All too often, we mask truth in artifice,cealing ourselves for fear of losing the ones we love or prolonging a deception for those we wish to expose.We hide behind that which brings us fort from pain and sadness or use it to repel a truth too devastating to accept.
Ta thường dùng thủ đoạn để che dấu sự thật, tự nhốt mình vì sợ mất đi những người yêu thương. Ta đắm chìm trong giấc mơ ngọt ngào, trốn tránh thế giới đau khổ đầy nước mắt, hoặc lẩn khỏi sự thật không thể chấp nhận được.
Là ông trùm tội phạm quyền lực nhất Châu Âu, Moriarty thông minh xảo quyệt, làm việc cẩn thận khiêm tốn và có vô số thuộc hạ phục tùng, nhưng hôm nay hắn lại vô cùng ngoan ngoãn khi bị cơ quan tình báo nước Anh đưa về MI6 mà chẳng hề phản kháng chút nào.
Rõ ràng điều này rất khác thường.
Qua tấm kính đặc biệt, Vesper có thể trông thấy căn phòng thẩm vấn được bao quanh bởi những bức tường xám. Các đặc vụ át chủ bài của MI6 đồng loạt quay về trong sự thất bại. Họ không tài nào tra khảo nổi gã cố vấn tội phạm - bởi vì hắn từ chối mở miệng.
Moriarty giữ nguyên nụ cười tao nhã, nhưng vẫn không nói một lời.
Sherlock đứng bên cạnh Vesper, bất giác nhìn đám đặc công nước Anh kia, "Lũ cá vàng đó lại được coi là tinh anh trong cái tổ chức ngu ngốc này cơ à. Sự an toàn của liên bang Anh có thể phụ thuộc vào những kẻ đầu rỗng đó không?"
"Thứ cho tôi nói thẳng..." Vesper tỉnh táo bênh vực đám đặc công át chủ bài, "So với ngài thì hẳn không mấy ai ngu đến nỗi bị bại lộ đâu. Chí ít trong cuộc đời tôi, chắc chỉ có Mycroft và Moriarty mới ngang hàng ngài thôi."
Sherlock tao nhã xoay người nhìn thẳng vào cô, "Đó là lý do tại sao tôi nghĩ cô nên chấp nhận lời đề nghị ở chung ba người. Dĩ nhiên, nếu cô muốn vui vẻ hơn một chút, tôi không ngại để Moriarty gia nhập cùng đâu."
Vesper: "...Trả điện thoại BlackBerry cho tôi."
Thám tử tư tóc quăn đen hơi nghiêng đầu, lấy chiếc điện thoại di động từ túi áo trả lại cho cô, không hề có một chút cảm giác xấu hổ về việc lấy trộm đồ của người khác.
Vesper nhìn anh đầy phức tạp rồi nhanh chóng thao tác trên bàn phím, gõ cụm "ba người ở chung", à không, thậm chí đã biến thành bốn người như anh ta vừa nói. Tóm lại, cô tìm cụm từ quá đáng này trên wikipedia và lạnh lùng giơ lên trước mặt anh ta.
Sherlock nhíu mày nhìn màn hình. Tốc độ đọc của anh ta rất nhanh, chỉ liếc thoáng cái đã không quên được. Anh ta từ tốn nói bằng giọng trầm ấm, "Vậy - cái này có liên quan?"
Vesper nở nụ cười nhã nhặn, "Cuối cùng thì ngài cũng nhận ra hôm nay ngài đã quấy rối tôi không biết bao nhiêu lần, hơn nữa còn mời mọc rất quá đáng."
Mặt tay thám tử tư như dài hơn, "Thật vô nghĩa."
"Hèn chi đến bây giờ anh vẫn là trai tân..." Vesper nhún vai, "Trong mắt quý ngài khôn ngoan, tình yêu là vô nghĩa. Đám đàn ông nhà Sherlock Holmes quả là thuần khiết."
Sherlock:... Cô ta lại bắt đầu móc mỉa tôi đúng không?
Chính Phủ Anh cầm khẩu súng:... Ai trêu tôi đấy?
Được rồi, chúng ta hãy quay trở lại phòng thẩm vấn nào.
Sau những lần thất bại liên tiếp của các đặc vụ át chủ bài, thủ lĩnh MI6 đã đích thân vào cuộc. Cuối cùng Moriarty cũng có phản ứng. Hắn đảo đôi mắt màu caramel qua Mycroft rồi nhìn về phía tấm kính đặc biệt phía sau anh.
Không ai đoán ra được hắn đang nung nấu ý đồ gì. Sự kiên định khiến những người đã chuẩn bị sẵn phải dè chừng. Kẻ chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì như Moriarty mới là điều kinh khủng nhất.
Rõ ràng chỉ nhìn được một phía, nhưng ánh mắt Moriarty dường như có thể xuyên qua bức tường thủy tinh tối đen, nhắm thẳng vào Vesper đang đứng đằng sau tấm kính. Hắn nói giọng nhẹ nhàng mê hoặc, "Để Vesper tới gặp tôi, không thì tôi sẽ không hé răng lấy một chữ."
Mycroft cười thân thiện, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, "Xin lỗi nhé, giáo sư Moriarty. Anh phải biết rằng trong MI6, các phương pháp tra tấn chưa bao giờ bị cấm."
Moriarty chẳng hề dao động, "Lẽ nào ngài nghĩ tôi sẽ nhàn nhã đi vào MI6 ở tạm một thời gian mà không chuẩn bị chút nào hả?"
Hắn gõ nhịp lên mặt bàn, thoạt nhìn bất cần đời, "Cứ chơi mấy chiêu tra tấn thoải mái, dù sao tôi cũng không bận ra cứu thế giới. Sở thích của tôi chỉ là muốn vui vẻ chút mà thôi."
Nụ cười trên mặt Chính Phủ Anh chưa hề biến mất, "Anh tưởng cô ấy sẽ vui khi gặp anh?"
Moriarty cố tình tỏ thái độ chính trực của một người dẫn chương trình tin tức hãng BBC, "Coi như là vì liên bang Anh đi."
0,1 giây sau, hắn lại mỉa mai, "Trời ạ, phe chính nghĩa thật ác độc quá."
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Vesper nhìn vị thám tử tư, "Đám thiên tài các ngài đều có khiếu pha trò như vậy sao?"
"Tôi không nghĩ hắn là thiên tài đâu." Sherlock hờ hững nói, rồi nhíu mày chêm thêm, "Còn nữa - cô mới hay pha trò đấy."
Vesper hiếm khi lại gật đầu đồng tình, "Đúng là tôi."
Sherlock:... Sao không chơi bài theo quy tắc hả? Anh ta thậm chí còn thủ sẵn hơn chục lời nhận xét để đấu khẩu với cô. Giờ cái cảm giác như đang đấm vào bông thật khiến người ta phát điên. Cô ả chết tiệt này!
Trong phòng thẩm vấn, Moriarty lại im lặng sau khi đưa ra điều kiện. Có vẻ trước mắt Mycroft Sherlock Holmes chỉ đành lựa chọn hai phương án, cho Vesper đến gặp ông trùm tội phạm hoặc tra tấn hắn.
Hiển nhiên vế sau sẽ phát sinh thêm rủi ro. Gián điệp của Moriarty nhiều vô kể, và việc chọc giận hắn một cách hấp tấp sẽ gây nên những hậu quả khó mà cứu vãn được.
So với sự an toàn của liên bang Anh, dường như Vesper chẳng đáng kể. Nhưng rõ ràng Mycroft không thể chọn bừa giữa cán cân chênh lệch rõ ràng này.
Không chỉ vì Vesper Lynd là một thường dân vô tội, chẳng có lí do gì để hi sinh sự an toàn bản thân vì lợi ích quốc gia, mà còn bởi dăm ba thứ cảm xúc mà ban đầu anh từ chối thừa nhận. Những ảnh hưởng xấu đó luôn hằn sâu vào trái tim anh.
Cách một bức tường kính, Sherlock với làn da tái nhợt cùng đôi mắt trong veo đang nhìn Vesper, "Tôi rất giỏi tra tấn."
Ngụ ý là, anh ta cho rằng mình có thể làm vị Napoléon nức tiếng giới tội phạm phải hé răng, tiết lộ những điều vụn vặt về mã máy tính.
Vesper thì quan tâm tới nhiệm vụ hệ thống hơn. Mặc dù ngài thám tử quyến rũ nhưng vẫn xếp sau cái mạng nhỏ của cô. Cô mỉm cười, "Công ước Liên Hợp Quốc về chống bạo lực nghiêm cấm các hình thức tra tấn ép cung. Một cuộc khảo sát do Langley (CIA) thực hiện cũng cho thấy rõ ràng hiểu quả của tra tấn là không tốt. Câu trả lời thu được từ phương pháp này vẫn rất vớ vẩn và dối trá."
Sherlock nhíu mày. Giọng nói trầm ấm như đàn Cello nhưng đồng thời lại bao hàm cả sự đe dọa, "Chẳng lẽ cô tưởng tôi cùng đẳng cấp với những cách tra tấn ngu ngốc của đám cá vàng đó sao?"
Vesper: "...Anh bị thu hút bởi ngựa hơn."
Thám tử tư: "..."
Tại phòng thẩm vấn, giáo sư Moriarty, nữ hoàng drama Châu Âu, đang vui sướng chờ được gặp bạn gái mình.
Cuối cùng Vesper đã thuyết phục Mycroft Sherlock Holmes, người đứng đầu cơ quan tình báo, cho phép cô được bước vào trong thời gian ngắn ngủi.
Ngoài cửa phòng thẩm vấn, sắc mặt Mycroft hơi nghiêm nghị, song anh mấp máy môi, "Là một quan chức tài chính chính phủ vô tội, cô không cần phải mạo hiểm vì mã này đâu."
Nhìn Chính Phủ Anh chẳng còn giữ nổi nụ cười quyến rũ, Vesper bỗng nhoẻn miệng cười, "Trước sự an toàn quốc gia, một vai trò nhỏ như tôi lại có thể khiến ngài trút bỏ lý trí tuyệt đối. Tôi vô cùng vinh hạnh."
Mycroft khẽ híp mắt, quay mặt đi nơi khác, lẳng lặng nhìn, "Cô Lynd, chớ suy nghĩ lung tung. Đây chỉ là thái độ thích hợp khi tôi đối mặt với người vô tội mà thôi."
Vesper nhún vai, "Gần đây tôi đã đúc kết được một nguyên tắc vàng - phản diện chết vì nói nhiều, chính diện chết vì kiêu ngạo."
Chính Phủ Anh:... Muốn đầu độc cô ta lắm rồi đấy....
Anh còn chưa kịp phản ứng thì Vesper đã quay lưng mở cánh cửa kim loại của phòng thấm vấn, nở nụ cười hút hồn, nhìn về phía ông trùm tội phạm đang ngồi trên ghế.
Moriarty có thể là tên ác ôn nguy hiểm nhất thế giới, nhưng bấy giờ hắn lại mỉm cười nhìn Vesper, như đứa trẻ giành được bánh kẹo, thoạt trông vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn.
Hắn không hề ngạc nhiên chút nào khi Vesper lựa chọn xuất hiện tại căn phòng thẩm vấn này, khoanh tay, mặt hiện rõ tâm trạng trong lòng, cơ hồ tin chắc rằng mình có thể dễ dàng kiểm soát bất cứ thứ gì.
Dẫu hiện tại hắn đang ở phòng thẩm vấn MI6, dẫu hắn có giống một tên tù nhân thì dường như mọi thứ trên đời đều phải dịch chuyển theo ý hắn.
Vesper đương định ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, nơi từng thuộc về các đặc công át chủ bài.
Nhưng Moriarty đột nhiên mỉm cười nói, "Cục cưng, ngồi lên đùi tôi đi."
Chính Phủ Anh đứng ngoài phòng thẩm vấn: "..."
Vesper: "...Em không thích chơi trò xấu hổ đâu."
Moriarty chớp chớp mắt, "Mặc dù em lựa chọn ám hiệu tốt, cơ mà tôi nghĩ nó đã đi quá xa rồi."
"Em nghĩ đám siêu phản diện chẳng có gì phải xấu hổ cả." Vesper ngoan ngoãn ngồi vào lòng hắn hệt như lần đầu họ gặp nhau.
Cô tiện tay sửa lại chiếc cà vạt lụa hơi xốc xếch giúp Moriarty, "Nút thắt Trinity hôm nay cầu kì đấy."
Moriarty nhíu mày, "Tôi thích nút thắt nửa Windsor của em hơn, cục cưng ạ."
"Thích nút thắt nửa Windsor hay là em?" Vesper cười lẳng lơ mà ngọt ngào.
Moriarty:... Trông cô ấy hơi điêu luyện quá rồi thì phải?
Vesper lướt ngón tay trắng nõn qua chiếc cà vạt tơ lụa, "Nhìn anh y như một quý ông đang chuẩn bị tham gia vũ hội."
"Vũ hội?" Moriarty dịu giọng, "Sao chúng mình không nhảy múa uyển chuyển trong căn phòng thẩm vấn này nhỉ?"
Vesper nhìn ông trùm tội phạm quái đản, nghiêng đầu thoáng trầm tư rồi cười, "Ý kiến hay."
Tại phòng thẩm vấn mờ mịt và lạnh lẽo.
Moriary đặt tay lên eo Vesper, tao nhã đưa cô xuôi theo những điệu múa nhẹ nhàng. Dù cả thế giới có mất kiểm soát nổ tung thành pháo hoa thì cô cũng vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Hai người sát gần nhau, trông như một cặp tình nhân ngọt ngào. Tiếng nói dịu dàng mê hoặc hoà cùng chút giọng Ai-len của Moriarty vang lên bên tai cô -
"Mọi thứ đều mục nát, cũ kĩ và cằn cỗi
Những thứ xấu xí, nặng nề, khó tả
Còn hình bóng em trong giấc mơ tôi -
Lại như một bông hồng nở rộ trong lòng tôi."
Vesper: Đầu năm nay kẻ phản diện nào cũng đều thủ thỉ như thế sao? Một quyển bách khoa toàn thư thơ tình à?
Chính Phủ Anh ngoài phòng thẩm vấn: Excuse me? Đây là sân nhà ai? Chắc tôi chết rồi ha?