Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Hồi 16: Phù sinh như mộng
"Gần đây phu quân mới cưới thêm một muội muội."
"Nghe nói là con gái của một nhà bán rượu, họ Thu."
"Muội muội phu quân mới cưới về tên Khương."
"Hạc Công mất tích, trẫm đích thân đến Thảo Mộc Cư tra xét, nghi rằng có liên quan đến tân thiếp Thu Khương..."
Tạ Trường Yến nhớ lại đêm tuyết dưới trăng Chương Hoa trông thấy Thu Khương thì mặt biến sắc rồi vội vã rời đi, nhớ lại lúc Phong Tiểu Nhã đột nhiên xuất hiện ở khách điếm Bách Tường như có lời muốn nói nhưng ngập ngừng lại thôi.
"Nếu gặp lại nàng, xin hãy thay mặt chuyển lời." Khi đó Phong Tiểu Nhã nói, "Quyển phổ nàng muốn ta có, nếu muốn nghe, giờ Tí mùng một tháng giêng gặp nhau chỗ cũ."
Sau này, Thu Khương không còn xuất hiện nữa, có một thời gian nàng đoán là Thu Khương đi gặp Phong Tiểu Nhã rồi. Đôi phu thê này khiến nàng từng cảm thấy khó hiểu mà cũng thấy rất thú vị.
Nhưng có thế nào nàng cũng không ngờ Thu Khương là người của Như Ý Môn! Mà còn là nhân vật có địa vị!
"Tiểu Nhã dùng Tứ Quốc Phổ làm mồi dẫn, dụ Thu Khương đến bên cạnh hắn rồi nạp làm thiếp, muốn nhân cơ hội này điều tra thân phận thật sự của Như Ý phu nhân. Nhưng Thu Khương quá gian xảo, sau khi biết Tiểu Nhã không hề có Tứ Quốc Phổ thì lập tức bỏ chạy. Tiểu Nhã tốn rất nhiều công sức, vào ngày mùng một tháng giêng mới dụ được Thu Khương xuất hiện."
Nói vậy thì cuối cùng Thu Khương vẫn đến chỗ hẹn?
Mùng một tháng giêng năm đó ở chỗ cũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Mùng một tháng giêng, Thu Khương..." Chương Hoa khựng lại, "Ngộ sát thái phó."
Tạ Trường Yến kinh hoàng.
"Sau đó nàng ta bị Tiểu Nhã đánh trọng thương, lúc tỉnh lại thì mất trí nhớ rồi. Nàng ta không nhớ mình là ai, không nhớ bất cứ chuyện gì hết. Tiểu Nhã chỉ đành nhốt nàng ta ở đây."
Nói xong, Chương Hoa quay đầu im lặng nhìn về phía xa.
Tạ Trường Yến nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của chàng, bỗng nhận ra một chi tiết mà mình không chú ý lâu nay. Chàng làm cách nào tôi luyện ra ngữ điệu và biểu cảm ổn định bình tĩnh nhường này ngay cả khi thuật lại một bí mật kinh thiên động địa như thế?
"Muội phải trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, kinh nghiệm ngày càng phong phú, đến khi trơn nhẵn láng mịn, đánh đâu thắng đó." Hoá ra câu nói này không phải dành cho nàng mà là cho chính bản thân chàng.
Trong lòng Tạ Trường Yến bỗng dâng trào một nỗi thương cảm.
Phong Nhạc Thiên, chết rồi.
Người thầy của chàng, trọng thần của chàng, cánh tay đắc lực nhất của chàng mất rồi.
Chết vào một năm trước.
Như Ý nói: "Hai năm qua, rất nhiều người đi rồi. Thái thượng hoàng đi rồi, ngươi đi rồi, Hạc Công đi rồi, thái phó cũng đi rồi... Bên cạnh bệ hạ không còn ai nữa."
Khoảng thời gian qua Chương Hoa đã vượt qua như thế nào vậy?
Khi nàng thích thú đi ngắm nhìn thế giới tươi đẹp, chàng phải đối diện với những thứ gì? Làm những gì?
Tạ Trường Yến lặng nhìn Chương Hoa. Năm mười ba tuổi, nàng ngưỡng mộ chàng, sùng bái chàng, nay, nàng mười lăm tuổi, ngưỡng mộ sùng bái không còn, thay vào đó là thấu hiểu hơn, đau lòng hơn.
Nhìn lại Thu Khương đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn trong viện, thứ nàng nghĩ không phải thiện ác đúng sai nữa mà là bốn chữ tạo hoá trêu ngươi.
Chương Hoa nuôi chí diệt trừ Như Ý Môn, Phong Tiểu Nhã bày cuộc dụ Thu Khương nhập cuộc, nhưng Thu Khương giết cha của Phong Tiểu Nhã, trái lại làm tổn thương đến Chương Hoa.
Nhân quả trên trời này luôn tuần hoàn cũng luôn tàn khốc như thế.
Mà truy tội đến cùng, tất cả đều chỉ về một hướng là Như Ý Môn.
Nỗi buồn đau của Tạ Trường Yến lắng đọng thành quyết tâm. Nàng quay người nhảy xuống bờ tường, không nhìn Thu Khương nữa.
Chương Hoa thấy nàng bỏ đi cũng nhảy xuống theo.
"Ta muốn đi Trình quốc." Tạ Trường Yến nói.
Bước chân của Chương Hoa khựng lại một thoáng rồi tiếp tục sánh vai đi bên cạnh nàng.
"Vốn dĩ trong kế hoạch của ta Trình quốc nằm ở cuối cùng, nhưng bây giờ ta quyết định rồi, bộ du ký thứ ba sẽ viết về Trình. Ta muốn đi xem xem thế thái nhân tình của họ, ta muốn xem xem vùng đất đó tại sao lại nuôi dưỡng nên loài hoa tà ác. Giống như bệ hạ nói, Như Ý Môn không phải tội ác của một người mà là một nhóm người, thậm chí cả một quốc gia... Sức ta yếu ớt, nhiều chuyện không thể làm được, nhưng mà, ta muốn đi xem, có lẽ sẽ giúp ích được chút gì đó cho ngài. Cho dù ta biết ngài không cần..."
"Trẫm cần." Chương Hoa ngắt lời nàng, "Như Ý nói nàng nói với hắn một câu, 'mắt nhìn lên là người, nhìn xuống là kiến. Người ở vị trí cao càng nên cúi xuống để nhìn rõ chúng sinh', trẫm không đi được, vậy nên, nàng đi thay trẫm. Nàng chính là đôi mắt của trẫm."
Hai người nhìn nhau, im lặng không nói một lời. Thế nhưng muôn vàn lời nói tuôn trào trong tim, Tạ Trường Yến chợt nghĩ: năm tháng trôi qua, quay đầu ngoảnh lại, cuối cùng nàng cũng bắt đầu hiểu được con người này.
Mà hiểu cũng có nghĩa là tiến gần.
Cuối cùng có một ngày khoảng cách giữa hai người gần đến thế.
Xe ngựa chạy thẳng vào cung, đến điện Lăng Quang.
Tạ Trường Yến xuống xe, nhìn cung điện trước mắt mình, tuy lần đầu tiên được thấy nhưng không phải lần đầu tiên đặt chân đến.
Ngày ấy, nàng bị bịt mắt dẫn đến gặp Yên vương. Lúc đó nàng chỉ nghĩ đây là nơi kim ốc tàng kiều của chàng nên mới ra vẻ bí mật.
Tầm nhìn của nàng ngày trước nhỏ hẹp như thế, nhỏ đến mức chỉ nhìn thấy xuân hoa thu nguyệt.
Mà nay, ngẫm lại chuyện xưa, trong lòng không khỏi cảm thán.
"Nàng cứ ở tạm đây. Đi Trình không phải chuyện dễ, cần phải chuẩn bị trước. Đợi khi nào trẫm sắp xếp ổn thoả rồi hãy xuất phát. Khoảng thời gian này..."
Tạ Trường Yến nhìn Chương Hoa, cười tiếp lời chàng: "Khoảng thời gian này ta có thể đến Cầu Lỗ Quán không?"
"Tất nhiên có thể." Chương Hoa nhìn Mạnh Bất Ly từ đầu tới cuối như người tàng hình không có cảm giác tồn tại gì cả, "Bất Ly sẽ đi với nàng."
"Được."
Mặt trời ngả về tây, trời sắp tối rồi, cũng đã đến lúc tạm biệt, thế nhưng cả hai vẫn đứng im, chẳng ai nói gì.
Cảm giác không nỡ chia tay tại đây lặng lẽ lan toả trong không khí.
Mạnh Bất Ly bên cạnh cảm nhận được bèn len lén trượt xuống xe, chuồn vào điện Lăng Quang.
Tạ Trường Yến và Chương Hoa để ý thấy hành động giấu đầu lòi đuôi của hắn, không kìm được nhìn nhau cười rồi cùng lúc cất tiếng: "Dùng cơm tối không?"
Nói rồi mới phát hiện đối phương cũng nói một câu y chang.
Sau đó cả hai cùng bật cười.
Nửa canh giờ sau, Cát Tường bê thức ăn vào điện Lăng Quang, lên món cho Chương Hoa và Tạ Trường Yến.
Bữa tối gồm chín món được làm rất tinh tế nhưng đều là những món ăn bình thường, không xa xỉ như lần đầu Tạ Trường Yến đến Ngọc Kinh.
Song, Chương Hoa vẫn ăn rất ít.
Giống như lúc trước, chàng chỉ ăn ba đũa rồi nghỉ, chăm chú nhìn Tạ Trường Yến ăn.
Thật ra dạo này Tạ Trường Yến cũng chẳng mấy thèm ăn nhưng hôm nay thì khác. Một là gặp lại Chương Hoa nên tâm trạng rất vui, hai là biết chuyện điều tra cái chết của cha có phương hướng mục tiêu mới, ba là chưa ăn cơm trưa nên bây giờ đói rồi, do vậy chỉ mới giây lát mà nàng đã chén sạch ba bát cơm trắng.
Chương Hoa nhìn nàng ăn ngon như thế trong lòng vừa ao ước vừa vui mừng.
Tạ Trường Yến buông đũa, lấy khăn lau sạch tay rồi nhìn sang bàn ăn của Chương Hoa, nói: "Bệ hạ, ngài có biết ở Yên thứ gì chua nhất không?"
"Giấm ở Hồng Châu?"
Tạ Trường Yến lắc đầu.
Chương Hoa lại nói thêm mấy thứ, Tạ Trường Yến vẫn lắc đầu, sau đó mới nói: "Là món Ba chua của Lý bà bà."
"Ồ?"
"Dưới chân núi Trần Đường phía Bắc có một quán rượu, chủ quán là một người tự xưng là Lý bà bà. Rượu của nhà bà ấy cũng tàm tạm thôi nhưng món ăn kèm thì ngon tuyệt. Bà ấy cho mơ, táo, chanh vào ngâm trong rượu, chế biến theo công thức bí truyền, ủ chôn trong ba tháng rồi đào ra đổ hết rượu chỉ chừa lại quả, cắt thành sợi mỏng. Nếm lần đầu tiên, chua. Nếm lần thứ hai, cay. Đến lần thứ ba, trong cổ họng chỉ còn lại vị ngọt.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thị Quý Mộ Hạ
2. Trà Xanh Có Vị Ngọt
3. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
4. Trăm Năm Hạnh Phúc, Trọn Đời Bình An
=====================================
Chương Hoa bất giác chảy nước miếng.
Tạ Trường Yến đi qua, quỳ xuống, gắp món cà tím sợi xào vào bát của chàng: "Bệ hạ nếm thử xem."
Chương Hoa ngẩn ra một lát mới hiểu ý, chàng mỉm cười. Gắp sợi cà tím cho vào miệng, cà tím mềm mềm mặn mặn bỗng có thêm vị chua cay, chàng lại ăn thêm một đũa cơm trắng.
Tạ Trường Yến nói tiếp: "Vậy bệ hạ biết thứ gì cay nhất không?"
"Không biết."
"Là vụn Thục Quỳ ở Nam Sơn Cư. Dùng rễ cây Thục Quỳ bào chế thành, vị hơi đắng, xông thẳng lên mũi, nước mắt rơi trong tích tắc. Bởi vậy nên người địa phương còn gọi nó là 'đàn bà đanh đá', ý là người đàn bà đanh đá nổi nóng mà ngươi chỉ có thể nhẫn nhịn. Giống như cái này..." Tạ Trường Yến gắp một đũa cải canh bỏ vào bát chàng.
Thế là Chương Hoa nghĩ đến vị cay đó rồi ăn cả rau lẫn cơm.
Cứ thế một người nói một người ăn, đến cuối cùng Chương Hoa ăn sạch sẽ bát cơm, mấy món trên bàn cũng ăn gần hết phân nửa. Cát Tường đứng cạnh cảm động rớt nước mắt.
Ăn xong, Tạ Trường Yến dâng trà mình tự làm qua: "Ngày mai mong rằng bệ hạ vẫn dùng bữa với ta có được không?"
"Được. Nàng..." Chương Hoa nhìn vào mắt Tạ Trường Yến, nói đến đó thì ngừng.
Tạ Trường Yến hỏi: "Sao cơ?"
"Không có gì." Chương Hoa mỉm cười, đi ra khỏi điện.
Cát Tường cầm đèn đi phía trước chàng, ánh sáng từ đèn lồng soi rõ con đường dưới chân.
Chương Hoa nhìn ánh sáng vàng ấm áp đó, nói thầm câu chưa hoàn thành lúc nãy, nàng trưởng thành rồi.
Trước đây đều là trẫm nói trời nói đất truyền dạy cho nàng.
Nay, đổi lại nàng nói cho trẫm nghe những chuyện kỳ thú, phong tục dân gian.
Trước đây, trẫm luôn nghĩ cách làm thế nào để dần dần khiến nàng mở lòng.
Nay, nàng sáng tạo kiểu mới làm vui lòng trẫm.
Nàng trưởng thành rồi Trường Yến. Nàng không còn là cô thiếu nữ mới lớn đơn thuần đáng yêu, nhìn trẫm với thái độ ngưỡng mộ nữa. Nàng của bây giờ đã có thể nhìn thẳng vào mắt trẫm mà không chút sợ hãi dè dặt.
Cuối cùng nàng cũng trở thành dáng vẻ mà trẫm mong muốn.
Nhưng, cha nàng vì cứu trẫm mà chết, mẹ nàng cũng bị liên luỵ.
Hai mạng người ngăn cách giữa chúng ta, trên vướng bận là món nợ nặng nề.
Vậy nên, trẫm biết, dù cho cửu tử nhất sinh, dù cho cách biệt chân trời từ đây, cả đời khó gặp lại, trẫm cũng phải để nàng đi Trình quốc. Như Ý Môn giống như một con quái thú chực chờ ở trước vận mệnh, há to cái miệng đầy máu. Nếu không thể diệt trừ nó, chúng ta sẽ mãi mãi không thể có kết cục.
Dưới đêm trăng, Chương Hoa từ từ nhắm mắt lại.
Trên đôi vai chàng vẫn mang gánh nặng tựa ngàn cân nhưng gió xuân ôn hoà sưởi ấm con tim chàng.
Đến khi mở mắt ra, chàng nhìn thấy một đôi chim yến bay qua bầu trời đêm, kêu chiêm chiếp rồi khuất vào trong ánh trăng.
"Hửm?" Trong phủ trưởng công chúa, trưởng công chúa đang đánh cờ với Phương Uyển. Nghe hạ nhân bẩm báo xong, thoáng nhướn mày.
NNPH lảm nhảm:
Hôm nay có Thu Khương mất trí nhớ, có Chương Hoa và Tiểu Nhã quyết diệt trừ Như Ý Môn mới có Quy Trình sau này.
Công nhận 14 viết về nhân quả quá đỉnh!