"Trúc Lan đại sư nói đùa." Tu Tâm mỉm cười: "Lần trước lúc ngài gặp ta, ta vẫn còn là một đứa trẻ mười tuổi, nếu đến nay vẫn chưa cao lên chẳng phải có chút vấn đề sao?"
Đại sư Trúc Lan mặc dù không có tóc, màu tóc không rõ ràng, nhưng thông qua ngũ quan cũng có thể khẳng định ông không phải là người nước C, nhưng ông lại nói một ngụm tiếng Hán vô cùng lưu loát: "Phật tử khi còn nhỏ đã thông minh lanh lợi, có tuệ căn, tựa như linh châu chuyển thế cũng không phải là không có khả năng. "
Đừng nhìn đại sư Trúc Lan nhìn qua đức cao vọng trọng, kết quả nói lại rất nhiều, Tu Tâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người bọn họ nhìn qua tuổi tác chênh lệch rất lớn, đồng thời cũng nhiều năm không gặp, nhưng nói chuyện với nhau lại cực kỳ quen thuộc, có phần giống như bạn vong niên.
Nhìn Tu Tâm và đại sư Trúc Lan trò chuyện rất vui vẻ, đám người đi cùng Tu Tâm từ trong cục cảnh sát ra ngoài lại bị trùng kích cực lớn!
Một bên Hạ Hoành bất giác há to miệng, lộ ra vẻ ngốc nghếch, lúc này trong đầu chỉ có hai chữ —— "Phật tử".
Phật tử nào?
Phật tử là gì?
Lão hòa thượng này gọi anh Sở Thần là gì?
Nhìn thấy cảnh này thật ra có người còn khiếp sợ hơn Hạ Hoành, đó là những người gốc Hoa và F đang sống ở nước F. Không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì đại sư Trúc Lan ở nước F chính là tồn tại cấp bảo!
Là đại sư cấp bảo, từ trước đến nay chỉ có người khác tự mình tiếp đón ông, khi nào có thể đến lượt đại sư Trúc Lan đến đón người khác?
Nhưng sự thật hết lần này tới lần khác bày ra trước mắt, bây giờ đại sư Trúc Lan lại tự mình đến cục cảnh sát đón bọn họ, hay là nói đến đón Tu Tâm!
Đừng nhìn tất cả bọn họ chỉ đứng ngây ngốc tại chỗ, trên thực tế, nội tâm nhỏ bé của họ đã bắt đầu điên cuồng thét chói tai: "A a a a a! Nam chính trong đoàn phim chúng tôi rốt cuộc là ai!! Tại sao một người thân là Phật tử lại phải gia nhập vào giới giải trí diễn xuất!!! "
So với bọn họ, những người qua đường ở xung quanh còn ổn định hơn một chút.
Những người qua đường này vốn nhìn thấy đại sư Trúc Lan mang theo một đống hoà thượng đứng ở ven đường mới tò mò vây xem. Nào ngờ bọn họ lại nhìn thấy Phật tử Tu Tâm hai ngày nay náo loạn trên mạng!
Không ít người vốn chỉ điên cuồng chụp ảnh đại sư Trúc Lan. Sau khi Tu Tâm từ trong cục đi ra, bọn họ liền nhanh chóng nhắm máy ảnh vào Tu Tâm.
Nhưng mà lại ngại đám hòa thượng phía sau Trúc Lan, cuối cùng ai cũng không ai dám tiến lên quấy rầy Tu Tâm.
Đại sư Trúc Lan thấy đám người càng ngày càng bạo động, quần chúng vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, ông liên tục nói với Tu Tâm: "Nơi này không phải chỗ ôn chuyện, Phật tử Tu Tâm xin người mang theo đồng bạn của người cùng bần tăng rời đi. "
Tu Tâm thấy vậy trong lòng không khỏi cảm kích.
Phật môn khác với cơ đốc giáo có phân cấp quyền lực. Phật môn chú ý đến sự bình đẳng của mọi người, huống chi Tu Tâm là Phật tử được phật môn nước C nhận định, nhưng lại không phải Phật tử hiển linh chỉ định. Đại sư Trúc Lan là một cao tăng đắc đạo không thuộc nước C cũng không có nghĩa vụ đến đón Tu Tâm, nhưng ông vẫn là người đầu tiên sau khi biết được tin tức đã mang theo người chạy đến tiếp đón Tu Tâm.
Bởi vì có đại sư Trúc Lan với đám hòa thượng phía sau cậu, cho nên đến khi Tu Tâm rời đi, người qua đường cũng không tìm được cơ hội tới gần Tu Tâm.
Cũng may bọn họ chụp được không ít ảnh từ xa, vô luận kỹ thuật của bọn họ như thế nào, Tu Tâm đều dựa vào điều kiện ngoại hình đẹp quá mức của mình cung cấp cho bọn họ không ít tấm ảnh đẹp.
Những người qua đường sau đó vui vẻ đăng những bức ảnh này lên Twitter.
【[Xem tôi vô tình thấy ai này?] Phật tử bí ẩn của phương Đông! Anh ấy là từ trong cục cảnh sát đi ra, hai ngày nay phỏng chừng là đang phối hợp với phía cảnh sát điều tra mới không có tin tức. [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]】
【Chờ đã? Tôi thấy ai vậy? Có phải tôi thấy đại sư Trúc Lan không?】
【Thật đúng là, Phật tử phương Đông này xem ra địa vị ở Phật môn cũng không thấp a! Cũng may không xảy ra chuyện gì ở trong lãnh thổ nước F! 】
【Ô ô ô, anh ấy thật đẹp! Phật tử của phật môn chẳng lẽ đều dựa vào ngoại hình mà chọn sao?】
Bởi vì vụ nổ súng lần này của Tu Tâm xảy ra ở nước ngoài, cho nên truyền thông cũng luôn theo dõi tin tức trên mạng nước ngoài. Tin tức Tu Tâm bình an vô sự từ Twitter truyền ra, sau đó lập tức truyền vào trong nước.
Mọi người nhìn thấy hình ảnh Tu Tâm bình yên vô sự đều thở phào nhẹ nhõm.
【Ô ô ô ô, vợ không chuyện việc gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, thiếu chút nữa là dọa chết tôi. 】
【Fan chồng Sở Thần còn dám gọi Sở Thần là "vợ"? Bây giờ tôi chỉ nhìn hình của Sở Thần đã cảm thấy trong mắt có một mảnh phật quang. 】
【A Di Đà Phật, tôi cũng vậy, tôi bị thanh lọc... Điều này làm tôi nhớ lại lúc tôi điên cuồng cày "Hiệp sĩ", mê mẩn Vô Danh. Ai mẹ nó có thể ngờ đến anh ấy lại, thế mà là hòa thượng thật! Bây giờ ai mà nói với tôi "Hiệp sĩ" là văn học thực tế, tôi cũng tin.】
Rất nhiều người vẫn luôn theo dõi dư luận trên mạng cũng là người đầu tiên biết được tin tức.
Mẹ Sở Mã Bội Vân sau khi nhìn thấy ảnh Tu Tâm trong lòng không khỏi buông lỏng, thiếu chút nữa đem điện thoại trong tay ném xuống. Nhưng sau đó lại có một cỗ buồn bực dâng lên trong lòng bà: "Sở Thần. Sở Thần tại sao có thể là Phật tử chứ... Nó là Phật tử, mình phải làm sao bây giờ..."
Sở Hồng thấy thế vội vàng đỡ lấy mẹ Sở nhìn qua lung lay sắp đổ. Đừng nói mẹ Sở không tin, thật ra sau khi Sở Hồng biết thân phận Tu Tâm vẫn luôn ở trong trạng thái hốt hoảng.
Anh từng nghe qua danh tiếng của Phật tử, trong lời đồn đãi Phật tử một tay quản lý phật môn, võ học cao cường, trời sinh phật tâm, uy vọng cực cao, là một nhân vật lợi hại. Sở Hồng chưa từng thấy qua "Phật tử" này, nhưng căn cứ theo lời đồn đãi anh vẫn cảm thấy Phật tử này là một đại hòa thượng ít nhất ba bốn mươi tuổi.
Nhưng kết quả Phật tử này lại là em trai ruột thịt của anh? Em trai Sở Thần của anh đúng là Phật tử trong tay nắm toàn bộ phật môn?
Sở Hồng nhất thời không biết nên ngạc nhiên về vấn đề nào.
Nhưng mà đối với bọn họ mà nói Sở gia không phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất là, lúc trước bọn họ còn ảo tưởng, muốn dùng tình thân chậm rãi làm mềm lòng Tu Tâm, trong đầu muốn ngăn cản Tu Tâm xuất gia. Dù sao làm tiểu hòa thượng đoạn tình tuyệt ái nào có thể làm thiếu gia hào môn được người khác sủng ái?
Nhưng nào ngờ Tu Tâm cũng không phải là một tiểu hòa thượng bình thường, mà là Phật tử! Địa vị, uy vọng, tài phú ẩn giấu sau thân phận này đã không phải Sở gia bọn họ có thể so sánh.
Sở Hồng nhớ đến chuyện sau khi Tu Tâm trở lại Sở gia, lời nói cử chỉ, một ít cảm giác không hòa hợp đều có giải thích.
Người như Tu Tâm sao có thể là một tiểu hòa thượng lớn lên từ trong chùa miếu ở nông thôn, một ngày sách cũng chưa từng đọc qua?
Đúng là Sở gia bọn họ ăn mỡ heo bị che mắt, không phân biệt được mắt cá với trân châu.
Sở Hồng nghĩ tới đây không khỏi nhớ đến Sở Ý và mẹ đẻ cậu ta Khương Tố Lan hận ý không khỏi càng sâu.
Sở Ý vốn được xem là người bị hại, nhưng tiếc rằng nhân tâm lại không đủ trợ giúp chống đỡ, bây giờ thậm chí còn muốn hạ thủ với Tu Tâm?
Tuy rằng Sở Hồng đã sớm không coi Sở Ý là em trai của mình, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng với Sở Ý.
Đồng thời anh còn thấy có chút sợ hãi, nếu lần này Tu Tâm thật sự bị Sở Ý đả thương...
Nếu như nói lúc trước Sở Hồng niệm tình huynh đệ hai mươi năm với Sở Ý, đối với Sở Ý còn tồn tại một chút lòng trắc ẩn. Như vậy bây giờ anh chỉ muốn Sở Ý vì hành vi của cậu ta mà trả giá đắt!
Tu Tâm bình an từ trong cục cảnh sát đi ra, nhưng vụ nổ súng lần này còn lâu mới kết thúc.
Tối cùng ngày, thông tin chính thức về sự an toàn của Tu Tâm đã được Hiệp hội quản lý Phật giáo quốc gia đăng lên.
Ngay sau đó, cảnh sát trong nước một lần nữa yêu cầu nước F bàn giao vụ án, hai nước cuối cùng đã đạt được thỏa thuận cùng điều tra vụ việc.
Ngày hôm sau, cảnh sát thông qua thẩm vấn Sở Ý mới biết được vụ nổ súng này là do quý tộc nước F Klaus sai khiến, hơn nữa còn cung cấp chứng cứ ghi âm.
Một tuần sau, tòa án mở cửa.
Sở Ý và Klaus đều bị kết án về tội cố ý giết người, một người bị kết án 15 năm tù, một người bị kết án 20 năm tù và bị tước đoạt thân phận quý tộc, tài sản.
Sau đó, cả hai đều bị tống vào một trong những nhà tù có số lượng tù nhân bị kết án tử hình nhiều nhất ở nước F...
Một ngày sau khi họ vào phòng giam, một tòa án ở thành phố B đã lặng lẽ mở phiên tòa. Nguyên đơn là Sở Hồng, bị đơn là Khương Tố Lan. Cuối cùng, Khương Tố Lan bị kết án tù chung thân và tịch thu toàn bộ tài sản do số tiền lừa đảo quá lớn.
Một tuần sau, official website chính thức của Hiệp hội điện ảnh quốc tế có thêm một số hồ sơ của các thành viên nước C...
Dưới sự thúc đẩy của bàn tay lớn vô hình của nhiều bên, một cơn bão ngày càng mạnh mẽ và dần dần lắng xuống. Nhưng vô luận bên ngoài xảy ra chuyện gì, Tu Tâm vốn nên ở trong mắt bão lại thập phần bình tĩnh, thậm chí còn đang quay phim.
Dù sao "Học sinh trao đổi" còn có một số cảnh quay chưa quay xong, cậu làm sao có thể bỏ dở giữa chừng đây?
Đầu tiên là các nhà đầu tư và đạo diễn là những kẻ phân biệt chủng tộc, sau đó một vụ xả súng xảy ra. Bộ phim này có thể nói là nhiều tai ương khó khăn, nhưng dưới sự kiên trì của tất cả mọi người, "Học sinh trao đổi" cuối cùng vẫn thuận lợi đóng máy!
Trước kia trong đoàn phim có đóng máy, trong đoàn đều rất náo nhiệt, sản xuất, đạo diễn còn có thể phát lì xì, mời ăn cơm.
Nhưng không biết có phải do mọi người đã biết thân phận Tu Tâm hay là do quốc tịch khác biệt, hoặc là bởi vì tất cả mọi người đều bị giày vò mà không có tâm tình gì, sau khi "Học sinh trao đổi" đóng máy, đoàn phim có thể mô tả bằng một câu an tĩnh.
Nhưng mà trước khi tan rã, mọi người đều mạnh dạn đến gặp Tu Tâm cùng cậu cáo biệt. Đối mặt với tất cả mọi người, Tu Tâm đều rất kiên nhẫn nói lời tạm biệt với bọn họ, hơn nữa còn gửi lời chúc phúc cho bọn họ.
Trước kia Tu Tâm cũng có thói quen này, nhưng mọi người cũng không coi trọng lời chúc của cậu. Chỉ coi lời chúc của cậu là lời chúc phúc giữa những người bình thường.
Nhưng mà lúc này đây mọi người được Tu Tâm chúc phúc, đều nhao nhao hưng phấn không chịu nổi, có người còn lấy điện thoại ra muốn ghi lại lời chúc của Tu Tâm.
Sau đó mọi người phát hiện Tu Tâm vẫn là Tu Tâm, mặc dù thân phận Phật tử bị lộ nhưng cậu vẫn không thay đổi, đối mặt với những yêu cầu của họ Tu Tâm đều luôn đáp ứng.
Đợi đến khi tất cả mọi người rời đi, Kellen Na mới tán thưởng cậu: "Tính tình của anh cũng quá tốt rồi? Nhưng mà tính tình của anh hình như vẫn luôn tốt như vậy... Chỉ có thể nói không hổ là Phật tử? "
Thật ra cho đến bây giờ Kellen Na vẫn cảm thấy có chút khó tin về thân phận Tu Tâm.
Nếu nàng mà không biết bản thân Tu Tâm mà nói, nàng sẽ không hoài nghi thân phận Phật tử của Tu Tâm. Người như Tu Tâm, nếu nói cậu là thần tiên thật sự Kellen Na cũng là tin.
Chỉ là Tu Tâm cách nàng quá gần, nàng mới không có cảm giác thực tế gì.
Hơn nữa, tại sao một Phật tử lại đi diễn xuất? Sự tương phản giữa Phật tử và ngôi sao cũng quá lớn.
Nhưng sự thật ở trước mắt, Kellen Na chỉ có thể chấp nhận sự thật này: "Sau khi đóng máy anh có trực tiếp về nước không? Thân phận của anh thật sự quá đặc thù, vốn dĩ em còn muốn mang anh đi khắp nơi ở nước F chơi đùa. "
Tu Tâm mỉm cười, cảm ơn lòng tốt của Kellen Na: "Cảm ơn, nhưng không cần. Vốn dĩ tôi cũng chỉ tạm thời xuống núi rèn luyện, hiện tại đã đến lúc trở về núi. "
"Xuống núi rèn luyện? Quay lại núi?" Kellen Na trợn tròn mắt, "Ý của anh là..."
"Ừm, tôi sẽ trở về xuất gia một lần nữa." Tu Tâm tự nhiên nói, ngữ khí bình thản giống như đang đàm luận về thời tiết.
Nhưng lời nói này của cậu lại gây ra một cú sốc lớn đối với Kellen Na. Kellen Na rất muốn hỏi, liệu cậu có định báo tin này cho fan trước không? Fan sẽ không phát điên chứ?
Mà... Kinh Huy có biết chuyện này không?
Nhưng mà cuối cùng Kellen Na vẫn không hỏi vấn đề này, nàng sợ Tu Tâm sẽ cố ý dặn dò nàng, để nàng gạt Kinh Huy về chuyện này, nếu làm vậy lương tâm nàng sẽ rất bất an. Nếu nàng chỉ đơn thuần không nói cho Kinh Huy, vậy thì chỉ là không nói cho Kinh Kuy biết. Nhưng nếu nàng được Tu Tâm nhờ không nói cho Kinh Huy, đây không phải là sự phản bội giữa bạn bè sao?
Kellen Na chọn làm đà điểu, nhìn theo chiếc máy bay mà Tu Tâm đang ngồi về nước.
Lần này về nước, Tu Tâm không trở về thành phố B, mà lựa chọn trực tiếp trở về thành phố H, vé máy bay vẫn là Tuân Duệ Nhã hỗ trợ đặt.
Tu Tâm đối với Tuân Duệ Nhã có chút cảm kích xen lẫn áy náy: "Xin lỗi chị Tuân, vẫn không nói cho chị biết thân phận, hiện tại lại đột ngột trở về núi. Hợp đồng kết thúc sớm em sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng trước thời hạn. "
"Đừng." Tuân Duệ Nhã liên tục nói, "Chuyện lúc trước cậu nói quay xong bộ này có chuyện muốn nói với chị chính là thân phận của cậu đúng không? Rõ ràng là chị không chú ý tới tình huống bên cạnh cậu... Không chỉ khiến cậu gặp nguy hiểm mà còn khiến cậu bị buộc phải phơi bày thân phận. "
Nói đến đây, Tuân Duệ Nhã áy náy so với Tu Tâm còn sâu hơn. Theo đạo lý, cô thân là người đại diện hẳn là phải chú ý ở bên người Tu Tâm để tránh gặp nguy hiểm, kết quả không ngờ tới Sở Ý ở bên người Tu Tâm ẩn núp hai tháng cô cũng không phát hiện. Sau đó Tu Tâm bị bắt đi, cô và các thành viên khác trong đoàn phim cũng bị giám thị, cái gì cũng không giúp được.
Nghe cô nói như vậy, Tu Tâm trầm mặc một hồi mới nói: "Đây không phải lỗi của chị, khiến mọi người chịu khổ rồi. "
"Không sao." Tuân Duệ Nhã được Tu Tâm an ủi tâm tình tốt hơn không ít, "Klaus sau lưng sai khiến người khác không phải đã bị phán án rồi sao? Cái này gọi là ác giả ác báo. Chờ sau khi đến thành phố H, cậu phải đưa chị lên chùa thắp hương để cầu may. "
Tu Tâm cười cười nói: "Nhất định. "
Hạ Hoành ở một bên liên tục đáp lời: "Anh Sở Thần, em cũng muốn! Em còn muốn cầu một bùa bình an. "
Đối với yêu cầu của y, đương nhiên Tu Tâm cũng sẽ đồng ý.
Vì thế Hạ Hoành bắt đầu chờ mong chuyến đi chùa Thanh Thủy.
Những người trẻ tuổi hiện đại thích cầu cá chép trực tuyến hơn là cầu thần bái Phật. Hạ Hoành cũng rất ít khi đi chùa miếu, nhưng sau khi y đến chân núi Thanh Thủy y cảm nhận được tiếng vang bất phàm của chùa Thanh Thủy.
"Ô Oa —— Anh Sở Thần! Chùa của anh thật khí phái!" Hạ Hoành thốt lên lời cảm khái chân thành.
Tu Tâm cười cười nói: "Thật ra trước kia còn rất cũ nát, mấy năm trước vừa mới cải tạo qua. "
Từ nhỏ đến lớn cậu đều sống trong chùa Thanh Thủy, nơi này từng viên gạch từng miếng ngói Tu Tâm đều có thể kể được. Một bên cậu mang theo Tuân Duệ Nhã với Hạ Hoành đi lên núi, một bên làm hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ.
Có hướng dẫn viên là cậu làm bạn, Tuân Duệ Nhã và Hạ Hoành leo núi cũng không mệt.
Nhưng leo núi lại phân tán lực chú ý của họ, họ cũng không chú ý đến phụ cận gần họ, có rất nhiều hương khách khác do dự nhìn bóng dáng Tu Tâm, giống như đang xác định chuyện gì, còn có người vụng trộm lấy điện thoại ra.
Kỳ thật có lẽ Tu Tâm đã phát hiện ra động tĩnh của những người này, nhưng cậu lại không lộ ra bất kỳ phản ứng gì.
Tu Tâm cứ như vậy đội mũ, đeo khẩu trang len lỏi trong đám hương khách một đường trở về chùa Thanh Thuỷ.
Hương khói trong chùa Thanh Thủy đầy ắp trước sau như một, chỉ là Tu Tâm chú ý đến tiểu sa di xung quanh hình như đều có chút suy sụp.
Cậu vốn tưởng trong chùa xảy ra chuyện gì, cho đến khi có một tiểu sa di có nhãn lực tốt liếc mắt một cái ở trong đám người thấy được Tu Tâm!
Những tiểu sa di này đều cùng Tu Tâm cùng nhau lớn lên, ngụy trang trên người Tu Tâm có thể giấu được người khác lại tuyệt đối không gạt được bọn họ.
Tiểu Sa Di kia vừa nhìn thấy Tu Tâm liền theo bản năng hô to một tiếng: "Tu Tâm sư huynh! "
Cậu chàng vừa dứt lời, những tiểu Sa Di khác cũng phản ứng lại, giống như đạn pháo vọt tới bên người Tu Tâm, vây quanh cậu.
- Tu Tâm sư huynh, huynh cuối cùng cũng trở lại, đệ rất nhớ huynh!
"Tu Tâm sư huynh, đệ rất lo lắng cho huynh! Bọn dệ định cùng nhau đi đón huynh. Nhưng phương trượng hết lần này tới lần khác không cho! "
"Tu Tâm sư huynh, huynh có bị thương không? Huynh không nên cạy mạnh. "
"Tu Tâm sư huynh..."
Tựa hồ trong nháy mắt, toàn bộ hòa thượng chùa Thanh Thủy đều vây quanh bên người Tu Tâm. Một tiếng "Tu Tâm sư huynh" truyền vào tai khiến cho các hương khách khác chú ý.
Những hương khách này ngay từ đầu còn không có bất kỳ ý nghĩ gì, cho đến khi một hương khách vẫn luôn lén chú ý đến Tu Tâm vỗ đùi một cái hô lên: "Pháp hiệu Sở Thần không phải chính là Tu Tâm sao? "
Sở Thần?
Hương khách cuối cùng cũng phản ứng lại.
"Cái gì? Sở Thần về nước? Sở Thần ở đâu? "
- Tốt quá, thật sự là Sở Thần!
Những hương khách này vốn muốn dâng hương khấn Phật, kết quả vừa nghe đến hai chữ "Sở Thần" bắt đầu từng chữ từng người chen chúc đến cửa, muốn nhìn Tu Tâm.
Cũng may bên người Tu Tâm đã sớm vây quanh một đám "Kim Cương", bọn họ căn bản không chen vào được.
Các tiểu hòa thượng bên cạnh Tu Tâm cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng bảo vệ Tu Tâm đi vào nội điện.
Động tĩnh tiền điện quá lớn, khi bọn họ che chở Tu Tâm đến nội điện, Phàm đã ở trong nội điện chờ Tu Tâm.
Nhìn thấy bóng dáng Phàm, Tu Tâm theo bản năng lo lắng, sợ Phàm lại cảm thấy cậu "hoàn tục không đạt tiêu chuẩn", muốn cậu quay lại.
Cũng may lần này Phàm không nói gì, chỉ là sau khi xác nhận Tu Tâm thật sự không bị thương mới nói với cậu: "Được rồi, trở về sương phòng nghỉ ngơi thật tốt đi. "
"A di đà phật, đệ tử cáo từ."
Tu Tâm hành lễ rời khỏi nội điện, tựa như cậu lúc nhỏ vậy.
Sau chuyến đi mệt nhọc, những đệ tử khác cũng không quấy rầy cậu, chỉ nhìn cậu trở lại sương phòng của mình.
Là Phật tử, từ nhỏ Tu Tâm đã phải tiến hành tu hành khắc khổ hơn người khác. Để không ai có thể quấy rầy cậu, trong chùa đã xây một nơi đặc biệt cho cậu.
Trong viện có một gốc Ngọc Lan, bình thường đều do cậu chăm sóc. Tu Tâm vừa vào cửa liền đi về phía gốc Ngọc Lan này, phát hiện nó được các đồng môn khác chăm sóc không tệ, lúc này Tu Tâm mới yên tâm vào trong phòng.
Cậu hoài niệm vuốt ve mỗi đồ đạc trong phòng, phát hiện phía trên đều không nhiễm bụi bặm, tựa như một năm nay cậu chưa từng rời đi.
Chỉ là mái tóc đen rũ xuống khi cậu cúi đầu, nhắc nhở cậu đã rời đi một năm.
Cái gọi là tóc đen đều là sợi tơ tình, cũng là sợi tơ rắc rối.
Vì không cạo nên lúc xuống núi cũng không cố ý cạo.
Vốn Tu Tâm ở trong giới giải trí cần thường xuyên thay đổi kiểu tóc, nhưng phần lớn thời gian, cậu chỉ cần đội mũ trùm đầu là có thể hoàn thành việc trang điểm, không cần phải cố ý cắt tóc. Cho nên ngoại trừ phần tóc đã được cắt tỉa ra, phần lớn tóc Tu Tâm lại lưu lại một cách mơ hồ như vậy.
Nghĩ đến khi cậu mới xuống núi, cũng là một cái đầu trọc nhỏ, nhưng lúc này tóc của cậu đã mọc đến dưới xương hồ điệp.
Bởi vì do vội vàng, kỳ thật tóc Tu Tâm bây giờ có hơi rối. Mặc dù qua hai ngày nữa tóc cũng bị cắt bỏ, nhưng Tu Tâm vẫn muốn tìm một cái lược đem nó xử lý, nhưng mà cậu tìm nửa ngày lại không tìm được một cái lược trong phòng mình.
Tu Tâm cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì vậy tự giễu cười một tiếng mới nhớ ra một chuyện, cậu cầm lấy điện thoại mở nhóm chat ra nói chuyện với Tuân Duệ Nhã, Hạ Hoành.
Tu Tâm: Chị Tuân, Hạ Hoành mọi người không sao chứ? Có cần tôi đi đón không?
Tuân Duệ Nhã: Không sao không sao, cậu vừa đến lại bị vây kín, hơn nữa chị với Tiểu Hạ thấy thế không ổn đã xuống núi tăng ca. Lần sau lại đến chùa thắp hương.
Tu Tâm: Làm thêm giờ?
Tuân Duệ Nhã: Đúng vậy... Ai bảo bọn chị chưa chính thức hủy hợp đồng, chị vẫn là người đại diện của cậu?
Đọc được tin tức này, Tu Tâm liền biết cậu lại lên hot search gì đó, vì thế sau một thời gian dài vắng bóng, cậu lại đăng nhập Weibo để tìm hiểu.
Lúc cậu nhấn vào Weibo đầu tiên bị kẹt một chút, Tu Tâm vừa nhìn thông báo nhắc nhở lại thấy 999+.
Tu Tâm biết thật ra tin nhắn riêng của fan và tag phần lớn đều không hiển thị, chỉ khi một đối tượng được Tag mới hiện. Cho nên hầu như Tu Tâm cũng không mở tin nhắn nhắc nhở.
Nhưng lần này cậu lại phá lệ mở nó ra, sau đó cậu liền thấy được tin nhắn cá nhân cùng Tag nhắc nhở rất nhanh.
Nội dung của nó giống nhau, đều đang hỏi Tu Tâm "Thật sự muốn lui vòng sao? "。 Tu Tâm mở một tin nhắn riêng trong đó, tinh tế nhìn lên.
【Anh Sở Thần, đây là lần đầu tiên em gửi tin nhắn riêng cho anh, không ngờ lại ở dưới tình huống như vậy. Em xem tin tức, có người biết chuyện tiết lộ anh tiến vào giới giải trí là vì nhập thế lịch luyện, hiện tại lịch luyện hoàn thành nên phải trở về núi tiếp tục tu hành. Vừa rồi lại có người tiết lộ hình như anh đã về nước, trở về chùa... Em tự hỏi nếu chuyện anh rút lui là thật thì phải làm sao đây?
Em biết rằng là một fan bình thường, em có thể không đủ điều kiện để nói điều đó. Nhưng em thực sự luyến tiếc anh... Dù cho có thể anh sẽ nghĩ rằng là em ngu ngốc, rõ ràng em và anh chưa bao giờ gặp nhau, nhưng cảm nhận thực tế này lại có chút buồn cười. Nhưng em thực sự rất thích anh, coi anh như thần tượng mà em đã theo đuổi trong suốt cuộc đời của em.
Lúc em biết anh, trùng hợp là lúc em vừa thi trượt đại học, muốn bày tỏ một chút, nghĩ dứt khoát tùy tiện tìm đại học chuyên khoa tốt nhất là được. Nhưng em lại gặp chương trình "Sở trường trò hay", nhìn thấy anh. Anh có thể không cảm thấy gì, nhưng nhìn vào anh luôn luôn bình tĩnh, luôn luôn kiên định, luôn luôn rực rỡ, giống như một ngôi sao Bắc Cực. Em liền không nhịn được sinh lòng khao khát.
Em không biết sau này sẽ có cơ hội gặp anh nữa không, nên em chỉ có thể mặt dày nhắn cho anh. Vậy nên, em dứt khoát chọn học lại, trong thời gian này, bất cứ khi nào em không thể chịu đựng được, em sẽ ngắm hình của anh, tác phẩm của anh. (Có vẻ như có chút giống một kẻ biến thái?)
Sau sự kiên trì này, em đã hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học thứ hai. Trải qua đánh giá phân tích cảm thấy thành tích của mình ổn, tất cả điều này phải cảm ơn anh. Tất nhiên, nhiều người sẽ nói đây là kết quả của những nỗ lực riêng em, em cũng biết chứ. Nhưng nếu như không có anh, căn bản em sẽ không bao giờ nghĩ tới việc cố gắng một lần.
Bao nhiêu ngày đêm học tập, em đều nghĩ rằng sau này có thể kiêu ngạo mà gặp anh nên mới kiên trì. Nhưng cuối cùng em vẫn không gặp được anh, anh phải đi thật sao?
Anh Sở Thần, anh đừng đi, ở lại có được không? 】
Tu Tâm thoát ra tin nhắn riêng này, lại mở tin nhắn tiếp theo, sau đó cứ như vậy chu kỳ lại bắt đầu. Điện thoại của cậu vẫn không thể buông xuống, nhưng cho đến khi điện thoại sắp hết pin, cậu vẫn không thể đọc hết tin nhắn riêng. Bất cứ khi nào cậu đọc xong một tin nhắn riêng, sẽ có nhiều tin nhắn riêng đổ xô vào.
Trong những tin nhắn riêng này có một số tin nhắn đen, nhưng nhiều hơn là người hâm mộ chân thành, đáng yêu tin nhắn. Những người hâm mộ này, cả nam hay nữ, già hay trẻ, không phân biệt trình độ học vấn cao hay thấp. Bọn họ đều đang ở nơi mà Tu Tâm không biết, cùng Tu Tâm kết thành một đoạn duyên phận không ai biết.
Bọn họ có người coi Tu Tâm là tâm linh ký thác, có người coi Tu Tâm là tấm gương, có người vì Tu Tâm mà dũng cảm...
Tu Tâm nhìn, lại nhấn vào một cái khung chat tin nhắn riêng. Chủ nhân của khung chat này là một người vô danh, ngay cả tên mạng của hắn cũng là một chuỗi số liệu được tạo ngẫu nhiên bởi trang web.
Nhưng Tu Tâm nhìn mà ngây ngẩn cả người...
@3653197831: Tôi rất nhớ em, em về nước chưa?
@3653197831: Hôm nay Kinh Hàng lại nói tôi áp bức nó.
@3653197831: Tôi biết em không bị thương, nhưng tôi rất muốn gặp em, nhưng tôi biết mình không nên làm phiền em.
@3653197831: Xin lỗi, tôi không thể chịu được nên hôn em, em có ghét tôi không?
@3653197831: Chúc mừng năm mới, tôi yêu em.
@3653197831:......
......
@3653197831: Hôm nay là ngày đầu tiên cậu mở Weibo, xin chúc mừng, mặc dù tôi biết cậu sẽ không sử dụng nó.
Tác giả có điều muốn nói:
Không biết mọi người có cảm thấy tin nhắn cuối cùng có chút đuối không... Bởi vì tôi nghĩ viết chi tiết hơn một chút có thể sẽ tốt hơn.
Edit: Muốn khóc chương này khó quá.
Chú thích:
- Hoa Ngọc Lan:
- Sao Bắc Cực:
Sao Bắc Cực là tên một ngôi sao nằm gần thiên cực trên thiên cầu bắc. Ngôi sao phù hợp nhất hiện nay là sao Polaris trong chòm sao Tiểu Hùng. Sao Bắc Cực trong lịch sử đã được các nhà thám hiểm, hàng hải, người đi rừng sử dụng để xác định vĩ độ của họ trên Trái Đất.
Đại sư Trúc Lan mặc dù không có tóc, màu tóc không rõ ràng, nhưng thông qua ngũ quan cũng có thể khẳng định ông không phải là người nước C, nhưng ông lại nói một ngụm tiếng Hán vô cùng lưu loát: "Phật tử khi còn nhỏ đã thông minh lanh lợi, có tuệ căn, tựa như linh châu chuyển thế cũng không phải là không có khả năng. "
Đừng nhìn đại sư Trúc Lan nhìn qua đức cao vọng trọng, kết quả nói lại rất nhiều, Tu Tâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người bọn họ nhìn qua tuổi tác chênh lệch rất lớn, đồng thời cũng nhiều năm không gặp, nhưng nói chuyện với nhau lại cực kỳ quen thuộc, có phần giống như bạn vong niên.
Nhìn Tu Tâm và đại sư Trúc Lan trò chuyện rất vui vẻ, đám người đi cùng Tu Tâm từ trong cục cảnh sát ra ngoài lại bị trùng kích cực lớn!
Một bên Hạ Hoành bất giác há to miệng, lộ ra vẻ ngốc nghếch, lúc này trong đầu chỉ có hai chữ —— "Phật tử".
Phật tử nào?
Phật tử là gì?
Lão hòa thượng này gọi anh Sở Thần là gì?
Nhìn thấy cảnh này thật ra có người còn khiếp sợ hơn Hạ Hoành, đó là những người gốc Hoa và F đang sống ở nước F. Không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì đại sư Trúc Lan ở nước F chính là tồn tại cấp bảo!
Là đại sư cấp bảo, từ trước đến nay chỉ có người khác tự mình tiếp đón ông, khi nào có thể đến lượt đại sư Trúc Lan đến đón người khác?
Nhưng sự thật hết lần này tới lần khác bày ra trước mắt, bây giờ đại sư Trúc Lan lại tự mình đến cục cảnh sát đón bọn họ, hay là nói đến đón Tu Tâm!
Đừng nhìn tất cả bọn họ chỉ đứng ngây ngốc tại chỗ, trên thực tế, nội tâm nhỏ bé của họ đã bắt đầu điên cuồng thét chói tai: "A a a a a! Nam chính trong đoàn phim chúng tôi rốt cuộc là ai!! Tại sao một người thân là Phật tử lại phải gia nhập vào giới giải trí diễn xuất!!! "
So với bọn họ, những người qua đường ở xung quanh còn ổn định hơn một chút.
Những người qua đường này vốn nhìn thấy đại sư Trúc Lan mang theo một đống hoà thượng đứng ở ven đường mới tò mò vây xem. Nào ngờ bọn họ lại nhìn thấy Phật tử Tu Tâm hai ngày nay náo loạn trên mạng!
Không ít người vốn chỉ điên cuồng chụp ảnh đại sư Trúc Lan. Sau khi Tu Tâm từ trong cục đi ra, bọn họ liền nhanh chóng nhắm máy ảnh vào Tu Tâm.
Nhưng mà lại ngại đám hòa thượng phía sau Trúc Lan, cuối cùng ai cũng không ai dám tiến lên quấy rầy Tu Tâm.
Đại sư Trúc Lan thấy đám người càng ngày càng bạo động, quần chúng vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, ông liên tục nói với Tu Tâm: "Nơi này không phải chỗ ôn chuyện, Phật tử Tu Tâm xin người mang theo đồng bạn của người cùng bần tăng rời đi. "
Tu Tâm thấy vậy trong lòng không khỏi cảm kích.
Phật môn khác với cơ đốc giáo có phân cấp quyền lực. Phật môn chú ý đến sự bình đẳng của mọi người, huống chi Tu Tâm là Phật tử được phật môn nước C nhận định, nhưng lại không phải Phật tử hiển linh chỉ định. Đại sư Trúc Lan là một cao tăng đắc đạo không thuộc nước C cũng không có nghĩa vụ đến đón Tu Tâm, nhưng ông vẫn là người đầu tiên sau khi biết được tin tức đã mang theo người chạy đến tiếp đón Tu Tâm.
Bởi vì có đại sư Trúc Lan với đám hòa thượng phía sau cậu, cho nên đến khi Tu Tâm rời đi, người qua đường cũng không tìm được cơ hội tới gần Tu Tâm.
Cũng may bọn họ chụp được không ít ảnh từ xa, vô luận kỹ thuật của bọn họ như thế nào, Tu Tâm đều dựa vào điều kiện ngoại hình đẹp quá mức của mình cung cấp cho bọn họ không ít tấm ảnh đẹp.
Những người qua đường sau đó vui vẻ đăng những bức ảnh này lên Twitter.
【[Xem tôi vô tình thấy ai này?] Phật tử bí ẩn của phương Đông! Anh ấy là từ trong cục cảnh sát đi ra, hai ngày nay phỏng chừng là đang phối hợp với phía cảnh sát điều tra mới không có tin tức. [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]】
【Chờ đã? Tôi thấy ai vậy? Có phải tôi thấy đại sư Trúc Lan không?】
【Thật đúng là, Phật tử phương Đông này xem ra địa vị ở Phật môn cũng không thấp a! Cũng may không xảy ra chuyện gì ở trong lãnh thổ nước F! 】
【Ô ô ô, anh ấy thật đẹp! Phật tử của phật môn chẳng lẽ đều dựa vào ngoại hình mà chọn sao?】
Bởi vì vụ nổ súng lần này của Tu Tâm xảy ra ở nước ngoài, cho nên truyền thông cũng luôn theo dõi tin tức trên mạng nước ngoài. Tin tức Tu Tâm bình an vô sự từ Twitter truyền ra, sau đó lập tức truyền vào trong nước.
Mọi người nhìn thấy hình ảnh Tu Tâm bình yên vô sự đều thở phào nhẹ nhõm.
【Ô ô ô ô, vợ không chuyện việc gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, thiếu chút nữa là dọa chết tôi. 】
【Fan chồng Sở Thần còn dám gọi Sở Thần là "vợ"? Bây giờ tôi chỉ nhìn hình của Sở Thần đã cảm thấy trong mắt có một mảnh phật quang. 】
【A Di Đà Phật, tôi cũng vậy, tôi bị thanh lọc... Điều này làm tôi nhớ lại lúc tôi điên cuồng cày "Hiệp sĩ", mê mẩn Vô Danh. Ai mẹ nó có thể ngờ đến anh ấy lại, thế mà là hòa thượng thật! Bây giờ ai mà nói với tôi "Hiệp sĩ" là văn học thực tế, tôi cũng tin.】
Rất nhiều người vẫn luôn theo dõi dư luận trên mạng cũng là người đầu tiên biết được tin tức.
Mẹ Sở Mã Bội Vân sau khi nhìn thấy ảnh Tu Tâm trong lòng không khỏi buông lỏng, thiếu chút nữa đem điện thoại trong tay ném xuống. Nhưng sau đó lại có một cỗ buồn bực dâng lên trong lòng bà: "Sở Thần. Sở Thần tại sao có thể là Phật tử chứ... Nó là Phật tử, mình phải làm sao bây giờ..."
Sở Hồng thấy thế vội vàng đỡ lấy mẹ Sở nhìn qua lung lay sắp đổ. Đừng nói mẹ Sở không tin, thật ra sau khi Sở Hồng biết thân phận Tu Tâm vẫn luôn ở trong trạng thái hốt hoảng.
Anh từng nghe qua danh tiếng của Phật tử, trong lời đồn đãi Phật tử một tay quản lý phật môn, võ học cao cường, trời sinh phật tâm, uy vọng cực cao, là một nhân vật lợi hại. Sở Hồng chưa từng thấy qua "Phật tử" này, nhưng căn cứ theo lời đồn đãi anh vẫn cảm thấy Phật tử này là một đại hòa thượng ít nhất ba bốn mươi tuổi.
Nhưng kết quả Phật tử này lại là em trai ruột thịt của anh? Em trai Sở Thần của anh đúng là Phật tử trong tay nắm toàn bộ phật môn?
Sở Hồng nhất thời không biết nên ngạc nhiên về vấn đề nào.
Nhưng mà đối với bọn họ mà nói Sở gia không phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất là, lúc trước bọn họ còn ảo tưởng, muốn dùng tình thân chậm rãi làm mềm lòng Tu Tâm, trong đầu muốn ngăn cản Tu Tâm xuất gia. Dù sao làm tiểu hòa thượng đoạn tình tuyệt ái nào có thể làm thiếu gia hào môn được người khác sủng ái?
Nhưng nào ngờ Tu Tâm cũng không phải là một tiểu hòa thượng bình thường, mà là Phật tử! Địa vị, uy vọng, tài phú ẩn giấu sau thân phận này đã không phải Sở gia bọn họ có thể so sánh.
Sở Hồng nhớ đến chuyện sau khi Tu Tâm trở lại Sở gia, lời nói cử chỉ, một ít cảm giác không hòa hợp đều có giải thích.
Người như Tu Tâm sao có thể là một tiểu hòa thượng lớn lên từ trong chùa miếu ở nông thôn, một ngày sách cũng chưa từng đọc qua?
Đúng là Sở gia bọn họ ăn mỡ heo bị che mắt, không phân biệt được mắt cá với trân châu.
Sở Hồng nghĩ tới đây không khỏi nhớ đến Sở Ý và mẹ đẻ cậu ta Khương Tố Lan hận ý không khỏi càng sâu.
Sở Ý vốn được xem là người bị hại, nhưng tiếc rằng nhân tâm lại không đủ trợ giúp chống đỡ, bây giờ thậm chí còn muốn hạ thủ với Tu Tâm?
Tuy rằng Sở Hồng đã sớm không coi Sở Ý là em trai của mình, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng với Sở Ý.
Đồng thời anh còn thấy có chút sợ hãi, nếu lần này Tu Tâm thật sự bị Sở Ý đả thương...
Nếu như nói lúc trước Sở Hồng niệm tình huynh đệ hai mươi năm với Sở Ý, đối với Sở Ý còn tồn tại một chút lòng trắc ẩn. Như vậy bây giờ anh chỉ muốn Sở Ý vì hành vi của cậu ta mà trả giá đắt!
Tu Tâm bình an từ trong cục cảnh sát đi ra, nhưng vụ nổ súng lần này còn lâu mới kết thúc.
Tối cùng ngày, thông tin chính thức về sự an toàn của Tu Tâm đã được Hiệp hội quản lý Phật giáo quốc gia đăng lên.
Ngay sau đó, cảnh sát trong nước một lần nữa yêu cầu nước F bàn giao vụ án, hai nước cuối cùng đã đạt được thỏa thuận cùng điều tra vụ việc.
Ngày hôm sau, cảnh sát thông qua thẩm vấn Sở Ý mới biết được vụ nổ súng này là do quý tộc nước F Klaus sai khiến, hơn nữa còn cung cấp chứng cứ ghi âm.
Một tuần sau, tòa án mở cửa.
Sở Ý và Klaus đều bị kết án về tội cố ý giết người, một người bị kết án 15 năm tù, một người bị kết án 20 năm tù và bị tước đoạt thân phận quý tộc, tài sản.
Sau đó, cả hai đều bị tống vào một trong những nhà tù có số lượng tù nhân bị kết án tử hình nhiều nhất ở nước F...
Một ngày sau khi họ vào phòng giam, một tòa án ở thành phố B đã lặng lẽ mở phiên tòa. Nguyên đơn là Sở Hồng, bị đơn là Khương Tố Lan. Cuối cùng, Khương Tố Lan bị kết án tù chung thân và tịch thu toàn bộ tài sản do số tiền lừa đảo quá lớn.
Một tuần sau, official website chính thức của Hiệp hội điện ảnh quốc tế có thêm một số hồ sơ của các thành viên nước C...
Dưới sự thúc đẩy của bàn tay lớn vô hình của nhiều bên, một cơn bão ngày càng mạnh mẽ và dần dần lắng xuống. Nhưng vô luận bên ngoài xảy ra chuyện gì, Tu Tâm vốn nên ở trong mắt bão lại thập phần bình tĩnh, thậm chí còn đang quay phim.
Dù sao "Học sinh trao đổi" còn có một số cảnh quay chưa quay xong, cậu làm sao có thể bỏ dở giữa chừng đây?
Đầu tiên là các nhà đầu tư và đạo diễn là những kẻ phân biệt chủng tộc, sau đó một vụ xả súng xảy ra. Bộ phim này có thể nói là nhiều tai ương khó khăn, nhưng dưới sự kiên trì của tất cả mọi người, "Học sinh trao đổi" cuối cùng vẫn thuận lợi đóng máy!
Trước kia trong đoàn phim có đóng máy, trong đoàn đều rất náo nhiệt, sản xuất, đạo diễn còn có thể phát lì xì, mời ăn cơm.
Nhưng không biết có phải do mọi người đã biết thân phận Tu Tâm hay là do quốc tịch khác biệt, hoặc là bởi vì tất cả mọi người đều bị giày vò mà không có tâm tình gì, sau khi "Học sinh trao đổi" đóng máy, đoàn phim có thể mô tả bằng một câu an tĩnh.
Nhưng mà trước khi tan rã, mọi người đều mạnh dạn đến gặp Tu Tâm cùng cậu cáo biệt. Đối mặt với tất cả mọi người, Tu Tâm đều rất kiên nhẫn nói lời tạm biệt với bọn họ, hơn nữa còn gửi lời chúc phúc cho bọn họ.
Trước kia Tu Tâm cũng có thói quen này, nhưng mọi người cũng không coi trọng lời chúc của cậu. Chỉ coi lời chúc của cậu là lời chúc phúc giữa những người bình thường.
Nhưng mà lúc này đây mọi người được Tu Tâm chúc phúc, đều nhao nhao hưng phấn không chịu nổi, có người còn lấy điện thoại ra muốn ghi lại lời chúc của Tu Tâm.
Sau đó mọi người phát hiện Tu Tâm vẫn là Tu Tâm, mặc dù thân phận Phật tử bị lộ nhưng cậu vẫn không thay đổi, đối mặt với những yêu cầu của họ Tu Tâm đều luôn đáp ứng.
Đợi đến khi tất cả mọi người rời đi, Kellen Na mới tán thưởng cậu: "Tính tình của anh cũng quá tốt rồi? Nhưng mà tính tình của anh hình như vẫn luôn tốt như vậy... Chỉ có thể nói không hổ là Phật tử? "
Thật ra cho đến bây giờ Kellen Na vẫn cảm thấy có chút khó tin về thân phận Tu Tâm.
Nếu nàng mà không biết bản thân Tu Tâm mà nói, nàng sẽ không hoài nghi thân phận Phật tử của Tu Tâm. Người như Tu Tâm, nếu nói cậu là thần tiên thật sự Kellen Na cũng là tin.
Chỉ là Tu Tâm cách nàng quá gần, nàng mới không có cảm giác thực tế gì.
Hơn nữa, tại sao một Phật tử lại đi diễn xuất? Sự tương phản giữa Phật tử và ngôi sao cũng quá lớn.
Nhưng sự thật ở trước mắt, Kellen Na chỉ có thể chấp nhận sự thật này: "Sau khi đóng máy anh có trực tiếp về nước không? Thân phận của anh thật sự quá đặc thù, vốn dĩ em còn muốn mang anh đi khắp nơi ở nước F chơi đùa. "
Tu Tâm mỉm cười, cảm ơn lòng tốt của Kellen Na: "Cảm ơn, nhưng không cần. Vốn dĩ tôi cũng chỉ tạm thời xuống núi rèn luyện, hiện tại đã đến lúc trở về núi. "
"Xuống núi rèn luyện? Quay lại núi?" Kellen Na trợn tròn mắt, "Ý của anh là..."
"Ừm, tôi sẽ trở về xuất gia một lần nữa." Tu Tâm tự nhiên nói, ngữ khí bình thản giống như đang đàm luận về thời tiết.
Nhưng lời nói này của cậu lại gây ra một cú sốc lớn đối với Kellen Na. Kellen Na rất muốn hỏi, liệu cậu có định báo tin này cho fan trước không? Fan sẽ không phát điên chứ?
Mà... Kinh Huy có biết chuyện này không?
Nhưng mà cuối cùng Kellen Na vẫn không hỏi vấn đề này, nàng sợ Tu Tâm sẽ cố ý dặn dò nàng, để nàng gạt Kinh Huy về chuyện này, nếu làm vậy lương tâm nàng sẽ rất bất an. Nếu nàng chỉ đơn thuần không nói cho Kinh Huy, vậy thì chỉ là không nói cho Kinh Kuy biết. Nhưng nếu nàng được Tu Tâm nhờ không nói cho Kinh Huy, đây không phải là sự phản bội giữa bạn bè sao?
Kellen Na chọn làm đà điểu, nhìn theo chiếc máy bay mà Tu Tâm đang ngồi về nước.
Lần này về nước, Tu Tâm không trở về thành phố B, mà lựa chọn trực tiếp trở về thành phố H, vé máy bay vẫn là Tuân Duệ Nhã hỗ trợ đặt.
Tu Tâm đối với Tuân Duệ Nhã có chút cảm kích xen lẫn áy náy: "Xin lỗi chị Tuân, vẫn không nói cho chị biết thân phận, hiện tại lại đột ngột trở về núi. Hợp đồng kết thúc sớm em sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng trước thời hạn. "
"Đừng." Tuân Duệ Nhã liên tục nói, "Chuyện lúc trước cậu nói quay xong bộ này có chuyện muốn nói với chị chính là thân phận của cậu đúng không? Rõ ràng là chị không chú ý tới tình huống bên cạnh cậu... Không chỉ khiến cậu gặp nguy hiểm mà còn khiến cậu bị buộc phải phơi bày thân phận. "
Nói đến đây, Tuân Duệ Nhã áy náy so với Tu Tâm còn sâu hơn. Theo đạo lý, cô thân là người đại diện hẳn là phải chú ý ở bên người Tu Tâm để tránh gặp nguy hiểm, kết quả không ngờ tới Sở Ý ở bên người Tu Tâm ẩn núp hai tháng cô cũng không phát hiện. Sau đó Tu Tâm bị bắt đi, cô và các thành viên khác trong đoàn phim cũng bị giám thị, cái gì cũng không giúp được.
Nghe cô nói như vậy, Tu Tâm trầm mặc một hồi mới nói: "Đây không phải lỗi của chị, khiến mọi người chịu khổ rồi. "
"Không sao." Tuân Duệ Nhã được Tu Tâm an ủi tâm tình tốt hơn không ít, "Klaus sau lưng sai khiến người khác không phải đã bị phán án rồi sao? Cái này gọi là ác giả ác báo. Chờ sau khi đến thành phố H, cậu phải đưa chị lên chùa thắp hương để cầu may. "
Tu Tâm cười cười nói: "Nhất định. "
Hạ Hoành ở một bên liên tục đáp lời: "Anh Sở Thần, em cũng muốn! Em còn muốn cầu một bùa bình an. "
Đối với yêu cầu của y, đương nhiên Tu Tâm cũng sẽ đồng ý.
Vì thế Hạ Hoành bắt đầu chờ mong chuyến đi chùa Thanh Thủy.
Những người trẻ tuổi hiện đại thích cầu cá chép trực tuyến hơn là cầu thần bái Phật. Hạ Hoành cũng rất ít khi đi chùa miếu, nhưng sau khi y đến chân núi Thanh Thủy y cảm nhận được tiếng vang bất phàm của chùa Thanh Thủy.
"Ô Oa —— Anh Sở Thần! Chùa của anh thật khí phái!" Hạ Hoành thốt lên lời cảm khái chân thành.
Tu Tâm cười cười nói: "Thật ra trước kia còn rất cũ nát, mấy năm trước vừa mới cải tạo qua. "
Từ nhỏ đến lớn cậu đều sống trong chùa Thanh Thủy, nơi này từng viên gạch từng miếng ngói Tu Tâm đều có thể kể được. Một bên cậu mang theo Tuân Duệ Nhã với Hạ Hoành đi lên núi, một bên làm hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ.
Có hướng dẫn viên là cậu làm bạn, Tuân Duệ Nhã và Hạ Hoành leo núi cũng không mệt.
Nhưng leo núi lại phân tán lực chú ý của họ, họ cũng không chú ý đến phụ cận gần họ, có rất nhiều hương khách khác do dự nhìn bóng dáng Tu Tâm, giống như đang xác định chuyện gì, còn có người vụng trộm lấy điện thoại ra.
Kỳ thật có lẽ Tu Tâm đã phát hiện ra động tĩnh của những người này, nhưng cậu lại không lộ ra bất kỳ phản ứng gì.
Tu Tâm cứ như vậy đội mũ, đeo khẩu trang len lỏi trong đám hương khách một đường trở về chùa Thanh Thuỷ.
Hương khói trong chùa Thanh Thủy đầy ắp trước sau như một, chỉ là Tu Tâm chú ý đến tiểu sa di xung quanh hình như đều có chút suy sụp.
Cậu vốn tưởng trong chùa xảy ra chuyện gì, cho đến khi có một tiểu sa di có nhãn lực tốt liếc mắt một cái ở trong đám người thấy được Tu Tâm!
Những tiểu sa di này đều cùng Tu Tâm cùng nhau lớn lên, ngụy trang trên người Tu Tâm có thể giấu được người khác lại tuyệt đối không gạt được bọn họ.
Tiểu Sa Di kia vừa nhìn thấy Tu Tâm liền theo bản năng hô to một tiếng: "Tu Tâm sư huynh! "
Cậu chàng vừa dứt lời, những tiểu Sa Di khác cũng phản ứng lại, giống như đạn pháo vọt tới bên người Tu Tâm, vây quanh cậu.
- Tu Tâm sư huynh, huynh cuối cùng cũng trở lại, đệ rất nhớ huynh!
"Tu Tâm sư huynh, đệ rất lo lắng cho huynh! Bọn dệ định cùng nhau đi đón huynh. Nhưng phương trượng hết lần này tới lần khác không cho! "
"Tu Tâm sư huynh, huynh có bị thương không? Huynh không nên cạy mạnh. "
"Tu Tâm sư huynh..."
Tựa hồ trong nháy mắt, toàn bộ hòa thượng chùa Thanh Thủy đều vây quanh bên người Tu Tâm. Một tiếng "Tu Tâm sư huynh" truyền vào tai khiến cho các hương khách khác chú ý.
Những hương khách này ngay từ đầu còn không có bất kỳ ý nghĩ gì, cho đến khi một hương khách vẫn luôn lén chú ý đến Tu Tâm vỗ đùi một cái hô lên: "Pháp hiệu Sở Thần không phải chính là Tu Tâm sao? "
Sở Thần?
Hương khách cuối cùng cũng phản ứng lại.
"Cái gì? Sở Thần về nước? Sở Thần ở đâu? "
- Tốt quá, thật sự là Sở Thần!
Những hương khách này vốn muốn dâng hương khấn Phật, kết quả vừa nghe đến hai chữ "Sở Thần" bắt đầu từng chữ từng người chen chúc đến cửa, muốn nhìn Tu Tâm.
Cũng may bên người Tu Tâm đã sớm vây quanh một đám "Kim Cương", bọn họ căn bản không chen vào được.
Các tiểu hòa thượng bên cạnh Tu Tâm cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng bảo vệ Tu Tâm đi vào nội điện.
Động tĩnh tiền điện quá lớn, khi bọn họ che chở Tu Tâm đến nội điện, Phàm đã ở trong nội điện chờ Tu Tâm.
Nhìn thấy bóng dáng Phàm, Tu Tâm theo bản năng lo lắng, sợ Phàm lại cảm thấy cậu "hoàn tục không đạt tiêu chuẩn", muốn cậu quay lại.
Cũng may lần này Phàm không nói gì, chỉ là sau khi xác nhận Tu Tâm thật sự không bị thương mới nói với cậu: "Được rồi, trở về sương phòng nghỉ ngơi thật tốt đi. "
"A di đà phật, đệ tử cáo từ."
Tu Tâm hành lễ rời khỏi nội điện, tựa như cậu lúc nhỏ vậy.
Sau chuyến đi mệt nhọc, những đệ tử khác cũng không quấy rầy cậu, chỉ nhìn cậu trở lại sương phòng của mình.
Là Phật tử, từ nhỏ Tu Tâm đã phải tiến hành tu hành khắc khổ hơn người khác. Để không ai có thể quấy rầy cậu, trong chùa đã xây một nơi đặc biệt cho cậu.
Trong viện có một gốc Ngọc Lan, bình thường đều do cậu chăm sóc. Tu Tâm vừa vào cửa liền đi về phía gốc Ngọc Lan này, phát hiện nó được các đồng môn khác chăm sóc không tệ, lúc này Tu Tâm mới yên tâm vào trong phòng.
Cậu hoài niệm vuốt ve mỗi đồ đạc trong phòng, phát hiện phía trên đều không nhiễm bụi bặm, tựa như một năm nay cậu chưa từng rời đi.
Chỉ là mái tóc đen rũ xuống khi cậu cúi đầu, nhắc nhở cậu đã rời đi một năm.
Cái gọi là tóc đen đều là sợi tơ tình, cũng là sợi tơ rắc rối.
Vì không cạo nên lúc xuống núi cũng không cố ý cạo.
Vốn Tu Tâm ở trong giới giải trí cần thường xuyên thay đổi kiểu tóc, nhưng phần lớn thời gian, cậu chỉ cần đội mũ trùm đầu là có thể hoàn thành việc trang điểm, không cần phải cố ý cắt tóc. Cho nên ngoại trừ phần tóc đã được cắt tỉa ra, phần lớn tóc Tu Tâm lại lưu lại một cách mơ hồ như vậy.
Nghĩ đến khi cậu mới xuống núi, cũng là một cái đầu trọc nhỏ, nhưng lúc này tóc của cậu đã mọc đến dưới xương hồ điệp.
Bởi vì do vội vàng, kỳ thật tóc Tu Tâm bây giờ có hơi rối. Mặc dù qua hai ngày nữa tóc cũng bị cắt bỏ, nhưng Tu Tâm vẫn muốn tìm một cái lược đem nó xử lý, nhưng mà cậu tìm nửa ngày lại không tìm được một cái lược trong phòng mình.
Tu Tâm cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì vậy tự giễu cười một tiếng mới nhớ ra một chuyện, cậu cầm lấy điện thoại mở nhóm chat ra nói chuyện với Tuân Duệ Nhã, Hạ Hoành.
Tu Tâm: Chị Tuân, Hạ Hoành mọi người không sao chứ? Có cần tôi đi đón không?
Tuân Duệ Nhã: Không sao không sao, cậu vừa đến lại bị vây kín, hơn nữa chị với Tiểu Hạ thấy thế không ổn đã xuống núi tăng ca. Lần sau lại đến chùa thắp hương.
Tu Tâm: Làm thêm giờ?
Tuân Duệ Nhã: Đúng vậy... Ai bảo bọn chị chưa chính thức hủy hợp đồng, chị vẫn là người đại diện của cậu?
Đọc được tin tức này, Tu Tâm liền biết cậu lại lên hot search gì đó, vì thế sau một thời gian dài vắng bóng, cậu lại đăng nhập Weibo để tìm hiểu.
Lúc cậu nhấn vào Weibo đầu tiên bị kẹt một chút, Tu Tâm vừa nhìn thông báo nhắc nhở lại thấy 999+.
Tu Tâm biết thật ra tin nhắn riêng của fan và tag phần lớn đều không hiển thị, chỉ khi một đối tượng được Tag mới hiện. Cho nên hầu như Tu Tâm cũng không mở tin nhắn nhắc nhở.
Nhưng lần này cậu lại phá lệ mở nó ra, sau đó cậu liền thấy được tin nhắn cá nhân cùng Tag nhắc nhở rất nhanh.
Nội dung của nó giống nhau, đều đang hỏi Tu Tâm "Thật sự muốn lui vòng sao? "。 Tu Tâm mở một tin nhắn riêng trong đó, tinh tế nhìn lên.
【Anh Sở Thần, đây là lần đầu tiên em gửi tin nhắn riêng cho anh, không ngờ lại ở dưới tình huống như vậy. Em xem tin tức, có người biết chuyện tiết lộ anh tiến vào giới giải trí là vì nhập thế lịch luyện, hiện tại lịch luyện hoàn thành nên phải trở về núi tiếp tục tu hành. Vừa rồi lại có người tiết lộ hình như anh đã về nước, trở về chùa... Em tự hỏi nếu chuyện anh rút lui là thật thì phải làm sao đây?
Em biết rằng là một fan bình thường, em có thể không đủ điều kiện để nói điều đó. Nhưng em thực sự luyến tiếc anh... Dù cho có thể anh sẽ nghĩ rằng là em ngu ngốc, rõ ràng em và anh chưa bao giờ gặp nhau, nhưng cảm nhận thực tế này lại có chút buồn cười. Nhưng em thực sự rất thích anh, coi anh như thần tượng mà em đã theo đuổi trong suốt cuộc đời của em.
Lúc em biết anh, trùng hợp là lúc em vừa thi trượt đại học, muốn bày tỏ một chút, nghĩ dứt khoát tùy tiện tìm đại học chuyên khoa tốt nhất là được. Nhưng em lại gặp chương trình "Sở trường trò hay", nhìn thấy anh. Anh có thể không cảm thấy gì, nhưng nhìn vào anh luôn luôn bình tĩnh, luôn luôn kiên định, luôn luôn rực rỡ, giống như một ngôi sao Bắc Cực. Em liền không nhịn được sinh lòng khao khát.
Em không biết sau này sẽ có cơ hội gặp anh nữa không, nên em chỉ có thể mặt dày nhắn cho anh. Vậy nên, em dứt khoát chọn học lại, trong thời gian này, bất cứ khi nào em không thể chịu đựng được, em sẽ ngắm hình của anh, tác phẩm của anh. (Có vẻ như có chút giống một kẻ biến thái?)
Sau sự kiên trì này, em đã hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học thứ hai. Trải qua đánh giá phân tích cảm thấy thành tích của mình ổn, tất cả điều này phải cảm ơn anh. Tất nhiên, nhiều người sẽ nói đây là kết quả của những nỗ lực riêng em, em cũng biết chứ. Nhưng nếu như không có anh, căn bản em sẽ không bao giờ nghĩ tới việc cố gắng một lần.
Bao nhiêu ngày đêm học tập, em đều nghĩ rằng sau này có thể kiêu ngạo mà gặp anh nên mới kiên trì. Nhưng cuối cùng em vẫn không gặp được anh, anh phải đi thật sao?
Anh Sở Thần, anh đừng đi, ở lại có được không? 】
Tu Tâm thoát ra tin nhắn riêng này, lại mở tin nhắn tiếp theo, sau đó cứ như vậy chu kỳ lại bắt đầu. Điện thoại của cậu vẫn không thể buông xuống, nhưng cho đến khi điện thoại sắp hết pin, cậu vẫn không thể đọc hết tin nhắn riêng. Bất cứ khi nào cậu đọc xong một tin nhắn riêng, sẽ có nhiều tin nhắn riêng đổ xô vào.
Trong những tin nhắn riêng này có một số tin nhắn đen, nhưng nhiều hơn là người hâm mộ chân thành, đáng yêu tin nhắn. Những người hâm mộ này, cả nam hay nữ, già hay trẻ, không phân biệt trình độ học vấn cao hay thấp. Bọn họ đều đang ở nơi mà Tu Tâm không biết, cùng Tu Tâm kết thành một đoạn duyên phận không ai biết.
Bọn họ có người coi Tu Tâm là tâm linh ký thác, có người coi Tu Tâm là tấm gương, có người vì Tu Tâm mà dũng cảm...
Tu Tâm nhìn, lại nhấn vào một cái khung chat tin nhắn riêng. Chủ nhân của khung chat này là một người vô danh, ngay cả tên mạng của hắn cũng là một chuỗi số liệu được tạo ngẫu nhiên bởi trang web.
Nhưng Tu Tâm nhìn mà ngây ngẩn cả người...
@3653197831: Tôi rất nhớ em, em về nước chưa?
@3653197831: Hôm nay Kinh Hàng lại nói tôi áp bức nó.
@3653197831: Tôi biết em không bị thương, nhưng tôi rất muốn gặp em, nhưng tôi biết mình không nên làm phiền em.
@3653197831: Xin lỗi, tôi không thể chịu được nên hôn em, em có ghét tôi không?
@3653197831: Chúc mừng năm mới, tôi yêu em.
@3653197831:......
......
@3653197831: Hôm nay là ngày đầu tiên cậu mở Weibo, xin chúc mừng, mặc dù tôi biết cậu sẽ không sử dụng nó.
Tác giả có điều muốn nói:
Không biết mọi người có cảm thấy tin nhắn cuối cùng có chút đuối không... Bởi vì tôi nghĩ viết chi tiết hơn một chút có thể sẽ tốt hơn.
Edit: Muốn khóc chương này khó quá.
Chú thích:
- Hoa Ngọc Lan:
- Sao Bắc Cực:
Sao Bắc Cực là tên một ngôi sao nằm gần thiên cực trên thiên cầu bắc. Ngôi sao phù hợp nhất hiện nay là sao Polaris trong chòm sao Tiểu Hùng. Sao Bắc Cực trong lịch sử đã được các nhà thám hiểm, hàng hải, người đi rừng sử dụng để xác định vĩ độ của họ trên Trái Đất.