Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Mời chào

– Chu Thương?

Trong lòng Vương Xán cả kinh, người tới cư nhiên là thị vệ thiếp thân Chu Thương của Quan nhị gia, bất quá Chu Thương lúc này lại có bộ dáng rách rưới tả tơi, búi tóc xõa tung, trên mặt tràn đầy bụi bẩn. Trong lòng Vương Xán thở dài, xem ra người này hỗn không được tốt lắm, ngay cả một kiện y phục cũng không hoàn hảo, hơn nữa hơn mười tiểu lâu la đi theo phía sau đều giống hệt Chu Thương, thực sự có thể coi như đội quân cái bang rồi.

Không đợi Vương Xán lên tiếng, binh sĩ đang bị kinh hãi đều giơ cung tên trong tay, nhắm vào Chu Thương, chuẩn bị bắn tên giết định.

Vương Xán đứng phía trước binh sĩ, vội vàng đưa tay ngắn lại binh sĩ bắn cung, hét lớn về phía Chu Thương đang bôn ba chạy tới:

– Chu Thương, lão tử có chuyện nói!

Thân thể Chu Thương dừng lại, ánh mắt chuyển về phía Vương Xán:

– Có chuyện gì, nói đi!

Tuy rằng bình thường chặn đường cướp đoạt, thế nhưng nguyên tắc của Chu Thương là không giết người, chỉ cướp hàng hóa. Bởi vậy nghe được Vương Xán hô to một tiếng, hắn dừng chiến đao lại, hoàng ngang trước ngực, thần sắc ngưng trọng, trong ánh mắt nhìn Vương Xán để lộ vẻ cảnh giác, đồng thời đưa tay ngăn lại đám tiểu lâu la đang cấp tốc chạy phía sau.

Tròng mắt Vương Xán xoay loạn, nhìn chằm chằm vào Chu Thương trước mắt, lộ ra vẻ trầm tư.

Một lát sau, Vương Xán nói:

– Chu Thương, ngươi cũng là tướng lĩnh dưới trướng Đại Hiền Lương Sư, cũng từng phong cảnh qua, vì sao lại vào rừng làm tướng cướp, dựa vào đánh cướp mà sống?

Chu Thương nghe Vương Xán xưng hô Trương Giác là Đại Hiền Lương Sư, thần sắc buông lỏng, nhưng trong nháy mắt lại căng thẳng hỏi:

– Ngươi là người phương nào?

Vương Xán nói:

– Ta là Vương Xán, chính là một bách phu trưởng dưới trướng Lưu Ích, Cung Đô.

– Lưu Ích, Cung Đô?

Chu Thương lầm bầm hai tiếng, nói:

– Nếu các ngươi là bách phu trưởng dưới trướng Lưu Ích, Cung Đô, vì sao lại mang theo bảy mươi hai Hoàng Cân binh chạy tới Long Sơn Dục? hôm nay Viên Thuật, Bảo Hồng kết minh, khởi binh đánh Nhữ Nam, toàn bộ nhân tâm Nhữ Nam sợ hãi, vì sao Lưu Ích, Cung Đô lại cho các ngươi rời khỏi thành Nhữ Nam, hừ, lẽ nào các ngươi là quan binh đóng giả Hoàng Cân, chuyên môn đối phó ta?

Vương Xán đưa tay chỉ vào Chu Thương, cười ha ha, khinh thường nói:

– Chu Thương, ngươi thực đúng là để mắt chính mình, ngươi nghĩ chính mình so sánh được với Lưu Ích, Cung Đô chiếm Nhữ Nam hay sao? Ngươi đáng giá cho quan binh chuyên môn phái ra gần một trăm người hóa trang thành binh sĩ Hoàng Cân đi ngang qua Long Dục Sơn dụ dỗ các ngươi? Không cần nói tới điều này, các ngươi vẫn ẩn nấp kín trong rừng núi, Bảo Hồng và Viên Thuật biết hay không? Chỉ sợ bọn họ căn bản không hề biết tới sự tồn tại của ngươi!

Chu Thương gật đầu nói:

– Uh, ngươi nói thực sự rất có lý!

Vương Xán cười nói:

– Sự thực vốn là như vậy, các ngươi nửa đêm chạy ra đánh cướp, còn không có ăn cơm đúng không? Người đâu, chuẩn bị chút thực vật, để Chu Thương và các huynh đệ ăn một bữa.

Vương Xán phân phó một tiếng, binh sĩ phía sau vội vàng chạy đi chuẩn bị.

Chu Thương nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia cảm kích, lại phân phó binh sĩ bên cạnh một tiếng:

– Đi gọi lão Bùi và các huynh đệ trốn trong rừng núi ra đây!

Nói xong, Chu Thương chuyển hướng sang Vương Xán, có chút ấp úng nói:

– Vương bách phu trưởng, này, này… Uh, tình huống là như vậy, trong rừng còn có mười hai huynh đệ, có thể chuẩn bị nhiều thức ăn một chút, đám người chúng ta đã mấy ngày nay không có lương khô ăn rồi, toàn bộ đều dựa vào một ít dã thực trong rừng ăn tạm đỡ đói, ôi chao, những điều này đều là do hai tên vương bát đản Bảo Hồng, và Viên Thuật kia, làm cái gì đại quân thảo phạt Nhữ Nam, làm hại chúng ta lúc ban ngày không dám ra ngoài cướp đoạt, cả ngày trốn trong rừng núi, đều sắp nghẹn chết rồi.

Vương Xán nói:

– Uhm, yên tâm đi, có đủ lương thực.

Dừng lại một chút, Vương Xán lại thở dài một tiếng:

– Đại Hiền Lương Sư khởi binh phản kháng triều đình, thanh thế lớn như thế nào, cho tới bây giờ… Ôi chao, hôm nay Hoàng Cân chỉ là chuột chạy qua đường, người người gọi đánh, mặc kệ là phương chư hầu nào cũng đều muốn giết mấy người Hoàng Cân chúng ta lập chiến công, hoặc là chiếm đoạt Hoàng Cân, tăng cường thực lực của chính mình.

Chu Thương gật đầu phụ họa, thần sắc bi thương, ánh mắt để lộ vẻ ưu tư.

Giống như Cung Đô, Lưu Ích tại Nhữ Nam, Hắc Sơn Quân Trương Yến, Hoàng Cân Tặc Quản Hợi tại Thanh Châu… Những người này đều là nhân vật cắt cứ một phương, có lương thực, binh khí sung túc, mà Chu Thương lại chỉ có thể trốn vào rừng làm cướp, ẩn nấp rừng núi, cả ngày sợ hãi bị quan binh phát hiện, ngày qua ngày gian nan khắc khổ, phi thường khó khăn.

Ngẫm lại cũng đúng, cả ngày trốn trong rừng núi, nơi nơi là muỗi, con rệp, lại không có đủ thực vật chống đỡ, không thất lạc mới lạ.

Ánh mắt Vương Xán rơi vào trên mặt Chu Thương, trầm giọng nói:

– Chu Thương, sau này có tính toán gì không?

– Dự đình gì?

Chu Thương tự giếu cười:

– Ngoại trừ trốn trong rừng núi, ta còn có thể làm cái gì? Ta và lão Bùi đều là đối tượng truy nã của triều đình, một khi bị phát hiện sẽ bị quan binh triều đình bao vây tiễu trừ, hơn nữa ngày hôm nay khói lửa nổi lên bốn phía, mấy năm chinh chiến liên tục, nào còn có địa phương cho ta đặt chân?

Chu Thương liên tục kể lể, hình như muốn xả nỗi buồn khổ trong lòng.

Bất quá khi hắn đang nói chuyện, đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn vào Vương Xán:

– Thế nào, ngươi muốn ta đầu nhập vào ngươi?

Lúc này hắn cũng phản ứng lại, tuy rằng là một câu hỏi của Vương Xán, nhưng trong câu hỏi đã có ý thử Chu Thương.

Ánh mắt Vương Xán trong suốt, thần sắc thành khẩn, gật đầu nói:

– Uh, không sai, ta đang có ý này!

Chu Thương kiên quyết cự tuyệt nói:

– Không có khả năng, ta và lão Bùi không có khả năng đầu nhập vào ngươi, cho dù chúng ta chết già nơi núi rừng cũng sẽ không cùng với ngươi đối kháng triều đình. Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, lão tử đã hiểu rõ nhiều điều, mặc kệ Hoàng Cân chúng ta có hung mãnh như thế nào, thanh thế lớn cỡ nào đều không có khả năng là địch của triều đình, đây không chỉ là các chư hầu không muốn thấy chúng ta lớn lên, mà các thế gia đại tộc cũng không cho phép chúng ta thành công.

Trong lòng Vương Xán kinh ngạc, không nghĩ tới một người to lớn, đen đúa tưởng chừng ngốc nghếch như Chu Thương lại có tâm tư nhẵn nhụi như vậy.

Ánh mắt một lần nữa rơi vào người Chu Thương, Vương Xán cười nói:

– Ngươi không nên vội vàng cự tuyệt, sau khi nghe ta nói hết hãy quyết định!

Thần sắc Chu Thương kiên định, lại gật đầu nói:

– Uh, ngươi nói xem, ta ngược lại muốn nghe một bách phu trưởng như ngươi có kiên thức gì, tuy rằng lão tử là đại quê mùa, không đọc được một chữ, nhưng theo Đại Hiền Lương Sư kiến thức rất nhiều, như Hoàng Phủ Tung, Lô Thực, Tào Tháo, Lưu Bị, Viên Thiệu, những người này ta đều đã gặp qua, về phần ngươi nha, hắc hắc, nói thực đi, đến lúc đó ngươi đủ tự tin, nhưng lại không có năng lực tương ứng, tự tin sẽ biến thành tự đại.

– Chu Hắc tử, xảy ra chuyện gì? Sao vội gọi ta ra như vậy?

Một đại hán thân cao mét chín, thắt lưng rộng rãi, cơ bắp trên người gồ cao, cầm một thanh lang nha bổng, râu quai nón, bước nhanh chạy tới bên người Chu Thương, trong mắt mang theo một tia cấp bạch, ánh mắt của hắn hoàn toàn rơi vào người Chu Thương, ngay Vương Xán ngồi ngay bên cạnh cũng không hề liếc mắt lấy một cái.

Vương Xán cũng lơ đễnh, cười hỏi:

– Ngươi là Bùi Nguyên Thiệu đúng không?

Trong Tam Quốc, Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương vào rừng làm cướp, lúc hai người gặp phải Quan Vũ, đồng thời đưa ra lời muốn trở thành gia thần của Quan Vũ, chỉ là lúc đó chỉ có Chu Thương đồng hành với Quan Vũ, Bùi Nguyên Thiệu thì ở trong núi chờ đợi. Sau đó không lâu Bùi Nguyên Thiệu gặp phải Triệu Vân, coi trọng tọa kỵ dưới khố Triệu Vân, muốn cướp giật, cuối cùng bị Triệu Vân giết chết.

Lại nói tiếp, Bùi Nguyên Thiệu chính là một bi hài kịch, huynh đệ nhà mình theo Quan nhị gia, lưu lại trông coi sơn trại, lại bởi vì coi trọng một con ngựa đến nỗi bị Triệu Vân giết chết.

Bùi Nguyên Thiệu nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi:

– Chu Hắc Tử, hắn là?

Chu Thương hỏi:

– Bách phu trưởng Vương Xán dưới trướng Lưu Ích, Cung Đô, bọn họ đi qua nơi này bị ta gặp phải, nơi này cũng có đủ lương thực, chúng ta có thể ăn no rồi.

Sắc mặt Bùi Nguyên Thiệu vui mừng, nhưng lập tức tối sầm lại:

– Vô công không thụ lộc, hắn không rằng buộc cho chúng ta thực vật, chỉ sợ là có mưu đồ!

Chu Thương gật đầu:

– Uh, ngươi nói cũng không sai, người này muốn thu phục chúng ta.

Vương Xán cười gật đầu:

– Không phải thu phục, là mời chào.

Bùi Nguyên Thiệu cười lạnh một tiếng:

– Thực đúng là không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng hắn?

Trên mặt Bùi Nguyên Thiệu mang theo vẻ khinh thường, lang nha bổng phịch một tiếng cắm xuống dưới mặt đất, xốc lên một đám bụi mù, đồng thời thanh chiến đao của Chu Thương cũng phách xuống dưới mặt đất, vang lên tiếng leng keng, chỗ chiến đao phách qua, để vết tích thật sâu.

Vương Xán cười lạnh, đây coi như là ra oai phủ đầu sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK