Hiên Viên quốc ở phía Tây đại lục,vì đây là đại lục có nền kinh tế phát triển nhất nên người ở đây rất đông, các phiên chợ cũng rất phồn hoa, nhộn nhịp.
Tại đây đang là mùa đông, bông tuyết thi nhau rơi xuống, một màu trắng xoá trải dài khắp Hiên Viên quốc, xe ngựa đi trên mặt tuyết,ngoài đường người bán hang rong liên tục hô hào, các quán rượu bên đường thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng nói của quan khách về đủ chuyện trên đời cũng thấy được nơi này yên ổn và an bình đến chừng nào.
“Tiểu Ca nhi, ngươi có thấy những con ngựa kia không? Bọn chúng là Huyền thú thanh mã, Huyền thú càng lớn tốc độ càng nhanh, cho nên đây là phương tiện đi lại chính,” Bắc Ảnh Thần chỉ vào những con thanh mã thú (ngựa màu đen), ánh mắt nhu hoà nhìn Dạ Nhược Ly: “Ngươi cả ngày đều ở trong phủ tướng quân có lẽ rất ít nhìn thấy Huyền thú, đợi sau khi về nhà ta sẽ giúp ngươi vào rừng tìm một con Huyền thú lập kế ước, có thể bảo vệ ngươi an toàn.”
“Không nên gọi ta là Ca nhi, vì Vân Vãn Ca đã chết, từ lúc rời khỏi phủ tướng quân nàng sẽ hoàn toàn biến mất.” Dạ Nhược Ly ngẩng đầu lên, vài hạt tuyết bay bay chạm vào khuôn mặt non nớt nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ thâm thuý: “Từ nay về sau tên của ta là —-Dạ Nhược Ly.”
Đây cũng là điều mà nàng cố chấp, vì lưu lại hậu thế cho ngàn năm sau, nàng phải cố gắng che chở cho gia tộc nàng.
“Tuỳ ngươi,” Bắc Ảnh Thần câu môi cười khẽ, cánh tay duỗi ra ôm lấy Lam Hinh và Dạ Nhược Ly vào ngực, khuôn mặt anh tuấn hiện ra tia nhu hoà: “Hinh nhi, cám ơn ngươi đã quay về bên ta lại miễn phí cho ta thêm một đứa con gái, hai người yên tâm sau này có ra ở đây không ai dám ức hiếp hai người nữa đâu.”
Vừa dứt lời, khuôn mặt vui vẻ bỗng biến mất, lại lộ ra vài phần bá khí: “Ai dám tổn thương các ngươi, lão tử sẽ cho chúng chết không toàn thây.”
Nghe Bắc Ảnh Thần nói vậy Dạ Nhược Ly cảm thấy hắn so với Vân Lan ưu tứ hơn rất nhiều. Dọc đường, Lam Hinh đã nói quan hệ giữa nàng và Bắc Ảnh Thần cho Dạ Nhược Ly nghe, chỉ là Dạ Nhược Ly có điểm không hiểu, năm đó có chuyện gì khiến cho mẫu thân và hắn chia xa?
“Thần….”Lam Hinh nhìn chăm chú vào hai người mà đối với nàng quan trọng hơn cả sinh mạng, khoé môi nở ra nụ cười mỹ mãn. Cuộc đời này có bọn họ, nàng cũng thấy thoả mãn lắm rồi.
Gia Nhi ở phía sau, trong mắt ánh lên tia sáng rồi vụng trộm cúi đầu xuống, con mắt như mặt nguyệt cong lên nở nụ cười sáng lạn. Thật tốt quá, về sau sẽ không còn ai dám bắt nạp phu nhân và tiểu thư nữa…
“Đến rồi.” Dừng lại, Bắc Ảnh Thần nhìn về phía ngôi nhà có cái bảng hiệu thật to, men theo ánh mắt của hắn, Dạ Nhược Ly cũng thấy tấm bảng treo trên xà nhà có khắc mất chữ nạm vàng như ánh lửa bắn ra ánh sáng chói mắt.
“Hộ quốc phủ tướng quân?” Dạ Nhược Ly nháy mắt, sờ cằm, vẻ mặt trầm tư ngược lại hình dáng trẻ con non nớt lại làm nàng thêm vài phần sức quyến rũ. Đúng lúc đó, một nam tử áo đen tay cầm trường kiếm bước ra, nhìn thấy Bắc Ảnh Thần ở ngoài thoáng sững sỡ trong chốc lát, sau đó khuôn mặt tuấn tú vô cùng mừng rỡ: “Tướng quân, ngài đã trở về!”
Bắc Ảnh Thần gật đầu, quét mắt về phía Lam Hinh và Dạ Nhược Ly, ôn nhu nói: “Lăng, đây là thê tử và con gái của ta, ngươi tới chào hỏi đi.”
Dáng tươi cười lập tức cứng lại, Lăng không dám tin dụi dụi mắt, vừa rồi tướng quân nhà hắn cười rất ôn nhu sao? Đợi một chút, tướng quân vừa nói gì? Thê tử và con gái? Lăng đột nhiên run lên, mở to hai con mắt nhìn như hoá đá, miệng há to, phảng phất như gặp ma quỷ.
Trời ạ, tướng quân của bọn hắn đã có vợ, lại còn có con gái lớn như thế này rồi, đây chứ là tin tức kinh thiên động địa đấy, nếu truyền ra bên ngoài, Hiên Viên quốc sẽ khiếp sợ đến mức nào?
“Lăng.” Mày kiếm nhíu lại, con ngươi màu đen mơ hồ mang theo tia bất mãn. Lang vội vàng hồi phục tinh thần, cầm kiếm ôm quyền, cúi đầu cung kính: “Bái kiến phu nhân và tiểu thư.”
“ Ân,” nghe vậy Bắc Ảnh Thần mới hài lòng gật đầu, tia bất mãn chậm rãi biến mất: “Ngươi lui xuống sắp xếp đi, mặc khác, đi Tàng Bảo Các đem đá kiểm tra huyền lực vào thư phòng ta, ta phải giúp tiểu Ly nhi kiểm tra thiên phú.”
“Vâng, tướng quân.” Lăng đứng thẳng, quay người bước về phía cửa.
Đá kiểm tra huyền lực? Dạ Nhược Ly nghi hoặc nhìn Bắc Ảnh Thần, hắn đang nói đá kiểm tra huyền lực? Có phải là loại Thạch Đầu truyền thuyết chỉ có trong Huyền thú rừng?
Loại Thạch Đầu này ngàn năm sau đã tuyệt tích rồi, nàng chỉ biết thông qua sách cổ, nghe nói hòn đá nàng có tính khảo nghiệm huyền lực chính xác nhất. Mà ngàn năm sau để kiêm tra người nào có thiên phú, người nào trở thành huyền giả cần tốn rất nhiều thời gian để xác định nhưng lại không chính xác, ai có thể biết trước là thiên tài, sau có phát huy được sức mạnh? Nhưng đá kiểm tra huyền lực chính là lấy giá trị đồng đều, bất kể sau này thế nào đều có kết quả rõ ràng.
“Hinh nhi, đi đường vất vả rồi, nàng chắc mệt lắm?” Ngón tay thon dài sờ mái tóc mềm mại của Lam Hinh, Bắc Ảnh Thần mỉm cười, ôn nhu nói: “Nàng và Gia Nhi nghỉ ngơi trước đi, ta đã sắp xếp phòng cho nàng rồi, ta đưa tiểu Ly nhi đi khảo nghiệm sau đó sẽ trở về tìm nàng.”
Lam Hinh khẽ gật đầu, sờ đầu Dạ Nhược Ly: “Con và Thần thúc đi đi, mẫu thân chờ con trong phòng.”
“Vâng.” Dạ Nhược Ly sảng khoái đáp ứng, nàng cũng muốn biết thiên phú của nàng đến cùng là như thế nào, chỉ là… nhìn Bắc Ảnh Thần,nàng lặng lẽ chớp mắt mang theo tia trêu chọc: “ Cha dượng , chúng ta đi thôi!” (ngày xưa gọi cha dượng là gì nhỉ? Kế phụ á? Ai biết chỉ ta với!)
Bắc Ảnh Thần nao nao, lập tức vỗ vai Dạ Nhược Ly cười, có một đứa con gái như thế, cũng không tệ…
Đi vào cửa chính, Bắc Ảnh Thần gọi một nha hoàn dẫn Lam Hinh và Gia Nhi về phòng nghỉ ngơi, còn bản thân dẫn Dạ Nhược Ly vào thư phòng.
Thư phòng của Bắc Ảnh Thần đầy sách về Nho học, trên giá sách bày biện rất nhiều sách vở, mặc dù thân là tướng quân nhưng bản thân hắn lại yêu sách như mạng.
Trong phòng Lăng đứng yên bên cạnh,trên giá sách có một khối thạch đầu toả ra ánh sáng nhàn nhạt, không giống những hòn đá khác. Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Bắc Ảnh Thần và Dạ Nhược Ly bước vào, hắn đang muốn nói Bắc ảnh Thần lại khoát tay ý bảo hắn lui ra. Lăng sửng sốt, hai tay ôm quyền, yên lặng đi ra ngoài, tiên tay đóng cửa thư phòng.
“Tiểu Ly nhi, đem tay ngươi đặt trên tảng đá, nhắm mắt lại, cái gì cũng không được nghĩ tới….”
“Là như thế này phải không?”
Nghe Bắc Ảnh Thần giải thích, Dạ Nhược Ly đặt bàn tay bé nhỏ lên tảng đá, từ từ nhắm mắt lại, giây phút này lòng nàng như mặt nước không gợn chút sóng. Nhưng mà thật lâu sau, vẫn không nghe thấy Bắc Ảnh Thần trả lời, tâm Dạ Nhược Ly rớt lộp độp, chẳng lẽ thiên phú của nàng quá kém nên Bắc Ảnh Thần bị doạ sợ rồi?
Nhưng trong một đêm nàng từ người bình thường luyện lên huyền giả, thiên phú này thật sự rất biến thái nhưng lại có tác dụng châm so với việc khảo nghiệm huyền lực sao?
Dạ Nhược Ly vẫn không nghe thấy Bắc Ảnh Thần trả lời, rốt cuộc cũng mở mắt ra….
Thạch đầu trước mắt toả ra ánh sáng màu đỏ mãnh liệt, chiếu sáng khuôn mặt phấn điêu mài ngọc của nàng, Dạ Nhược Ly sững sờ ánh mắt xuyên qua ánh sáng màu đỏ nhìn Bắc Ảnh Thần.
Bắc Ảnh Thần khiếp sợ đứng nguyên một chỗ, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ không thể tin được, thái độ của hắn làm tâm Dạ Nhược Ly trầm xuống, chẳng lẽ thật sự là sau này thiên phú quá kém nên Bắc Ảnh Thần trợn tròn mắt?
Chương 8: thế lực kia.
“Cha dượng, ta quá kém cỏi sao?” Không chịu được không khí trầm mặc theo chút nào nữa, Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mi tâm, con mắt trong như nước nhìn Bắc Ảnh Thần.
Bắc Ảnh Thần cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, hắn nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trong mắt hiện ra tia cổ quái.
Quả nhiên là thiên phú của nàng quá kém? Lúc đầu còn tưởng thân thể này còn thiên phú hơn cả kiếp trước. Ai ngờ giai đoạn trước thiên phú đúng là biến thái nhưng giai đoạn sau sức mạnh không đủ, mặc dù nàng có phương pháp liệu đan dược để gia tăng sức mạnh nhưng với thực lực bây giờ sao có thể điều chế được đan dược đây?
“Phế vật….”
Nghe Bắc Ảnh Thần nói hai chữ này, tâm Dạ Nhược Ly lại càng chùng xuống nhưng nàng chưa kịp mở miệng, một chuỗi âm thanh như sấm ầm ầm nổ vang: “Con mẹ ngươi (nguyên gốc của tác giả =))) nếu con là phế vật thì trên toàn bộ đại lục này ai mới được gọi là thiên tài?”
Bộ dạng Bắc Ảnh Thần vô cùng đả kích, có chút ai oán trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, khí khái hào hùng tuấn lãng ngay lập tức bị sụp đổ: “Khảo sát ánh sáng chia làm bảy màu là đỏ, vàng, da cam, lục, lam, thanh, tím, trong đó tím là ánh sáng yếu nhất, ánh sáng mạnh nhất tất nhiên là đỏ, con là người thứ ba đạt được ánh sáng đỏ, người đầu tiên chỉ bỏ ra mười năm đã đạt tới huyền giả đình phong.”
Nghe vậy, Dạ Nhược Ly nao nao, sách cổ chỉ miêu tả bề ngoài của đá kiểm tra huyền lực chứ không ghi phương pháp khảo nghiệm, vì thế Dạ Nhược Ly tự nhiên sẽ không biết ánh sáng đỏ có y nghĩa gì.
“Con có biết người thứ hai là ai không?” Bỗng Bắc Ảnh Thần rủ con ngươi xuống, khuôn mặt tuấn tú hiện vẻ nghiêm túc.
“Ai?”
“Ly Phong quốc Tứ hoàng tử, Cung Vô Y.”
Ngay lập tức trong đầu Dạ Nhược Ly hiện lên một gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là bộ quần áo đỏ như lửa và đôi mắt phượng chứa đầy âm lãnh. Thì ra là hắn? Hắn lại là người thứ hai khảo sáng được ánh sáng đỏ thiên tài.
“Chỉ là người biết rõ việc này không nhiều lắm, hơn nữa Cung Vô Y cũng không bị thế lực kia thu làm truyền nhân.”
“Thế lực kia?”
“Ân, chuyện này con không cần phải biết, đợi khi nào con đủ mạnh mẽ mới có tư cách biết một chút tin tức về thế lực đó.” Bắc Ảnh Thần sủng nịnh xoa đầu Dạ Nhược Ly, hiển nhiên không muốn tiếp tục bàn về đề tài này nữa.
Dạ Nhược Ly ngạc nhiên ngẩng đầu, chẳng lẽ trên đại lục này trừ Tứ đại gia tộc còn có thế lực mà nàng không biết? Hơn nữa nàng phải mạnh mẽ mới có tư cách biết được? Như vật thế lực kia cường đại đến mức nào?
Mặc dù nàng theo ngàn năm sau xuyên về đây nhưng lại biết rất ít tin tức về đại lục này, về Ly Phong quốc là do nàng có cô bạn thân ở Lam gia nên mới được. Nếu nàng có học thuộc lịch sủ đi chăng nưa cũng chưa chắc biết bởi ở thời đại nào cũng luôn có một số ít môn phái không được đưa vào lịch sử.
Nhưng điều làm Dạ Nhược Ly phân vân là vì sao Bắc Ảnh Thần lại biết những chuyện này?
“Tiểu Ly nhi, có một số việc chờ con trưởng thành ta sẽ nói cho con biết,” Bắc Ảnh Thần cười nhẹ nhàng, lên tiếng cất đứt suy nghĩ Dạ Nhược Ly: “Con chỉ cần biết, từ nay về sau ta và mẫu thân con sẽ sống chung, sẽ cùng nhau yêu thương, bảo vệ con, không để con chịu bất kì sự uỷ khuất nào.”
Bắc Ảnh Thần như nhớ đến chuyện gì đó, cười lạnh: “Nếu Vân Lan biết được con có huyền lực thiên phú, hắn sẽ giải quyết ra sao?”
“Vân Lan?” Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, khuôn mặt non nớt lộ vẻ âm trầm: “Con sẽ đích thân trả thù hắn, sẽ cho hắn thấy vì lỗi lầm này mà hắn sẽ phải ân hận cả đời!”
Bắc Ảnh Thần khẽ rùng mình, nhìn gương mặt phấn điêu ngọc mài, quanh người nàng lại toả ra loại bá khí, nàng thật sự là nữ hài tử mười tuổi sao? Chẳng lẽ vì Vân Lan nên nàng bắt buộc phải trưởng thành sớm? Lòng chua xót Bắc Ảnh Thần kéo Dạ Nhược Ly ôm vào ngực, có lẽ ban đầu là do Lam Hinh nên hắn mới quyết định đối xử tốt với nàng,nhưng giây phút này hắn vì dáng vẻ quật cường này mà cảm thấy đau lòng.
“Tiểu Ly nhi, sau này con không cần phải chịu khổ nữa, có cha và mẹ ở đây, con có thể vui đùa như những hài tử cùng tuổi khác.”
Cả người Dạ Nhược Ly cứng đơ, tựa vào lòng Bắc Ảnh Thần Dạ Nhược Ly không khỏi nhớ người phụ thân ở kiếp trước, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng làm nũng? Đã lâu rồi nàng không làm điều đó nữa.
Kiếp thứ nhất, nàng là cô gái Trung Hoa có tính cách và tình cảm bình thường như bao cô gái khác, gặp chuyện ngoài ý muốn ngẫu nhiên xuyên qua Huyền Vũ đại lục ngàn năm sau, từ lúc còn nhỏ nàng là người đầu tiên khế ước với nhẫn Huyền Linh, đồng thời là người duy nhất luyện cùng lúc năm thần quyết trong người, vì không muốn người thân và gia tộc thất vọng nàng phải chịu sự huấn luyện như ma quỷ. Mà tất cả những việc đó đều là do nàng tự nguyện.
Ở nơi mà mạng sống con người như rác rưởi, cả ngày lẫn đêm chỉ có chém giết lẫn nhau làm tính cách của nàng không tự giác mà thay đổi, nếu muốn nàng trở thành nữ hài tử bình thường nàng làm không được.
“Cha dượng”, lông mi cong vút cụp xuống che đi đôi mắt cũng che đi cảm xúc của nàng, khoé môi cong cong: “Con không phải là người bình thường, con có trách nhiệm và chí hướng của minhg nên con không có khả năng trở thành người bình thường, ngay cả điều đơn giản như làm nũng con cũng không làm được.”
“Ba~!”
Bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu Dạ Nhược Ly, Bắc Ảnh Thần thay đổi nét ôn nhu lúc nhìn Lam Hinh bằng ánh mắt bá khí mà kiên định: “Ta không biết con có trách nhiệm gì, ta chỉ biết trách nhiệm của ta là bảo vệ con và Hinh nhi, ta cũng mặc kệ thiên phú của con sau này sẽ thay đổi như thế nào, trong mắt ta con là nữ nhi của ta mà thôi, với tư cách là con gái đáng lẽ con phải dựa vào cha mẹ, cho nên nếu có ai dám bắt nạt con nhớ rõ phải nói cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.”
“Cha dượng….”Dạ Nhược Ly gương mắt nhìn,trong mắt loé lên tia sáng khác thường, có một phụ thân bảo vệ cho mình, cảm giác cũng không tệ….
“Con về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai theo ta tiến cung”, Bắc Ảnh Thần buông tay, khẽ thở dài nói.
“Vâng.” Dạ Nhược Ly gật nhẹ đầu, bước ra khỏi phòng, mà chuyện ngày hôm nay xảy ra trong thư phòng Bắc Ảnh Thần không hề nói cho ai biết kể cả thuộc hạ hắn tin tưởng nhất – Lăng.
Sáng hôm sau.
Bông tuyết đã ngừng rơi, khắp nơi đều phủ một lớp trắng xoá, dẫm lên sẽ phát ra tiếng vụn nhỏ nghe rất vui tai. Rời khỏi Ly Phong quốc là lúc cuối thu mà nay đến Hiên Viên quốc đã là mùa đông rồi.
“Hinh nhi, nàng không vào cung cùng bọn ta sao?” Bắc Ảnh Thần nắm tay Dạ Nhược Ly đứng chỗ cửa chính, ánh mắt lưu luyến không muốn rời khỏi Lam Hinh.
Lam Hinh mỉm cười giúp một lớn một nhỏ sửa sang lại xiêm y, cảnh tượng thật sự quá ấm áp khiến cho nha hoàn và thị vệ đi ngang qua cũng phải dừng chân lại nhìn.
“Không được,” Lam Hinh lắc đầu, nghĩ tới hoàng hậu và thái tử nơi xa lòng thấy chua xót vô cùng, sau đó khẽ thở dài nói: “Chàng và con đi sớm về sớm, tiểu Ly nhi, con phải nghe lời Thần thúc thúc, trong cung không giống như ở nhà,khắp nơi đều phải thận trọng, không được chạy loạn, không được trêu chọc đám con cháu hoàng gia…”
Dạ Nhược Ly giật giật khoé miệng, Lam Hinh cứ nghĩ nàng là tiểu hài tử nên cứ dăn dò lung tung, nàng thật sự rất phiền lòng. Chỉ là hoàng cung thôi mà, cũng không phải là đầm rồng hang hổ, nhưng nếu có người dắm bắt nạt nàng thì nàng – Dạ Nhược Ly cũng không phải quả hồng mềm để người khác tuỳ ý nhào nặn.
“Yên tâm đi Hinh nhi, còn có ta ở đó nữa mà, ngược lại ta muốn xem xem ai dám bắt nạt tiểu Ly nhi.” Trong mắt hiện ra tia bá khí nhưng nhìn về phía Lam Hinh thì khuôn mặt tuấn mỹ lại hồi phục sự ôn hoà, cuối cùng lưu luyến nói: “Ta đi đây!”
Xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng, Lăng cầm cây roi dài ngồi trên thanh mã thú, đợi Dạ Nhược Ly và Bắc Ảnh Thần ngồi vào mới vung roi, xe ngựa chạy đi rất nhanh bụi bay đầy trời, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm nhìn của Lam Hinh….