"Giám đốc, cháu cảm thấy giám đốc vẫn luôn xem thầy Hùng như con trai mình, nhưng thầy ấy lại nói giám đốc không cho thầy ấy gọi bằng cha." Trong tất cả những vấn đề làm thầy Hùng rối ren, Nguyễn Ngải nghĩ đây là cái quan trọng nhất.
"Hả?" Giám đốc ngẩn người, còn có chuyện này?
Ông muốn phủ nhận, chỉ có mấy năm gần đây Hùng Vưu mới không ông là cha, ông nói không được gọi vậy bao giờ?
Giám đốc đột nhiên nhớ tới một chuyện xa lắc xa lơ, lúc ấy Hùng Vưu là gấu trúc duy nhất trong sở thú, còn ông thì chưa biết trên thế giới có tồn tại yêu quái.
Một lần, khi ông đang cho cục bông tròn vo này ăn, thì đột nhiên cục bông đưa măng cho ông rồi mở miệng kêu --
"Cha."
Ông giật mình hoảng sợ, cục bông rơi xuống đất, tiếp tục ôm chân ông, tiếp tục đưa măng, tiếp tục hô cha, ăn,...
Sau đó, tới lượt ông bị dọa ngã ra đất.
Mất một lúc lâu giám đốc mới chấp nhận được chuyện nhãi con mình nuôi đã thật sự trở thành con trai mình, thậm chí ông còn tưởng mình nuôi nghiêm túc quá, nuôi không khác gì con người, cho nên gấu trúc mới thành tinh!
Trong thời gian đó, nhãi con gấu trúc đã chuyển từ "Cha, ăn" thành mười vạn câu hỏi vì sao.
"Cha, vì sao con không được ra ngoài chơi?"
"Cha, vì sao nhìn con không giống cha vậy, tất cả bọn họ đều nhìn giống như cha mà."
"Cha, cha, vì sao con không thể mặc quần áo, con không muốn mặc lớp lông đen này nữa."
Giám đốc thời trẻ hãi hùng khiếp vía, cứ sợ nhãi con gấu trúc bị bắt đi làm nghiên cứu, cho nên có một lần ông nói nó không được nói chuyện, cũng không được gọi cha nữa.
Chẳng lẽ từ lúc ấy Hùng Vưu đã cảm thấy mình chỉ xem thằng bé như gấu trúc chứ không phải con trai?
Nếu chỉ là gấu trúc, hà cớ gì ông phải theo dõi chuyện học hành, phụ đạo chuyện thi đại học, thậm chí ông còn sợ Hùng Vưu thi không đậu nên đã quyên tiền cho sở giáo dục để đổi lấy điểm cộng cho đứa con ngỗ nghịch này.
"Giám đốc?"
Thanh âm của Nguyên Ngải kéo giám đốc về thực tại, vẻ mặt ông khó xử: "Trước kia có nói một lần, nhưng đã lâu lắm rồi."
"Giám đốc có thể giải thích rõ với thầy Hùng, sở dĩ thầy ấy cảm thấy cha là người hoàn mỹ đáng tin cậy, là bởi vì đã có người từng xây dựng hình tượng ấy quá hoàn hảo." Nguyên Ngải ám chỉ.
Giám đốc nhìn khắp tiệm lẩu, loáng thoáng nghe được giọng nói vui vẻ của nhãi con gấu trúc, ông khẽ lắc đầu, cô Nguyên suy nghĩ quá đơn giơn, dù sao cũng là cha mẹ ruột thịt.
Cuối cùng, ông vẫn rời đi.
Thời điểm giám đốc đi rồi, Nguyên Ngải nghe được người vẫn luôn giữ im lặng bên cạnh mình bất chợt nói một câu.
"Vì sao người ta lại muốn có con? Chỉ rước bực vào thân."
Nguyên Ngải quay đầu sang, lúc này đây thầy Phó không lạc vào cõi tiên như mọi khi, anh đang quan sát, thậm chí còn đưa ra lời đánh giá.
Thầy Hùng không chỉ làm tổn thương trái tim người cha già của mình, mà còn làm tổn thương cả cha của con cô trong tương lai.
Nguyên Ngải có hơi buồn cười, sau khi ở bên Phó Trăn một thời gian, cô phát hiện người này quả thật chẳng quan tâm mấy tới thế giới bên cạnh, giống như ngoài kia có gì xảy ra cũng chẳng liên quan tới anh. Anh chỉ lo làm chuyện của mình, phơi nắng, dạy thể dục, chạy bộ, có lẽ còn có một ít chuyện mà cô không biết nữa.
Nhưng thế giới của anh lại đơn giản đến kinh ngạc.
Thậm chí cô cũng không rõ vì sao người này sẽ thích mình, rõ ràng hai người bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau.
Từ nhỏ, Nguyên Ngải đã là một đứa trẻ đầy tò mò, nhiệt tình với thế giới bên ngoài, mẹ cô từng nói, cô tựa như muốn ôm lấy thế giới mọi lúc mọi nơi.
Mà hiện tại, thầy Phó lạnh lùng thoáng thăm dò thế giới thử một lần, nhìn thấy thầy Hùng nghịch ngợm làm tổn thương trái tim người cha già; thầy Phó nhíu mày, hệt như gặp phải một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Có phải, anh vốn đã nghĩ đến chuyện có con cùng cô không? Nếu không sao lại bị thầy Hùng dọa đến?
Nguyên Ngải véo ngón tay anh, nén cười, nghiêng đầu nhìn chàng hổ lần đầu làm quen với thế giới, cô cố tình hỏi: "Anh đang nghĩ gì?"
Phó Trăn cúi đầu, bắt gặp ánh cười trong mắt Nguyên Ngải, dưới ánh đèn không đủ sáng trong tiệm lẩu, anh dường như thấy được ánh mặt trời.
"Sao lại nhìn em như vậy?" Nguyên Ngải thấy được sắc vàng kim cuộn trong mắt anh, cô nói nhỏ: "Đột nhiên em rất tò mò nguyên hình của anh."
Cô đã nhìn qua ảnh, nhưng còn chưa thấy ngoài đời thật. Đôi mắt uy nghiêm, hoa văn đẹp đến rung động lòng người, nếu cô có thể nhìn thấy tận mắt sẽ còn tuyệt vời đến mức nào nữa?
Cô muốn nhìn, cũng muốn sờ thử một chút.
"Em dị ứng." Phó Trăn nhắc nhở, sinh ra là hổ, dĩ nhiên anh cũng kiêu ngạo vì nguyên hình của mình.
"Em còn giữ bộ đồ bảo hộ lúc kiểm tra thể chất lần trước." Trong lớp thật nhiều bạn nhỏ lông xù, lúc ấy Nguyên Ngải mua loại đồ bảo hộ rất kín, có hệ thống lọc.
"Em sờ thử một chút thôi được không? Cách đồ bảo hộ mà." Ánh mắt Nguyên Ngải tràn ngập chờ mong.
"Cô Nguyên! Lẩu tới!" Thầy Hùng bưng nồi từ trong bếp ra, thấy cô Nguyên thầy Phó đang ngồi kề nhau, thủ thỉ cái gì.
Thầy Hùng về tới bàn, Nguyên Ngải ngồi thẳng lên, hỏi: "Thầy nói với ông ấy chưa?"
Sắc mặt thầy Hùng còn rối rắm hơn cả lúc ban nãy, giống như những thứ bám lấy thầy giờ đây đã siết chặt, cuộn vào nhau.
"Chưa nói."
"Sao lại thế?"
"Không biết phải mở lời thế nào." Thầy Hùng ngồi xuống, thấy được đồ vật trước mặt Nguyên Ngải.
Biết thầy Hùng đang nhìn, cô đưa cuốn vở cho thầy ấy: "Lúc nãy giám đốc vừa tới."
Thầy Hùng lập tức căng thẳng cả người, ngó trái ngó phải.
"Chỉ để lại thứ này, liền đi rồi." Nguyên Ngải nói.
Thầy Hùng đáp một tiếng, giọng nói có chút mất mát, thầy cầm cuốn vở lên xem, bên trong kẹp một chiếc thẻ căn cước: "Vưu Sùng."
Trên vị trí ảnh là hình Hùng Vưu.
Ông chủ tiệm lẩu đẩy một chiếc xe nhỏ tới tặng thêm mấy món ăn nhẹ, lúc đi ngang qua cửa, ông nhìn thấy có người nên nhiệt tình đón tiếp: "Quý khách tới ăn lẩu sao? Đi bao nhiêu người?"
Nguyên Ngải quay đầu sang, nhìn thấy giám đốc đứng ngoài cửa, cô thật lòng cảm thấy ông ấy là một người cha tốt.
"Ông chủ, ông ấy đi cùng chúng cháu. Cho cháu xin thêm một bộ chén đũa được không ạ?" Nguyên Ngải nói.
"Dĩ nhiên rồi." Chủ tiệm đi lấy chén đũa.
Giám đốc bước tới, ngồi xuống vị trí trống.
Nguyên Ngải vốn không phải người biết khuấy động không khí lắm, càng không thể trông cậy gì ở Phó Trăn, xưa giờ anh chỉ biết khiến bầu không khí trầm thêm.
Dư lại một chú gấu trúc, một giám đốc sở thú, không ai nói lời nào.
Ngược lại, ông chủ tiệm lẩu mang chén đến, nhìn giám đốc, rồi lại nhìn thầy Hùng, chủ tiệm cười nói: "Đây là cha cháu đúng không?"
Thầy Hùng cúi đầu ăn, không ngẩng đầu mà chỉ vội vã đáp một tiếng.
"Cậu trai trẻ, đừng ngại tâm sự với cha mình." Ông chủ bật cười: "Không phải lúc ở phòng bếp cháu không ngừng khen cha mình hết lời ư? Nếu có hiểu lầm hay mâu thuẫn gì thì cứ nói ra đi, đều là người một nhà cả mà."
Nghe thấy chủ tiệm lẩu nói vậy, Nguyên Ngải biết chuyện của thầy Hùng sẽ ổn thỏa thôi.
Một nồi lẩu, 30 phút đã ăn xong, lần trước ăn lẩu trong phòng ngủ cô Ngũ, bọn họ vừa ăn vừa tán chuyện hết tận 2 giờ đồng hồ.
Không nói gì quả nhiên giúp tăng hiệu suất ăn uống.
"Để tôi trả tiền." Thầy Hùng đứng dậy, đi tới quầy thu ngân quẹt thẻ, nhìn người đàn ông trung niên xa lạ trước mắt.
"Thật ra, cháu còn có một chuyện muốn nói với chú." Thầy Hùng nhìn cha ruột của mình.
Nguyên Ngải nhìn sang giám đốc, ông cũng không có vẻ gì là khó chịu, chỉ là có hơi mất mát.
Thầy Hùng mở lời: "Cháu cảm thấy chú nói rất đúng, cha cháu là người tốt nhất trên thế giới."
Nhân loại này có lẽ cũng thế, có lẽ cũng là một người cha tốt, nhưng không phải là cha mình.
"Chúc cửa tiệm của chú ngày càng phát triển." Thầy Hùng nói thêm.
Nghe được lời này, Nguyên Ngải không khỏi kinh ngạc, có cảm giác thầy Hùng thật sự trưởng thành rồi!
Sau khi bốn người ra khỏi tiệm lẩu, Nguyên Ngải lập tức dẫn Phó Trăn đi --
"Bọn cháu còn có chuyện riêng, có lẽ phải rời đi trước ạ."
Giám đốc gật đầu, nói: "Làm phiền hai người rồi."
Sau khi nhìn theo bóng dáng hai người họ rời đi, giám đốc mới hỏi đứa trẻ ngỗ nghịch đang cúi gằm mặt bên cạnh mình: "Không phải muốn nhận cha ruột à? Sao lại không nhận nữa?"
"Con quan sát rồi, ông ấy không thích hợp. Con là gấu trúc, phải là một người rất lợi hại mới được làm cha gấu trúc."
Giám đốc quay đầu nhìn sang, không nghĩ đứa nhóc to xác của mình có thể nói ra được lời hay ý đẹp như vậy.
"Con sẽ về livestream tiếp, sau này không có cha, con vẫn sẽ nỗ lực trở thành gấu trúc quý giá nhất."
"Hộ khẩu của con đã bị chuyển khỏi sở thú rồi." Cho nên, làm gì có thể trở thành gấu trúc quý nhất được nữa.
Hùng Vưu mở to hai mắt, nghệch mặt ra, lắp ba lắp bắp: "Ch... Con bị chuyển sang sở thú khác? Trời ơi, con phải méc cựu giám đốc, ông già xấu xa này!"
"Không phải con nói ta là người tốt nhất trên thế giới sao?"
Thầy Hùng căng thẳng đến độ muốn biến thành nguyên hình, lúng túng nói: "Con nói cha của con! Giám đốc có phải cha con không?"
"Ta đã chuyển con về chung hộ khẩu với ta, sau này con có thể hưởng quyền thừa kế đối với sở thú. Lỡ như ngày nào đó con chọc ta tức chết, con không đến nỗi không còn nhà để về." Giám đốc sờ đầu gấu trúc, giống như khi nhỏ: "Bây giờ cha đã là người tốt nhất thế giới chưa?"
Thầy Hùng cảm tưởng như có hàng ngàn bồn sữa hiện lên trước mặt mình, vui sướng đến nỗi hai tai lộ ra, giám đốc vội vàng che lại, cảnh cáo: "Đã dặn con bao nhiêu lần rồi, không được để lộ tai ở bên ngoài."
"Con thật sự rất vui!"
Nguyên Ngải đứng trên tầng hai trung tâm thương mại nhìn xuống, thấy cảnh tượng ấy trong lòng cô cũng cảm động: "Cũng may là mọi chuyện êm đẹp."
Khuôn mặt Phó Trăn không cảm xúc: "Đáng ra bọn họ chỉ cần tâm sự vài lời ở sở thú là xong việc, lãng phí mất buổi sáng của hai ta."
Nguyên Ngải quay đầu sang nhìn bạn trai mình, không biết anh học được mấy lời than vãn thế này từ khi nào.
Thời điểm cô nhìn xuống dưới, vừa vặn bắt gặp cảnh thầy Hùng lộ tai.
"Lúc thầy ấy vui sướng sẽ để lộ tai, anh thì sao?" Nguyên Ngải nhớ thầy Hùng từng nói với cô như vậy.
"Đó là trạng thái nửa thức tỉnh của cậu ta." Phó Trăn giải thích: "Trạng thái nửa thức tỉnh của anh là đổi màu mắt."
Nguyên Ngải thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may là đôi mắt.
Nghĩ đến đó, cô bất giác híp mắt: "Đi, về nhà thôi, em muốn chạm vào nguyên hình của anh!"
Chờ mãi mới đến cuối tuần, cô muốn sờ lão hổ.
Đoạn kịch nhỏ:
Thầy Phó: Còn chưa làm cha, đã bị mấy thằng nhóc hư dọa sợ.
"Hả?" Giám đốc ngẩn người, còn có chuyện này?
Ông muốn phủ nhận, chỉ có mấy năm gần đây Hùng Vưu mới không ông là cha, ông nói không được gọi vậy bao giờ?
Giám đốc đột nhiên nhớ tới một chuyện xa lắc xa lơ, lúc ấy Hùng Vưu là gấu trúc duy nhất trong sở thú, còn ông thì chưa biết trên thế giới có tồn tại yêu quái.
Một lần, khi ông đang cho cục bông tròn vo này ăn, thì đột nhiên cục bông đưa măng cho ông rồi mở miệng kêu --
"Cha."
Ông giật mình hoảng sợ, cục bông rơi xuống đất, tiếp tục ôm chân ông, tiếp tục đưa măng, tiếp tục hô cha, ăn,...
Sau đó, tới lượt ông bị dọa ngã ra đất.
Mất một lúc lâu giám đốc mới chấp nhận được chuyện nhãi con mình nuôi đã thật sự trở thành con trai mình, thậm chí ông còn tưởng mình nuôi nghiêm túc quá, nuôi không khác gì con người, cho nên gấu trúc mới thành tinh!
Trong thời gian đó, nhãi con gấu trúc đã chuyển từ "Cha, ăn" thành mười vạn câu hỏi vì sao.
"Cha, vì sao con không được ra ngoài chơi?"
"Cha, vì sao nhìn con không giống cha vậy, tất cả bọn họ đều nhìn giống như cha mà."
"Cha, cha, vì sao con không thể mặc quần áo, con không muốn mặc lớp lông đen này nữa."
Giám đốc thời trẻ hãi hùng khiếp vía, cứ sợ nhãi con gấu trúc bị bắt đi làm nghiên cứu, cho nên có một lần ông nói nó không được nói chuyện, cũng không được gọi cha nữa.
Chẳng lẽ từ lúc ấy Hùng Vưu đã cảm thấy mình chỉ xem thằng bé như gấu trúc chứ không phải con trai?
Nếu chỉ là gấu trúc, hà cớ gì ông phải theo dõi chuyện học hành, phụ đạo chuyện thi đại học, thậm chí ông còn sợ Hùng Vưu thi không đậu nên đã quyên tiền cho sở giáo dục để đổi lấy điểm cộng cho đứa con ngỗ nghịch này.
"Giám đốc?"
Thanh âm của Nguyên Ngải kéo giám đốc về thực tại, vẻ mặt ông khó xử: "Trước kia có nói một lần, nhưng đã lâu lắm rồi."
"Giám đốc có thể giải thích rõ với thầy Hùng, sở dĩ thầy ấy cảm thấy cha là người hoàn mỹ đáng tin cậy, là bởi vì đã có người từng xây dựng hình tượng ấy quá hoàn hảo." Nguyên Ngải ám chỉ.
Giám đốc nhìn khắp tiệm lẩu, loáng thoáng nghe được giọng nói vui vẻ của nhãi con gấu trúc, ông khẽ lắc đầu, cô Nguyên suy nghĩ quá đơn giơn, dù sao cũng là cha mẹ ruột thịt.
Cuối cùng, ông vẫn rời đi.
Thời điểm giám đốc đi rồi, Nguyên Ngải nghe được người vẫn luôn giữ im lặng bên cạnh mình bất chợt nói một câu.
"Vì sao người ta lại muốn có con? Chỉ rước bực vào thân."
Nguyên Ngải quay đầu sang, lúc này đây thầy Phó không lạc vào cõi tiên như mọi khi, anh đang quan sát, thậm chí còn đưa ra lời đánh giá.
Thầy Hùng không chỉ làm tổn thương trái tim người cha già của mình, mà còn làm tổn thương cả cha của con cô trong tương lai.
Nguyên Ngải có hơi buồn cười, sau khi ở bên Phó Trăn một thời gian, cô phát hiện người này quả thật chẳng quan tâm mấy tới thế giới bên cạnh, giống như ngoài kia có gì xảy ra cũng chẳng liên quan tới anh. Anh chỉ lo làm chuyện của mình, phơi nắng, dạy thể dục, chạy bộ, có lẽ còn có một ít chuyện mà cô không biết nữa.
Nhưng thế giới của anh lại đơn giản đến kinh ngạc.
Thậm chí cô cũng không rõ vì sao người này sẽ thích mình, rõ ràng hai người bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau.
Từ nhỏ, Nguyên Ngải đã là một đứa trẻ đầy tò mò, nhiệt tình với thế giới bên ngoài, mẹ cô từng nói, cô tựa như muốn ôm lấy thế giới mọi lúc mọi nơi.
Mà hiện tại, thầy Phó lạnh lùng thoáng thăm dò thế giới thử một lần, nhìn thấy thầy Hùng nghịch ngợm làm tổn thương trái tim người cha già; thầy Phó nhíu mày, hệt như gặp phải một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Có phải, anh vốn đã nghĩ đến chuyện có con cùng cô không? Nếu không sao lại bị thầy Hùng dọa đến?
Nguyên Ngải véo ngón tay anh, nén cười, nghiêng đầu nhìn chàng hổ lần đầu làm quen với thế giới, cô cố tình hỏi: "Anh đang nghĩ gì?"
Phó Trăn cúi đầu, bắt gặp ánh cười trong mắt Nguyên Ngải, dưới ánh đèn không đủ sáng trong tiệm lẩu, anh dường như thấy được ánh mặt trời.
"Sao lại nhìn em như vậy?" Nguyên Ngải thấy được sắc vàng kim cuộn trong mắt anh, cô nói nhỏ: "Đột nhiên em rất tò mò nguyên hình của anh."
Cô đã nhìn qua ảnh, nhưng còn chưa thấy ngoài đời thật. Đôi mắt uy nghiêm, hoa văn đẹp đến rung động lòng người, nếu cô có thể nhìn thấy tận mắt sẽ còn tuyệt vời đến mức nào nữa?
Cô muốn nhìn, cũng muốn sờ thử một chút.
"Em dị ứng." Phó Trăn nhắc nhở, sinh ra là hổ, dĩ nhiên anh cũng kiêu ngạo vì nguyên hình của mình.
"Em còn giữ bộ đồ bảo hộ lúc kiểm tra thể chất lần trước." Trong lớp thật nhiều bạn nhỏ lông xù, lúc ấy Nguyên Ngải mua loại đồ bảo hộ rất kín, có hệ thống lọc.
"Em sờ thử một chút thôi được không? Cách đồ bảo hộ mà." Ánh mắt Nguyên Ngải tràn ngập chờ mong.
"Cô Nguyên! Lẩu tới!" Thầy Hùng bưng nồi từ trong bếp ra, thấy cô Nguyên thầy Phó đang ngồi kề nhau, thủ thỉ cái gì.
Thầy Hùng về tới bàn, Nguyên Ngải ngồi thẳng lên, hỏi: "Thầy nói với ông ấy chưa?"
Sắc mặt thầy Hùng còn rối rắm hơn cả lúc ban nãy, giống như những thứ bám lấy thầy giờ đây đã siết chặt, cuộn vào nhau.
"Chưa nói."
"Sao lại thế?"
"Không biết phải mở lời thế nào." Thầy Hùng ngồi xuống, thấy được đồ vật trước mặt Nguyên Ngải.
Biết thầy Hùng đang nhìn, cô đưa cuốn vở cho thầy ấy: "Lúc nãy giám đốc vừa tới."
Thầy Hùng lập tức căng thẳng cả người, ngó trái ngó phải.
"Chỉ để lại thứ này, liền đi rồi." Nguyên Ngải nói.
Thầy Hùng đáp một tiếng, giọng nói có chút mất mát, thầy cầm cuốn vở lên xem, bên trong kẹp một chiếc thẻ căn cước: "Vưu Sùng."
Trên vị trí ảnh là hình Hùng Vưu.
Ông chủ tiệm lẩu đẩy một chiếc xe nhỏ tới tặng thêm mấy món ăn nhẹ, lúc đi ngang qua cửa, ông nhìn thấy có người nên nhiệt tình đón tiếp: "Quý khách tới ăn lẩu sao? Đi bao nhiêu người?"
Nguyên Ngải quay đầu sang, nhìn thấy giám đốc đứng ngoài cửa, cô thật lòng cảm thấy ông ấy là một người cha tốt.
"Ông chủ, ông ấy đi cùng chúng cháu. Cho cháu xin thêm một bộ chén đũa được không ạ?" Nguyên Ngải nói.
"Dĩ nhiên rồi." Chủ tiệm đi lấy chén đũa.
Giám đốc bước tới, ngồi xuống vị trí trống.
Nguyên Ngải vốn không phải người biết khuấy động không khí lắm, càng không thể trông cậy gì ở Phó Trăn, xưa giờ anh chỉ biết khiến bầu không khí trầm thêm.
Dư lại một chú gấu trúc, một giám đốc sở thú, không ai nói lời nào.
Ngược lại, ông chủ tiệm lẩu mang chén đến, nhìn giám đốc, rồi lại nhìn thầy Hùng, chủ tiệm cười nói: "Đây là cha cháu đúng không?"
Thầy Hùng cúi đầu ăn, không ngẩng đầu mà chỉ vội vã đáp một tiếng.
"Cậu trai trẻ, đừng ngại tâm sự với cha mình." Ông chủ bật cười: "Không phải lúc ở phòng bếp cháu không ngừng khen cha mình hết lời ư? Nếu có hiểu lầm hay mâu thuẫn gì thì cứ nói ra đi, đều là người một nhà cả mà."
Nghe thấy chủ tiệm lẩu nói vậy, Nguyên Ngải biết chuyện của thầy Hùng sẽ ổn thỏa thôi.
Một nồi lẩu, 30 phút đã ăn xong, lần trước ăn lẩu trong phòng ngủ cô Ngũ, bọn họ vừa ăn vừa tán chuyện hết tận 2 giờ đồng hồ.
Không nói gì quả nhiên giúp tăng hiệu suất ăn uống.
"Để tôi trả tiền." Thầy Hùng đứng dậy, đi tới quầy thu ngân quẹt thẻ, nhìn người đàn ông trung niên xa lạ trước mắt.
"Thật ra, cháu còn có một chuyện muốn nói với chú." Thầy Hùng nhìn cha ruột của mình.
Nguyên Ngải nhìn sang giám đốc, ông cũng không có vẻ gì là khó chịu, chỉ là có hơi mất mát.
Thầy Hùng mở lời: "Cháu cảm thấy chú nói rất đúng, cha cháu là người tốt nhất trên thế giới."
Nhân loại này có lẽ cũng thế, có lẽ cũng là một người cha tốt, nhưng không phải là cha mình.
"Chúc cửa tiệm của chú ngày càng phát triển." Thầy Hùng nói thêm.
Nghe được lời này, Nguyên Ngải không khỏi kinh ngạc, có cảm giác thầy Hùng thật sự trưởng thành rồi!
Sau khi bốn người ra khỏi tiệm lẩu, Nguyên Ngải lập tức dẫn Phó Trăn đi --
"Bọn cháu còn có chuyện riêng, có lẽ phải rời đi trước ạ."
Giám đốc gật đầu, nói: "Làm phiền hai người rồi."
Sau khi nhìn theo bóng dáng hai người họ rời đi, giám đốc mới hỏi đứa trẻ ngỗ nghịch đang cúi gằm mặt bên cạnh mình: "Không phải muốn nhận cha ruột à? Sao lại không nhận nữa?"
"Con quan sát rồi, ông ấy không thích hợp. Con là gấu trúc, phải là một người rất lợi hại mới được làm cha gấu trúc."
Giám đốc quay đầu nhìn sang, không nghĩ đứa nhóc to xác của mình có thể nói ra được lời hay ý đẹp như vậy.
"Con sẽ về livestream tiếp, sau này không có cha, con vẫn sẽ nỗ lực trở thành gấu trúc quý giá nhất."
"Hộ khẩu của con đã bị chuyển khỏi sở thú rồi." Cho nên, làm gì có thể trở thành gấu trúc quý nhất được nữa.
Hùng Vưu mở to hai mắt, nghệch mặt ra, lắp ba lắp bắp: "Ch... Con bị chuyển sang sở thú khác? Trời ơi, con phải méc cựu giám đốc, ông già xấu xa này!"
"Không phải con nói ta là người tốt nhất trên thế giới sao?"
Thầy Hùng căng thẳng đến độ muốn biến thành nguyên hình, lúng túng nói: "Con nói cha của con! Giám đốc có phải cha con không?"
"Ta đã chuyển con về chung hộ khẩu với ta, sau này con có thể hưởng quyền thừa kế đối với sở thú. Lỡ như ngày nào đó con chọc ta tức chết, con không đến nỗi không còn nhà để về." Giám đốc sờ đầu gấu trúc, giống như khi nhỏ: "Bây giờ cha đã là người tốt nhất thế giới chưa?"
Thầy Hùng cảm tưởng như có hàng ngàn bồn sữa hiện lên trước mặt mình, vui sướng đến nỗi hai tai lộ ra, giám đốc vội vàng che lại, cảnh cáo: "Đã dặn con bao nhiêu lần rồi, không được để lộ tai ở bên ngoài."
"Con thật sự rất vui!"
Nguyên Ngải đứng trên tầng hai trung tâm thương mại nhìn xuống, thấy cảnh tượng ấy trong lòng cô cũng cảm động: "Cũng may là mọi chuyện êm đẹp."
Khuôn mặt Phó Trăn không cảm xúc: "Đáng ra bọn họ chỉ cần tâm sự vài lời ở sở thú là xong việc, lãng phí mất buổi sáng của hai ta."
Nguyên Ngải quay đầu sang nhìn bạn trai mình, không biết anh học được mấy lời than vãn thế này từ khi nào.
Thời điểm cô nhìn xuống dưới, vừa vặn bắt gặp cảnh thầy Hùng lộ tai.
"Lúc thầy ấy vui sướng sẽ để lộ tai, anh thì sao?" Nguyên Ngải nhớ thầy Hùng từng nói với cô như vậy.
"Đó là trạng thái nửa thức tỉnh của cậu ta." Phó Trăn giải thích: "Trạng thái nửa thức tỉnh của anh là đổi màu mắt."
Nguyên Ngải thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may là đôi mắt.
Nghĩ đến đó, cô bất giác híp mắt: "Đi, về nhà thôi, em muốn chạm vào nguyên hình của anh!"
Chờ mãi mới đến cuối tuần, cô muốn sờ lão hổ.
Đoạn kịch nhỏ:
Thầy Phó: Còn chưa làm cha, đã bị mấy thằng nhóc hư dọa sợ.