Chương 7: Canh bổ khí
Hai người Dương Hiên nhanh chóng tìm được bàn, ăn ngấu nghiến, thức ăn gần như đều là món mặn, võ giả cảnh giới Khai Mạch chủ yếu đều bắt đầu chắt lọc nguyên khí bằng việc luyện hóa thức ăn, mà so với món chay, món mặn chứa nhiều nguyên khí hơn, đương nhiên nếu là thịt dị thú thì càng tốt, dù là dị thú cấp thấp nhất, năng lượng ấn chứa trong máu thịt cũng gấp mấy lần mãnh thú bình thường.
“Canh bổ khí, canh bổ khí, đến nhận canh bổ khí đi!”, nửa khắc sau, một tiếng gọi thu hút sự chú ý của mọi người, mấy bà lão mỗi người đẩy một chiếc xe nhỏ chậm rãi đi vào phòng ăn, trên xe để đầy bát sứ, trong bát là canh thuốc màu đỏ như máu, tản ra mùi thuốc hấp dẫn, chỉ ngửi thôi đã khiến tinh thần người ta hưng phấn!
Canh bổ khí có thành phần chính là sâm núi trăm năm, kèm theo mấy chục loại thảo dược Đông y, có tác dụng bồi bổ khí huyết, là một phúc lợi lớn với rất nhiều đệ tử tạp dịch, nếu chỉ dựa vào những món mặn kia, có thể cung cấp đủ năng lượng cho mình đã không tệ rồi, muốn tu luyện hoàn toàn là một hy vọng xa vời, phải biết rằng công việc mỗi ngày của đệ tử tạp dịch đều không hề nhẹ nhàng.
Dương Hiên và Tần Hổ xếp hàng đến trước một bà lão, lần lượt cầm lấy một bát canh rồi chuẩn bị quay về nhà mái bằng của mình, chuyên tâm luyện hóa dược lực của canh bổ khí.
Nhưng không đợi hai người Dương Hiên đi được bao xa, một nhóm người đã chặn đường bọn họ.
“Lôi Bạo!”, nhìn tên thanh niên hung ác dẫn đầu, Dương Hiên không nhịn được siết chặt tay trái.
“Có trò hay để xem rồi!”, một đám đệ tử tạp dịch vừa định đi về phòng cũng không vội trở về nữa, đều dừng lại, tụm năm tụm ba châu đầu ghé tai, tất cả đều mang dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.
“Đồ vô dụng, dù sao một tháng sau chắc chắn ngươi cũng sẽ bị loại, canh bổ khí này cho ngươi cũng là lãng phí, La Thành, đi lấy canh bổ khí của hắn tới cho ta!”, Lôi Bạo hống hách nhìn Dương Hiên, híp mắt quát khẽ.
“Vâng, Lôi sư huynh!”
La Thành – tay sai số một của Lôi Bạo lập tức tiến lên, lạnh lùng quát Dương Hiên: “Đồ vô dụng, đưa đây!”
Dương Hiên cắn răng nghiến lợi, khí huyết xông thẳng lên đỉnh đầu, mỗi ngày một phần canh bổ khí chính là thứ quan trọng để mấy đệ tử tạp dịch bọn họ tu luyện, Lôi Bạo đang muốn chặn con đường tu luyện của hắn đây mà!
Chặn đường thành đạo của người khác chẳng khác nào đang giết phụ mẫu người ta, thù này không đội trời chung!
Lúc này…
“La Thành, ngươi đừng… đừng có quá đáng…”, Tần Hổ tiến lên một bước, chặn trước mặt Dương Hiên, giọng nói của hắn ta hơi run rẩy, rõ ràng là không tự tin lắm.
“Hổ huynh!”, trong mắt Dương Hiên thoáng lộ vẻ cảm động, biết rõ nguy hiểm vẫn không chùn bước tiến lên, đây mới thật sự là bạn, là huynh đệ chứ!
“Tần Hổ, xem ra ngươi cũng không cần canh bổ khí nữa đúng không?”, La Thành cười gằn, cướp lấy canh bổ khí trong tay Tần Hổ.
“La Thành, ngươi…”, Tần Hổ tức giận chỉ vào La Thành, không nói nên lời.
“Còn dám chỉ tay vào lão tử, ngươi ngứa da rồi đúng không!”, trong lúc chửi nhau, La Thành hung hăng đẩy Tần Hổ đang tức giận trừng mắt nhìn mình.
“La Thành, ngươi… ngươi hiếp người quá đáng…” Tần Hổ cắn răng nghiến lợi, nhưng ánh mắt lại hơi tránh né, khiến người ta có cảm giác miệng hùm gan sứa, thiên phú của hắn ta cao hơn Dương Hiên một bậc, ba tháng trước đã sớm đột phá cảnh giới Nhị Trọng Thiên, nhưng so sánh với La Thành vẫn có chênh lệch không nhỏ, huống hồ còn có đám người Lôi Bạo như hổ rình mồi phía sau.
“Tần Hổ, ngươi câm miệng cho lão tử, có tin lão tử khiến ngươi bò về không?”, La Thành liếc Tần Hổ, cực kỳ khinh thường, sau đó lại nhìn về phía Dương Hiên, gã nhìn từ trên cao xuống tựa như đang nhìn một con kiến dưới đất vậy: “Đồ vô dụng, không nghe thấy lão tử nói gì à? Còn không mau đưa cho lão tử!”
Ngoài phòng ăn, Dương Hiên nghiến răng, máu nóng xông lên đỉnh đầu, chỉ muốn xé người trước mắt thành mảnh vụn, nhưng một chút lý trí còn sót lại nói với hắn là mình không thể kích động. Bây giờ tuy hắn đã đột phá cảnh giới Nhị Trọng Thiên, nhưng mấy người La Thành là cao thủ hiếm có trên Mặc Trúc Phong, năm trước đã bước vào cảnh giới Tam Trọng Thiên rồi, trải qua một năm tu luyện vất vả, dù chưa bước vào cảnh giới Tam Trọng Thiên đỉnh phong nhưng có lẽ cũng không kém bao nhiêu, hắn hoàn toàn không thể chống lại, huống hồ là còn đám người Lôi Bạo ở phía sau.
“Lề mề cái gì, còn không mau cầm tới cho lão tử, một kẻ vô dụng sắp bị đuổi khỏi tông môn cũng xứng uống canh bổ khí sao?”, La Thành chờ đợi đến mức hơi mất kiên nhẫn lại mắng nhiếc, thẳng thừng giơ tay cướp lấy canh bổ khí trong tay Dương Hiên, vẫn chưa hết giận nên gã lại nhấc chân đạp Dương Hiên ngã xuống đất, sau đó mới xoay người đi về phía Lôi Bạo.
“Lôi sư huynh, canh bổ khí đây!”
La Thành phách lối trước Dương Hiên và Tần Hổ, nhưng khi đến trước mặt Lôi Bạo, thái độ phách lối lập tức biến mất, tựa như hai người khác nhau, thay đổi sắc mặt nhanh đến mức khiến người ta trợn mắt há mồm!
“Hai bát canh bổ khí này cho các ngươi đấy!”, canh thuốc cấp thấp như canh bổ khí chỉ hợp với võ giả cảnh giới Khai Mạch cấp thấp thôi, năm trước Lôi Bạo đã đột phá cảnh giới Tứ Trọng Thiên rồi, canh bổ khí có tác dụng rất nhỏ với hắn ta, sở dĩ bảo La Thành cướp canh bổ khí của hai người Dương Hiên chỉ là muốn thấy Dương Hiên khó chịu, cố ý gây chuyện với Dương Hiên mà thôi!
“Cảm ơn Lôi sư huynh!”
Mấy đệ tử tạp dịch bên cạnh Lôi Bạo lập tức phát ra tiếng hoan hô.
“Đáng ghét! Rõ ràng không cần, vì sao còn muốn cướp canh bổ khí của ta và Hổ huynh, hiếp người quá đáng! Đúng là hiếp người quá đáng!”, nhìn đám người La Thành hết sức phấn khởi chia hai bát canh bổ khí kia, trên trán Dương Hiên bắt đầu nổi lên gân máu, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Một cảm giác tức giận không thể khống chế, khó nói thành lời xông thẳng lên đầu Dương Hiên.