Từ trong xe nhìn ra...
Những ô cửa vỡ nát, những bức tranh graffiti sặc sỡ cùng với đám trẻ trâu nhuộm tóc bảy sắc cầu vồng.
Họ múa máy tứ chi dáng vẻ kệch cỡm theo bài nhạc cao vút vang dội.
Ôi ~ đúng là chỗ nào cũng tràn đầy hơi thở nghệ thuật.
Nếu bạn không đến đây một lần trong đời, bạn sẽ không hiểu được cuộc sống có ý nghĩa như thế nào.
...
Nói chung.
Ngàn vạn lần đừng học theo cái đám thiểu năng này!
Quay đầu nhìn tình địch, người ấy tập trung lái xe.
Vẻ mặt nặng nề không hề bị thế giới sặc sỡ bên ngoài ảnh hưởng.
Sau khi phát hiện ra quan hệ của tình địch và người yêu.
Tôi nhìn thế nào cũng thấy người ấy chướng mắt.
Luôn cảm thấy đầu óc người ấy có hố.
Chạy tới cái nơi chết tiệt này để yêu đương vụng trộm?
Hừ.
Tôi chán chết tiếp tục nhìn đám thiểu năng cười ngây ngô bên ngoài.
Xe dừng lại ở cuối đường, tình địch đi vòng sang mở cửa.
Tôi ngơ ngác đặt chân xuống đất theo sau người ấy đứng trước một cửa hàng.
Tree's heart.
Trên bảng hiệu viết như thế.
Hai từ này sao lại khiến tôi thấy quen thế nhỉ.
Rõ ràng với trình độ tiếng Anh của tôi cũng chỉ đủ để đọc t... h...
À.
Bảy giây đã qua.
Tôi lập tức từ bỏ vấn đề này.
Ngẩng đầu nhìn về phía tình địch.
Đờ cờ mờ.
Cái vẻ mặt của người ấy là sao????????
Sao mà đau đớn như bị người khác giật vợ.
Tôi thề!
Tôi còn nghe được xương ngón tay người ấy phát ra tiếng vang!!
Rõ ràng người có vợ ngoại tình là tôi, ô cê?
Thấy tôi đang dịch về phía bên cạnh, tình địch âm u nhìn sang.
Tôi lập tức cứng đờ không dám nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa kính của nhà hàng đối diện.
Nơi đó phản chiếu một bóng chó xinh xắn đáng yêu.
Ối giời ơi!!! Sao tôi lại là cái dạng này!!
Tôi đã mang cái bộ dạng này long nhong ngoài đường hơn nửa ngày?!!!
Tình địch, mau nói cho tôi biết, đuôi thỏ trên lưng tôi là cái đếu gì???
Tôi giận, tôi đã nói với anh rồi cơ mà!
Tôi chống lại áp lực gâu gâu sủa bậy vào mặt người ấy.
Tình địch không chịu nổi tôi ầm ĩ bèn ngồi xổm xuống thân mật bóp cái mỏ của tôi lại.
"Mày có biết ông chủ quán này am hiểu nấu món gì nhất không?"
Tình địch nhìn tôi sâu kín, ẩn ý nói.
Tôi gắng sức lùi về phía sau.
Không, tôi không muốn biết.
"Chó thui, thịt ở đây ăn ngon nhất."
Người ấy vươn tay sờ lên bụng nhỏ phủ đầy lông nhung của tôi.
Anh thắng.
Đồ đàn ông độc ác.
Tôi nằm nhoài xuống nhẫn nhục bắt đầu vẫy đuôi với người ấy.
Thấy tôi biết điều như vậy tình địch hài lòng đứng lên, tâm trạng không tệ.
Đến cùng kiếp trước tôi đã gây nghiệt gì chứ?
Lại phải đi theo cái loại rác rưởi này.
Tôi lặng lẽ đá tấm biển 'vui lòng mặc trang phục lịch sự' được dựng bên trong cửa, rồi bước vào cùng tình địch.
Phong cách quán ăn là kiểu xập xệ điển hình ở Thụ Hạng.
À không, cái này gọi là phục cổ.
Bốc cục tối màu phối với đèn màu quýt tạo ra bầu không khí vô cùng mập mờ.
Đúng là một nơi tốt để hẹn hò ~
Tâm trạng không hề tốt.
Không biết vì đang còn là ban ngay hay vì nguyên nhân gì khác nhưng quán xá vắng tanh.
Chỉ có một người đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
À hiểu.
Đó không phải là người yêu dù có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra à.
Đẹp trai quá.
Người yêu của tôi thấy tình địch thì vui vẻ đứng dậy nở nụ cười vừa tao nhã và quyến rũ.
Chậc, hồ ly tinh không phải là style của em đâu.
Tiếp tục giả vờ cao quý của em đi.
Mặc dù trong lòng vô cùng khó ở nhưng tôi không bỏ cuộc.
Tôi muốn xem thử.
Các người có thể đi được đến đâu.
Hừ!!!
Tình địch chống cằm bằng tay phải.
Vẻ mặt vô cảm.
Người yêu của tôi thì cứ như thằng nhóc choai choai lần đầu biết yêu.
Đôi mắt nhìn tình địch như bắn ra sao trời.
Tôi, ngoan ngoãn ngồi xổm trên chiếc bàn ăn phủ khăn trải bàn màu xanh đậm.
Chiếc mũ vải màu hồng được đặt ngay ngắn bên cạnh.
Ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.
Tôi cảm thấy mình bị chọt trúng chỗ đau.
Tôi vô thức nghển cái cổ toàn lông mượt mà lên.
"Sao nó cũng tới..."
Người yêu của tôi che giấu đi nét không vui, cố gắng giữ bình tĩnh nói.
Em nghĩ tôi muốn? Tôi lườm em ấy một cái.
"Tiểu Hạch Đào bị ốm, buổi sáng tôi đưa nó đến bệnh viện, cũng hết cách rồi."
Tình địch vuốt đầu tôi, bày tỏ sự áy náy với người yêu.
"Cậu chờ lâu lắm rồi hả, xin lỗi."
Người yêu của tôi lắc đầu, phá lệ dịu dàng thân thiết với tình địch.
"Em cũng vừa tới thôi, không còn sớm nữa gọi đồ trước nhé?"
"Được."
Người yêu lắc chuông.
Chỉ chốc lát sau có một người chậm chạp đi tới từ phía sau.
Y không mặc quần áo phục vụ mà chỉ đeo tạp dề.
Tôi dõi theo bón dáng cao lớn của y còn chưa kịp ước ao đã thấy cái chỏm tóc đuôi ngựa được nhuộm màu săc vô cùng nổi bật, vô cùng quý phái của y.
Thất kính!
Tôi quay đầu nhìn tình địch, không biết nên khuyên nhủ thế nào để người ấy ít đến mấy cái loại nhà hàng không đứng đắn như thế này lại.
"Anh Triệu, hôm nay có món gì?"
Người yêu của tôi nói chuyện với người kia vô cùng quen thuộc.
Tôi lập tức quay sang nhìn tóc đuôi ngựa, cẩn thận quan sát mặt y mấy lần.
Không khỏi có chút mất mát.
Trước đây tôi cho rằng mình đã hòa nhập vào cuộc sống của người yêu.
Biết rõ công việc và bạn bè của em ấy như lòng bàn tay.
Nhưng người quen này của em ấy tôi lại chưa từng nghe nói.
"Than nướng..."
Tôi vểnh tai cảnh giác.
Nhưng lâu lắm vẫn không nghe thấy nửa đoạn sau.
"Ha."
Đến tận khi nghe được tiếng cười khẽ tôi mới phản ứng lại là tình địch đang đọc menu.
Đùa giỡn tôi vui lắm hả?
Tôi nhe răng với tình địch.
"Than nướng cái gì?"
Đuôi ngựa khó hiểu nhìn tình địch, lại theo tình địch nhìn về phía tôi.
Sau đó gáy tôi bị chà xát thật mạnh.
"Văn Khương, chó của cậu đáng yêu quá, nhìn cái khuôn mặt tươi cười này đi, chỉ nhìn thôi đã thấy vui vẻ rồi ~"
Tôi không vui, không hề!!
Tôi hơi ngẩng đầu lên.
Nghĩ thầm hôm nay đúng là lắm tai nạn.
Lập tức quăng cho tình địch một ánh mắt lên án.
"Anh Triệu cũng thích Tiểu Hạch Đào à?"
Tình địch đóng menu lại sau đó nói chuyện với tóc đuôi ngựa.
"Đúng vậy đúng vậy, tôi muốn nuôi một con chó lâu rồi, nhưng cậu xem này, bận chết cha."
Đuôi ngựa ra vẻ khách sáo nhưng cái tay thì tiếp tục sờ soạng đầu tôi.
Hu hu hu...
Tình địch, tôi thực sự không chịu được nữa rồi.
"Thiệu Nguyên tặng cho tôi đấy, hay để cậu ta tặng anh một con nhé?"
Tay đuôi ngựa dừng lại, lập tức tránh xa cái đầu của tôi.
"Muốn ăn gì hôm nay anh Triệu nấu cho các cậu, cứ việc gọi ~"
Gì, cái thao tác gì vậy?
Tôi khó hiểu nhìn tóc đuôi ngựa, vẻ mặt y nhăn nhó đánh trống lảng.
Sau khi nhận lấy menu liền co giò chạy.
"Thiệu Nguyên vẫn là cái dáng vẻ kia, thảo nào anh Triệu lại sợ ảnh như vậy."
Người yêu tôi lấy một bình rượu chậm rãi rót vào ly của hai người.
Tình địch dựa vào lưng ghế, đổi một tư thế thoải mái hơn.
Người ấy đung đưa ly rượu, rượu vang màu đỏ tươi sóng sánh dọc theo thành ly.
"Đơn giản chính là rảnh rỗi, lúc ở nước ngoài..."
Tình địch đột nhiên dừng lại, có vẻ không định nói tiếp.
Người yêu tôi tiếp tục câu chuyện.
"Lại nói, mấy năm anh ra nước ngoài đúng là không có chút tăm hơi nào, nhiều lần liên hệ với anh cũng không được, sao thế?"
Thì ra lúc trước tình địch ở nước ngoài, khó trách tôi chưa từng gặp người ấy.
Biến thái, cả tóc đuôi ngựa cũng vậy...
Đều có quan hệ thân thiết với người yêu của tôi.
Hiện tại hết người này đến người kia nhô ra, có ý gì?
Không phải đang châm chọc tôi sao?
Trong cơn tức giận tôi vỗ bình bịch lên bàn khiến dao nĩa rơi hết xuống đất.
"Tiểu Hạch Đào!"
Tình địch tóm tôi tới trước mặt.
Vẫn là dáng vẻ bình thản.
Tôi giận rồi, anh có gọi tôi là Siêu Cấp Đẹp Trai cũng không có tác dụng!
Hừ một tiếng tôi quay đầu đi không thèm nhìn người ấy.
Bỗng ánh hàn quang hiện lên trước mắt, tôi lập tức khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn.
Tôi không quấy, thật đấy!
Tôi ngước khuôn mặt tươi cười nghiêng đầu với tình địch.
Nên là, mau thả dao ăn trên tay anh xuống được không?!
"Sao không nhốt nó lại, ăn xong rồi thả ra?"
Vì tôi phá hỏng bầu không khí tốt đẹp nên người yêu nhìn tôi bằng ánh mắt bất thiện.
"Hôm nay Tiểu Hạch Đào đi kiểm tra não bộ, tuy rằng không ra kết quả nhưng ta không đành lòng nhốt nó lại, xin lỗi."
Tình địch biểu thị từ chối, sau đó thả tôi sang bên cạnh.
Có anh mới bị hỏng đầu ý!!
Rác rưởi!
Khi tôi và tình địch kèn cựa nhau người yêu của tôi chỉ im lặng.
"Nó rất quan trọng sao?"
Người yêu cười miễn cưỡng, nhưng khó chịu.
Giả vờ, em cứ giả vờ đi, trong lòng tôi không ngừng giễu cợt.
Nhưng...
"Chỉ là con chó mà thôi, cậu ghen à?"
Tình địch bật cười, vươn tay nhéo nhéo đầu ngón tay người yêu của tôi.
Người yêu của tôi vội vàng nắm lấy tay tình địch.
"Đúng vậy, em không muốn khi anh ở bên em bị những thứ khác làm cho phân tâm. Văn Khương, anh có hiểu tấm lòng của em không?"
Tuy rằng ánh mắt người yêu của tôi rất chân thành nhưng tình địch lại không trả lời mà hỏi:
"Trả lời tôi trước, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề."
"Vâng?"
"Nghe nói người yêu cũ của cậu rất dây dưa, chúng ta như vậy có khi nào..."
Đột nhiên trọng tâm câu chuyện chuyển lên người mình, tôi quay xe không kịp, toàn thân cứng đờ.
Lúc này tôi lại nghe thấy người yêu nói một cách nhẹ bẫng.
"Anh ta không thể ngăn em đưa ra bất kỳ quyết định nào và anh ta cũng sẽ không có cơ hội ảnh hưởng đến chúng ta."
"Cậu có yêu người đó không?"
Giọng tình địch bỗng trở nên đông cứng, tôi thấy tay người ấy nắm lại thật chặt đặt trên đầu gốc, hai vai căng cứng.
Mẹ bà, kịch bản gì đây, không phải anh không thích người ta đó sao, sao nhắc tới làm gì rồi lại làm cái vẻ muốn giết người như thế.
Người yêu tôi thấy vẻ mặt tình địch cũng biết người ấy đang ghen, vẻ mặt mừng rỡ vội vàng lắc đầu.
"Không."
Em ấy lưu loát nói.
Tôi cúi đầu, thấy trên bài có vài giọt nước rơi xuống bỗng cảm thấy đúng là lạ.
Cái nhà hàng này cũ thật nhưng đâu tệ đến mức bị dột cơ chứ.
Sao mắt càng ngày càng nhòe thế này.
Thừa dịp hai người đang giằng co tôi lặng lẽ dụi mắt.
Bác sĩ hôm nay kém quá, tôi bị đau mắt mà cũng không khám ra.
Đúng là lang băm.
Nhỉ, tình địch!
Ô kìa?
Tình địch, có phải anh phát bệnh rồi không, thực ra anh có tiền án trong bệnh viện tâm thần đúng không?
Ngàn vạn lần chớ động dao kéo!
Tình địch mấy lần đụng tới dao ăn lại thu tay về.
Người ấy hít sâu một hơi, bả vai khẽ run.
"Nhưng tôi nghe nói tình cảm của hai người rất tốt, đến tận khi xảy ra chuyện... mọi người mới biết hai người chia tay."
Trong mắt người yêu tôi hiện lên chút khó chịu.
"Có lẽ đã từng, nhưng đều đã qua, anh ấy cũng mất rồi. Văn Khương chúng ta đừng nói chuyện này được không?"
Tình địch không nói gì nữa nhưng sắc mặt người ấy đúng là giận tím người.
Tôi chưa từng nghĩ mình lại có tác dụng lớn như vậy...
"Tiểu Hạch Đào, mày không thoải mái à, sao mắt lại đỏ thế?"
Tình địch đột nhiên đứng lên, người ấy nâng tôi lên đối diện.
"Hu hu..."
Tôi khó chịu.
"Tôi dẫn nó đi rửa mắt."
Tình địch nói xong kéo ghế ra nhanh chóng rời đi.
Vừa đến toilet tôi đã bị đặt vào trong bồn rửa tay, tình địch chống tay hai bên há miệng thở dốc.
Lưng người ấy còng xuống như không thể gánh vác được áp lực bên trên.
Tôi chạy đến trước mặt tình địch thấy được cảnh người ấy đang khóc.
Đôi mắt hoa đào và mũi đều đỏ hết lên rồi, người ấy cắn chặt răng cố gắng kìm nén âm thanh trong cổ họng.
Nước mắt cũng từng giọt từng giọt rơi xuống.
Bỗng nhiên tôi rất khó chịu.
Thật không ngờ tình địch lại để ý đến tình cảm của người yêu như vậy.
Nhưng...
Dù tôi không ngại, thì tình địch à, anh cũng đừng ở bên người yêu của tôi.
Em ấy là đồ khốn nạn không xứng với anh đâu.
Chỉ chốc lát sau tình địch đã khôi phục lại bình tĩnh, người ấy cúi đầu vốc nước rửa mặt.
"Nhìn cái gì vậy?"
Người ấy giương mắt đối diện với tôi mấy lần sau đó đưa tay qua búng trán tôi.
"Gâu."
Tôi cọ cọ người ấy.
Tình địch cười lạnh một tiếng từ trong túi lấy ra một cái hộp rồi bắt đầu bôi lên hốc mắt...
Ngại ghê, ngại cho kẻ làm gay này...
Tôi không nhận ra cái đó là gì.
Nói chung đợi đến lúc tôi và tình địch cùng nhau ra khỏi nhà vệ sinh.
Trên mặt người ấy vẫn là dáng vẻ xinh đẹp mỹ lệ mọi khi.
Trước khi quay lại chỗ ngồi tình địch đưa tôi vào trong bếp.
Tóc đuôi ngựa đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, y có tay nghề nấu nướng tuyệt vời.
Nhìn một bàn đầy thịt tôi chảy nước miếng đầy đất.
"Là mấy đĩa này à?"
Tình địch và tóc đuôi ngựa đang thương lượng cái gì đó.
Vẻ mặt tóc đuôi ngựa rất nghiêm trọng.
"Đúng, tôi đã nói với cậu ta cậu không ăn bông cải xanh, cậu ta sẽ để đĩa này cho mình ăn."
"Vậy là tốt rồi."
Tình địch không có biểu cảm gì, không biết người ấy móc đâu ra một chiếc hộp.
Nhìn qua sao giống hộp nhẫn thế nhỉ.
Đệt! Anh định làm cái gì?!
Anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?!!
"Văn Khương, cậu hãy suy nghĩ kỹ càng, nhà họ Vu không dễ chọc đâu, gia đình cậu ta sẽ không từ bỏ ý định."
Đúng vậy, tóc đuôi ngựa, anh mau khuyên người ấy đi.
Cái đám nhà họ Vu kia là loại người gì chứ, lúc trước tôi cũng ăn không ít khổ từ bọn họ.
Tình địch anh gấp gáp cái gì, dù sao cũng phải đi điều tra tình huống nhà người ta đã chứ!
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu gì gì đó, cái tính rác rưởi này của anh sao mà làm được!!!
"Anh Triệu, tôi đã không còn gì để mất nữa rồi."
Tình địch nhìn tóc đuôi ngựa, vẻ mặt rất thản nhiên.
Tóc đuôi ngựa thở dài không ngăn cản người ấy nữa.
Tóc đuôi ngựa, anh có phải đàn ông không, người ta cười là mềm nhũn vậy à?
Phải cứng lên chứ!
Tình địch đi tới trước bàn mở hộp ra.
Tôi còn đang tính dù thế nào cũng phải phá hỏng việc này...
Điện thoại của tình địch bỗng nhiên đổ chuông.
Người ấy lấy ra nhìn, lập tức đổi sắc mặt.
Cái kiểu vui mừng lộ rõ trên nét mặt này...
Tình địch nhận cuộc gọi, vội vàng hỏi.
"Tìm được không?"
Người ấy lộ ra nụ cười chưa từng có trên mặt.
Nhưng rồi lại nhanh chóng trầm xuống.
Im lặng một lát, người ấy nói tiếp.
"Tôi biết rồi, Thiệu Nguyên, cảm ơn cậu."
Người ấy nói xong liền cúp điện thoại.
"Xử lý giúp tôi."
Tình địch giao cái hộp cho tóc đuôi ngựa.
"Cậu..."
Tóc đuôi ngựa khó hiểu, tình địch chỉ nói:
"Vẫn chưa đến lúc."
Oh my chúa, tình địch, cuối cùng anh cũng nghĩ thông rồi!!!
Tôi vui mừng đi cọ bắp chân người ấy.
"Tiểu Hạch Đào, mày lại lên cơn gì?"
Tình địch bế tôi lên.
Lại bóp bóp tai của tôi.
"Ẳng ẳng."
Bản chóa vui vẻ cho phép anh tùy ý sờ soạng.
"Sao lại vào đây thế, em chờ anh lâu..."
Người yêu của tôi xuất hiện ngoài cửa phòng bếp, trong lời nói có chút giận dỗi.
Còn nói gì nữa...
Tình địch lại cười với em ấy, sau đó nói:
"Đậu Thần, tôi đồng ý với lời cậu nói lúc trước."
!!!!!!!!!!
Anh buông bản chóa ra, bản chóa không có cái loại sen xúc cớt như anh!!
Nói không giữ lời, ngày mai mũi anh biến thành mũi heo, đồ lừa đảo!
Người yêu còn kích động hơn cả tôi, mặt em ấy như xuân về hoa nở, thậm chí còn nói năng lộn xộn.
"Em..."
"Nhưng tôi có một yêu cầu."
Tình địch ngắt lời em ấy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.