Nơi đây tập trung phát triển quan hệ mật thiết với các đối tác trong và ngoài nước. Với hoạt động kinh doanh chủ yếu là tổ chức các chương trình du lịch, nhưng dạo gần đây công ty còn mở rộng kinh doanh sang những mô hình hiện đại khác đang thu hút rất nhiều sự quan tâm của khách hàng.
* * *
Trước trụ sở chính của Hải Đăng Travel.
Một chiếc AMG GT màu đen chậm rãi giảm tốc độ rồi dừng hẳn trước cửa.
Từ trên xe, một người đàn ông trẻ tuổi ung dung bước xuống. Anh ta mặc trên người một bộ suit màu đen được cắt may tỉ mỉ tôn lên hẳn vóc dáng cao lớn cân đối trời phú của mình.
Không những có dáng người tốt mà nhan sắc của anh ta cũng vô cùng nổi bật. Một gương mặt nam tính đẹp không góc chết, ngũ quan tinh tế hài hòa đến từng chi tiết nhỏ như được khắc ra từ một khuôn mẫu nào đó.
Đôi chân mày rậm hơi nhếch lên ở phần đuôi tượng trưng cho sự quả quyết tuyệt đối, đôi mắt hơi sâu và trầm lắng như mặt hồ yên ả không chút gợn sóng. Sóng mũi rất thẳng và khá cao cùng đôi môi mỏng đang mím chặt càng khiến anh trông có vẻ lạnh lùng nguy hiểm chớ lại gần.
Anh vừa bước xuống xe, chỉ yên lặng đứng ở nơi đó cũng lập tức thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Người đàn ông bắt mắt này.. thật ra là ai?
Sao anh ta vừa mới xuất hiện đã khiến mọi người có một cảm giác áp bách khó nói nên lời như thế.
Cái khí chất này.. quả thật không phải người tầm thường.
Không ngừng lại quá lâu, chàng trai đảo mắt nhìn một vòng sau đó không nhanh không chậm sải đôi chân thon dài tiến vào bên trong trụ sở chính của Hải Đăng Travel.
Xung quanh đâu đó vẫn không ngừng vang lên tiếng bàn tán thầm thì của mọi người.
"Này! Anh ta là ai thế? Đẹp trai quá đi!"
"Đúng là đẹp thật, nhưng cái khí chất đó.. phải nói sao nhỉ, khiến tôi lạnh cả sóng lưng rồi đây."
"Anh ta là khách hàng sao? Hay là đối tác mới của công ty?"
"Không rõ. À khoan, nghe nói hôm nay Giám đốc giới thiệu con trai với toàn thể nhân viên. Có khi nào.."
"Không phải đâu, tôi từng gặp con trai Giám đốc một lần, nhìn anh ta cũng rất đẹp trai nhưng rõ ràng không đáng sợ như người này. Hai con người đó đúng là khác nhau một trời một vực."
* * *
Tiếng bàn tán còn chưa dứt, chàng trai lạ mặt đã một thân một mình đi đến trước quầy lễ tân. Anh ta nhìn cô gái đang đỏ mặt đứng ở nơi đó, khẽ mỉm cười nói một câu:
"Tôi muốn gặp Giám đốc."
Cô nhân viên trẻ có chút thất thần trước sắc đẹp cùng sức hút vô hình do chàng trai lạ mặt mang lại. Mãi cho đến khi anh ta cất giọng nói, cô gái mới vội hoàn hồn theo phản xạ lập tức cúi đầu khách sáo hỏi lại:
"Xin lỗi anh, anh có hẹn trước không ạ?"
Chàng trai khẽ cong môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, anh hờ hững liếc mắt nhìn cô gái, nhưng dù đây chỉ là một cái nhìn tùy ý cô gái nào đó vẫn không rét mà run.
Ôi chao, ánh mắt này là ánh mắt từ trên cao nhìn xuống trong truyền thuyết đây sao!
"Cô cứ báo tôi là Dương Minh, Trịnh Dương Minh."
Dứt lời, cũng không đợi cô nhân viên kia kịp phản ứng, chàng trai tên Dương Minh hiên ngang sải bước đi về phía thang máy. Anh cứ thế một đường bước đi thong dong như đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình.
Trước cửa thang máy của tầng cao nhất.
Trợ lý giám đốc Thanh Tuấn nhìn thấy Dương Minh một thân tây trang màu đen bước ra trong lòng anh ta không khỏi cảm khái mấy phần.
Tướng mạo và khí chất của người này thật không hề tầm thường. Ngay cả một người đàn ông từng trải và dày dặn kinh nghiệm như anh ta cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Cậu ta là ai?
Là ai mà lại khiến Giám đốc bảo anh ta ra tận đây nghênh đón?
Dương Minh dừng bước chân, nhìn lấy người đàn ông đang nghiêng mình trịnh trọng chào đón cứ như thể anh ta đã đứng đó đợi sẵn từ rất lâu.
"Xin chào! Giám đốc Hoàng Hải đang đợi anh trong phòng." Trợ lý Thanh Tuấn lên tiếng trước.
"Cảm ơn!" Dương Minh mặt không biểu cảm đáp lại.
Đoạn, Trợ lý Thanh Tuấn dẫn Dương Minh đi dọc theo hành lang vắng đến trước cửa phòng Giám đốc, anh ta giúp Dương Minh đẩy cửa phòng rồi cúi người làm động tác mời. Dương Minh hơi gật đầu không nói tiếng nào từ tốn đi vào bên trong.
Phía sau cánh cửa, bên trong căn phòng rộng lớn, một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, chững chạc, lịch lãm đang ngồi trước bàn làm việc.
Người đó chính là ông Trương Hoàng Hải – Giám đốc công ty Hải Đăng Travel.
Nghe tiếng động ở cửa, ông Hoàng Hải khẽ ngẩng đầu nhìn lên, thấy Dương Minh, ông tỏ vẻ vui mừng không một chút che giấu.
"Ôi trời, xem ai đến đây này." Ông Hoàng Hải vừa nói vừa đứng dậy bước đến khách sáo bắt tay Dương Minh.
"Dạ, con chào bác!" Dương Minh lễ phép cúi đầu đáp lại.
So với lúc nãy, giờ đây khuôn mặt của anh có vẻ dịu đi mấy phần, khí chất áp bách người khác trong nháy mắt cũng không còn thấy đâu nữa.
"Nào. Ngồi đi!"
Ông Hoàng Hải ngồi xuống bàn trà rồi ra hiệu cho Dương Minh cùng ngồi theo.
Dương Minh: "Cảm ơn bác."
Dương Minh tự nhiên ngồi xuống đối diện với ông Hoàng Hải.
Lúc này, với thân phận là hậu bối, anh khẽ mỉm cười chủ động mở miệng hỏi han vài câu:
"Lâu ngày không gặp, bác vẫn khỏe chứ ạ?"
Nghe câu hỏi của Dương Minh, sắc mặt ông Hoàng Hải không vui có chút nặng lòng lắc đầu. Ông đẩy một tách trà đến trước mặt Dương Minh nói như phàn nàn.
"Không khỏe tí nào, vì thằng nhóc thối Hoàng Đăng mà bác đang không khỏe một chút nào đây. Thế lần này con về Việt Nam bao lâu? Sao tuần trước bác gặp ba con mà không nghe ông ấy nhắc tới."
Nghe ông Hoàng Hải phàn nàn về Hoàng Đăng, Dương Minh cũng không mấy ngạc nhiên. Dường như đối với anh loại chuyện này đã quá quen thuộc, quen tới mức không đáng nhắc đến.
Dương Minh từ tốn nâng tách trà lên nhấp một ngụm không nhanh không chậm mở miệng:
"Con mới về hôm qua, lần này con dự định về ở hẳn đây luôn. Vì về trước dự kiến nên con chưa kịp thông báo với gia đình."
"Ra là vậy." Ông Hoàng Hải gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Cũng gần hai năm rồi ông chưa gặp Dương Minh. Mới ngày nào vẫn còn là một cậu nhóc chân ướt chân ráo bước vào nghề, vậy mà giờ đây, mới hai năm ngắn ngủi, cậu nhóc này đã thay đổi đến mức khiến ông cũng cảm thấy ngạc nhiên vài phần.
Ông Hoàng Hải nâng tách trà nóng trên tay chậm rãi uống một ngụm. Qua một lúc không nhịn được ông lại đảo mắt nhìn cậu thanh niên ngồi trước mặt mình nhiều thêm vài lần sau đó là tiếng thở dài cảm thán không thôi.
"Thiệt tình nhìn con bác lại cảm thấy buồn trong lòng. Con với Hoàng Đăng nhà bác bằng tuổi nhau, lớn lên cùng nhau vậy mà bây giờ nhìn xem con đã trưởng thành, chững chạc như thế này, sự nghiệp thì khỏi phải nói ngày càng thăng tiến, tương lại rộng mở. Con trai của bác mà được một nửa như con.. có nằm mơ bác cũng mỉm cười mà tỉnh dậy."
"Bác đừng nói thế." Dương Minh dịu giọng trấn an: "Mỗi người có một mục tiêu sống khác nhau. Chắc bác không biết, Hoàng Đăng của chúng ta bây giờ rất nổi tiếng. Cậu ấy có hẳn một kênh Youtube riêng trên mạng xã hội đang được rất nhiều người theo dõi. Cậu ấy thường có những buổi triển lãm tranh online thu hút được cả triệu view. Tranh của cậu ấy lúc nào cũng được mọi người háo hức chờ đợi. Con nghĩ, cũng đến lúc bác nên ủng hộ và tôn trọng quyết định của cậu ấy."
"Thật vậy sao?" Ông Hoàng Hải miễn cưỡng đáp lời, trên gương mặt từng trải là một nụ cười khổ: "Chắc là.. cũng đến lúc bác nên suy nghĩ lại rồi."
Nói đến đây, ông Hoàng Hải nhạy bén phát hiện ra điểm khác thường trong giọng điệu của Dương Minh. Ông hơi nhíu mày, tò mò dò hỏi:
"Nhưng mà.. hình như lý do hôm nay con đến đây không phải chỉ để thăm bác?"
"Con đến để xin việc." Dương Minh cũng không vòng vo anh thẳng thắn nói ra mục đích của mình.
"Xin việc?" Ông Hoàng Hải có chút ngoài ý muốn trừng mắt nhìn anh ta: "Ý con là.."
Dương Minh cũng không vội, anh khẽ nâng tách trà uống thêm vài ngụm như đang sắp xếp lại câu chữ, qua một lúc anh chậm rãi đáp lời:
"Thật ra lúc con đến Malaysia công tác cho dự án mới của công ty, con đã rất ấn tượng với cách thiết kế ở những khu nghỉ dưỡng của họ. Không gian thoáng mát, rộng lớn hòa với thiên nhiên cây cảnh nhưng không kém phần sang trọng. Nó đáp ứng được nhu cầu của mọi khách hàng từ dân lao động có thu nhập trung bình đến những nhân viên có thu nhập cao. Con nghĩ nên triển khai loại mô hình này ở Việt Nam, nhất là ở những nơi có bãi biển đẹp. Nên.. lý do con đến đây hôm nay là muốn đưa ra một lời đề nghị hợp tác với bác. Con biết bác đang muốn mở rộng mô hình kinh doanh sang hướng cung cấp thêm các dịch vụ khách sạn, resort của chính công ty mình. Nếu bác tin tưởng con, kể từ hôm nay con sẽ về công ty và chịu trách nhiệm cho dự án này."
Ông Hoàng Hải như không tin được vào tai mình, đây quả thật là một miếng bánh từ trên trời rơi xuống mà ông chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Dương Minh, một người xuất sắc như vậy lại không nói không rằng âm thầm trở về Việt Nam ấy thế còn tự nguyện đến Hải Đăng Travel giúp ông thực hiện dự án kinh doanh mới.
Phải biết, cậu ta đang là cái tên được chào đón nhất ở những công ty du lịch hàng đầu nước Pháp.
Cái vấn đề này còn cần ông phải trả lời sao? Câu trả lời rõ ràng đến thế cơ mà.
"Thật khó để bác từ chối một lời đề nghị tuyệt vời như vậy." Ông Hoàng Hải quả quyết nói lớn: "Con chính là người công ty chúng ta đang cần. Nào đi theo bác, bác sẽ giới thiệu con với tất cả nhân viên trong công ty."
Lời vừa dứt, ông Hoàng Hải và Dương Minh kẻ trước người sau cùng nhau bước ra khỏi phòng.