Đầu tháng 11 đã trời bắt đầu trở lạnh.
Dường như năm nay mùa đông đến sớm hơn thì phải?
Hạ An vốn không chịu được thời tiết lạnh. Có thể là do cơ địa của cô yếu hơn người bình thường nên hễ trời lạnh một chút thì sẽ bị bệnh ngay, không sổ mũi thì cũng nghẹt mũi à.
Bởi thế cô luôn phải giữ ấm cho cơ thể mình thật tốt để tránh bị bệnh.
Vừa mới thấy trời nổi gió bấc là lật đật chạy đi mua áo ấm để giành cho mua đông sắp tới.
Thật ra, Hạ An cũng chẳng biết mua áo ở đâu nữa nên đành đi ra chợ tìm thử xem.
Cái chợ đó ở sát gần nhà luôn chỉ đi có vài bước là tới.
Chợ rất nhỏ, Hạ An cũng không biết nó tên gì nữa, đó chỉ là một bãi đất trống người ta tụ họp lại bày bán hàng hóa thôi.
Người dân dưới quê có một thói quen hễ mà trong nhà có cái gì dư ra thì lại không nỡ bỏ sợ tội nên đem đi bán.
Nếu như trong nhà có trồng một cây mít, đến mùa mít chín, một trái thì có thể để trong nhà cho bọn trẻ ăn vài ba trái thì đem đi biếu hàng xóm.
Nhưng lỡ như năm ấy được mùa nên cây mít ra say quả, quả vừa to tròn lại vừa thơm ngon thì chọn những trái ngon nhất đem đi bán, vừa là một cách kiếm thêm thu nhập cho gia đình, cũng vừa là một cách hiệu quả để giải quyết vấn đề nan giải về việc mít ở nhà nhiều quá chẳng biết để làm gì.
Mà người ở quê có một cái vô cùng dễ thương nha, nếu đem bán thì nhất quyết phải chọn quả ngon nhất, ngon ngọt nhất mới đem bán cho người khác còn quả xấu hay không ngon thì để lại trong nhà ăn chứ nhất quyết không bán.
Lâu dần như thế, một nhà có một món đồ đem bán rồi hai, ba nhà trong xóm cũng làm theo.
Số lượng dần tăng riết rồi tụ họp lại nhiều quá không ai mách ai thì cũng tự nói với nhau là chợ.
Ở trong chợ ngoài bán đồ ăn thức uống thì cũng có bán quần áo, vật dụng đồ này nọ nữa.
Đơn giản chỉ là cái sạp ngoài trời, người ta trải một miếng nilon trên mặt đất, sau đó chất quần áo, đồ đạc mà mình bán lên.
Giá cả những mặt hàng như thế này thường rất phải chăng. Chất lượng thì đương nhiên không bằng đồ được mua ở cửa tiệm đàng hoàng được, nếu muốn mua đồ tốt thì phải lên tận chợ ở trên thị trấn hoặc xa hơn là tuốt ở trên chợ tỉnh cơ.
Nhưng xài đồ ở đây nói chung cũng khá ổn.
Có mấy thím, mấy dì vẫn mua đồ ở đây mặc mấy năm luôn mà thấy có dấu hiệu xuống cấp gì đâu.
Cũng có mấy vụ xui xui mua về mặc mới mặc mấy lần đã sứt chỉ rách tùm lum nhưng vì đồ rẻ nên thôi không tính toán gì với ông bán hàng.
Hạ An đi vào trong chợ, đi vòng vòng để kiếm chỗ có bán áo ấm.
Cũng may chợ không lớn đi một chút là thấy liền à.
Mấy cái áo khoác thì được treo trên sào bằng inox, Hạ An đi lại lựa áo.
Cô chọn lựa rất chuyên tâm, xem kĩ chất vải phải dày dặn giữ ấm tốt mới mua.
Ông chủ sạp lúc này đang bận tính tiền cho khách nên chưa quan tâm đến cô lắm.
Chọn lựa một hồi Hạ An cuối cùng cũng ưng ý được một cái áo gió trông khá đẹp.
Áo được làm bằng vải dù chống thấm nước nên trời mưa sẽ không sợ bị ướt, ở bên trong ruột được làm bằng bông nhìn qua trông khá dày dặn và tất nhiên sẽ giữ ấm tốt.
Chẳng những vậy trên mũ trùm đầu còn được gắn thêm lông vũ trông rất ưng mắt.
Hạ An lấy ra một chiếc áo gió màu xanh da trời từ sào đồ ra ngắm nghía một hồi, càng nhìn càng ưng liền quyết định sẽ mua nó.
Hạ An hỏi ông chủ: "Chú ơi, cái áo này bao nhiêu tiền vậy ạ?
Lúc này, ông chủ sạp nhìn qua chiếc áo Hạ An đang cầm rồi nói với cô:" Cái áo đó tám mươi lăm nghìn thôi. Này cô bé, con mua hai cái đi! Chú giảm giá cho con, hai cái chỉ một trăm hai. "
Ông chủ sạp lại tiếp tục tung ra chiêu thức giảm giá để tăng doanh thu bán hàng.
Hạ An thấy hơi khó xử:" Nhưng con chỉ mua có một cái thôi. Chú giảm giá cho con một cái đi. "
Ông chủ liền phản đối:" Không được, giảm giá một cái thì chú đâu có lời được. Mua hai cái đi! Chú giảm cho con thêm mười ngàn nữa, còn một trăm mốt. "
Ông chủ sạp thấy Hạ An chần chừ mãi mà chưa chịu chốt đơn cái áo liền tiếp tục hạ thêm chút nữa:" Thôi lần đầu tiên con mua ở chỗ chú, chú bán cho con coi như làm quen, hai cái một trăm mua không? "
Hạ An có chút lay động nhẹ.
Ai mà không thích mua đồ được giảm giá đâu, đã vậy ông chủ còn giảm đến tận bảy mươi ngàn cho cô nữa chứ.
Hạ An đắng đo suy nghĩ hồi, cuối cùng vẫn không khống chế được sức hấp dẫn khi mua hàng được giảm giá.
Cô nhìn lại cái áo trong tay rồi hỏi:" Mua hai cái cùng loại mới được giảm giá hay sao chú? "
Ông chủ trả lời:" Đúng rồi! Phải mua hai cái cùng loại mới giảm giá chứ. "
Hạ An cầm thêm một chiếc áo khoác màu xanh da trời nữa, chốt đơn hai cái:" Con mua hai cái."
Ông chủ cười hì hì, hôm nay toàn gặp khách sộp.
Dường như năm nay mùa đông đến sớm hơn thì phải?
Hạ An vốn không chịu được thời tiết lạnh. Có thể là do cơ địa của cô yếu hơn người bình thường nên hễ trời lạnh một chút thì sẽ bị bệnh ngay, không sổ mũi thì cũng nghẹt mũi à.
Bởi thế cô luôn phải giữ ấm cho cơ thể mình thật tốt để tránh bị bệnh.
Vừa mới thấy trời nổi gió bấc là lật đật chạy đi mua áo ấm để giành cho mua đông sắp tới.
Thật ra, Hạ An cũng chẳng biết mua áo ở đâu nữa nên đành đi ra chợ tìm thử xem.
Cái chợ đó ở sát gần nhà luôn chỉ đi có vài bước là tới.
Chợ rất nhỏ, Hạ An cũng không biết nó tên gì nữa, đó chỉ là một bãi đất trống người ta tụ họp lại bày bán hàng hóa thôi.
Người dân dưới quê có một thói quen hễ mà trong nhà có cái gì dư ra thì lại không nỡ bỏ sợ tội nên đem đi bán.
Nếu như trong nhà có trồng một cây mít, đến mùa mít chín, một trái thì có thể để trong nhà cho bọn trẻ ăn vài ba trái thì đem đi biếu hàng xóm.
Nhưng lỡ như năm ấy được mùa nên cây mít ra say quả, quả vừa to tròn lại vừa thơm ngon thì chọn những trái ngon nhất đem đi bán, vừa là một cách kiếm thêm thu nhập cho gia đình, cũng vừa là một cách hiệu quả để giải quyết vấn đề nan giải về việc mít ở nhà nhiều quá chẳng biết để làm gì.
Mà người ở quê có một cái vô cùng dễ thương nha, nếu đem bán thì nhất quyết phải chọn quả ngon nhất, ngon ngọt nhất mới đem bán cho người khác còn quả xấu hay không ngon thì để lại trong nhà ăn chứ nhất quyết không bán.
Lâu dần như thế, một nhà có một món đồ đem bán rồi hai, ba nhà trong xóm cũng làm theo.
Số lượng dần tăng riết rồi tụ họp lại nhiều quá không ai mách ai thì cũng tự nói với nhau là chợ.
Ở trong chợ ngoài bán đồ ăn thức uống thì cũng có bán quần áo, vật dụng đồ này nọ nữa.
Đơn giản chỉ là cái sạp ngoài trời, người ta trải một miếng nilon trên mặt đất, sau đó chất quần áo, đồ đạc mà mình bán lên.
Giá cả những mặt hàng như thế này thường rất phải chăng. Chất lượng thì đương nhiên không bằng đồ được mua ở cửa tiệm đàng hoàng được, nếu muốn mua đồ tốt thì phải lên tận chợ ở trên thị trấn hoặc xa hơn là tuốt ở trên chợ tỉnh cơ.
Nhưng xài đồ ở đây nói chung cũng khá ổn.
Có mấy thím, mấy dì vẫn mua đồ ở đây mặc mấy năm luôn mà thấy có dấu hiệu xuống cấp gì đâu.
Cũng có mấy vụ xui xui mua về mặc mới mặc mấy lần đã sứt chỉ rách tùm lum nhưng vì đồ rẻ nên thôi không tính toán gì với ông bán hàng.
Hạ An đi vào trong chợ, đi vòng vòng để kiếm chỗ có bán áo ấm.
Cũng may chợ không lớn đi một chút là thấy liền à.
Mấy cái áo khoác thì được treo trên sào bằng inox, Hạ An đi lại lựa áo.
Cô chọn lựa rất chuyên tâm, xem kĩ chất vải phải dày dặn giữ ấm tốt mới mua.
Ông chủ sạp lúc này đang bận tính tiền cho khách nên chưa quan tâm đến cô lắm.
Chọn lựa một hồi Hạ An cuối cùng cũng ưng ý được một cái áo gió trông khá đẹp.
Áo được làm bằng vải dù chống thấm nước nên trời mưa sẽ không sợ bị ướt, ở bên trong ruột được làm bằng bông nhìn qua trông khá dày dặn và tất nhiên sẽ giữ ấm tốt.
Chẳng những vậy trên mũ trùm đầu còn được gắn thêm lông vũ trông rất ưng mắt.
Hạ An lấy ra một chiếc áo gió màu xanh da trời từ sào đồ ra ngắm nghía một hồi, càng nhìn càng ưng liền quyết định sẽ mua nó.
Hạ An hỏi ông chủ: "Chú ơi, cái áo này bao nhiêu tiền vậy ạ?
Lúc này, ông chủ sạp nhìn qua chiếc áo Hạ An đang cầm rồi nói với cô:" Cái áo đó tám mươi lăm nghìn thôi. Này cô bé, con mua hai cái đi! Chú giảm giá cho con, hai cái chỉ một trăm hai. "
Ông chủ sạp lại tiếp tục tung ra chiêu thức giảm giá để tăng doanh thu bán hàng.
Hạ An thấy hơi khó xử:" Nhưng con chỉ mua có một cái thôi. Chú giảm giá cho con một cái đi. "
Ông chủ liền phản đối:" Không được, giảm giá một cái thì chú đâu có lời được. Mua hai cái đi! Chú giảm cho con thêm mười ngàn nữa, còn một trăm mốt. "
Ông chủ sạp thấy Hạ An chần chừ mãi mà chưa chịu chốt đơn cái áo liền tiếp tục hạ thêm chút nữa:" Thôi lần đầu tiên con mua ở chỗ chú, chú bán cho con coi như làm quen, hai cái một trăm mua không? "
Hạ An có chút lay động nhẹ.
Ai mà không thích mua đồ được giảm giá đâu, đã vậy ông chủ còn giảm đến tận bảy mươi ngàn cho cô nữa chứ.
Hạ An đắng đo suy nghĩ hồi, cuối cùng vẫn không khống chế được sức hấp dẫn khi mua hàng được giảm giá.
Cô nhìn lại cái áo trong tay rồi hỏi:" Mua hai cái cùng loại mới được giảm giá hay sao chú? "
Ông chủ trả lời:" Đúng rồi! Phải mua hai cái cùng loại mới giảm giá chứ. "
Hạ An cầm thêm một chiếc áo khoác màu xanh da trời nữa, chốt đơn hai cái:" Con mua hai cái."
Ông chủ cười hì hì, hôm nay toàn gặp khách sộp.