Ít nhất tối nay, cô đã nghĩ đến nó không dưới mười lần.
Cả người cô vùi vào trong gối, chân vểnh lên không trung, ô ô a a rất lâu.
Sao lại có thể mất mặt như vậy.
Không có gì chứ!
Không có con khỉ!
Rốt cuộc có nghe người ta muốn hỏi gì chưa?
Chưa nghe gì cả mà đã trả lời lung tung.
Đổi sang hành tinh khác để sống thực sự có thể đưa vào xem xét rồi.
Lý Tích Thần một lần nữa hiểu được, sự ngu xuẩn của con người là không có điểm giới hạn.
Không ngoài ý muốn, đêm nay cô lại mất ngủ.
Nhưng cô không có ý ở yên đợi cơn buồn ngủ đến, mà ngồi bên cửa sổ ngắm vầng trăng treo giữa màn đêm yên tĩnh.
Lúc cô đi xem ngôi nhà này, cô thích nhất là cửa sổ lồi trong phòng và ban công ở phòng khách.
Nơi có ánh nắng mặt trời là nơi chữa lành tự nhiên.
Chẳng qua cô chỉ thỏa mãn cơn nghiện cửa sổ lồi vài ngày sau khi chuyển vào mà thôi, sau đó đã để không đó.
Đêm nay đột nhiên hứng lên, ôm con búp bê của mình ngồi trên cửa sổ lồi.
Cửa sổ lồi và ban công bên cạnh cách nhau không xa, nhưng cô có lắp rèm cửa, nhà bên cạnh không thể nhìn thấy cô.
Huống hồ nửa đêm khuya khoắt, ai mà ngồi ở ban công nhìn cửa sổ lồi nhà bên cạnh chứ.
Không phải ai cũng giống như cô, mất ngủ vào ban đêm.
Mặt trăng đêm nay là trăng khuyết, cách giữa tháng vẫn còn một khoảng thời gian, Lý Tích Thần nhìn thời gian, còn hai mươi ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán.
Đến lúc đó cô sẽ đi cúng ông bà.
Không biết chị cô có đi hay không, đến lúc đó còn có thể đi nhờ xe.
Mặc dù cô không muốn đi với chị cho lắm, nhưng giữa việc đi taxi phải chịu chi phí đắt đỏ hoặc đi xe buýt phải đối mặt với người lạ thì đi với chị cô là sự lựa chọn tốt nhất.
Suy nghĩ lung tung một hồi, cô lại tò mò không biết ban công bên cạnh đặt những thứ gì.
Như vậy... có lẽ... không tính là kẻ biến thái cuồng rình mò đâu…
Đúng không?
Lý Tích Thần nghĩ vậy, bèn nhìn một chút.
Nếu không muốn cho người ta thấy, anh hàng xóm nhất định sẽ che cửa sổ bên này giống như cô, cho nên cô chỉ nhìn một chút không quá đáng lắm đúng không?
Đúng vậy, không quá đáng.
Sau khi tự cổ vũ bản thân xong, cô cẩn thận vén rèm cửa lên, chỉ lộ ra cái đầu ở trên cửa sổ, nửa đêm ba giờ sáng, bộ quần áo này của cô cực kỳ giống Sadako bò ra từ trong phim kinh dị Nhật Bản.
Thế là, trong khoảnh khắc sau khi cô thò đầu ra, cô đã đối diện với khuôn mặt của oppa Hàn Quốc.
......
Chỉ thiếu một giây nữa là tiếng la hét sẽ thoát ra.
Nếu như không phải vì khuôn mặt kia thật sự rất đẹp trai, đẹp trai đến nỗi có thể dễ dàng nhận ra đó là anh hàng xóm, thì cô nhất định sẽ thét chói tai.
Nói không chừng ngày hôm sau sẽ bị người dân ở tòa nhà này lấy danh nghĩa là cô quấy nhiễu mọi người mà phẫn nộ khiếu nại trong nhóm chat chủ nhà trên WeChat, còn có thể bị ban quản lý tìm tới cửa.
Nhưng đôi mắt của anh hàng xóm trong khoảnh khắc đó rất đáng sợ.
Hai mắt vô hồn, trống rỗng.
Đôi mắt đa tình đó không có hồn, hoàn toàn khác với ban ngày.
Nếu như ban ngày cô nhìn thấy anh hàng xóm là mặt trăng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ hoàn hảo, thì anh hàng xóm cô nhìn thấy đêm nay chính là mặt trăng đầy những lỗ hổng trống trải cô đơn.
Thậm chí có vài giây, cô sinh ra nghi ngờ đối với nhận thức và trực giác của mình.
Vì thế cô lại lần nữa cẩn thận kéo rèm rồi thò đầu ra, anh hàng xóm vừa rồi còn ngồi trên ghế mây đã đổi một gương mặt khác, khóe miệng anh bật cười, trong tay cầm lon bia, đặt bên miệng nhẹ nhàng uống một ngụm, trong mắt vẫn ôn nhu đa tình như cũ.
Anh nhìn thấy Lý Tích Thần, sau khi nhìn cô cười cười, thì lại quay mặt đi ngắm mặt trăng.
Không bao lâu sau, anh đứng dậy trở về phòng, chỉ để lại ban công trống trải.
Ban công của anh hàng xóm thực sự rất trống, thậm chí không có một bộ quần áo, chỉ có một chiếc ghế mây đan.
Lý Tích Thần nghĩ, anh đang nghĩ gì vậy?
Tại sao anh mất ngủ?
Anh đang buồn vì điều gì?
-
Cố Từ theo đoàn làm phim kia hợp tác không vui vẻ gì, dù cho cô ấy chấp nhận cúi đầu khom lưng vì tiền bạc đi nữa thì cũng chịu không nổi việc mỗi ngày đều phải sửa kịch bản.
Cô ấy bận rộn hơn một tháng, sợ ảnh hưởng đến tâm tình của Lý Tích Thần, khiến cô nhớ lại những chuyện không vui kia cho nên chỉ đơn giản dặn dò cô vài câu.
Chẳng qua cô ấy cũng đã quyết định nghỉ ngơi một thời gian.
Sau đó vẫn là tìm một công ty điện ảnh và truyền hình để làm việc, hoặc là tự do sáng tác.
Lý Tích Thần không có ý kiến gì với quyết định của cô ấy.
Chủ yếu là vì Cố Từ không thiếu tiền, nhà cô ấy làm trong lĩnh vực ăn uống, mở chuỗi nhà hàng tận mấy trăm cái, đúng chất “tiểu công chúa ẩm thực”, cô ấy chỉ là muốn tự lập mà thôi.
Cố Từ kết thúc dự án xong, sau khi cùng Lý Tích Thần gặp mặt thì vội vàng về nhà, bận rộn ứng phó với nhóm người thân, không có thời gian tìm cô.
Nhưng mà buổi trưa hôm nay cô ấy có gửi đến một tin nhắn: [Gia đình tớ bảo tớ đi xem mắt.]
[Trần Hi Lý:...Vậy cậu có đi không?]
[Ngõa Ngõa: Vốn không muốn lắm.]
[Trần Hi Lý: Cuối cùng thì sao?]
[Ngõa Ngõa: Nhưng anh ấy là một bác sĩ khoa tâm thần, tớ nghĩ rằng có thể đi gặp thử.]
[Trần Hi Lý:..]
Cố Từ thật sự là vì cô mà hy sinh quá nhiều.
[Ngõa Ngõa: Cũng không đơn thuần vì cậu, gần đây tâm lý của tớ cũng có chút áp lực, gặp mặt nói chuyện phiếm cũng được.]
[Trần Hi Lý: Tớ cảm động được một giây.]
[Ngõa Ngõa: Ha ha ha, dì tớ còn giới thiệu cho tớ một chuyên gia tư vấn tâm lý, tớ cũng định đi gặp, nghe nói rất lợi hại.]
Nhắc tới chuyên gia tư vấn tâm lý, Lý Tích Thần hỏi Cố Từ: [Lần trước cậu nói muốn giới thiệu cho tớ chuyên gia tư vấn tâm lý của Lâm An Hiền, có phương thức liên hệ không?]
[Ngõa Ngõa: Có phải là thầy Lục đại danh đỉnh đỉnh kia không?]
[Trần Hi Lý: Tớ không biết tên anh ấy là gì.]
[Ngõa Ngõa: Cậu muốn tìm anh ta?]
Không đợi Lý Tích Thần trả lời, Cố Từ đã gửi tin nhắn tới: [Đừng đi, anh ta đã hại chết Lâm An Hiền rồi, tớ cũng không muốn để cho cậu đi theo vết xe đổ của Lâm An Hiền đâu.]
Lý Tích Thần nhìn màn hình, đột nhiên mắt đau nhói.
Chính là rất đau xót.
Là một bệnh nhân, cô có thể hiểu được Lâm An Hiền.
Cậu bé nhất định không hy vọng ai đó đổ lỗi cái chết của mình cho người khác.
Đôi khi chỉ là thực sự không thể chịu đựng được nữa mà thôi.
[Trần Hi Lý: Đừng nói như vậy, không có chuyên gia tư vấn tâm lý nào muốn bệnh nhân của mình tự sát cả.]
[Ngõa Ngõa: Nhưng đây là sự thật, trên tin tức nói anh ta đã chẩn đoán và điều trị cho Lâm An Hiền một năm, trong một năm đó, anh ta là một sự tồn tại còn gần gũi hơn cả cha mẹ của Lâm An Hiền, nhưng anh ta không phát hiện ra ý muốn tự tử của Lâm An Hiền, đây là sơ suất.]
[Trần Hi Lý:...]
Cô trước giờ đều không thể cãi lại Cố Từ, vì thế bèn đổi đề tài.
Cố Từ nói với cô, chờ gặp xong hai đối tượng xem mắt kia thì mới quyết định đưa cô đến khoa tâm thần của bệnh viện hay là đi phòng tư vấn tâm lý bên ngoài, hoặc là tìm được chỗ đáng tin cậy hơn.
Lý Tích Thần chỉ trả lời qua loa.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Cố Từ, cô lên mạng tìm kiếm tin tức của Lâm An Hiền mà trước đó cô vẫn luôn cố ý tránh né, chủ yếu là vì tìm vị bác sĩ tư vấn tâm lý của cậu bé.
Nhưng mà tư liệu có thể tìm được rất ít ỏi, giống như là cố ý che giấu vậy.
Phòng tư vấn tâm lý của anh ấy tên là [Ôn Xá], người đó họ Lục.
Sau khi sự cố của Lâm An Hiền xảy ra, nhiều cơ quan báo chí đã tìm thấy phòng làm việc, nhưng phòng làm việc treo biển tạm dừng hoạt động, các phóng viên không có thu hoạch gì.
Anh cũng tư vấn tâm lý cho nhiều người nổi tiếng, nhưng sau khi Lâm An Hiền gặp tai nạn, tất cả mọi người đều nhất trí bảo vệ thông tin cá nhân của anh.
Vì vậy, truyền thông có thể đào ra cũng rất ít.
Tuy nhiên, các cuộc thảo luận về anh vẫn còn rất nhiều.
Trong mắt công chúng, hành vi của anh là thiếu sót, không kịp thời phát hiện vấn đề của Lâm An Hiền.
Nhưng theo những người trong cuộc, cha mẹ của Lâm An Hiền cũng mời anh đến đám tang của Lâm An Hiền, có vẻ như đã tha thứ cho anh.
Lý Tích Thần sau khi tìm kiếm một lát thì cảm thấy vô vị, bài nào cũng giống nhau, không có gì mới mẻ, cô cũng không muốn để chuyện như vậy ảnh hưởng đến tâm tình vốn đã đè nén của cô, vì thế cất điện thoại di động đi đến trước máy tính viết bản thảo.
Gọi đồ ăn giao tới vào buổi tối.
Sau đó khi hoàng hôn buông xuống, cửa nhà bị gõ, sau đó nhân viên giao hàng đi xuống lầu.
Bởi vì cô có ghi chú trên đơn đặt hàng, nhân viên giao hàng không cần phải gọi điện thoại, chỉ cần treo đồ ăn mang đi trên tay nắm cửa rồi gõ cửa thông báo là được.
Hầu như tất cả các nhân viên giao hàng đều thực hiện theo điều này.
Cô mở cửa để lấy đồ ăn, nhưng lại nhìn thấy túi quà tặng màu trắng trên tay nắm cửa.
Lần này nhiều hơn một cái, là hai cái.
Cô nhìn vào cửa đối diện, không có động tĩnh.
Hôm nay cô còn chưa nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang, cũng không nghe thấy tiếng cửa đối diện vang lên.
Anh hàng xóm đã về rồi à?
Đồ cũng đã treo trên cửa nhà cô rồi, vậy thì có lẽ đã về rồi.
Có cần gõ cửa để nói lời cảm ơn không?
Ý nghĩ này gần như bị bác bỏ ngay sau khi nó xuất hiện.
Làm thế nào có thể?
Như thế sẽ chết đó có biết không!
Sau khi đấu tranh, cô vẫn chọn làm con rùa rụt đầu, lấy đồ ăn và túi quà tặng trở vào nhà.
Khi nào có cơ hội, cô sẽ nhét phong bì vào cửa của anh hàng xóm.
Nhân lúc anh hàng xóm ra ngoài, nhét tiền vào phong bì rồi dán băng dính vào cửa nhà anh.
Như vậy sẽ không cảm thấy quá thiếu nợ anh.
Sau khi có ý tưởng, Lý Tích Thần quyết định ngày mai sẽ thực hiện kế hoạch này.
Tuy nhiên, cô vẫn xem túi quà tặng trước.
Cả hai túi hôm nay đều là bánh, một túi là bánh dâu tây và một túi là mousse việt quất.
Mỗi túi đều có ghi chú, dùng giấy ghi chú giống như lần trước.
Tờ ghi chú trong bánh dâu tây được viết:
[Tôi đoán em rất thích hương vị này. Nói cho em một bí mật, góc tây nam của Thiên Hà Thủy Vận có dâu tây dại, nơi đó mỗi khi trời chập tối thì rất ít người, nhưng phong cảnh rất đẹp, thích hợp để vẽ phác họa. Nếu hoàng hôn ngày mai trời đẹp, em có thể đi ra ngoài để đôi mắt của mình được chiêm ngưỡng một chút. =^_^=]
Thiên Hà Thủy Vận là công viên gần tiểu khu của các cô, Lý Tích Thần từ sau khi chuyển đến còn chưa từng đi qua nơi đó.
Trong công viên không có nhiều người trẻ tuổi, đa phần là các bác gái, nghe nói trong công viên này còn có góc xem mắt(*), cô chỉ nghe một chút đã thấy da đầu tê dại, căn bản không dám nghĩ đến cảnh tượng bị lôi kéo sau khi lạc vào góc xem mắt chút nào.
(*)Góc xem mắt (相亲角): Góc xem mặt, là một “đặc sản” chỉ có thể thấy ở Trung Quốc, là một hoạt động xem mặt được tổ chức tại các công viên hoặc những nơi rộng rãi, với mục đích tìm bạn đời hoặc người yêu. Khi đến đây người ta sẽ đem theo một tờ giấy trên đó có đầy đủ thông tin cá nhân, đó được coi là “biển quảng cáo” cho bản thân. Đối tượng xuất hiện nhiều nhất ở góc xem mắt là bố, mẹ, người thân của người “xem mắt”, họ thay con cái đi xem mắt và đánh giá giúp con cái họ ai là người phù hợp và có điều kiện tốt nhất
Vì vậy, cô không hề biết ở góc tây nam có dâu tây dại.
Và mùa này cũng không phải là mùa dâu tây ra trái.
Nhưng trong nháy mắt cô vẫn dao động.
Muốn đi xem một chút, nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Còn túi bánh mousse việt quất có ghi chú là:
[Hôm nay khi đến cửa hàng, Tiramisu chỉ còn lại một cái, tôi nhường nó cho một cô gái vừa mất việc, vì vậy tôi chỉ có thể mang cho em mousse việt quất. Ăn sô cô la vào ban đêm có thể làm chứng mất ngủ trầm trọng thêm, nếu em cũng mất ngủ, hãy nghe thử hai bài hát.
Marconi Union “Weightless”
JinBao “Trong hoàng hôn”
Chúc em ngủ ngon tối nay =^_^= ]
Phản ứng đầu tiên của Lý Tích Thần sau khi nhìn thấy ghi chú không phải là đi tìm kiếm hai bài hát này, mà là nghĩ, thì ra anh hàng xóm đối với mọi người đều tốt như vậy.
Anh ta sẽ nhường miếng Tiramisu cuối cùng cho người lạ và cho cô mượn cái ôm vào thời điểm cô đang gặp khó khăn.
Anh thực sự là một người tốt.
Không chỉ đối xử tốt với cô.
Đây hẳn là điều rất bình thường, nhưng Lý Tích Thần lại có chút mất mát.
-
Lý Tích Thần xem như đã có một giấc ngủ ngon.
Dưới tác dụng của bài hát Weightless, cô đã ngủ được hơn hai giờ và sau đó giấc ngủ chập chờn liên tục rất lâu.
Cho đến tận sáng sớm.
Điều này đối với cô mà nói đã coi như không tệ rồi, cho nên buổi sáng khi viết bản thảo trạng thái đã tốt hơn một chút.
Cô dựa theo nhân vật và cốt truyện về sau để đẩy ngược về phía trước, phát hiện không được lắm.
Nhưng không có cảm hứng để viết mới, vì vậy sau khi viết một lúc thì cô bỏ cuộc.
Bỏ đi.
Lại là một ngày ngẩn người.
Trịnh Vân Phàm, người đã lâu không liên lạc chợt gửi cho cô một dấu chấm hỏi, cô trả lời một dấu chấm.
Trịnh Vân Phàm: [Gần đây thế nào? Kiếm được nhiều tiền chưa?]
Lý Tích Thần: [?]
Trịnh Vân Phàm: [Tiểu gia kiếm được rồi, trở về mời cậu ăn cơm.]
Lý Tích Thần: [Muốn về nước?]
Trịnh Vân Phàm: [Còn phải một thời gian nữa, thu xếp chuyện trong tay đã.]
Lý Tích Thần: [À.]
Chủ đề một lần nữa dừng lại.
Cô và Trịnh Vân Phàm từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, từ tiểu học đến trung học đều học cùng một lớp học, nhưng từ khi cậu ấy ra nước ngoài lập nghiệp, liên lạc giữa hai người dần dần ít đi.
Nhưng mà cũng không có cảm giác xa cách gì.
Chỉ là cô sẽ không chủ động nói với Trịnh Vân Phàm về trạng thái trước mắt của mình.
Tên này trước mặt chị gái cô từ trước đến nay đều rất nhút nhát, vừa bị dọa chút là cái gì cũng nói ra, nhưng cô không muốn người trong nhà biết.
Có lẽ biết rồi sẽ nói cô yếu đuối.
Một điều nhỏ nhặt mà đã hạ gục cô, rác rưởi.
Lý Tích Thần không muốn nghe những lời này.
Cô đã nghe quá nhiều rồi.
Đợi đến khi chạng vạng, ánh hoàng hôn đẹp đến kỳ lạ, từng mảng mây lớn như lửa lan phía chân trời, hoàng hôn đẹp như từ trong bức tranh bước ra.
Lý Tích Thần ngồi trên sofa, bỗng nhiên nghĩ tới tờ giấy hôm qua.
Nếu hoàng hôn ngày mai trời đẹp, em có thể đi ra ngoài để đôi mắt của mình được chiêm ngưỡng một chút.
Đúng vậy, hoàng hôn trời đẹp.
Cô nhất thời xúc động thay quần áo, đeo khẩu trang và mũ, còn đeo gọng kính cận thị cùng màu với hoàng hôn đi ra ngoài.
Cô đã phải nỗ lực rất nhiều để tìm được nơi anh hàng xóm nói, thực sự có dâu tây dại, nhưng chỉ có một vài cây.
Nơi này hẻo lánh, rất ít người, hầu như không có ai đi bộ đi ngang qua.
Nhưng cũng có người đang vẽ phác họa, là một cô gái rất cô đơn.
Nhìn tướng mạo hẳn là học sinh trung học cơ sở.
Cô ấy vẽ mặt trời lặn, vẽ hoàng hôn, vẽ tất cả mọi thứ nhưng lại toát lên cảm giác thê lương.
Giữa đồng loại với nhau luôn có radar, giờ khắc này, radar của Lý Tích Thần điên cuồng vang lên.
Cô ngồi trên một tảng đá lớn để ngắm cảnh hoàng hôn, người vẽ cũng không quay đầu lại, một lúc lâu sau, hoàng hôn sắp chìm trong núi, cô bé mới quay đầu hỏi: “Chị đang nhìn em sao?”
Lý Tích Thần gật đầu lại lắc đầu, sau đó hai người không nói gì nữa.
Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, trong nháy mắt đó, đèn trong công viên lần lượt sáng lên, chiếu sáng thế giới bị u ám bao phủ, những tảng đá ven đường đều tỏa ra ánh sáng trắng.
Cô bé rời đi một mình với bảng vẽ.
Lý Tích Thần ngồi đó thật lâu, cô có chút hưởng thụ nghe tiếng gió thổi qua lá cây.
Một thế giới yên tĩnh đến mức không bị ai quấy rầy, còn có thể hưởng thụ làn gió nhẹ nhàng và hít thở không khí tự do.
Nơi anh hàng xóm đề nghị thực sự rất tốt.
Không biết qua bao lâu, trên con đường nhỏ truyền đến tiếng chạy bộ.
Lý Tích Thần đột nhiên căng thẳng, đang định cúi đầu, ánh mắt lại nhìn thấy sườn mặt người nọ.
Ồ, tại sao lại giống như anh hàng xóm nhỉ?
Đợi đến khi người đó chạy tới gần, cô mới xác nhận, chính là anh.
Hóa ra anh hàng xóm còn chạy bộ mỗi ngày, rất kỷ luật.
Không giống như cô, là một kẻ vô dụng không thích thể thao.
Anh cũng nhìn thấy cô, chẳng qua không chào hỏi, chỉ dừng lại lau mồ hôi trên trán, sau đó uống hết ngụm nước cuối cùng trong chai nước trên tay, rồi ném chai nước vào thùng rác gần đó.
Lý Tích Thần đang do dự có nên vẫy tay chào hỏi hay không, suy nghĩ một lúc lâu, ngón tay cuộn chặt lại buông ra, cuối cùng chậm rãi giơ tay lên, nhưng đối phương đã bắt đầu chạy tiếp.
Trên con đường nhỏ không người, cứ như không nhìn thấy Lý Tích Thần vậy, chạy về phía trước.
Bàn tay ngượng ngùng của Lý Tích Thần sờ không khí, lại ngượng ngùng thu trở về.
Tâm tình trong nháy mắt có chút kỳ lạ.