Kể từ sau khi dọn đến khu tập thể thì người vui vẻ nhất chính là cục cưng nhà họ.
Lúc trước ở tiểu khu nhà cũ không có nhiều trẻ con, bọn trẻ muốn tìm bạn chơi cùng rất khó, nhưng từ khi dọn về khu tập thể bên này đã có rất nhiều bạn nhỏ khác chơi cùng.
Ở khu tập thể bên này cũng yên tâm hơn nhiều.
Bởi vì trước cổng có người canh gác, khó xảy ra chuyện có kẻ bắt cóc trẻ em đột nhập, nếu thật sự có kẻ bắt cóc nào dám bén mảng đến thì đúng là chán sống rồi, hơn nữa ở sân cũng có rất nhiều chị em dâu trông chừng nên cực kỳ an toàn.
Giản Nịnh thấy con gái nhà mình có bạn chơi cùng là chuyện tốt, thế nhưng có người chơi chung rồi lại nảy sinh vấn đề khác. Ngày nào tới giờ cơm cô cũng phải xuống lầu túm con bé lên nhà.
Có điều là nhà họ ở lầu hai, chỉ cần đứng trên lầu gọi một tiếng là con gái cưng sẽ lên ngay, nhưng có đôi lúc con bé mê chơi không muốn đi lên, thế là cô lại phải đi xuống tóm nó lên lầu.
Tô Ngang cưng chiều con gái hết mực, con bé muốn gì là được nấy. Lần trước con bé muốn có một chiếc xe đạp, anh không nói hai lời lập tức dẫn cục cưng đi mua, bây giờ con bé đã đạp xe rất giỏi rồi.
Mỗi ngày đều xuống sân đạp xe đạp.
Giản Nịnh đứng trên lầu gọi bé cưng về ăn cơm nhưng gọi mãi mà con bé vẫn không chịu đi lên. Cô nổi giận phóng xuống lầu lôi con gái về nhà, túm lấy áo con bé cùng với chiếc xe đạp.
Về tới nhà bé cưng ngoan ngoãn đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.
Chưa được bao lâu thì Tô Ngang về tới, vừa bước vào nhà anh đã cảm nhận được cơn giận dữ trong gian phòng này.
Con gái cưng của anh vẫn vô tư, hoàn toàn không có cảm giác mẹ mình đang nổi giận, thấy bố về là nhào tới ôm đùi bố gọi: "Bố ơi, ăn kem."
Tô Ngang chỉ dùng một tay bế con bé lên, chuẩn bị đi tới chỗ tủ lạnh lấy kem cho bé cưng ăn.
Lập tức bị Giản Nịnh ngăn cản, cô đóng cửa tủ lạnh lại: "Không được ăn."
Tô Ngang nghe Giản Nịnh nói xong, lại nhìn thấy cô tức giận như thế là biết con gái lại chọc tức cô rồi, anh không dám lấy kem nữa.
Anh quay sang nói với bảo bối nhỏ: "Không được rồi, mẹ con đang giận, bố không dám chọc giận mẹ. Thôi không ăn, chúng ta không ăn nhé?"
Bé con bĩu môi, tủi thân muốn chết.
Giản Nịnh dọn cơm cho hai bố con, Tô Ngang bế con gái lên ghế ngồi, thấy Giản Nịnh giận bèn hỏi: "Sao em giận thế?"
Giản Nịnh nhìn con bé phồng má ăn cơm, con bé này đúng là vô tư quá rồi, hoàn toàn không biết mình làm sai gì cả.
Cô chỉ vào con bé nói: "Còn không phải là tại con gái cưng của anh sao? Chạy xe đạp suốt cả buổi chiều cũng không chịu về ăn cơm. Em nấu cơm xong hết rồi, em đứng trên lầu kêu nó về ăn cơm nó còn không chịu về. Anh nói xem có đang bị mắng không?"
Tô Ngang vừa định mở miệng đã bị ăn mắng: "Tất cả đều tại anh, nếu không phải tại anh mua xe đạp cho con nhóc này thì đã chẳng có việc gì. Anh cứ khăng khăng mua cho nó, bây giờ thì hay rồi, ngày nào nó cũng mê chơi quên cả đường về, lúc nãy đi lên lầu nó nói ăn cơm xong còn muốn xuống dưới đó chơi nữa kìa."
Tô Ngang bị mắng xối xả, không dám hé răng nửa lời, anh không muốn đắc tội với Giản Nịnh. Con gái ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, gắp một miếng thịt đưa cho Giản Nịnh: "Mẹ ơi, ăn thịt nè."
Con gái cưng nhà họ tuy rằng nghịch ngợm nhưng thật ra rất ngoan ngoãn, vâng lời. Giản Nịnh nghe giọng nói non nớt, toàn mùi sữa của con gái cũng không còn giận nữa, cô nhéo mặt con bé rồi nói: "Ừ, được rồi, ăn thịt."
Bé cưng khéo léo gắp cho Giản Nịnh một miếng thịt, sau đó lại gắp cho Tô Ngang một miếng thịt: "Bố cũng ăn thịt nè."
Tô Ngang thích chí bế con gái để con bé ngồi trong lòng anh ăn cơm.
Bé con nhà hai người rất thích ăn đùi gà, chỉ cần có đùi gà là sẽ ăn rất ngoan. Cô giáo ở nhà trẻ cũng nói nếu như cơm trưa có món đùi gà thì con gái nhà cô sẽ ăn hết một chén cơm.
Nếu không có đùi gà thì con bé ăn không ngon miệng lắm.
Mặc dù Giản Nịnh không phải ngày nào cũng làm đùi gà nhưng một tuần sẽ làm vài lần, bởi vì con gái thích ăn đùi gà.
Mỗi lần được ăn đùi gà con bé ăn rất ngon miệng, gặm hết sạch nguyên cả cái đùi.
Ăn cơm xong Tô Ngang nhận nhiệm vụ rửa chén, trong nhà đã phân công nhiệm vụ như vậy, vì Giản Nịnh tan làm sớm nên về nhà nấu cơm, cô đã nấu cơm nên việc rửa chén là phần của Tô Ngang.
Lúc anh tắm rửa xong đi ra đã thấy con gái cưng đang ôm đùi Giản Nịnh.
Giản Nịnh bị con bé chọc cười.
Từ lúc ăn cơm xong tới giờ con bé vẫn cứ ôm đùi cô mãi không buông, lý do rất đơn giản, bởi vì con nhóc này muốn ăn kem.
Cô không cho là vì cục cưng nhà họ ngày nào cũng đòi ăn kem, trẻ con sao có thể ăn nhiều thế kia chứ, cô sợ con bé bị tiêu chảy.
Chính vì cô không cho nên con nhóc này cứ lẽo đẽo ôm đùi cô mãi, đi tới đâu là ôm tới đó.
Giản Nịnh không cho con gái ăn nên Tô Ngang thừa dịp cô đi tắm ở bên ngoài lén lút cho cục cưng ăn kem.
Cục cưng cũng hiểu ý trốn ra một góc ăn kem. Dù sao thì cục cưng của họ rất ngoan, mặc dù có thể mở được tủ lạnh nhưng nếu mẹ không cho ăn kem con bé cũng không ăn vụng, muốn ăn kem nó sẽ đến ôm đùi bố, kiểu gì thì bố cũng cho ăn.
Giản Nịnh tắm xong đi ra, nhìn thấy vỏ kem mà con bé đã ăn nằm trong sọt rác.
Cô biết đã xảy ra chuyện gì.
window.googletag = window.googletag {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); }); Con nhóc kia nhanh chân lủi mất, hoàn toàn bỏ rơi bố ở lại.
Giản Nịnh đè anh xuống giường đánh anh một trận, anh lúc nào cũng nuông chiều con bé.
...
Giờ cơm chiều hôm sau, Giản Nịnh nhìn xuống sân lại thấy con nhóc nhà mình mải chơi với bạn quên cả đường về.
Đúng lúc Tô Ngang về tới, nhìn thấy con gái đang chơi trong sân, còn vị kia nhà anh ở trên lầu đang liếc xuống.
Thấy Giản Nịnh nổi cáu, anh vội vàng phóng tới bế con gái lên nhà.
Anh rất khoẻ, một tay xách chiếc xe đạp, tay còn lại thì bế con gái lên.
May mà anh đã bế con bé đi lên nhà, nếu mà đợi tới lúc Giản Nịnh đích thân đi xuống dưới thì toi đời là cái chắc.
Thấy Tô Ngang bế con gái đi lên nên Giản Nịnh ra mở cửa.
Thấy Giản Nịnh sắp phát hoả Tô Ngang nhanh miệng nói trước: "Mai là cuối tuần, anh đã nhờ chị dâu nhà bên trông con gái giúp mình. Anh xin nghỉ phép rồi. Ngày mai chúng ta đi chơi ban ngày hay đến tối mới đi đây?"
Giản Nịnh bị anh thành công đổi chủ đề: "Buổi tối đi, ban ngày đi chơi cũng chẳng biết đi đâu cả. Ban ngày chơi với con đi, đến tối chúng ta đi chơi."
Ngày mai là kỷ niệm ngày cưới của hai người.
Hai người đã kỷ niệm ngày cưới được vài lần.
Nhưng mấy năm trước đều là mỗi người một nơi, hoặc là Giản Nịnh sẽ bế con gái sang thăm anh mấy ngày.
Năm nay anh muốn cùng cô ra ngoài chơi.
Dù sao thì cuộc sống phải có những điều mới mẻ thú vị mới được.
Tô Ngang muốn cùng cô đi xem phim, ăn tối, đi ngủ cũng là thuê phòng bên ngoài.
Vì trong nhà còn có con gái nên mỗi lần làm chuyện kia hai người phải lén la lén lút, sợ phát ra tiếng động đánh thức con bé, cũng sợ con bé sẽ nhìn thấy nên lúc nào cũng trong trạng thái phập phồng lo lắng con gái đột ngột tỉnh dậy.
Thế nên anh cảm thấy không thoải mái, chẳng thà là ra thuê phòng một đêm.
Có thể thoải mái tận hưởng một lần.
Giản Nịnh không phản đối, có người trông con hộ cũng giúp cô tự do được một ngày.
Chiều hôm sau, hai vợ chồng gửi con gái sang cho chị dâu nhà bên cạnh trông hộ sau đó ra ngoài tận hưởng buổi hẹn hò. Truyện Dị Năng
Vì là kỷ niệm ngày cưới nên Tô Ngang đặc biệt lãng mạn, đặt một bữa tối dành cho hai người dưới ánh nến và tặng cho vợ một bó hoa.
Kết thúc bữa cơm tối hai người cùng nhau đến khách sạn.
Giản Nịnh vốn nghĩ đây chỉ là một khách sạn bình thường.
Không ngờ rằng đây lại là khách sạn tình thú, vừa bước vào phòng nhìn thấy ánh đèn kỳ lạ kia là cô đã hiểu ra. Chẳng trách vừa rồi lúc ở quầy lễ tân nhân viên nhìn lại nhìn hai người bằng ánh mắt rất kỳ quặc, có lẽ là đang suy đoán xem mối quan hệ giữa người là gì.
Lúc trước ở tiểu khu nhà cũ không có nhiều trẻ con, bọn trẻ muốn tìm bạn chơi cùng rất khó, nhưng từ khi dọn về khu tập thể bên này đã có rất nhiều bạn nhỏ khác chơi cùng.
Ở khu tập thể bên này cũng yên tâm hơn nhiều.
Bởi vì trước cổng có người canh gác, khó xảy ra chuyện có kẻ bắt cóc trẻ em đột nhập, nếu thật sự có kẻ bắt cóc nào dám bén mảng đến thì đúng là chán sống rồi, hơn nữa ở sân cũng có rất nhiều chị em dâu trông chừng nên cực kỳ an toàn.
Giản Nịnh thấy con gái nhà mình có bạn chơi cùng là chuyện tốt, thế nhưng có người chơi chung rồi lại nảy sinh vấn đề khác. Ngày nào tới giờ cơm cô cũng phải xuống lầu túm con bé lên nhà.
Có điều là nhà họ ở lầu hai, chỉ cần đứng trên lầu gọi một tiếng là con gái cưng sẽ lên ngay, nhưng có đôi lúc con bé mê chơi không muốn đi lên, thế là cô lại phải đi xuống tóm nó lên lầu.
Tô Ngang cưng chiều con gái hết mực, con bé muốn gì là được nấy. Lần trước con bé muốn có một chiếc xe đạp, anh không nói hai lời lập tức dẫn cục cưng đi mua, bây giờ con bé đã đạp xe rất giỏi rồi.
Mỗi ngày đều xuống sân đạp xe đạp.
Giản Nịnh đứng trên lầu gọi bé cưng về ăn cơm nhưng gọi mãi mà con bé vẫn không chịu đi lên. Cô nổi giận phóng xuống lầu lôi con gái về nhà, túm lấy áo con bé cùng với chiếc xe đạp.
Về tới nhà bé cưng ngoan ngoãn đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.
Chưa được bao lâu thì Tô Ngang về tới, vừa bước vào nhà anh đã cảm nhận được cơn giận dữ trong gian phòng này.
Con gái cưng của anh vẫn vô tư, hoàn toàn không có cảm giác mẹ mình đang nổi giận, thấy bố về là nhào tới ôm đùi bố gọi: "Bố ơi, ăn kem."
Tô Ngang chỉ dùng một tay bế con bé lên, chuẩn bị đi tới chỗ tủ lạnh lấy kem cho bé cưng ăn.
Lập tức bị Giản Nịnh ngăn cản, cô đóng cửa tủ lạnh lại: "Không được ăn."
Tô Ngang nghe Giản Nịnh nói xong, lại nhìn thấy cô tức giận như thế là biết con gái lại chọc tức cô rồi, anh không dám lấy kem nữa.
Anh quay sang nói với bảo bối nhỏ: "Không được rồi, mẹ con đang giận, bố không dám chọc giận mẹ. Thôi không ăn, chúng ta không ăn nhé?"
Bé con bĩu môi, tủi thân muốn chết.
Giản Nịnh dọn cơm cho hai bố con, Tô Ngang bế con gái lên ghế ngồi, thấy Giản Nịnh giận bèn hỏi: "Sao em giận thế?"
Giản Nịnh nhìn con bé phồng má ăn cơm, con bé này đúng là vô tư quá rồi, hoàn toàn không biết mình làm sai gì cả.
Cô chỉ vào con bé nói: "Còn không phải là tại con gái cưng của anh sao? Chạy xe đạp suốt cả buổi chiều cũng không chịu về ăn cơm. Em nấu cơm xong hết rồi, em đứng trên lầu kêu nó về ăn cơm nó còn không chịu về. Anh nói xem có đang bị mắng không?"
Tô Ngang vừa định mở miệng đã bị ăn mắng: "Tất cả đều tại anh, nếu không phải tại anh mua xe đạp cho con nhóc này thì đã chẳng có việc gì. Anh cứ khăng khăng mua cho nó, bây giờ thì hay rồi, ngày nào nó cũng mê chơi quên cả đường về, lúc nãy đi lên lầu nó nói ăn cơm xong còn muốn xuống dưới đó chơi nữa kìa."
Tô Ngang bị mắng xối xả, không dám hé răng nửa lời, anh không muốn đắc tội với Giản Nịnh. Con gái ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, gắp một miếng thịt đưa cho Giản Nịnh: "Mẹ ơi, ăn thịt nè."
Con gái cưng nhà họ tuy rằng nghịch ngợm nhưng thật ra rất ngoan ngoãn, vâng lời. Giản Nịnh nghe giọng nói non nớt, toàn mùi sữa của con gái cũng không còn giận nữa, cô nhéo mặt con bé rồi nói: "Ừ, được rồi, ăn thịt."
Bé cưng khéo léo gắp cho Giản Nịnh một miếng thịt, sau đó lại gắp cho Tô Ngang một miếng thịt: "Bố cũng ăn thịt nè."
Tô Ngang thích chí bế con gái để con bé ngồi trong lòng anh ăn cơm.
Bé con nhà hai người rất thích ăn đùi gà, chỉ cần có đùi gà là sẽ ăn rất ngoan. Cô giáo ở nhà trẻ cũng nói nếu như cơm trưa có món đùi gà thì con gái nhà cô sẽ ăn hết một chén cơm.
Nếu không có đùi gà thì con bé ăn không ngon miệng lắm.
Mặc dù Giản Nịnh không phải ngày nào cũng làm đùi gà nhưng một tuần sẽ làm vài lần, bởi vì con gái thích ăn đùi gà.
Mỗi lần được ăn đùi gà con bé ăn rất ngon miệng, gặm hết sạch nguyên cả cái đùi.
Ăn cơm xong Tô Ngang nhận nhiệm vụ rửa chén, trong nhà đã phân công nhiệm vụ như vậy, vì Giản Nịnh tan làm sớm nên về nhà nấu cơm, cô đã nấu cơm nên việc rửa chén là phần của Tô Ngang.
Lúc anh tắm rửa xong đi ra đã thấy con gái cưng đang ôm đùi Giản Nịnh.
Giản Nịnh bị con bé chọc cười.
Từ lúc ăn cơm xong tới giờ con bé vẫn cứ ôm đùi cô mãi không buông, lý do rất đơn giản, bởi vì con nhóc này muốn ăn kem.
Cô không cho là vì cục cưng nhà họ ngày nào cũng đòi ăn kem, trẻ con sao có thể ăn nhiều thế kia chứ, cô sợ con bé bị tiêu chảy.
Chính vì cô không cho nên con nhóc này cứ lẽo đẽo ôm đùi cô mãi, đi tới đâu là ôm tới đó.
Giản Nịnh không cho con gái ăn nên Tô Ngang thừa dịp cô đi tắm ở bên ngoài lén lút cho cục cưng ăn kem.
Cục cưng cũng hiểu ý trốn ra một góc ăn kem. Dù sao thì cục cưng của họ rất ngoan, mặc dù có thể mở được tủ lạnh nhưng nếu mẹ không cho ăn kem con bé cũng không ăn vụng, muốn ăn kem nó sẽ đến ôm đùi bố, kiểu gì thì bố cũng cho ăn.
Giản Nịnh tắm xong đi ra, nhìn thấy vỏ kem mà con bé đã ăn nằm trong sọt rác.
Cô biết đã xảy ra chuyện gì.
window.googletag = window.googletag {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); }); Con nhóc kia nhanh chân lủi mất, hoàn toàn bỏ rơi bố ở lại.
Giản Nịnh đè anh xuống giường đánh anh một trận, anh lúc nào cũng nuông chiều con bé.
...
Giờ cơm chiều hôm sau, Giản Nịnh nhìn xuống sân lại thấy con nhóc nhà mình mải chơi với bạn quên cả đường về.
Đúng lúc Tô Ngang về tới, nhìn thấy con gái đang chơi trong sân, còn vị kia nhà anh ở trên lầu đang liếc xuống.
Thấy Giản Nịnh nổi cáu, anh vội vàng phóng tới bế con gái lên nhà.
Anh rất khoẻ, một tay xách chiếc xe đạp, tay còn lại thì bế con gái lên.
May mà anh đã bế con bé đi lên nhà, nếu mà đợi tới lúc Giản Nịnh đích thân đi xuống dưới thì toi đời là cái chắc.
Thấy Tô Ngang bế con gái đi lên nên Giản Nịnh ra mở cửa.
Thấy Giản Nịnh sắp phát hoả Tô Ngang nhanh miệng nói trước: "Mai là cuối tuần, anh đã nhờ chị dâu nhà bên trông con gái giúp mình. Anh xin nghỉ phép rồi. Ngày mai chúng ta đi chơi ban ngày hay đến tối mới đi đây?"
Giản Nịnh bị anh thành công đổi chủ đề: "Buổi tối đi, ban ngày đi chơi cũng chẳng biết đi đâu cả. Ban ngày chơi với con đi, đến tối chúng ta đi chơi."
Ngày mai là kỷ niệm ngày cưới của hai người.
Hai người đã kỷ niệm ngày cưới được vài lần.
Nhưng mấy năm trước đều là mỗi người một nơi, hoặc là Giản Nịnh sẽ bế con gái sang thăm anh mấy ngày.
Năm nay anh muốn cùng cô ra ngoài chơi.
Dù sao thì cuộc sống phải có những điều mới mẻ thú vị mới được.
Tô Ngang muốn cùng cô đi xem phim, ăn tối, đi ngủ cũng là thuê phòng bên ngoài.
Vì trong nhà còn có con gái nên mỗi lần làm chuyện kia hai người phải lén la lén lút, sợ phát ra tiếng động đánh thức con bé, cũng sợ con bé sẽ nhìn thấy nên lúc nào cũng trong trạng thái phập phồng lo lắng con gái đột ngột tỉnh dậy.
Thế nên anh cảm thấy không thoải mái, chẳng thà là ra thuê phòng một đêm.
Có thể thoải mái tận hưởng một lần.
Giản Nịnh không phản đối, có người trông con hộ cũng giúp cô tự do được một ngày.
Chiều hôm sau, hai vợ chồng gửi con gái sang cho chị dâu nhà bên cạnh trông hộ sau đó ra ngoài tận hưởng buổi hẹn hò. Truyện Dị Năng
Vì là kỷ niệm ngày cưới nên Tô Ngang đặc biệt lãng mạn, đặt một bữa tối dành cho hai người dưới ánh nến và tặng cho vợ một bó hoa.
Kết thúc bữa cơm tối hai người cùng nhau đến khách sạn.
Giản Nịnh vốn nghĩ đây chỉ là một khách sạn bình thường.
Không ngờ rằng đây lại là khách sạn tình thú, vừa bước vào phòng nhìn thấy ánh đèn kỳ lạ kia là cô đã hiểu ra. Chẳng trách vừa rồi lúc ở quầy lễ tân nhân viên nhìn lại nhìn hai người bằng ánh mắt rất kỳ quặc, có lẽ là đang suy đoán xem mối quan hệ giữa người là gì.