Tuy Lê Thành Tường là bề trên, nhưng vẫn rất khách sáo với bề dưới nhà họ Doãn, ông đứng dậy và nói: “Chính Đạc đấy à, cứ ở nhà chăm sóc cho ông nội, ở đây ổn mà, không có gì phải vội cả.”
Dù dậy sớm nhưng tinh thần Doãn Chính Đạc lại rất tốt, không giống mấy người trẻ tuổi hẵng còn ngáp ngắn ngáp dài.
Áo sơ mi trắng phối cùng quần dài đen, cách ăn vận thoải mái nhưng ở trên người anh lại khiến người khác phải lóa mắt.
“Ông cháu không sao, ông bảo cháu đến đây xem thế nào, có thế thì ông mới yên tâm được một chút.” Doãn Chính Đạc nói.
Lê Thiên Tố vừa múc cháo vừa hỏi: “Anh hai, anh đã ăn sáng chưa? Ngồi xuống ăn chút cháo nhé?”
Lê Tuyết Ca bĩu môi, có cần phải biểu hiện xum xoe rõ ràng như thế không. Mấy cô gái nhà họ Lê hình như đều thiếu triển vọng như nhau, ai ai cũng cứ vây quanh Doãn Chính Đạc.
Bưng cái đĩa, cô bé rời bàn ăn ra đại sảnh.
Nhìn Lê Diệp còn đang quỳ, Lê Tuyết Ca lại nhìn quanh bốn phía, không thấy ai mới vội vàng chạy lại, “Chị Diệp Diệp, chị không ngủ à? Không được đâu, hại sức khỏe lắm.”
Lê Diệp chớp mắt, lắc đầu tỏ vẻ không sao.
“Ăn chút gì đi, tối qua chị cũng không ăn cơm.” Lê Tuyết Ca đưa cái đĩa đến trước mặt cô, “Bánh bao còn nóng đấy.”
Lê Diệp không nhúc nhích, Lê Tuyết Ca nhìn hai mắt dày tơ máu của cô liền nhỏ giọng nói, “Em xin lỗi, chị Diệp Diệp, hôm qua…Lê Thiên Tố nói như vậy, không phải là em đồng tình với chị ấy, chỉ là em không muốn cãi nhau với chị ấy thôi…”
Cô bé ngây thơ vẫn còn đang áy náy vì sự chùn bước của mình tối hôm qua, dù Lê Diệp không lên tiếng, nhưng thần thái đã cho thấy rõ rằng cô chưa từng để bụng.
Lời vừa dứt chưa lâu, ngoài cửa đã truyền đến tiếng khóc thất thanh.
Một nam một nữ lao vào, mãi lâu sau, Lê Tuyết Ca mới nhìn rõ đôi vợ chồng trung niên quỳ gối trước di ảnh, “Chú ba, thím ba!”
“Mẹ! Con bất hiếu, giờ con mới về được, không thể tận hiếu với mẹ, con đáng chết!” Lê Minh Đông và Từ Mạn ôm linh vị mẹ khóc lóc, không thể so với người trẻ tuổi, nước mắt của người luống tuổi thật sự có thể chạm đến nơi yếu đuối nhất trong lòng người.
Tiếng khóc thương tâm lại khơi lên không khí tang tóc trong nhà, nhất thời, nhiều người khác cũng không cầm được nước mắt.
Nhưng không bao gồm Lê Diệp. Cô kéo xe lăn lại, yên lặng ngồi lên, chuyển động bánh xe về căn phòng bên cạnh.
Khóc cùng chồng một lát, vừa ngẩng mặt, Từ Mạn chợt thấy người đang đi vào phòng bên cạnh, dù chỉ nhìn thấy sườn mặt nhưng bà ta liếc mắt đã có thể nhận ra. Nhảy dựng lên như bị điện giật, Từ Mạn kêu lên, “Là mày, hung thủ giết người! Sao còn dám quay về!”
Biết tình hình không ổn, Lê Tuyết Ca vội vàng giữ chặt Từ Mạn, “Thím ba, bà còn đang ngự trên linh vị, nhà mình không thể để bà bất an được!”
Thân là người đứng đầu gia đình, Lê Thành Tường cũng nói, “Thím ba, mẹ qua đời, mọi người đều muốn mẹ ra đi thanh thản, vào lúc này, chuyện khác để sau hẵng nói.”
Hiển nhiên ngọn lửa giận của Từ Mạn không vì câu nói này mà nguôi, bà ta điên cuồng nhào lên mắng chửi người đang định bỏ đi, “Tao muốn giết mày! Mày đền mạng cho con gái tao mau! Là mày đã hại chết Sơ Vũ của tao!”
Mọi người vội vàng ngăn lại, nhưng không ngờ bà ta dùng hết toàn lực, chẳng ai ngăn được nổi. Từ Mạn xông ra, tóm lấy cổ Lê Diệp, khàn giọng hét lên, “Mày trả con cho tao! Đồ hung thủ! Hung thủ!”
Chương 8: Thăm dò
Lê Diệp muốn tránh đi, nhưng vì còn ngồi xe lăn nên đành chịu nạn. Từ Mạn ra tay thật sự ác, ánh mắt của bà ta hoàn toàn như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy.
Mọi người vội vàng tiến tới ngăn Từ Mạn, trong nhà còn có khách, náo loạn thế này dẫu sao vẫn vô cùng khó coi.
Lê Diệp hết bị bóp cổ lại bị tóm từ phía sau, cô bị nghẹn, liên tục ho khan.
Vừa nâng tầm mắt, trong đám người hỗn loạn chỉ có một đôi mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, thu gọn từng hành động nhỏ của cô vào mắt.
Từ Mạn vẫn còn đang quát to, dưới sự thúc giục của mọi người, Lê Diệp tránh đi một chút, nhưng bất thình lình, Từ Mạn lại giãy ra, lao nhanh đến. Một cú hích lớn khiến cả Lê Diệp và xe lăn cùng lộn nhào xuống đất.
Ngã nhào trên mặt đất, trán Lê Diệp đập xuống sàn, đầu ong ong, cô khẽ cắn môi, ấn mạnh vào cái trán đang sưng phồng.
Trận ầm ĩ vẫn tiếp tục, lý trí của Từ Mạn gần như mất hết, bà ta cứ la hét đòi cô phải đền mạng.
Cả đám người xung quanh vẫn luôn miệng khuyên giải, khiến linh đường tĩnh lặng bốc chốc trở nên hỗn loạn.
Lê Diệp nằm tại chỗ, sắc mặt tuy bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt là vẻ buồn bã.
Đền mạng…
Ai cũng hận cô đã hại chết Sơ Vũ, ai cũng muốn cô trở thành chuột qua đường*, nhưng có ai biết, trong mớ nút thắt rối tinh này, cô cũng chẳng phải người thắng. Cô mất đi tất cả, sinh mệnh cũng chẳng tốt đẹp hơn Sơ Vũ là mấy…
* Ví với kẻ xấu đáng căm giận.
Cho đến khi đôi chân dài bước đến bên cô, trước mắt cô là một bàn tay dày rộng.
Nghiêng đầy, cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú nhưng đầy hờ hững.
Hơi cúi người, Doãn Chính Đạc nhìn cô chằm chằm, không cười nhạo, không đồng tình, ánh mắt anh giống như băng lạnh, chẳng có chút hơi ấm nào.
Nhìn thấy bàn tay kia, Lê Diệp có chút do dự, nhưng cô vẫn đứng lên, không, chính xác mà nói là ngồi dậy…
Cầm lấy bàn tay kia, ấm áp, khô ráo.
Sự mạnh mẽ lan qua cánh tay anh truyền tới, người đàn ông quả thật rất khỏe, nhanh chóng nâng cả cô và chiếc xe lăn dậy.
Nhưng anh không đặt cô ngồi vào, anh nhìn chằm chằm chiếc xe lăn của cô, lúc cơ thể cô nâng lên được một nữa, anh đột nhiên dừng lại.
Nhìn vào đôi con người đen láy kia, tim Lê Diệp bỗng đập mạnh một nhịp. Anh giẫm lên bàn để chân của chiếc xe lăn, khiến cô lúng túng không biết nên đặt chân vào đâu.
Gần như không cho cô thời gian phản ứng, anh đột nhiên buông lỏng tay, chiếc xe lăn lập tức lộn ngược về phía sau. Hai tay Lê Diệp không có điểm tựa, cả người lại ngã xuống mặt đất.
Lần này còn nặng hơn vừa rồi, trước mắt cô gần như là một khoảng không đen sì, mấy giây sau mới hồi phục.
Thấy cô nằm đó, Doãn Chính Đạc có chút không đành lòng. Anh nhìn cô chằm chằm, dùng ánh mắt sắc bén quét qua hai đùi của cô.
Lê Tuyết Ca phát hiện ra tình cảnh quẫn bách của cô, hấp tấp chạy lại, bên cạnh là Lê Vân Hán. Cả hai người cùng nâng, cuối cùng cũng đỡ cô dậy được.
Lê Diệp hơi chóng mặt, chỉ tính riêng chuyện cả người cả xe ngã xuống đất đã là tình huống xấu hổ nhất rồi, giống như con rùa bị lật ngược, muốn trở mình mà phải dùng sức rất lớn.
Phía bên kia, Từ Mạn vẫn được mọi người khuyên nhủ, Lê Minh Đông chứng kiến cảnh hỗn loạn này thì bị kích động, phải uống ngay một viên trợ tim khẩn cấp, ngồi trên sô pha mà sắc mặt tái mét.
Tình hình như sao hỏa đâm vào trái đất, Lê Thành Tường thật sự đau đầu, ông bước tới nhìn Lê Diệp, “Diệp Nhi, cháu tránh ra ngoài một lát đi, cháu cũng hiểu cho tâm trạng của chú ba với thím ba, đừng khiến chú thím ấy kích động nữa.”
Lê Diệp không hé răng, cầm chuỗi tràng hạt đeo vào cổ tay mảnh khảnh, đẩy xe lăn “đi” ra phía cửa lớn.