có thể thấy hình dáng mosaic của chiếc xe.
Nhưng Trần Tầm Phong lại thích chơi mấy cái này, hắn không có bất kỳ hứng thú gì với các loại game VR, nhập vai, PC hay mobile lưu hành hiện nay, từ nhỏ đến lớn, dù Trần Trinh ra nước ngoài hay về nước, dù đi đâu, ở đâu thì yêu cầu duy nhất của Trần Tầm Phong là muốn làm một khu trò chơi trong nhà như vậy.
"Sao hôm nay về sớm vậy?" Tối nay Trần Trinh uống chút rượu, lúc này anh đang ngồi bắt chéo chân tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu hỏi Trần Tầm Phong bên cạnh.
Mái tóc ngắn của Trần Tầm Phong đã khô hơn nửa, có vài sợi tóc mái nhạt màu rũ xuống che đi lông mày, hắn đang tập trung nhìn vào màn hình chơi game trước mặt, động tác trên tay không dừng lại, nghe hỏi vậy thì bèn đáp: "Lớp 10 thường tan học lúc 5 giờ chiều, giờ đã 9 rưỡi tối, sớm hồi nào."
Trần Tầm Phong nằm dặt dẹo trên ghế, ánh đèn đầy màu sắc hắt lên sườn mặt hắn tạo thành một mảng đỏ, lúc nói chuyện có vẻ ủ rũ không giải thích được.
Trần Trinh xoa mũi, cười một tiếng: "Vậy à? Hóa ra nhóc cũng biết thời gian tan học của lớp 10 luôn cơ đấy."
Xe thể thao thô sơ cán vạch đích trên màn hình, Trần Tầm Phong đứng dậy lấy hai đồng tiền xu trò chơi trong rổ bên cạnh bỏ thêm vào máy chơi game.
"Hồi còn nhỏ, mỗi khi không vui thì nhóc thích trốn trong khu trò chơi này." Trần Trinh nói, tựa như đang hồi tưởng lại: "Nhóc cũng bướng lắm, tôi túm nhóc ra ngoài đi học mà nhóc còn dám đánh nhau với tôi, lúc ấy nhóc chưa cao tới chân tôi nữa."
Trên màn hình chơi game xuất hiện đếm ngược "3, 2, 1" thật lớn, Trần Tầm Phong nhanh chóng bắt đầu ván tiếp theo, hắn lười biếng đáp: "Lúc 17 tuổi chân cậu dài 1,3 m lận à?"
Trần Trinh bật cười, duỗi tay đẩy bả vai Trần Tầm Phong một cái: "Cho nên, hôm nay nhóc buồn bã cái gì? Nhập học được tháng, nhóc làm tôi tốn tận 6.000.000, lưu manh đầu gấu như nhóc giờ giả nai thanh niên văn nghệ ở đây để chi hả?"
Trần Tầm Phong điều khiển máy chơi game, lái xe vòng qua một khúc cua gấp rồi đẩy chiếc xe bên cạnh ra, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh: "Bây giờ cậu là nhà tài trợ danh dự cho Trường Trung học số 6, không phải lần trước thư ký của cậu nói là cậu muốn đặt chân vào lĩnh vực giáo dục à? Tôi là công cụ hình người của cậu, cậu giúp tôi giải quyết mọi chuyện, đồng thời tôi cũng là cơ hội để cậu đặt chân vào ngành này."
Trần Trinh ngáp một cái: "Biến, ai biết nhóc lại lên cơn điên đánh bạn suýt bị thương nặng, nếu gia đình người ta mà làm ầm lên khiến ông ngoại của nhóc biết được thì nhóc đừng nghĩ đến chuyện học ở đó nữa. Hết cách rồi, anh đây chỉ có thể tiêu tiền xây hồ bơi giải quyết chuyện của nhóc mà thôi."
Mấy cái máy chơi game này là bọn họ mới mua sau khi chuyển đến đây hồi hè, mỗi lần Trần Tầm Phong chơi đều lập kỷ lục mới, kết thúc một ván, trên màn hình lại hiện lên thông báo phá vỡ kỷ lục. Hắn ném điều khiển rồi ngã lưng lên ghế, nhìn ánh đèn đầy màu sắc trên trần nhà, suy nghĩ một lúc, hắn chợt nói: "Cậu này, có phải cậu ấy quên tôi rồi không."
Trần Trinh nằm ở ghế bên cạnh, men say và nhiệt độ dễ chịu khiến anh buồn ngủ ríu cả mắt, song bất chợt bị mấy lời này của Trần Tầm Phong làm tỉnh dậy, còn chưa kịp hoàn hồn, anh nằm trên ghế xoa huyệt thái dương, hỏi: "Ai cơ?"
Trần Tầm Phong không đáp, chỉ uống một hớp rượu.
Trần Trinh chậm rãi phản ứng lại, lười nhác cười nói: "À... là cậu bạn nhỏ của nhóc ấy hả?"
Trần Tầm Phong cầm điện thoại bên cạnh lên, thấp giọng ừ một tiếng, hắn giơ một tay xoa tóc, tay còn lại lướt trên màn hình điện thoại, nhìn lịch sử trò chuyện rồi nhíu mày nói: "Hôm nay tan học, tôi nhìn thấy có người theo đuôi cậu ấy, thế là tôi đi tìm, tôi tìm đến nhà cậu ấy nhưng không thấy người, tôi cũng gửi tin nhắn, tôi còn... thử gọi điện cho cậu ấy, nhưng không gọi được."
Trần Trinh cũng nhíu mày: "Trường Trung học số 6 sao lại xảy ra tình huống theo đuôi như thế?"
Ánh mắt Trần Tầm Phong hơi tối sầm lại, hắn lắc đầu: "Tôi không biết, mấy tên đó không phải học sinh trường tôi, tôi nhớ kỹ mặt tên đầu têu ấy rồi."
Dây thần kinh của Trần Trinh nhạy bén giật bắn cả lên, anh đau đầu ngắt lời: "Nhóc đang đi học chứ không phải đi đánh giặc, đừng có ngày nào cũng gây chuyện cho anh đây được không?"
Trần Tầm Phong khựng lại, rất tự nhiên vòng về chủ đề trước đó: "Lúc trước tôi cứ nghĩ là cậu ấy quên tôi rồi nên không nhận ra. Có mấy lần... tôi tiếp xúc gần gũi, thái độ của cậu ấy như đang đối xử với một người xa lạ vậy. Thậm chí tôi cảm thấy, có phải lúc tôi đi cậu ấy còn nhỏ quá, cho nên..." Trần Tầm Phong khẽ nâng cánh tay lên như đang so chiều cao: "Chỉ mới cao tới đây thôi, giờ cậu ấy đã lớn như vậy, sáu, bảy năm trôi qua rồi còn gì, cậu ấy không nhớ cũng bình thường thôi."
"Nhưng hôm nay, tôi tin là cậu ấy nhìn thấy tôi, người cậu ấy nhìn là tôi. Cậu biết không, ánh mắt của Chu Ải lúc ấy tôi nhớ rõ lắm, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, nghĩa là cậu ấy không quên tôi, hoặc rốt cuộc cậu ấy cũng nhớ ra tôi là ai rồi." Trần Tầm Phong bóp dẹp cái lon trong tay rồi quăng vào thùng rác bên cạnh.
"Chu Ải rất thông minh, thông minh hệt như hồi nhỏ vậy, trí nhớ của cậu ấy rất tốt."
Trần Trinh lẳng lặng liếc hắn một cái, bật cười: "Vậy khi nào nhóc chuẩn bị nối lại tình xưa với cậu bạn nhỏ lúc ở nhà trẻ đó?"
Trần Tầm Phong lại cúi đầu, hàng mi rũ xuống, hắn mất năm năm mới dọn về đây cùng với Trần Trinh và chuyển tới Trường Trung học số 6, nhưng từ cái hôm nhập học, hắn nhìn thấy Chu Ải ở cổng trường thì cậu ấy luôn giữ thái độ xa cách và lãnh đạm đối với hắn, hắn cảm nhận được sự kháng cự rõ ràng từ Chu Ải.
Trần Trinh nhìn hắn im lặng thì ngồi thẳng dậy, vỗ vai Trần Tầm Phong: "Tôi đi ngủ đây, tối nay nhóc ngủ ở đây hả? Sáng mai dậy nổi không?"
"À phải." Như sực nhớ ra gì đó, Trần Trinh dừng bước quay người lại, Trần Tầm Phong nhìn anh, Trần Trinh bèn nói: "Nhóc đừng có mà gây chuyện đấy nhé, tôi hỏi nhóc, mấy tên theo đuôi gì đấy, nhóc thật sự muốn quản thay cậu bạn trúc mã của mình à?"
Trần Tầm Phong không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.
Trần Trinh bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương: "Đưa nhóc vào trường danh giá mà có khác gì hồi đó, ngày nào đi học cũng như đi đánh giặc, ra khỏi cổng trường luôn có người theo dõi không? Mấy thằng đó thì nhóc tìm cách dụ ra đi, để tôi xử lý, nếu là bọn có tiền án thì xem có thể đưa vào đồn hay không. Hai ngày này cứ ở yên đó, nhóc đừng có nhúng tay vào, học sinh như nhóc đàng hoàng xíu giùm tôi."
Trần Tầm Phong liếc anh một cái, im ru không nói gì.
Trần Trinh trừng mắt liếc lại, sau đó vẫy tay ra ngoài: "Không được uống rượu, mau ngủ đi."
...
Sáng thứ năm, Chu Ải cho mèo ăn xong thì từ sau núi trở về, học sinh trong lớp không nhiều lắm, trận mưa đêm qua không những không ngớt mà nửa đêm còn mưa lớn hơn nữa.
Sáng cho mèo ăn, lũ chó mèo đều rúc ở chỗ trú mưa không ra, nhưng bữa sáng đặt trong hộc bàn Chu Ải vẫn tiếp diễn.
Mưa to che khuất ánh nắng khiến xung quanh cứ âm u.
Trước khi bước vào lớp, Chu Ải đặt dù ở hành lang, đột nhiên có người va thật mạnh vào cánh tay cậu, chờ cậu phản ứng lại thì thấy Hồ Thành vác cặp bên cạnh đang nở nụ cười khinh miệt, hắn ta giơ tay ngăn Chu Ải lại, nói: "Ấy chết, thấy mày tự dưng tao nhớ ra lớp trưởng kêu tao trong tuần này phải đi xin lỗi mày."
"Vậy mày nghe cho rõ nhé, bây giờ tao xin lỗi mày, thành thật xin lỗi nhớ, Chu Ải, xin lỗi rất nhiều, rất rất nhiều, tao áy náy muốn chết, mấy ngày nay tối nào tao cũng áy náy không ngủ được, sao tao có thể chơi cái trò đọc thư tình của mày cho cả lớp biết như vậy, người câm cũng có mùa xuân của mình mà, người bình thường tụi tao nên hiểu cho mày mới đúng."
Cả người Chu Ải khuất trong bóng tối, hòa lẫn với không gian âm u, yên tĩnh như một cái bóng, không có bất kỳ phản ứng gì.
Hồ Thành cao to hơn Chu Ải, nhưng hắn ta vẫn sợ cậu ra tay lần nữa nên hơi lùi lại, nói: "Sao? Mày lại tính bóp chết tao hả?"
Chu Ải không đáp, chỉ đứng tại chỗ, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn hắn ta như đang quan sát và đánh giá gì đó.
Hồ Thành lùi thêm hai bước, môi Chu Ải khẽ nhếch lên, như đang nở một nụ cười không hoàn chỉnh, nó rất nhẹ, có vẻ cậu không nhịn cười được.
Hồ Thành chưa từng nhìn thấy biểu cảm khác trên mặt Chu Ải, nụ cười kia xuất hiện quá nhanh, thậm chí hắn ta chưa kịp thấy rõ thì nó đã biến mất, khiến hắn ta cảm thấy vô cùng rợn người.
Tim Hồ Thành đột nhiên đập mạnh, tuần này hắn ta liên hệ với anh họ ở trường dạy nghề, cho anh mình xem dấu vết trên cổ rồi kể lể chuyện mình bị người khác bắt nạt trong lớp.
Anh họ hắn ta rất coi trọng người có IQ, mấy người có thành tích học tập ưu tú nói gì là nghe nấy, kể lể vài câu thì bèn thề thốt muốn thay hắn ta trả thù Chu Ải. Nhưng anh họ cũng ngu xuẩn thật, đêm qua có cơ hội tốt như vậy mà cả đám lại bị Chu Ải khóa trên sân thượng, dầm mưa suốt đêm, chờ trời sáng thì hắn ta mang theo thợ bẻ khóa tìm đến khu nhà cũ hẻo lánh kia.
Đám người của anh họ hứng lạnh cả đêm, lúc sáng nhìn thấy thì đã lạnh đến phát run, thế mà lại an ủi hắn ta, nói mấy ngày kế sẽ tiếp tục đi me Chu Ải, nói nhất định sẽ dạy dỗ Chu Ải giùm hắn ta, còn bảo hắn ta yên tâm, nói bọn họ đã dựa theo kế hoạch đẩy cái nồi kia cho tên kiêu ngạo Trần Tầm Phong cõng.
Nhưng bây giờ khi đối diện với ánh mắt của Chu Ải, trong lòng Hồ Thành lại bắt đầu bồn chồn. Hai mắt cậu đen như mực, rõ ràng chẳng có cảm xúc gì bên trong nhưng Hồ Thành lại có dự cảm cái gì đối phương cũng biết.
Chu Ải đẩy cánh tay chắn bên cạnh của Hồ Thành ra, hắn ta lùi quá xa nên cánh tay kia chỉ buông thõng trên cửa sổ, cậu đẩy nhẹ một cái là rớt xuống ngay.
Cậu vẫn bình thản như mọi ngày, yên tĩnh đi vào lớp học.
Nhưng Hồ Thành vẫn đứng ở hành lang, nhìn bóng dáng ở trong góc lớp học qua cửa sổ, hắn nhìn cả buổi, cuối cùng lấy điện thoại bước nhanh đến nhà vệ sinh.
Đầu dây bên kia là anh họ, giọng của đối phương còn mang chút buồn ngủ, nhưng bắt máy rất nhanh, Hồ Thành hỏi dồn dập: "Rốt cuộc hôm qua anh nói gì với thằng câm đó, nó tin tụi anh là do Trần Tầm Phong tìm tới à?"
...
Mưa rơi rả rích tới chiều vẫn không ngừng, tí tách tí tách suốt cả ngày.
Sau khi tan học, Chu Ải cầm dù đi về nhà, nhưng chưa đi được bao lâu thì cậu chợt dừng bước.
Chuyện hôm qua khiến cậu trở nên nhạy cảm hơn, cho nên hôm nay cậu phát hiện rõ ràng, lại có người theo dõi phía sau cậu.
Toàn bộ tầng B1 được hô biến thành một không gian rộng lớn, ánh sáng bên trong đã đạt độ bão hòa cực cao khiến người ta hoảng hốt, cứ tưởng như xuyên qua khu trò chơi náo nhiệt ven đường mấy chục năm trước vậy.
Nhưng nói thế cũng đúng, quả thật nơi này là khu trò chơi được người ta đặc biệt mô phỏng theo quá khứ, đại sảnh đầy ắp các loại máy chơi game lưu hành từ mấy chục năm trước, chỉ có khác là rất sạch sẽ và chỉnh tề, bởi vì nó chỉ thuộc về Trần Tầm Phong.
Có vẻ Trần Tầm Phong đã tắm xong và đổi một bộ quần áo mới, hắn mặc áo thun đen với cổ tay áo rộng đang tựa vào ghế chơi game, gương mặt vô cảm ấn lên điều khiển cầm trong tay.
Trần Trinh cởi đồng hồ ra rồi đi đến bên cạnh Trần Tầm Phong, nghiêng đầu nhìn hắn trong chốc lát, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Trên bàn nhỏ kế bên đặt điện thoại và nửa lon bia lạnh của Trần Tầm Phong, màn hình trước mặt hắn là game đua xe rất thịnh hành trước đây, cửa sổ nhỏ là giao diện game 3D đời đầu, bây giờ nhìn lại thì nó khá đơn giản và thô sơ, thậm chí có thể thấy hình dáng mosaic của chiếc xe.
Nhưng Trần Tầm Phong lại thích chơi mấy cái này, hắn không có bất kỳ hứng thú gì với các loại game VR, nhập vai, PC hay mobile lưu hành hiện nay, từ nhỏ đến lớn, dù Trần Trinh ra nước ngoài hay về nước, dù đi đâu, ở đâu thì yêu cầu duy nhất của Trần Tầm Phong là muốn làm một khu trò chơi trong nhà như vậy.
"Sao hôm nay về sớm vậy?" Tối nay Trần Trinh uống chút rượu, lúc này anh đang ngồi bắt chéo chân tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu hỏi Trần Tầm Phong bên cạnh.
Mái tóc ngắn của Trần Tầm Phong đã khô hơn nửa, có vài sợi tóc mái nhạt màu rũ xuống che đi lông mày, hắn đang tập trung nhìn vào màn hình chơi game trước mặt, động tác trên tay không dừng lại, nghe hỏi vậy thì bèn đáp: "Lớp 10 thường tan học lúc 5 giờ chiều, giờ đã 9 rưỡi tối, sớm hồi nào."
Trần Tầm Phong nằm dặt dẹo trên ghế, ánh đèn đầy màu sắc hắt lên sườn mặt hắn tạo thành một mảng đỏ, lúc nói chuyện có vẻ ủ rũ không giải thích được.
Trần Trinh xoa mũi, cười một tiếng: "Vậy à? Hóa ra nhóc cũng biết thời gian tan học của lớp 10 luôn cơ đấy."
Xe thể thao thô sơ cán vạch đích trên màn hình, Trần Tầm Phong đứng dậy lấy hai đồng tiền xu trò chơi trong rổ bên cạnh bỏ thêm vào máy chơi game.
"Hồi còn nhỏ, mỗi khi không vui thì nhóc thích trốn trong khu trò chơi này." Trần Trinh nói, tựa như đang hồi tưởng lại: "Nhóc cũng bướng lắm, tôi túm nhóc ra ngoài đi học mà nhóc còn dám đánh nhau với tôi, lúc ấy nhóc chưa cao tới chân tôi nữa."
Trên màn hình chơi game xuất hiện đếm ngược "3, 2, 1" thật lớn, Trần Tầm Phong nhanh chóng bắt đầu ván tiếp theo, hắn lười biếng đáp: "Lúc 17 tuổi chân cậu dài 1,3 m lận à?"
Trần Trinh bật cười, duỗi tay đẩy bả vai Trần Tầm Phong một cái: "Cho nên, hôm nay nhóc buồn bã cái gì? Nhập học được tháng, nhóc làm tôi tốn tận 6.000.000, lưu manh đầu gấu như nhóc giờ giả nai thanh niên văn nghệ ở đây để chi hả?"
Trần Tầm Phong điều khiển máy chơi game, lái xe vòng qua một khúc cua gấp rồi đẩy chiếc xe bên cạnh ra, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh: "Bây giờ cậu là nhà tài trợ danh dự cho Trường Trung học số 6, không phải lần trước thư ký của cậu nói là cậu muốn đặt chân vào lĩnh vực giáo dục à? Tôi là công cụ hình người của cậu, cậu giúp tôi giải quyết mọi chuyện, đồng thời tôi cũng là cơ hội để cậu đặt chân vào ngành này."
Trần Trinh ngáp một cái: "Biến, ai biết nhóc lại lên cơn điên đánh bạn suýt bị thương nặng, nếu gia đình người ta mà làm ầm lên khiến ông ngoại của nhóc biết được thì nhóc đừng nghĩ đến chuyện học ở đó nữa. Hết cách rồi, anh đây chỉ có thể tiêu tiền xây hồ bơi giải quyết chuyện của nhóc mà thôi."
Mấy cái máy chơi game này là bọn họ mới mua sau khi chuyển đến đây hồi hè, mỗi lần Trần Tầm Phong chơi đều lập kỷ lục mới, kết thúc một ván, trên màn hình lại hiện lên thông báo phá vỡ kỷ lục. Hắn ném điều khiển rồi ngã lưng lên ghế, nhìn ánh đèn đầy màu sắc trên trần nhà, suy nghĩ một lúc, hắn chợt nói: "Cậu này, có phải cậu ấy quên tôi rồi không."
Trần Trinh nằm ở ghế bên cạnh, men say và nhiệt độ dễ chịu khiến anh buồn ngủ ríu cả mắt, song bất chợt bị mấy lời này của Trần Tầm Phong làm tỉnh dậy, còn chưa kịp hoàn hồn, anh nằm trên ghế xoa huyệt thái dương, hỏi: "Ai cơ?"
Trần Tầm Phong không đáp, chỉ uống một hớp rượu.
Trần Trinh chậm rãi phản ứng lại, lười nhác cười nói: "À... là cậu bạn nhỏ của nhóc ấy hả?"
Trần Tầm Phong cầm điện thoại bên cạnh lên, thấp giọng ừ một tiếng, hắn giơ một tay xoa tóc, tay còn lại lướt trên màn hình điện thoại, nhìn lịch sử trò chuyện rồi nhíu mày nói: "Hôm nay tan học, tôi nhìn thấy có người theo đuôi cậu ấy, thế là tôi đi tìm, tôi tìm đến nhà cậu ấy nhưng không thấy người, tôi cũng gửi tin nhắn, tôi còn... thử gọi điện cho cậu ấy, nhưng không gọi được."
Trần Trinh cũng nhíu mày: "Trường Trung học số 6 sao lại xảy ra tình huống theo đuôi như thế?"
Ánh mắt Trần Tầm Phong hơi tối sầm lại, hắn lắc đầu: "Tôi không biết, mấy tên đó không phải học sinh trường tôi, tôi nhớ kỹ mặt tên đầu têu ấy rồi."
Dây thần kinh của Trần Trinh nhạy bén giật bắn cả lên, anh đau đầu ngắt lời: "Nhóc đang đi học chứ không phải đi đánh giặc, đừng có ngày nào cũng gây chuyện cho anh đây được không?"
Trần Tầm Phong khựng lại, rất tự nhiên vòng về chủ đề trước đó: "Lúc trước tôi cứ nghĩ là cậu ấy quên tôi rồi nên không nhận ra. Có mấy lần... tôi tiếp xúc gần gũi, thái độ của cậu ấy như đang đối xử với một người xa lạ vậy. Thậm chí tôi cảm thấy, có phải lúc tôi đi cậu ấy còn nhỏ quá, cho nên..." Trần Tầm Phong khẽ nâng cánh tay lên như đang so chiều cao: "Chỉ mới cao tới đây thôi, giờ cậu ấy đã lớn như vậy, sáu, bảy năm trôi qua rồi còn gì, cậu ấy không nhớ cũng bình thường thôi."
"Nhưng hôm nay, tôi tin là cậu ấy nhìn thấy tôi, người cậu ấy nhìn là tôi. Cậu biết không, ánh mắt của Chu Ải lúc ấy tôi nhớ rõ lắm, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, nghĩa là cậu ấy không quên tôi, hoặc rốt cuộc cậu ấy cũng nhớ ra tôi là ai rồi." Trần Tầm Phong bóp dẹp cái lon trong tay rồi quăng vào thùng rác bên cạnh.
"Chu Ải rất thông minh, thông minh hệt như hồi nhỏ vậy, trí nhớ của cậu ấy rất tốt."
Trần Trinh lẳng lặng liếc hắn một cái, bật cười: "Vậy khi nào nhóc chuẩn bị nối lại tình xưa với cậu bạn nhỏ lúc ở nhà trẻ đó?"
Trần Tầm Phong lại cúi đầu, hàng mi rũ xuống, hắn mất năm năm mới dọn về đây cùng với Trần Trinh và chuyển tới Trường Trung học số 6, nhưng từ cái hôm nhập học, hắn nhìn thấy Chu Ải ở cổng trường thì cậu ấy luôn giữ thái độ xa cách và lãnh đạm đối với hắn, hắn cảm nhận được sự kháng cự rõ ràng từ Chu Ải.
Trần Trinh nhìn hắn im lặng thì ngồi thẳng dậy, vỗ vai Trần Tầm Phong: "Tôi đi ngủ đây, tối nay nhóc ngủ ở đây hả? Sáng mai dậy nổi không?"
"À phải." Như sực nhớ ra gì đó, Trần Trinh dừng bước quay người lại, Trần Tầm Phong nhìn anh, Trần Trinh bèn nói: "Nhóc đừng có mà gây chuyện đấy nhé, tôi hỏi nhóc, mấy tên theo đuôi gì đấy, nhóc thật sự muốn quản thay cậu bạn trúc mã của mình à?"
Trần Tầm Phong không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.
Trần Trinh bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương: "Đưa nhóc vào trường danh giá mà có khác gì hồi đó, ngày nào đi học cũng như đi đánh giặc, ra khỏi cổng trường luôn có người theo dõi không? Mấy thằng đó thì nhóc tìm cách dụ ra đi, để tôi xử lý, nếu là bọn có tiền án thì xem có thể đưa vào đồn hay không. Hai ngày này cứ ở yên đó, nhóc đừng có nhúng tay vào, học sinh như nhóc đàng hoàng xíu giùm tôi."
Trần Tầm Phong liếc anh một cái, im ru không nói gì.
Trần Trinh trừng mắt liếc lại, sau đó vẫy tay ra ngoài: "Không được uống rượu, mau ngủ đi."
...
Sáng thứ năm, Chu Ải cho mèo ăn xong thì từ sau núi trở về, học sinh trong lớp không nhiều lắm, trận mưa đêm qua không những không ngớt mà nửa đêm còn mưa lớn hơn nữa.
Sáng cho mèo ăn, lũ chó mèo đều rúc ở chỗ trú mưa không ra, nhưng bữa sáng đặt trong hộc bàn Chu Ải vẫn tiếp diễn.
Mưa to che khuất ánh nắng khiến xung quanh cứ âm u.
Trước khi bước vào lớp, Chu Ải đặt dù ở hành lang, đột nhiên có người va thật mạnh vào cánh tay cậu, chờ cậu phản ứng lại thì thấy Hồ Thành vác cặp bên cạnh đang nở nụ cười khinh miệt, hắn ta giơ tay ngăn Chu Ải lại, nói: "Ấy chết, thấy mày tự dưng tao nhớ ra lớp trưởng kêu tao trong tuần này phải đi xin lỗi mày."
"Vậy mày nghe cho rõ nhé, bây giờ tao xin lỗi mày, thành thật xin lỗi nhớ, Chu Ải, xin lỗi rất nhiều, rất rất nhiều, tao áy náy muốn chết, mấy ngày nay tối nào tao cũng áy náy không ngủ được, sao tao có thể chơi cái trò đọc thư tình của mày cho cả lớp biết như vậy, người câm cũng có mùa xuân của mình mà, người bình thường tụi tao nên hiểu cho mày mới đúng."
Cả người Chu Ải khuất trong bóng tối, hòa lẫn với không gian âm u, yên tĩnh như một cái bóng, không có bất kỳ phản ứng gì.
Hồ Thành cao to hơn Chu Ải, nhưng hắn ta vẫn sợ cậu ra tay lần nữa nên hơi lùi lại, nói: "Sao? Mày lại tính bóp chết tao hả?"
Chu Ải không đáp, chỉ đứng tại chỗ, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn hắn ta như đang quan sát và đánh giá gì đó.
Hồ Thành lùi thêm hai bước, môi Chu Ải khẽ nhếch lên, như đang nở một nụ cười không hoàn chỉnh, nó rất nhẹ, có vẻ cậu không nhịn cười được.
Hồ Thành chưa từng nhìn thấy biểu cảm khác trên mặt Chu Ải, nụ cười kia xuất hiện quá nhanh, thậm chí hắn ta chưa kịp thấy rõ thì nó đã biến mất, khiến hắn ta cảm thấy vô cùng rợn người.
Tim Hồ Thành đột nhiên đập mạnh, tuần này hắn ta liên hệ với anh họ ở trường dạy nghề, cho anh mình xem dấu vết trên cổ rồi kể lể chuyện mình bị người khác bắt nạt trong lớp.
Anh họ hắn ta rất coi trọng người có IQ, mấy người có thành tích học tập ưu tú nói gì là nghe nấy, kể lể vài câu thì bèn thề thốt muốn thay hắn ta trả thù Chu Ải. Nhưng anh họ cũng ngu xuẩn thật, đêm qua có cơ hội tốt như vậy mà cả đám lại bị Chu Ải khóa trên sân thượng, dầm mưa suốt đêm, chờ trời sáng thì hắn ta mang theo thợ bẻ khóa tìm đến khu nhà cũ hẻo lánh kia.
Đám người của anh họ hứng lạnh cả đêm, lúc sáng nhìn thấy thì đã lạnh đến phát run, thế mà lại an ủi hắn ta, nói mấy ngày kế sẽ tiếp tục đi me Chu Ải, nói nhất định sẽ dạy dỗ Chu Ải giùm hắn ta, còn bảo hắn ta yên tâm, nói bọn họ đã dựa theo kế hoạch đẩy cái nồi kia cho tên kiêu ngạo Trần Tầm Phong cõng.
Nhưng bây giờ khi đối diện với ánh mắt của Chu Ải, trong lòng Hồ Thành lại bắt đầu bồn chồn. Hai mắt cậu đen như mực, rõ ràng chẳng có cảm xúc gì bên trong nhưng Hồ Thành lại có dự cảm cái gì đối phương cũng biết.
Chu Ải đẩy cánh tay chắn bên cạnh của Hồ Thành ra, hắn ta lùi quá xa nên cánh tay kia chỉ buông thõng trên cửa sổ, cậu đẩy nhẹ một cái là rớt xuống ngay.
Cậu vẫn bình thản như mọi ngày, yên tĩnh đi vào lớp học.
Nhưng Hồ Thành vẫn đứng ở hành lang, nhìn bóng dáng ở trong góc lớp học qua cửa sổ, hắn nhìn cả buổi, cuối cùng lấy điện thoại bước nhanh đến nhà vệ sinh.
Đầu dây bên kia là anh họ, giọng của đối phương còn mang chút buồn ngủ, nhưng bắt máy rất nhanh, Hồ Thành hỏi dồn dập: "Rốt cuộc hôm qua anh nói gì với thằng câm đó, nó tin tụi anh là do Trần Tầm Phong tìm tới à?"
...
Mưa rơi rả rích tới chiều vẫn không ngừng, tí tách tí tách suốt cả ngày.
Sau khi tan học, Chu Ải cầm dù đi về nhà, nhưng chưa đi được bao lâu thì cậu chợt dừng bước.
Chuyện hôm qua khiến cậu trở nên nhạy cảm hơn, cho nên hôm nay cậu phát hiện rõ ràng, lại có người theo dõi phía sau cậu.