Edit: OhHarry
Beta: Táo
Đây là đêm hỗn loạn nhất mà Nghiêm Sơ Văn từng trả qua.
Dưới chân núi, các hộ chăn nuôi đáng ra phải tắt đèn đi nghỉ từ sớm nhưng giờ này vẫn thắp đèn sáng trưng. Hướng dẫn viên người Tằng Lộc, cán bộ người Hạ, đội cứu hộ, nhân viên y tế tập trung chật kín ở sân.
Trong số những người này, có một người nổi bật khác thường.
Người ấy mặc bộ áo bào màu trắng tuyết tượng trưng cho ngôn quan của tộc Tằng Lộc, đường nét khuôn mặt mĩ miều sắc sảo, nói tiếng Hạ lưu loát, anh chính là Ma Xuyên, người ngay sau khi nghe Bách Dận bị mất liên lạc thì vội vã đến Ngõa Hiếu cùng Nghiêm Sơ Văn.
Ngay từ lúc bắt đầu xuống xe, Ma Xuyên đã liên tục trao đổi với đội trưởng đội cứu hộ về những tình huống có thể phát sinh trên núi và công việc bố trí cứu hộ.
Hiện tại gió tuyết trên núi đã lặng, đây chính là cơ hội tốt để thực hiện việc cứu trợ. Đội cứu hộ dự định sẽ xuất phát, lên núi cứu người ngay cùng hướng dẫn viên người Tằng Lộc.
"Thời gian quý giá, chúng ta đi thôi!" Đội trưởng đội cứu hộ bảo.
"Tôi đi cùng các anh." Ma Xuyên bình tĩnh nói.
Tất cả những người biết thân phận của Ma Xuyên ở đây đều sửng sốt chứ đừng nói gì là Nghiêm Sơ Văn.
Người dân Tằng Lộc nhốn nháo cả lên, có người kéo cánh tay Ma Xuyên, có người chắn trước mặt anh, nói gì cũng không chịu cho anh lên núi.
Tiếng Tằng Lộc của Nghiêm Sơ Văn không tốt lắm nên cũng chỉ nghe hiểu được đại khái, đa số nói thân phận của anh cao quý, không nên mạo hiểm, chắc thấy nét mặt kiên định, nhất quyết phải đi của anh, có người Tằng Lộc cau mày, không ngờ lại bảo gió tuyết là hình phạt do Sơn thần giáng xuống, ngôn quan không thể can thiệp.
Tuy Nghiêm Sơ Văn làm nghiên cứu văn hóa dân gian, được tiếp xúc nhiều và cũng tôn trọng, có hiểu biết về các nền tín ngưỡng tôn giáo nguyên thủy của các dân tộc, thế nhưng vào lúc này, y vẫn không thể đồng tình với việc họ kết luận thiên tai là cơn thịnh nộ của thần linh.
"Không nói thế được..." Y không kìm được nói.
「Tôi là ngôn quan của Sơn thần, núi tuyết Thương Lan cảm nhận được sự xuất hiện của tôi nhất định sẽ bình tĩnh trở lại. Việc này tôi đã quyết định rồi, mọi người không cản được đâu.」Ma Xuyên ngắt lời y, đồng thời ra hiệu cho y bằng ánh mắt tạm thời bình tĩnh.
Nghiêm Sơ Văn chỉ đành nuốt lại mọi lời đạo lý.
"Rốt cuộc mọi người có đi không?" Đội trưởng đội cứu hộ đứng ở cổng sân, hô với vào trong.
"Có!" Ma Xuyên thu tay mình về, đẩy tộc nhân trước mặt ra, đi thẳng ra ngoài mà không ngoái lại.
Thấy không khuyên được, mấy người Tằng Lộc kia thở dài giậm chân, xong rồi cũng đi theo, gia nhập đội cứu hộ.
Nghiêm Sơ Văn đứng ngồi không yên suốt đêm, chủ nhà mời y vào nhà nghỉ ngơi, uống trà sữa ăn gì đó nhưng y đều từ chối, y chỉ khoanh tay trước ngực, đi qua đi lại trong sân như không biết mệt, thi thoảng lại nhìn về phía quanh núi tuyết.
Tầm hai, ba giờ sáng, ngoài cổng bỗng truyền vào tiếng người huyên náo.
Nghiễm Sơ Văn khựng lại, phớn phở chạy ra cổng, từ xa trông thấy Tôn Mạn Mạn đang được mấy người dìu đi về phía này.
Trên người cô được khoác chăn, ngoại trừ sắc mặt trông có hơi tiều tụy, bợt nhạt ra thì không có gì đáng ngại. Song, tình trạng của Lương Mộ lại hơi gay go, cô được đội viên cứu hộ cõng sau lưng trong tình trạng bất tỉnh, không biết là bị thương hay ngất xỉu.
"Mạn Mạn!" Nghiêm Sơ Văn bước tới, giọng run run, "May quá, cuối cùng cũng tìm được các em rồi, các em không sao chứ?"
"Anh Sơ Văn!" Vừa thấy người quen, cuối cùng Tôn Mạn Mạn cũng không kìm nổi nước mắt nữa, "Em không sao, nhưng có thể Lương Mộ bị say độ cao."
Lòng Nghiêm Sơ Văn nặng trĩu, triệu chứng say độ cao có quá nhiều yếu tố không xác định, xử lý không tốt thì sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng, không thể để chậm chễ được.
"Nào nào nào, đặt người lên cáng!" Lúc này, nhân viên y tế cũng nghe thấy tin nên ra tiếp ứng, chỉ huy đội viên đội cứu hộ đặt Lương Mộ lên giường cáng trên xe cứu thương.
"Anh Sơ Văn, anh em đâu ạ? Anh ấy vẫn ổn chứ?" Vừa chú ý Lương Mộ, Tôn Mạn Mạn vừa tranh thủ thời gian hỏi Nghiêm Sơ Văn.
"Anh em..." Nghiêm Sơ Văn không dám nhìn cô, "Vẫn chưa tìm thấy." Tôn Mạn Mạn ngơ ngác trợn trừng mắt: "Sao thế được? Rõ ràng anh ấy bảo... Anh ấy đi tìm cứu viện... Sao vẫn chưa có tin tức được..." Nói rồi, cô suy sụp khóc rống lên, nắm chặt lấy tay áo của đội viên đội cứu hộ ở bên cạnh, "Anh trai em vẫn ở trên núi! Làm sao bây giờ? Anh trai em vẫn ở trên núi... Huhuhu, anh ấy để lại hết đồ dùng cho bọn em, một mình anh ấy sao mà chịu được, các anh... các anh có thể cứu anh ấy nhanh lên được không ạ? Em cầu xin các anh!"
Thấy cô khóc thế, đội viên trẻ kia luống cuống chân tay: "Chúng tôi đang tiếp tục tìm kiếm người còn lại, cô bình tĩnh đã, đừng khóc nữa."
Dù trong lòng cũng rất mông lung, thế nhưng Nghiêm Sơ Văn vẫn an ủi Tôn Mạn Mạn, nói: "Mạn Mạn, em đến bệnh viện với Lương Mộ đã nhé, bao giờ tìm được Bách Dận chúng ta lại gặp nhau ở bệnh viện. Yên tâm đi, anh trai em có nhiều kinh nghiệm đi hiking, chắc chắn nó sẽ không sao."
Tôn Mạn Mạn không nín được, cô muốn ở lại nhưng không yên tâm bạn thân, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng cũng lau nước mắt lên xe, trước khi đi còn xin đội viên đội cứu hộ phải tìm được anh trai mình.
Tiễn nhóm Tôn Mạn Mạn đi rồi, Nghiêm Sơ Văn lại rơi vào trạng thái thấp thỏm chờ đợi. Nhưng lần này y không đi qua đi lại nữa mà ngồi đơ một chỗ ở bàn.
Cứ cách một tiếng Quách Xu lại hỏi thăm tình hình bên y, nhìn chằm chằm vào mấy dòng tin nhắn "chưa có tin tức" liên tiếp trên màn hình điện thoại, y chà mặt, trong lòng không khỏi quặn thắt.
Mãi đến khi Mặt trời mọc ở đằng đông, chân trời hửng sáng, cuối cùng trên núi cũng truyền xuống tin vui, báo đã tìm thấy người, Nghiêm Sơ Văn bật dậy khỏi ghế, trái tim treo lơ lửng dường như được giải thoát, trở về chỗ cũ.
Y chắp tay, lần lượt vái lạy các phía, miệng lẩm nhận danh xưng của chư vị Thần Phật, bất kể có phải do họ đã hiển linh không, y cứ cảm ơn trước rồi tính sau.
Bách Dận được Ma Xuyên cõng xuống, anh nằm sấp trên lưng Ma Xuyên, trên người đắp áo choàng của Ma Xuyên, tình trạng chẳng khác gì Lương Mộ, gọi thế nào cũng không phản ứng.
"Sao gọi nó mà nó không phản ứng? Có phải bị thương ở đâu không?" Nghiêm Sơ Văn sốt sắng hỏi.
"Khả năng bị gãy sương sườn, cụ thể vẫn phải đến bệnh viện làm kiểm tra." Ma Xuyên nói, nhìn thoáng ra sau.
Tuy giọng anh vẫn điềm nhiên, bình tĩnh như bình thường, thế nhưng Nghiêm Sơ Văn ở cách gần như thế, sao có thể không nhận ra được vẻ thâm tình trong mắt đối phương.
Người Tằng Lộc bình thường thì thôi kệ vậy, đằng này lại là Tần Già...
Nghiêm Sơ Văn thầm thở dài, nói: "Cậu giao nó cho tôi đi, tôi đưa nó đi bệnh viện."
Ma Xuyên lần chần một lúc rồi bảo: "Không, tôi đi cùng các cậu."
Trong lúc nói chuyện, bí thư làng Ngõa Hiếu và mấy người Tằng Lộc đi tới, tính đỡ Bách Dận từ trên lưng Ma Xuyên xuống.
"Tần Già, ngài để cậu ấy cho tôi đi, sao có thể để ngài cõng được..."
"Nhanh lên nhanh lên, đẩy giường cáng tới đây..."
Ma Xuyên tránh trái tránh phải, hai tay giữ chặt Bách Dận, gằn giọng quát: "Đừng chạm vào, tránh ra!"
Là Tần Già, hiếm khi anh còn không cười nữa là nói bằng giọng hằn học, thế nên mấy người kia lập tức bị anh dọa sợ.
Nhiên viên y tế nhanh chóng đẩy giường cáng tới, sau đó, Bách Dận được di chuyển một cách chắn chắn sang.
Nghiêm Sơ Văn tinh mắt nhận ra khi tay Ma Xuyên rút ra khỏi Bách Dận, không ngờ nó lại run rẩy mất kiểm soát.
Lạnh, mệt, hay... sợ hãi?
Có lẽ người bạn học lâu năm xưa nay luôn thành thục, gần như bình tĩnh trước mọi việc này cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Nghiêm Sơ Văn không khỏi nghĩ.
Ma Xuyên bước lên xe cứu thương, Nghiêm Sơ Văn và bí thư làng Ngõa Hiếu lái xe riêng đi phía sau, ba người cùng đưa Bách Dận đến bệnh viện.
Đúng như Ma Xuyên nói, Bách Dận bị gãy xương sườn thật, cũng may là không nghiêm trọng, tuân theo điều trị là được.
Sau khi xác nhận các dấu hiệu sống của Bách Dận đã ổn định, lúc này Ma Xuyên mới chịu rời đi với bí thư làng.
Trước khi đi, Nghiêm Sơ Văn trả lại áo choàng cho anh.
Ma Xuyên cầm lấy, nhưng anh không mặc lên người mà chỉ vắt ở khuỷu tay.
"Phiền cậu chăm sóc cho cậu ấy." Ma Xuyên nhìn Bách Dận đang hôn mê trong phòng bệnh, nói xong thì quay người bước về phía bí thư đang đợi ở đằng xa.
Nghiêm Sơ Văn là trúc mã của Bách Dận, nếu bảo người nhà, chắc chắn y có thể được tính vào số họ. Nhưng nhìn bóng lưng đang đi xa dần của Ma Xuyên, trong nháy mắt, y cảm thấy người kia còn có tác phong "người nhà" hơn cả mình.
Bên Bách Dận tạm thời không sao nên Nghiêm Sơ Văn đến thăm nhóm Tôn Mạn Mạn.
Tình trạng của Lương Mộ trông có vẻ nguy hiểm nhưng đã qua khỏi, cô cũng đã tỉnh lại, bác sĩ bảo may mà không bị phù phổi, không thì sẽ rất nguy hiểm.
Tôn Mạn Mạn không có kinh nghiệm nên Nghiêm Sơ Văn đi mua ít đồ dùng bệnh viện với cô. Mua đủ đồ, về phòng bệnh rồi ăn trưa xong, lúc này mọi việc mới thực sự xong xuôi đâu ra đấy.
Nghiêm Sơ Văn không ngủ cả đêm, sau khi no bụng thì bắt đầu buồn ngủ. Y ngồi cạnh mép giường bệnh, chồng đầu định ngủ gật, cuối cùng dứt khoát nằm sấp xuống giường ngủ thiếp đi.
Nhưng y cũng lo Bách Dận xảy ra tình huống khẩn cấp nên không ngủ say, hai tiếng sau đã dậy.
Y mơ màng mở wechat lên thì thấy Quách Xu gửi tin nhắn cho mình vào một tiếng trước.
【Đàn anh, hành động cứ đi ba bước lại dập đầu một lần về phía đền Lộc Vương của Tần Già có nghĩa là gì?】
Ngoài tin nhắn, đối phương còn gửi thêm một đoạn video.
Nghiêm Sơ Văn sửng sốt, bấm mở video.
Ống kính bắt đầu zoom vào từ một nơi rất xa, kéo một lúc mới trông thấy Ma Xuyên ở trên bậc thang. May mà độ phân giải cam điện thoại của Quách Xu rất cao, cách mấy trăm mét cũng quay rõ được chi tiết.
Ma Xuyên đã mặc lại áo ngôn quan, toàn thân thánh khiết không nhiễm bụi trần. Các bước đi lên cách đều nhau, không nhanh không chậm, giống như cây tùng cây bách, giống như trên đời không có thứ gì có thể uốn cong anh.
Thế nhưng sau khi đi được ba bước, anh lại khom tấm lưng thẳng, phục thân quỳ lạy, dập đầu xuống đất. Không chút do dự, không chút chần chừ, anh làm hết những điều tùng bách không thể làm, khiến cho Nghiêm Sơ Văn xem video cũng nảy sinh cảm giác đau lòng.
Đáng nhẽ phải ngạo nghễ ngất ngưởng, thà gãy chứ không chịu cong, thế nhưng anh lại khom lưng, gập gối hết lần này đến lần khác, thậm chí còn thành kính đến mức khiến Quách Xu cho rằng Tần Già đang thực hiện một nghi thức nào đó.
【Theo anh biết thì hành động đi ba bước khấu đầu một lần của Tần Già không khác gì hành động đi ba bước khấu đầu một lần của người Tằng Lộc bình thường, đều đại diện cho sự cầu nguyện nào đó.】
Nghiêm Sơ Văn gửi tin nhắn cho Quách Xu chưa bao lâu thì cô đã phản hồi.
【Ừm, em vừa nghe ngóng được là Tần Già bảo anh ấy làm sai, nói sai chuyện gì đó nên cầu xin Sơn thần tha thứ, đây là lời thỉnh tội của anh ấy, ngoài ra không nói gì thêm.】
Thỉnh tội?
Nghiêm Sơ Văn hơi bất ngờ, y cứ tưởng Ma Xuyên làm thế là để cảm ơn Sơn thần, giống như lúc y nghe được tin Bách Dận đã bình an vô sự nên bái tạ chư vị Thần Phật... Không nghĩ lại là thỉnh tội?
Bách Dận ngủ một mạch đến bốn giờ chiều mới tỉnh, đúng lúc Tôn Mạn Mạn cũng đang ở đây nên nói chuyện với anh đôi lời.
Có người thứ ba ở đây, Nghiêm Sơ Văn khó mà nhắc đến chuyện của Ma Xuyên được, đợi khi Tôn Mạn Mạn vừa đi, y lập tức kể tin tức của Ma Xuyên cho Bách Dận.
Bao gồm việc chống lại ý kiến của quần chúng lên núi tuyết tìm anh; đưa anh đến bệnh viện; rồi sau khi về Bằng Cát lại dập đầu mấy trăm lần để tạ tội với Sơn thần.
Nghiêm Sơ Văn không cho Bách Dận xem đoạn video Ma Xuyên đi ba bước khấu đầu một lần. Bản thân y là bạn bè bình thường xem còn thấy đau lòng nữa là Bách Dận.
Nghe xong lời y nói, Bách Dận xanh xao nằm trên giường bệnh, sức giơ tay lên còn chẳng có nhưng lại làm trò trước mặt Nghiêm Sơ Văn, bộc lộ tham vọng.
"Nếu sự cố lần này là do cơn thịnh nộ của Sơn thần giáng xuống thật, vậy thì Lão ta không giết được tao một lần, sau này cũng đừng mong giở trò giết được tao. Vợ Lão, con Lão, rồi sẽ có một ngày tất cả là của tao."
Tuy sảng hồn trước hành vi coi Sơn thần là kẻ thù tưởng tượng của Bách Dận, thế nhưng Nghiêm Sơ Văn lại chưa từng nghi ngờ về khả thực hiện của anh.
Từ nhỏ đến lớn, miễn là Bách Dận muốn thì chuyện gì anh cũng có thể làm được.
Sự việc sau đó cũng chứng minh đúng là anh làm được thật.
Vợ, con của Sơn thần đều trở thành của anh, đến cả phép tắc ngàn năm của toàn tộc Tằng Lộc cũng bị anh phá vỡ.
Beta: Táo
Đây là đêm hỗn loạn nhất mà Nghiêm Sơ Văn từng trả qua.
Dưới chân núi, các hộ chăn nuôi đáng ra phải tắt đèn đi nghỉ từ sớm nhưng giờ này vẫn thắp đèn sáng trưng. Hướng dẫn viên người Tằng Lộc, cán bộ người Hạ, đội cứu hộ, nhân viên y tế tập trung chật kín ở sân.
Trong số những người này, có một người nổi bật khác thường.
Người ấy mặc bộ áo bào màu trắng tuyết tượng trưng cho ngôn quan của tộc Tằng Lộc, đường nét khuôn mặt mĩ miều sắc sảo, nói tiếng Hạ lưu loát, anh chính là Ma Xuyên, người ngay sau khi nghe Bách Dận bị mất liên lạc thì vội vã đến Ngõa Hiếu cùng Nghiêm Sơ Văn.
Ngay từ lúc bắt đầu xuống xe, Ma Xuyên đã liên tục trao đổi với đội trưởng đội cứu hộ về những tình huống có thể phát sinh trên núi và công việc bố trí cứu hộ.
Hiện tại gió tuyết trên núi đã lặng, đây chính là cơ hội tốt để thực hiện việc cứu trợ. Đội cứu hộ dự định sẽ xuất phát, lên núi cứu người ngay cùng hướng dẫn viên người Tằng Lộc.
"Thời gian quý giá, chúng ta đi thôi!" Đội trưởng đội cứu hộ bảo.
"Tôi đi cùng các anh." Ma Xuyên bình tĩnh nói.
Tất cả những người biết thân phận của Ma Xuyên ở đây đều sửng sốt chứ đừng nói gì là Nghiêm Sơ Văn.
Người dân Tằng Lộc nhốn nháo cả lên, có người kéo cánh tay Ma Xuyên, có người chắn trước mặt anh, nói gì cũng không chịu cho anh lên núi.
Tiếng Tằng Lộc của Nghiêm Sơ Văn không tốt lắm nên cũng chỉ nghe hiểu được đại khái, đa số nói thân phận của anh cao quý, không nên mạo hiểm, chắc thấy nét mặt kiên định, nhất quyết phải đi của anh, có người Tằng Lộc cau mày, không ngờ lại bảo gió tuyết là hình phạt do Sơn thần giáng xuống, ngôn quan không thể can thiệp.
Tuy Nghiêm Sơ Văn làm nghiên cứu văn hóa dân gian, được tiếp xúc nhiều và cũng tôn trọng, có hiểu biết về các nền tín ngưỡng tôn giáo nguyên thủy của các dân tộc, thế nhưng vào lúc này, y vẫn không thể đồng tình với việc họ kết luận thiên tai là cơn thịnh nộ của thần linh.
"Không nói thế được..." Y không kìm được nói.
「Tôi là ngôn quan của Sơn thần, núi tuyết Thương Lan cảm nhận được sự xuất hiện của tôi nhất định sẽ bình tĩnh trở lại. Việc này tôi đã quyết định rồi, mọi người không cản được đâu.」Ma Xuyên ngắt lời y, đồng thời ra hiệu cho y bằng ánh mắt tạm thời bình tĩnh.
Nghiêm Sơ Văn chỉ đành nuốt lại mọi lời đạo lý.
"Rốt cuộc mọi người có đi không?" Đội trưởng đội cứu hộ đứng ở cổng sân, hô với vào trong.
"Có!" Ma Xuyên thu tay mình về, đẩy tộc nhân trước mặt ra, đi thẳng ra ngoài mà không ngoái lại.
Thấy không khuyên được, mấy người Tằng Lộc kia thở dài giậm chân, xong rồi cũng đi theo, gia nhập đội cứu hộ.
Nghiêm Sơ Văn đứng ngồi không yên suốt đêm, chủ nhà mời y vào nhà nghỉ ngơi, uống trà sữa ăn gì đó nhưng y đều từ chối, y chỉ khoanh tay trước ngực, đi qua đi lại trong sân như không biết mệt, thi thoảng lại nhìn về phía quanh núi tuyết.
Tầm hai, ba giờ sáng, ngoài cổng bỗng truyền vào tiếng người huyên náo.
Nghiễm Sơ Văn khựng lại, phớn phở chạy ra cổng, từ xa trông thấy Tôn Mạn Mạn đang được mấy người dìu đi về phía này.
Trên người cô được khoác chăn, ngoại trừ sắc mặt trông có hơi tiều tụy, bợt nhạt ra thì không có gì đáng ngại. Song, tình trạng của Lương Mộ lại hơi gay go, cô được đội viên cứu hộ cõng sau lưng trong tình trạng bất tỉnh, không biết là bị thương hay ngất xỉu.
"Mạn Mạn!" Nghiêm Sơ Văn bước tới, giọng run run, "May quá, cuối cùng cũng tìm được các em rồi, các em không sao chứ?"
"Anh Sơ Văn!" Vừa thấy người quen, cuối cùng Tôn Mạn Mạn cũng không kìm nổi nước mắt nữa, "Em không sao, nhưng có thể Lương Mộ bị say độ cao."
Lòng Nghiêm Sơ Văn nặng trĩu, triệu chứng say độ cao có quá nhiều yếu tố không xác định, xử lý không tốt thì sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng, không thể để chậm chễ được.
"Nào nào nào, đặt người lên cáng!" Lúc này, nhân viên y tế cũng nghe thấy tin nên ra tiếp ứng, chỉ huy đội viên đội cứu hộ đặt Lương Mộ lên giường cáng trên xe cứu thương.
"Anh Sơ Văn, anh em đâu ạ? Anh ấy vẫn ổn chứ?" Vừa chú ý Lương Mộ, Tôn Mạn Mạn vừa tranh thủ thời gian hỏi Nghiêm Sơ Văn.
"Anh em..." Nghiêm Sơ Văn không dám nhìn cô, "Vẫn chưa tìm thấy." Tôn Mạn Mạn ngơ ngác trợn trừng mắt: "Sao thế được? Rõ ràng anh ấy bảo... Anh ấy đi tìm cứu viện... Sao vẫn chưa có tin tức được..." Nói rồi, cô suy sụp khóc rống lên, nắm chặt lấy tay áo của đội viên đội cứu hộ ở bên cạnh, "Anh trai em vẫn ở trên núi! Làm sao bây giờ? Anh trai em vẫn ở trên núi... Huhuhu, anh ấy để lại hết đồ dùng cho bọn em, một mình anh ấy sao mà chịu được, các anh... các anh có thể cứu anh ấy nhanh lên được không ạ? Em cầu xin các anh!"
Thấy cô khóc thế, đội viên trẻ kia luống cuống chân tay: "Chúng tôi đang tiếp tục tìm kiếm người còn lại, cô bình tĩnh đã, đừng khóc nữa."
Dù trong lòng cũng rất mông lung, thế nhưng Nghiêm Sơ Văn vẫn an ủi Tôn Mạn Mạn, nói: "Mạn Mạn, em đến bệnh viện với Lương Mộ đã nhé, bao giờ tìm được Bách Dận chúng ta lại gặp nhau ở bệnh viện. Yên tâm đi, anh trai em có nhiều kinh nghiệm đi hiking, chắc chắn nó sẽ không sao."
Tôn Mạn Mạn không nín được, cô muốn ở lại nhưng không yên tâm bạn thân, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng cũng lau nước mắt lên xe, trước khi đi còn xin đội viên đội cứu hộ phải tìm được anh trai mình.
Tiễn nhóm Tôn Mạn Mạn đi rồi, Nghiêm Sơ Văn lại rơi vào trạng thái thấp thỏm chờ đợi. Nhưng lần này y không đi qua đi lại nữa mà ngồi đơ một chỗ ở bàn.
Cứ cách một tiếng Quách Xu lại hỏi thăm tình hình bên y, nhìn chằm chằm vào mấy dòng tin nhắn "chưa có tin tức" liên tiếp trên màn hình điện thoại, y chà mặt, trong lòng không khỏi quặn thắt.
Mãi đến khi Mặt trời mọc ở đằng đông, chân trời hửng sáng, cuối cùng trên núi cũng truyền xuống tin vui, báo đã tìm thấy người, Nghiêm Sơ Văn bật dậy khỏi ghế, trái tim treo lơ lửng dường như được giải thoát, trở về chỗ cũ.
Y chắp tay, lần lượt vái lạy các phía, miệng lẩm nhận danh xưng của chư vị Thần Phật, bất kể có phải do họ đã hiển linh không, y cứ cảm ơn trước rồi tính sau.
Bách Dận được Ma Xuyên cõng xuống, anh nằm sấp trên lưng Ma Xuyên, trên người đắp áo choàng của Ma Xuyên, tình trạng chẳng khác gì Lương Mộ, gọi thế nào cũng không phản ứng.
"Sao gọi nó mà nó không phản ứng? Có phải bị thương ở đâu không?" Nghiêm Sơ Văn sốt sắng hỏi.
"Khả năng bị gãy sương sườn, cụ thể vẫn phải đến bệnh viện làm kiểm tra." Ma Xuyên nói, nhìn thoáng ra sau.
Tuy giọng anh vẫn điềm nhiên, bình tĩnh như bình thường, thế nhưng Nghiêm Sơ Văn ở cách gần như thế, sao có thể không nhận ra được vẻ thâm tình trong mắt đối phương.
Người Tằng Lộc bình thường thì thôi kệ vậy, đằng này lại là Tần Già...
Nghiêm Sơ Văn thầm thở dài, nói: "Cậu giao nó cho tôi đi, tôi đưa nó đi bệnh viện."
Ma Xuyên lần chần một lúc rồi bảo: "Không, tôi đi cùng các cậu."
Trong lúc nói chuyện, bí thư làng Ngõa Hiếu và mấy người Tằng Lộc đi tới, tính đỡ Bách Dận từ trên lưng Ma Xuyên xuống.
"Tần Già, ngài để cậu ấy cho tôi đi, sao có thể để ngài cõng được..."
"Nhanh lên nhanh lên, đẩy giường cáng tới đây..."
Ma Xuyên tránh trái tránh phải, hai tay giữ chặt Bách Dận, gằn giọng quát: "Đừng chạm vào, tránh ra!"
Là Tần Già, hiếm khi anh còn không cười nữa là nói bằng giọng hằn học, thế nên mấy người kia lập tức bị anh dọa sợ.
Nhiên viên y tế nhanh chóng đẩy giường cáng tới, sau đó, Bách Dận được di chuyển một cách chắn chắn sang.
Nghiêm Sơ Văn tinh mắt nhận ra khi tay Ma Xuyên rút ra khỏi Bách Dận, không ngờ nó lại run rẩy mất kiểm soát.
Lạnh, mệt, hay... sợ hãi?
Có lẽ người bạn học lâu năm xưa nay luôn thành thục, gần như bình tĩnh trước mọi việc này cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Nghiêm Sơ Văn không khỏi nghĩ.
Ma Xuyên bước lên xe cứu thương, Nghiêm Sơ Văn và bí thư làng Ngõa Hiếu lái xe riêng đi phía sau, ba người cùng đưa Bách Dận đến bệnh viện.
Đúng như Ma Xuyên nói, Bách Dận bị gãy xương sườn thật, cũng may là không nghiêm trọng, tuân theo điều trị là được.
Sau khi xác nhận các dấu hiệu sống của Bách Dận đã ổn định, lúc này Ma Xuyên mới chịu rời đi với bí thư làng.
Trước khi đi, Nghiêm Sơ Văn trả lại áo choàng cho anh.
Ma Xuyên cầm lấy, nhưng anh không mặc lên người mà chỉ vắt ở khuỷu tay.
"Phiền cậu chăm sóc cho cậu ấy." Ma Xuyên nhìn Bách Dận đang hôn mê trong phòng bệnh, nói xong thì quay người bước về phía bí thư đang đợi ở đằng xa.
Nghiêm Sơ Văn là trúc mã của Bách Dận, nếu bảo người nhà, chắc chắn y có thể được tính vào số họ. Nhưng nhìn bóng lưng đang đi xa dần của Ma Xuyên, trong nháy mắt, y cảm thấy người kia còn có tác phong "người nhà" hơn cả mình.
Bên Bách Dận tạm thời không sao nên Nghiêm Sơ Văn đến thăm nhóm Tôn Mạn Mạn.
Tình trạng của Lương Mộ trông có vẻ nguy hiểm nhưng đã qua khỏi, cô cũng đã tỉnh lại, bác sĩ bảo may mà không bị phù phổi, không thì sẽ rất nguy hiểm.
Tôn Mạn Mạn không có kinh nghiệm nên Nghiêm Sơ Văn đi mua ít đồ dùng bệnh viện với cô. Mua đủ đồ, về phòng bệnh rồi ăn trưa xong, lúc này mọi việc mới thực sự xong xuôi đâu ra đấy.
Nghiêm Sơ Văn không ngủ cả đêm, sau khi no bụng thì bắt đầu buồn ngủ. Y ngồi cạnh mép giường bệnh, chồng đầu định ngủ gật, cuối cùng dứt khoát nằm sấp xuống giường ngủ thiếp đi.
Nhưng y cũng lo Bách Dận xảy ra tình huống khẩn cấp nên không ngủ say, hai tiếng sau đã dậy.
Y mơ màng mở wechat lên thì thấy Quách Xu gửi tin nhắn cho mình vào một tiếng trước.
【Đàn anh, hành động cứ đi ba bước lại dập đầu một lần về phía đền Lộc Vương của Tần Già có nghĩa là gì?】
Ngoài tin nhắn, đối phương còn gửi thêm một đoạn video.
Nghiêm Sơ Văn sửng sốt, bấm mở video.
Ống kính bắt đầu zoom vào từ một nơi rất xa, kéo một lúc mới trông thấy Ma Xuyên ở trên bậc thang. May mà độ phân giải cam điện thoại của Quách Xu rất cao, cách mấy trăm mét cũng quay rõ được chi tiết.
Ma Xuyên đã mặc lại áo ngôn quan, toàn thân thánh khiết không nhiễm bụi trần. Các bước đi lên cách đều nhau, không nhanh không chậm, giống như cây tùng cây bách, giống như trên đời không có thứ gì có thể uốn cong anh.
Thế nhưng sau khi đi được ba bước, anh lại khom tấm lưng thẳng, phục thân quỳ lạy, dập đầu xuống đất. Không chút do dự, không chút chần chừ, anh làm hết những điều tùng bách không thể làm, khiến cho Nghiêm Sơ Văn xem video cũng nảy sinh cảm giác đau lòng.
Đáng nhẽ phải ngạo nghễ ngất ngưởng, thà gãy chứ không chịu cong, thế nhưng anh lại khom lưng, gập gối hết lần này đến lần khác, thậm chí còn thành kính đến mức khiến Quách Xu cho rằng Tần Già đang thực hiện một nghi thức nào đó.
【Theo anh biết thì hành động đi ba bước khấu đầu một lần của Tần Già không khác gì hành động đi ba bước khấu đầu một lần của người Tằng Lộc bình thường, đều đại diện cho sự cầu nguyện nào đó.】
Nghiêm Sơ Văn gửi tin nhắn cho Quách Xu chưa bao lâu thì cô đã phản hồi.
【Ừm, em vừa nghe ngóng được là Tần Già bảo anh ấy làm sai, nói sai chuyện gì đó nên cầu xin Sơn thần tha thứ, đây là lời thỉnh tội của anh ấy, ngoài ra không nói gì thêm.】
Thỉnh tội?
Nghiêm Sơ Văn hơi bất ngờ, y cứ tưởng Ma Xuyên làm thế là để cảm ơn Sơn thần, giống như lúc y nghe được tin Bách Dận đã bình an vô sự nên bái tạ chư vị Thần Phật... Không nghĩ lại là thỉnh tội?
Bách Dận ngủ một mạch đến bốn giờ chiều mới tỉnh, đúng lúc Tôn Mạn Mạn cũng đang ở đây nên nói chuyện với anh đôi lời.
Có người thứ ba ở đây, Nghiêm Sơ Văn khó mà nhắc đến chuyện của Ma Xuyên được, đợi khi Tôn Mạn Mạn vừa đi, y lập tức kể tin tức của Ma Xuyên cho Bách Dận.
Bao gồm việc chống lại ý kiến của quần chúng lên núi tuyết tìm anh; đưa anh đến bệnh viện; rồi sau khi về Bằng Cát lại dập đầu mấy trăm lần để tạ tội với Sơn thần.
Nghiêm Sơ Văn không cho Bách Dận xem đoạn video Ma Xuyên đi ba bước khấu đầu một lần. Bản thân y là bạn bè bình thường xem còn thấy đau lòng nữa là Bách Dận.
Nghe xong lời y nói, Bách Dận xanh xao nằm trên giường bệnh, sức giơ tay lên còn chẳng có nhưng lại làm trò trước mặt Nghiêm Sơ Văn, bộc lộ tham vọng.
"Nếu sự cố lần này là do cơn thịnh nộ của Sơn thần giáng xuống thật, vậy thì Lão ta không giết được tao một lần, sau này cũng đừng mong giở trò giết được tao. Vợ Lão, con Lão, rồi sẽ có một ngày tất cả là của tao."
Tuy sảng hồn trước hành vi coi Sơn thần là kẻ thù tưởng tượng của Bách Dận, thế nhưng Nghiêm Sơ Văn lại chưa từng nghi ngờ về khả thực hiện của anh.
Từ nhỏ đến lớn, miễn là Bách Dận muốn thì chuyện gì anh cũng có thể làm được.
Sự việc sau đó cũng chứng minh đúng là anh làm được thật.
Vợ, con của Sơn thần đều trở thành của anh, đến cả phép tắc ngàn năm của toàn tộc Tằng Lộc cũng bị anh phá vỡ.