• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

24.

Xạ Nhật Chi Chinh đi qua. Ôn Tình dẫn theo tộc nhân của nàng, bị Vân Mông Giang Thị tạm giam, cũng không còn tu linh lực nữa. Ngược lại, nàng mở y quán, mua mấy khối đất trồng trọt, đánh cá. Sống thực ra còn muốn sung sướng, tự tại hơn năm đó lúc Kỳ Sơn Ôn Thị cường thịnh.

Ôn Ninh ở y quán phụ tỷ tỷ. Lúc Ngụy Vô Tiện rảnh không có việc cũng sẽ chạy tới chọc mèo, trêu gà một phen. Chỉ có chó là y không có gan chọc. Mấy ngày gần đây bởi vì nửa đêm cứ luôn bị ai đó nện cho nằm đo giường, sáng sớm dậy trễ, lại còn có sự vụ quấn thân, bởi vậy cũng ít tới. Lúc y vén rèm lên, ngồi bên bàn, bưng tách trà nóng, Ôn Tình cũng sửng sốt một chút.

Tư thế đi vào của Ngụy Vô Tiện không lịch sự tí nào. Tuy nói là đêm qua Lam Vong Cơ xoa bóp còn tính là thoải mái, nhưng rốt cuộc là bị một tên đàn ông trưởng thành nửa đêm xuất kỳ bất ý, nện cho cái lưng y muốn gãy làm đôi. Y căn bản là chịu muốn không nổi. Y dựa vào người Lam Vong Cơ, khoe khoang đắc ý như ngọn đuốc tàn trong gió, bước vào y quán thuần thục ngửa cổ uống trà, ra vẻ như không phải là thanh niên hai mươi mấy mà là lão ông tám mươi.

Ôn Tình: "..."

Nàng nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, không biết mình có hoa mắt không. Mới vừa rồi... vị Hàm Quang Quân này hình như là ôm eo Ngụy Vô Tiện tiến vào, lại còn dìu y ngồi xuống. Nói như thế nào thì cái tư thế này cũng quá mức mờ ám đi.Mà trên mặt Hàm Quang Quân không nhìn ra cái biểu tình gì. Không có cách. Ôn Tình chỉ có thể chuyển hướng Ngụy Vô Tiện hỏi:

"Hôm nay sao rảnh mà tới đây? Lại không có việc sao?

Ôn Ninh một bên cộc lốc lắc đầu: "Không giống... Ngụy công tử, ngươi bị thương?"

Lam Vong Cơ thay Ngụy Vô Tiện rót một chén trà mới, còn thổi cho đỡ nóng mới đưa đến bên miệng y.

Ôn - cảm thấy mình hình như vừa nhìn ra gì đó - Ninh: "..."

Ôn - đã nhìn thấu - Tình: "..."

Ngụy Vô Tiện vẫn chưa phát hiện có chỗ nào khác thường, cười nói: "Hì hì, Tình tỷ, tỷ xem giúp cái eo này của ta..."



Ôn Tình cương mặt hỏi: "Sao? Quậy tới hư thận rồi?" (*)

(*: giải thích cho đóa hoa trắng nào không hiểu câu này. Quan hệ tình dục với cường độ quá dữ dội sẽ gây tổn hại tới thận)

Ngụy Vô Tiện: "..."

Lam Vong Cơ: "..."

Ôn Ninh: "..."

25.

Tuy nói ra chuyện Hàm Quang Quân cứ mỗi đêm là phải rơi xuống nện lên trên người Ngụy Vô Tiện có hơi chút thái quá. Nhưng lúc Ôn Tình xem xét thương thế của Ngụy Vô Tiện có thấy rõ là ngoại thương do bị vật nặng nện vào mà thành chứ không phải là thận bị bắt làm việc tới hư. Cho nên nàng mới miễn cưỡng tin lời Ngụy Vô Tiện.

Ôn Tình nhìn cái eo già của y, lâm vào trầm tư, rồi sau đó chậm rãi nói với Lam Vong Cơ: "Ngươi này... nện đến không nhẹ a."

Lam Vong Cơ tự biết đuối lý, cúi đầu thành thành thật thật ngồi một chỗ. Ngụy Vô Tiện thấy thế, vội vàng an ủi: "Ai ai ai! Lam Trạm! Ngươi cũng không biết chính ngươi sao cứ mỗi ngày như vậy. Việc này sao có thể trách ngươi?" Dứt lời còn hung tợn nhìn Ôn Tình, làm như nàng làm cái chuyện sai gì đó.

Ôn Tình: "..."

Ôn Tình trợn trắng mắt, đặt tay lên cái eo già của Ngụy Vô Tiện, dùng chút sức.

Ngụy Vô Tiện: "A a a a a!"

Ban ngày ở Liên Hoa Ổ bỗng nhiên phát ra tiếng gào thường khi chỉ xuất hiện lúc đêm khuya.

Ngụy Vô Tiện quay đầu quát: "Tình tỷ! Trả thù a! Ngươi đây là trả thù! Ngươi có ý định mưu sát!"

Ôn Tình chống nạnh: "Chỉnh cái eo cho ngươi một tí. To miệng thế làm gì?!"

"A..." Ngụy Vô Tiện túng, kêu một cái, lẩm bảm lầm lầm thành thật trở lại. Đợi một lúc cũng không thấy Ôn Tình có động tác gì nữa, tâm cảm thấy kỳ quái, y hỏi: "Tình tỷ?"

Ôn Tình nói: "Chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta sai rồi, sai rồi. Ngài tiếp tục trị đi a. Đừng mặc kệ ta mà..."

Ôn Tình nói: "Xong rồi."



"...Xong rồi? Nhanh như vậy? Không phải nói thực nghiêm trọng sao?" Ngụy Vô Tiện không tin, đứng dậy giật giật eo. Cơn đau có điều giảm bớt, nhưng còn cách tốt như cũ một khoảng...

Ôn Tình nói: "Là thực nghiêm trọng. Trở về xức thuốc, xoa bóp cũng phải mấy ngày mới dần dần khôi phục."

Ngụy Vô Tiện vỗ tay cho nàng: "Lợi hại! Lợi hại! Không hổ là Tình tỷ a..." Dừng một chút, y lại nói tiếp: "Cùng lắm... tỷ không thể dịu dàng hơn một chút sao? Ta coi ngày xưa tỷ thấy có người đến coi bệnh đều là gương mặt tươi cười ra chào đón. Sao đến phiên ta lại liền như vậy? Đặc biệt hôm nay là cực kỳ không kiên nhẫn."

Ánh mắt Ôn Tình phức tạp nhìn Ngụy Vô Tiện không tự biết tí nào, cùng với Hàm Quang Quân sắc mặt vô cùng bình thường. Nàng đưa thuốc mỡ cho Lam Vong Cơ, hướng dẫn rõ: "Mỗi ngày xức thuốc hai lần, xoa bóp một lần. Người nào xoa bóp tới đây. Ta dạy."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, tích cực nói: "Không bằng cho Hàm Quang Quân tới đi. Hôm qua, hắn xoa ta thoải mái lắm."

Ôn Tình: "..."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện... ngươi rốt cuộc biết ngươi nói cái gì không?

26.

Ngụy Vô Tiện nằm bò cho Lam Vong Cơ học tập hồi lâu, cái cằm bị ma mấy lần tới đỏ mới khó khăn lắm hoàn thành lớp học.

Đi đường về sắc trời đã tối. Nguyện vọng dẫn Lam Vong Cơ đi chơi biển hoa Liên Hoa Ổ hôm nay coi như thất bại. Nhân chuyện cái eo, Giang Trừng cho y mấy ngày nghỉ, rảnh rỗi không có việc gì, y liền rúc về phòng ngủ, chọc Lam Vong Cơ chơi.

Ngụy Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân, ngươi nói xem vì sao ngày nào ngươi cũng rơi xuống, còn cố tình rơi lên giường ta?"

Lam Vong Cơ: "...không biết."

Cái miệng của Ngụy Vô Tiện không có cửa đóng. Cái gì cũng dám nói: "Chẳng lẽ là ban ngày nghĩ gì, ban đêm liền mơ thấy cái đó sao? Không đúng! Không đúng! Hình dung như thế không quá thỏa đáng. Đều không phải là mơ. Ngươi là thật sự rớt xuống giường ta... Chẳng lẽ là ngươi, vì cả ngày nghĩ đến ta, ông trời nhìn, chịu không nổi, liền đưa ngươi tới?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện lăn trên giường, cười ha ha: "Hàm Quang Quân, lỗ tai ngươi đỏ!"

Lam Vong Cơ: "..."

Đang lúc đó, chợt có người gõ cửa.



Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ai?"

Người ngoài cửa nói: "Ngụy công tử, hôm nay tông chủ cố ý an bài một gian phòng khách cho Hàm Quang Quân. Hai người không cần chen trên một cái giường ngủ cùng."

Ngụy Vô Tiện đáp: "Được được được. Đợi giờ Hợi buông xuống lại mời Hàm Quang Quân đi qua. Hàm Quang Quân... A? Hàm Quang Quân, ngươi không vui sao?"

Lam Vong Cơ gian nan nói: "...Cũng không."

Đợi Lam Vong Cơ đi rồi, Ngụy Vô Tiện mới cảm giác không thú vị, cũng không biết chơi cái gì mới vui đây. Cho nên nằm lên giường sớm, an ủi chính mình đây là để dưỡng thương.


Nhắm mắt một cái, y liền cảm thấy không ổn. Không có Lam Vong Cơ bên cạnh, y vẫn luôn cảm thấy nửa đêm người này như cũ sẽ đột nhiên xuất hiện bên trên y, cho y một đòn...


Y trợn mắt, thấy phía trên không người. Nhắm mắt, trong lòng bất an. Lần thứ hai trợn mắt, thấy phía trên không người. Lần thứ hai nhắm mắt lại, cảm giác sợ hãi càng thêm mãnh liệt. Y nhịn không được trợn mắt lần nữa nhìn lên trên...


Ở trên không trung nguyên bản là không có gì đột nhiên xuất hiện một người.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Lam Vong Cơ: "..."


Lần này là đang nằm sấp. Gần như trong một khắc, Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ liếc mắt nhau, cực kỳ ăn ý... Lam Vong Cơ lăn bên phải, Ngụy Vô Tiện lăn bên trái...


"A a a a a a a a!!!" Hiển nhiên, mặc dù hôm nay đã kêu một lần, nhưng tiếng vang nửa đêm cũng không tránh thoát được. Ngụy công tử không phụ sự mong đợi của mọi người, rốt cuộc mở miệng thét lên tiếng thứ hai trong cùng một ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK