• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm nay Lương Thần học lớp 12 đã mười tám tuổi.

Cậu có thói quen dậy sớm chạy bộ, lại ăn uống rất lành mạnh dưới sự theo dõi của Trác Thiệu, lúc này vóc dáng rất cao, dáng người cũng rất hoàn mỹ, hơn nữa tướng mạo cậu anh tuấn còn vô cùng giàu có, tuy rằng ở trường có thể không phải là nam sinh được yêu thích nhất, nhưng chắc chắn là người được yêu thích nhất lớp.

Lương Thần như vậy không thể nghi ngờ là rất được hoan nghênh, thư tình nhận được nhiều không đếm hết, nhưng cậu không hề đọc những bức thư tình đó.

Trước sau như một, cậu vẫn thích Trác Thiệu, hy vọng mình có thể xuất sắc hơn một chút, xứng đáng với Trác Thiệu.

Cậu còn đang đi học, nhưng Trác Thiệu đã mở công ty, còn đem công ty của mình phát triển lớn mạnh... Điều này làm cho cậu luôn luôn cảm thấy mình không đủ tốt.

Ngày đầu tiên thi đại học, Lương Thần cầm thẻ dự thi đi vào cổng trường, lúc đi đến phòng thi nhịn không được lại nhớ tới Trác Thiệu.

"Lương Thần, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?" Ngô Trường Trạch hỏi.

"Không có gì." Lương Thần phục hồi tinh thần lại, nói.

"Vậy chúng ta mau đi thôi!" Ngô Trường Trạch nói, lại sờ sờ ngực mình: "Ai, tim tớ đập càng ngày càng nhanh, thật không nghĩ tới sẽ có một ngày tớ lại khẩn trương như vậy."

Lương Thần bước nhanh hơn, lại nói: "Tớ cũng khẩn trương."

"Lương Thần, thành tích của cậu tốt như vậy, top 2 cả nước còn được, cậu còn khẩn trương cái gì!" Ngô Trường Trạch bĩu môi.

"Tớ chính là có chút khẩn trương." Lương Thần nói.

"Được rồi, khẩn trương cũng bình thường, bầu không khí này..." Ngô Trường Trạch quay đầu lại nhìn thoáng qua cảnh sát đứng ở cổng trường duy trì trật tự, chỉ cảm thấy càng thêm khẩn trương.

Cậu ta quyết định nói chuyện với Lương Thần để giảm bớt tâm tình quá khẩn trương của mình: "Lương Thần, tiếng Anh của cậu tốt như vậy, thành tích cũng tốt, sao lại không nộp đơn vào trường ngoài nước?"

Trường trung học của họ là một trong những trường trung học tốt nhất ở thành phố H, nhiều người trong trường sẽ không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, lúc còn ở trường trung học đã trực tiếp nộp đơn vào các trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài.

Thành tích của Lương Thần rất tốt, tiếng Anh cũng tốt, trong nhà còn có tiền... Lớp bọn họ học sinh kém Lương Thần một chút, đều nộp đơn vào một trường danh tiếng hàng đầu thế giới của nước M, cậu ta không rõ vì sao Lương Thần lại không đi nộp đơn.

"Tớ không đi nước ngoài." Lương Thần nói

"Nước ngoài rất tốt, tớ vẫn luôn muốn có một chiếc xe, nhưng xe ở trong nước quá đắt, nước ngoài thì rẻ hơn, hơn nữa nghe nói nơi đó rất thú vị..." Ngô Trường Trạch vẻ mặt chờ mong.

Cậu ta rất muốn ra nước ngoài, đáng tiếc trường tốt thi không đậu, trường kém cậu ta lại chướng mắt.

Vì vậy, cậu ta dự định trước tiên thi vào một trường đại học, sau đó làm cho vài bài luận, rồi chậm rãi nộp đơn sau.

"Nước ngoài quá xa." Lương Thần nói. Mỗi kỳ nghỉ hè, cậu sẽ ra nước ngoài tham gia trại hè, vào thời điểm đó tâm trạng của cậu luôn luôn rất tệ.

Cậu cách Trác Thiệu quá xa.

Mấy năm nay Trác Thiệu quá bận rộn, mới có thể không rảnh để ý người khác, vẫn ở cùng một chỗ với cậu, nhưng về sau thì thế nào? Trác Thiệu có thể bởi vì cậu không ở bên cạnh mà thích người khác hay không?

Lương Thần cũng không muốn bị người khác cướp mất Trác Thiệu.

"Bây giờ có máy bay, nước ngoài có xa lắm đâu? Tương lai cậu đi học ở thành phố B, cũng không kém bao nhiêu so với nước ngoài." Ngô Trường Trạch nói.

"Ai nói tớ muốn đi thành phố B học?" Lương Thần không chút nghĩ ngợi liền hỏi.

"Vậy cậu muốn học ở đâu?" Ngô Trường Trạch nhíu mày hỏi.

"Đương nhiên là thành phố H của chúng ta!" Lương Thần không chút do dự nói.

Ngô Trường Trạch trợn mắt há hốc mồm.

Ngô Trường Trạch ngây người một lát trước khi hỏi: "Cậu muốn ở lại thành phố này! Vậy sao cậu không dứt khoát tuyển thẳng đi?!"

"Giáo viên hy vọng tớ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, hơn nữa tớ vẫn không nên đi cướp cơ hội của người khác." Lương Thần nói.

Trường của họ có mấy danh ngạch được tuyển thẳng vào các trường đại học tốt nhất của thành phố H, nhưng cậu đã từ bỏ mấy cơ hội đó.

Cậu có thể thi đậu vào những trường đại học đó, cậu không cần phải cướp cơ hội của người khác.

"Lương Thần, cậu lợi hại." Ngô Trường Trạch giơ ngón tay cái lên với Lương Thần, Lương Thần nói lời này, quá ngầu! Cậu ta cũng muốn có cơ hội để nói điều đó một lần!

"Tớ cũng không có gì lợi hại, Trác Thiệu mới lợi hại." Lương Thần nói.

"Cậu ta có lợi hại đến đâu thì thế nào? Cậu ta không bao giờ có thể đạt đến cấp độ của cậu." Ngô Trường Trạch nói. Có lẽ là do quan hệ giữa cậu ta và Lương Thần rất tốt, Lương Thần thường không nói chuyện với người khác, nhưng ở trước mặt cậu ta vẫn sẽ nói một chút, mà Lương Thần thỉnh thoảng sẽ khen Trác Thiệu.

Cái gì mà Trác Thiệu biết điêu khắc tặng cậu đồ tự tay điêu khắc, rồi cái gì mà Trác Thiệu biết vẽ tặng cậu một bức tranh, còn có đồ ăn nào Trác Thiệu làm cũng đặc biệt ăn ngon.

Cậu ta bình thường sẽ phụ họa vài câu, nhưng thật sự không coi trọng. Bức tranh Trác Thiệu vẽ hoàn toàn không đẹp như bức tranh Lương Thần vẽ, nói không chừng là Lương Thần dạy.

Trác Thiệu này tốt nghiệp trung học cơ sở xong không có đi học tiếp, cha mẹ đều mất, về sau nhất định không có khả năng giống như bọn họ.

"Cậu nói gì?" Lương Thần có chút khó hiểu nhìn Ngô Trường Trạch.

Lúc này Ngô Trường Trạch mới phát hiện mình lỡ miệng, suy nghĩ đến tâm tình của Lương Thần, trước kia cậu ta chưa bao giờ nói những lời này của: "Ha ha, không có gì, tớ chính là cảm thấy cậu ta không đi học rất đáng tiếc."

"Đúng là rất đáng tiếc, trước kia thành tích của Trác Thiệu tốt lắm..." Lương Thần nói, rất nhanh lại ngậm miệng lại.

Cậu luôn nhịn không được muốn khen Trác Thiệu, nhưng lại sợ người khác biết quá nhiều sẽ có người để ý Trác Thiệu nên không dám khen nhiều.

"Đúng vậy, Trác Thiệu nhà cậu cái gì cũng tốt." Ngô Trường Trạch liên tục gật đầu.

Lúc này, hai người đã đi vào trong tòa nhà giảng dạy.

Bọn họ không ở cùng một phòng thi, cũng chỉ có thể chia tay ở đây, Ngô Trường Trạch hướng Lương Thần phất tay cáo biệt, sau đó liền đi tìm phòng thi của mình.

Mà Lương Thần ngồi ở chỗ ngồi, hồi tưởng lại những gì Ngô Trường Trạch nói lúc trước, luôn cảm thấy có chút không thích hợp.

Nhưng cậu không rảnh suy nghĩ nhiều, dù sao lúc này, bài thi đại học đều đã ở ngay trước mặt cậu!

Lương Thần cũng không ngốc, hơn ba năm nay Lương Phóng luôn cho cậu điều kiện học tập tốt nhất, hơn nữa cậu tự chủ tốt thành tích đương nhiên càng ngày càng tốt, lúc này nhìn đề thi ngữ văn trước mặt, cậu cảm thấy nó không quá khó.

Lương Thần nhanh chóng làm. Hai người Trác Thiệu và Lương Phóng lại ở cổng trường chờ.

"Chú Lương, uống chút nước ô mai đi." Trác Thiệu mở thùng giữ ấm mình mang đến.

Thùng giữ nhiệt để đá, ở giữa các khối đá đặt hai bình nước thủy tinh, mà trong hai bình nước này tất cả đều được đổ đầy nước ô mai.

Lương Phóng ở cổng trường phơi nắng thật lâu, quả thật có chút nóng, ông nhận lấy nước ô mai uống một ngụm lớn, nhất thời có loại cảm giác lạnh từ đầu đến chân, nhịn không được nói: "Trác Thiệu, cậu suy nghĩ thật đúng là chu đáo!" Ông đặt một thùng nước trong cốp xe, nhưng loại nước ô mai ướp lạnh này, lại hoàn toàn không nghĩ tới... Được rồi, ông có nghĩ tới cũng sẽ không làm.

Thật không biết cha mẹ Trác Thiệu sinh như thế nào, sao có thể sinh ra một đứa nhỏ thông minh lanh lợi như vậy?

"Cháu chỉ tùy tiện chuẩn bị một chút." Trác Thiệu hướng Lương Phóng cười cười.

Sự bỏ bê của Lương Phóng đối với Lương Thần từng khiến Trác Thiệu có thành kiến rất lớn đối với Lương Phóng, nhưng mấy năm nay quan hệ giữa Lương Thần và Lương Phóng tốt lên, hắn cũng dần dần buông bỏ thành kiến của mình.

Mà sau khi làm như vậy, thỉnh thoảng hắn sẽ có chút lúng túng.

Dù sao hắn cũng có ý con trai người ta...

Quan trọng nhất là Lương Thần càng lúc càng lớn, tâm tư của hắn cũng càng động càng lợi hại...

Lúc trước hắn cảm thấy không thể ảnh hưởng đến Lương Thần học tập, bởi vậy cố gắng khắc chế, nhưng hiện tại Lương Thần sắp thi xong đại học!

Trác Thiệu chuyển động ý niệm không hài hòa trong đầu, nhịn không được có chút hưng phấn.

Thân thể thiếu niên luôn không chịu nổi trêu chọc.

Trác Thiệu thở dài, lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ bản thiết kế.

Gần đây hắn nhận được một việc là trang trí một câu lạc bộ tư nhân.

Câu lạc bộ này đi theo phong cách Trung Quốc, tất cả đều là kiến trúc cổ xưa, phong cách trang trí bên trong tự nhiên cũng phải nhất quán, điều này cũng coi như xong, từng phòng trong câu lạc bộ, các thiết bị điện hiện đại cũng không thể thiếu.

Đây là một công trình lớn, muốn đem đồ nội thất hiện đại hoàn toàn dung hợp với trang trí cổ phong cũng không dễ dàng, bọn họ tìm mấy công ty trang trí, sau khi Trác Thiệu xem qua liền tự mình xuất mã làm phương án thiết kế, cuối cùng mới quyết định để trang trí Tinh Thần giúp bọn họ trang trí.

Hiện giờ trang trí Tinh Thần đã có rất nhiều nhà thiết kế, Trác Thiệu rất ít khi tự mình động thủ, nhưng nhà thiết kế dưới tay hắn đều không có kinh nghiệm thiết kế câu lạc bộ như vậy, cũng không hiểu rõ về phong cách Trung Quốc, cuối cùng hắn chỉ có thể tự mình động thủ.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không làm toàn bộ, chờ sau khi hắn thiết kế đại khái xong, phía sau tự nhiên sẽ giao cho trợ thủ của mình đi làm.

Sau khi Trác Thiệu lấy ra quyển sổ liền vẽ lên giấy, đồng thời thỉnh thoảng nhìn lên cổng trường vài lần.

Rốt cuộc hắn lo lắng cho Lương Thần, cuối cùng vẫn không yên lòng vẽ tranh được. Trác Thiệu thở dài, dứt khoát không vẽ nữa, chuyên tâm chờ Lương Thần, mà lúc này, Lương Phóng đã cùng phụ huynh chung quanh tán gẫu, hơn nữa rất nhanh liền bắt đầu tâng bốc con cái của đối phương.

Tuy nhiên, khi tiếng chuông kết thúc kỳ thi đầu tiên vang lên, Lương Phóng và phụ huynh đang nói chuyện phiếm với Lương Phóng, liền cùng nhau ngậm miệng lại, sau đó nhìn cổng trường ngóng trông.

Các thí sinh lục tục đi ra khỏi phòng thi, Trác Thiệu rất nhanh ở trong đám người tìm được Lương Thần đang nhìn mình bên này, đi về phía mình.

"Lương Thần!" Trác Thiệu cười chào hỏi.

"Trác Thiệu!" Trên mặt Lương Thần nở nụ cười sáng lạn.

"Lương Thần, uống chút nước ô mai đi." Trác Thiệu đem bình nước ô mai còn lại của mình cho Lương Thần.

Hắn vẫn luôn chú ý đến nhiệt độ của nước ô mai này, hiện tại mước ô mai này mát lạnh, nhưng không quá lạnh làm tổn thương dạ dày uống vừa vặn.

Mà chờ Lương Thần uống xong, Lương Phóng liền chở bọn họ đến một nhà hàng gần đó, Trác Thiệu lại mượn phòng bếp của nhà hàng nấu ăn.

Mấy ngày nay đối với Lương Thần mà nói rất mấu chốt, Trác Thiệu cũng không dám để cho cậu ăn đồ bên ngoài.

Buổi chiều, Trác Thiệu và Lương Phóng lại đưa Lương Thần đến cổng trường, sau đó dặn dò thật lâu.

Lương Phóng nói: "Thần Thần đừng khẩn trương, thi không tốt cũng không sao, dù sao ba cũng có tiền..."

Lương Phóng chắc là có chút khẩn trương, giọng nói này có chút lớn, nhất thời khiến phụ huynh xung quanh ghé mắt.

Một trong những phụ huynh khinh bỉ nhìn Lương Phóng một cái, nói với con mình: "Con cố lên, thi thật tốt, đừng học những gia đình có tiền thì không học vấn không nghề nghiệp..."

Học sinh kia nghe cha mình nói như vậy, vẻ mặt xấu hổ: "Đó là Lương Thần, hiện tại là người có thành tích tốt nhất lớp chúng con..."

Phụ huynh kia nhất thời xấu hổ.

Cũng may Lương Phóng không nghe được bọn họ nói chuyện, chỉ ân cần nhìn Lương Thần.

Lương Thần thi không tốt cũng không sao cả, cậu lại vào cổng trường.

Hai ngày thi đại học, Trác Thiệu và Lương Phóng vẫn có mặt cùng Lương Thần, toàn bộ hành trình ở cổng trường chờ.

Trong thực tế, nó là không cần thiết, nhưng họ chỉ muốn chờ đợi.

Chờ kỳ thi đại học kết thúc, không chỉ riêng Lương Thần thở phào nhẹ nhõm, Trác Thiệu và Lương Phóng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi bọn họ đón Lương Thần về nhà, thế nhưng chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Trên thực tế, bọn họ quả thật có một giấc ngủ ngon.

Trác Thiệu còn chưa trở về phòng mình ngủ, mà là ở lại phòng ngủ của Lương Thần ngủ.

Mấy năm nay Lương Thần vẫn rất nhiệt tình luôn muốn nắm tay hắn, là hắn vẫn luôn kiềm chế không dạy dư bạn nhỏ.

Trác Thiệu chờ đợi chút phúc lợi cho hôm nay, kết quả Lương Thần rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Tuy rằng dự định học tập ở địa phương, đối với Lương Thần mà nói, đại học địa phương còn rất dễ thi, nhưng cậu vẫn muốn có điểm cao, bởi vậy mấy ngày nay vô cùng cố gắng, hiện tại cũng vô cùng mệt mỏi...

Đương nhiên, cho dù cậu kỳ thật không mệt mỏi, sau khi thần kinh căng thẳng buông lỏng, cậu cũng muốn ngủ một giấc thật ngon.

Trác Thiệu thấy thế thở dài, sau đó điều hòa nhiệt độ tăng cao, nắm tay Lương Thần cũng ngủ thiếp đi.

Sau khi thi đại học kết thúc, rất nhiều học sinh hẹn nhau ra ngoài chơi, cũng có người đến gọi Lương Thần, nhưng Lương Thần đều từ chối tất cả.

Cậu muốn ở cùng Trác Thiệu.

Ba năm trung học, Lương Thần chỉ cần rảnh rỗi sẽ đến công ty của Trác Thiệu, hiện giờ đã biết vẽ bản vẽ, đối với trang trí cũng có hiểu biết nhất định, một mình đảm đương một mặt thì vẫn chưa được, nhưng làm trợ lý cho Trác Thiệu lại dư dả.

Sau khi tốt nghiệp lớp 12 sẽ có kỳ nghỉ hè dài nhất từ trước đến nay, mà cậu dự định phải ở cùng một chỗ với Trác Thiệu.

Trác Thiệu đối với chuyện này rất hoan nghênh.

Việc học của Lương Thần đã không cần lo lắng, dưới tình huống như vậy, hắn tự nhiên hy vọng Lương Thần có thể ở cùng một chỗ với mình.

Thật vất vả hai người mới đều có thời gian rảnh, nên bồi dưỡng tình cảm một chút... Đáng tiếc lúc trước hắn không có kinh nghiệm, cũng không biết phải bồi dưỡng tình cảm như thế nào.

Trác Thiệu cuối cùng có thể làm, cũng chỉ là đối với Lương Thần tốt hơn một chút.

Trác Thiệu thân thiết với mình, Lương Thần cảm giác được, cũng đặc biệt thích.

Ba năm nay, Lương Thần vẫn rất chú ý đến Trác Thiệu, muốn biết Trác Thiệu có phải còn nhớ người bạn qua thư của hắn hay không, nhưng cậu một chút dấu vết cũng không phát hiện ra.

Có lẽ, Trác Thiệu thật sự thích cậu, cũng chỉ thích cậu...

Lương Thần nghĩ như vậy, trong lòng ngọt ngào không chịu nổi, thậm chí bắt đầu cân nhắc muốn tỏ tình một lần nữa.

Nhưng mà không đợi cậu tỏ tình, đã bị Ngô Trường Trạch gọi đi.

Các sinh viên trong lớp của họ muốn tổ chức một bữa tiệc tốt nghiệp, hẹn chiều hôm đó đi ca hát cùng nhau, vào buổi tối lại ăn với nhau.

Đây là hoạt động tập thể, bọn họ ngay cả giáo viên cũng mời, Lương Thần đương nhiên không có khả năng không đi.

Học sinh cả lớp tập hợp trong một KTV.

Trác Đình rất thích ca hát nhảy múa, Lương Thần đối với chuyện này lại không thích, chủ yếu là cảm thấy không hát ra miệng được.

Lúc trước cậu ngay cả nói cũng không dám nói, còn từng bị cà lăm vài năm, hiện tại tuy rằng nói chuyện đã không thành vấn đề, nhưng ca hát vẫn là quên đi.

Sau khi vào phòng riêng, rất nhiều người tranh giành micro, nhưng Lương Thần cũng chỉ ở bên cạnh, yên lặng ăn các loại hạt.

"Lương Thần, tớ với cậu cùng nhau hát bài hát này đi!" Một nữ sinh đứng lên, đột nhiên lớn tiếng nói với Lương Thần.

Bài nữ sinh này chọn là một bài tình ca nam nữ hợp xướng, cô chỉ rõ muốn Lương Thần cùng cô hát, có ý đồ gì đã rõ như ban ngày.

Các bạn cùng lớp trong phòng đều bắt đầu ồn ào, nhưng Lương Thần từ chối: "Xin lỗi, tôi không biết hát."

"Tùy tiện hát vài câu là được, không nhất định phải hát hay, tớ mở nhạc có lời, cậu tùy tiện hát theo vài câu là được!" Nữ sinh kia lại nói.

Các bạn trong lớp thấy thế, thanh âm ồn ào càng lớn, ngay cả Ngô Trường Trạch cũng nói: "Lương Thần, lên đi!"

"Xin lỗi, tôi không muốn hát." Lương Thần vẫn từ chối.

Bản thân cậu là người mẫn cảm, tự nhiên biết nữ sinh này kỳ thật thích mình, mà chính là bởi vì nữ sinh này thích mình, vô luận như thế nào, cậu cũng sẽ không cùng cô hát.

Từ rất lâu trước kia, cậu cũng chỉ thích Trác Thiệu.

Huống chi nếu không có Trác Thiệu, hiện tại nói không chừng cậu vẫn là một gã mập mạp thành tích rất kém cỏi, vừa xấu vừa bẩn, nếu như vậy, nữ sinh này khẳng định sẽ không thích cậu.

Lương Thần lại bóc một hạt thông ăn.

Nữ sinh kia nhìn bộ dạng của cậu, ném micro chạy đến chỗ bạn tốt của mình, sau đó liền vùi đầu vào vai bạn tốt của mình, cũng không biết có phải khóc hay không...

"Lương Thần, cậu cũng quá máu lạnh rồi. Vậy mà để cho cô gái nhỏ nhà người ta không xuống đài được." Ngô Trường Trạch nói. Nếu như là cậu ta, cho dù không thích cô nàng này, người ta thỉnh cầu trước mặt mọi người như vậy, cậu ta cũng sẽ đi lên.

Giống như bây giờ làm con gái nhà người ta thương tâm khóc, tóm lại vẫn không tốt lắm.

Lương Thần không nói gì, cậu cũng không thể bởi vì sợ người khác thương tâm, liền đi hát tình ca như vậy chứ? Cậu còn chưa từng hát cùng Trác Thiệu.

"Cậu hết cứu rồi, cậu như vậy sao tìm được bạn gái?" Ngô Trường Trạch nói.

"Đương nhiên tìm được, tớ sẽ đối tốt với người tớ thích." Lương Thần nói: "Hơn nữa bạn gái có một người là đủ rồi. Tại sao tớ phải đối xử tốt với các cô gái khác?"

Lương Thần vẻ mặt nghiêm túc, Ngô Trường Trạch nhìn Lương Thần trong chốc lát, lập tức giơ ngón tay cái lên về phía Lương Thần, lại một lần nữa chân thành nói: "Lương Thần, cậu lợi hại!"

Lương Thần không tiếp lời.

Cậu bóc vài hạt thông đặt trên khăn giấy, nhưng Trác Thiệu không ở bên này, cuối cùng cậu chỉ có thể tự mình ăn.

Ca hát cả buổi chiều, sau khi hát xong, cô gái kia cũng không khóc nữa, nhìn thần sắc như thường, thậm chí còn có sức sống hơn bình thường, vẫn ríu íu nói chuyện với mấy người bạn tốt của mình.

Lương Thần có chút áy náy, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không nói.

Sau khi ca hát xong là đến thời gian cho bữa ăn tối.

Điều kiện học sinh trong lớp của họ rất tốt, bữa tối chọn địa điểm cũng không tệ, là một khách sạn trang trí không tồi.

Lúc họ đến chưa được bao lâu, giáo viên của họ cũng đến.

Nếu là trước kia có giáo viên ở đây, tất cả mọi người chắc chắn sẽ rất câu nệ, nhưng bây giờ tất cả mọi người đã tốt nghiệp!

Cách đây không lâu, giáo viên còn cả ngày gõ bảng đen, cảnh báo họ chỉ còn một vài ngày nữa là tới kỳ thi tuyển sinh đại học, lúc này lại vô cùng hiền lành!

Mọi người đột nhiên không sợ giáo viên, cũng không biết ai dẫn đầu, những người khác gọi bia để mời giáo viên.

Bầu không khí đột nhiên trở nên náo nhiệt, ngay cả Lương Thần cũng bị bầu không khí như vậy lây nhiễm, sau khi có người rót cho cậu nửa ly bia uống một hơi cạn sạch.

Bia không dễ say, vì vậy lúc đầu giáo viên không ngăn cản, nhưng sau khi tất cả mọi người ăn một chút, lại không cho họ ăn chỉ nói với họ một số điều trong trường đại học.

Lúc trước, các giáo viên luôn nói với học sinh đại học có thật nhiều điều tốt, nói là chỉ cần vượt qua kỳ thi đại học, sau này muốn chơi như thế nào liền chơi như thế đó, nhưng hiện tại tất cả bọn họ đều đổi giọng, ngược lại không ngừng dặn dò các học sinh học thêm chút gì đó, không nên hoang phí thời gian đại học, cũng lấy mình làm ví dụ, nói mình ở thời đại học cố gắng cỡ nào, thi bao nhiêu chứng chỉ...

Ban đầu nói với họ ở trường đại học dễ dàng như thế nào, là lừa dối họ! Các bạn trong lớp nhất thời kêu rên, la hét giáo viên lừa gạt người khác quá đáng ghét.

Lương Thần nhìn một màn này, rồi lại nhịn không được nở nụ cười, đại học vốn là cho bọn họ học tập, chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn một mực chơi hay sao?

Cậu còn muốn học thêm chút gì đó ở trường đại học, tương lai sẽ giúp Trác Thiệu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK