• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng không vui buông đũa xuống: "Ngài không biết cái gì gọi là lễ nghĩa hả? Khách vẫn còn ở đây mà ngài đã ra lệnh đuổi khách rồi."

Hạ Hầu Viễn không để ý đến sự tức giận của nàng, bình tĩnh nói: "Công chúa thật sự không cho rằng, hiện tại chúng ta là mối quan hệ chủ nhân và khách?" Hắn buông đũa xuống, sau đó nhìn nàng bằng đôi mắt thâm sâu: "Chúng ta chỉ là mối quan hệ quân thần, chủ tớ."

"Cạch".

Nàng đập mạnh xuống bàn, lòng bàn tay của nàng cũng vì thế mà cảm thấy đau rát.

"Quân thần, chủ tớ?" Nàng đột nhiên cười lạnh một tiếng, cắn môi nói: "Nếu như ngài thật sự xem ta là quân thần là chủ, thì đã không cả gan nói với ta những lời như thế rồi, Hạ Hầu Viễn, chỉ có những lúc ngài muốn từ chối ta thì mới nhớ ta là quân thần, là chủ của ngài."

Hắn rõ ràng biết nàng thích hắn, nếu như hắn thật tâm xem nàng là quân thần, thì làm sao mà có thể dám cự tuyệt nàng.

Ngài thật là tên vô lại mà.

Nàng đột nhiên xoay người lại, tức giận bước ra ngoài.



Trong lòng nàng mơ hồ có một tia mong đợi hy vọng hắn sẽ gọi nàng ở lại.

Chiếc ô đã được đặt ngoài cửa, nhưng lại không nghe thấy hắn gọi nàng, có lẽ hắn không mong nàng ở lại, lúc này nàng cũng không có thời gian để quan tâm đến những thứ này, bèn lao thẳng vào màn mưa.

* * *

Sau khi hồi cung thì nàng liền ngã bệnh, nàng cũng không dám để cho hoàng huynh biết, sợ hoàng huynh sẽ trách phạt Hạ Hầu Viễn. Cứ như vậy mà trốn tránh qua được vài ngày, những ngày này nàng luôn ở trong cung Phổ Hoa, sức khỏe cũng có chuyển biến tốt.

Nhưng tin tức từ cung nữ trong cung cũng truyền đến tai của Thượng Quan Kỳ Hàn.

Thật ra hoàng huynh của nàng cũng không trút giận lên người hắn như nàng nghĩ, chỉ là hắn bị giữ lại ngay sau khi kết thúc thượng triều.

"Hoàng thượng, người không phải là có lời muốn nói với thuộc hạ sao?"

"Hạ Hầu Viễn. Ngươi có biết Ngữ Tích đối với ngươi là loại tình cảm nào không?"

Hắn thần sắc không thay đổi, chỉ cụp mắt xuống: "Thuộc hạ ngu dốt."

"Ngươi thật sự ngu dốt sao?" Không cần nói tên nam nhân này từ khi đi theo hắn tới nay bản tính mạnh mẽ quyết đoán như thế nào, chỉ cần nói hắn giờ phút này đứng trước mặt đế vương mà còn có thể bình tĩnh không nhúng nhường như thế, thật sự ít ai mà có thể làm được.

Thượng Quan Kỳ Hàn hừ nhẹ một tiếng, "Trẫm cảm thấy ngươi so với người khác thông minh hơn, tấm lòng của Ngữ Tích đối với ngươi ai ai cũng biết, ngươi ít ở trước mặt trẫm mà giả vờ."



Việc nàng thích hắn thì không ai không biết.

Nàng từ trước nay luôn không cần giấu diếm và che đậy, chẳng có ai dám ở trước mặt nàng nói năng xằng bậy. Còn về những lời gièm pha sau lưng nàng thì nàng căn bản không thèm để ý.

"Không biết hoàng thượng cần căn dặn việc gì?"

"Hoàng muội của trẫm hiện tại cũng đã đến tuổi thành thân, nhưng mà ngươi cũng nên biết rằng, lúc phụ hoàng vẫn còn sống, muội ấy chính là viên ngọc quý trong tay của phụ hoàng. Phụ hoàng ta hiện tại đã không còn, muội ấy vẫn là nàng công chúa mà trẫm và hoàng thúc hết mực thương yêu. Hửm?"

Tuy lời của hắn không nói rõ mục đích gì, nhưng Hạ Hầu Viễn lại hiểu ý tứ của hắn. Viên ngọc quý trong tay, thì không nên gả cho một kẻ thống lĩnh quân như hắn.

Cho dù đó có là cận thần thân tín cũng không ngoại lệ.

Hạ Hầu Viễn mím môi, "Thuộc hạ đã rõ."

* * *

Tiểu Hắc vẫn ở trong phủ Hạ Hầu Viễn, mấy ngày hôm nay nàng không có đến, hắn cũng không cho người đưa nó về phủ công chúa.

Mọi người ở đây đa số không ai dám đến gần Tiểu Hắc, vì vậy việc cho nó ăn hắn bèn phải đích thân làm.

Người trong phủ đều nói đại nhân của họ không muốn đi lại quá gần với công chúa, vì vậy nên mới lười đem Tiểu Hắc trả lại cho nàng. Nhưng mà trong lòng của Ngôn Huyền cảm thấy hơi lo lắng, hắn ta không biết liệu sự thật có giống như mọi người nói hay không, hay - chủ nhân của hắn ta thật sự đang đợi công chúa tự mình đến?


Ai cũng đều biết, trưởng công chúa thích nhất là con dã thú đó.


Nếu mà Tiểu Hắc ở đây, công chúa nhất định sẽ không bỏ mặt nó, nhất định sẽ đến để đem nó về.


Nếu như chủ nhân hắn cảm thấy phiền phức thì sớm đã kêu người trong cung đến dẫn đi rồi.


Nghĩ tới đây hắn ta lại bị chính suy nghĩ của mình dọa cho sợ.


May mắn là sau khi chủ nhân hắn từ thượng triều trở về, liền đem Tiểu Hắc vào cung, chắc hẳn là muốn đem con báo đen này trả về với chủ nhân của nó.


Hắn ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Đúng là không thể đi lại quá gần đối với kẻ thù không đội trời chung được, nếu không kết cục sẽ hết sức tàn nhẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK